CHƯƠNG 116 - 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 116: Tin tức tốt

Dưới áp lực song phương từ quân đội và chính phủ, thêm vào lại có nhiều nhà hoạt động thiện nguyện luôn như hổ rình mồi, số lương thực trong tay Thẩm Định Quân cuối cùng cũng không thể bảo trụ. Trừ lưu lại một phần làm đồ ăn, những thứ khác đều được hắn đổi thành đất cùng bất động sản.

Bởi vì những mảnh đất tốt đều đã bị bọn Ngải Văn Hải chọn được 7 – 8 phần từ trước, lúc này Thẩm Định Quân cũng không đổi được bao nhiêu thứ tốt, thậm chí ngay cả đường sống cò kè mặc cả cũng rất hạn chế.

Kỳ nghỉ tết âm lịch dài hạn vừa qua, tòa án của thành phố Tân Nam liền mở phiên tòa thẩm tra, xử lý vụ ly hôn của nhà Thẩm Tinh. Trừ tài sản của Thẩm Định Quân tại thành phố Tân Nam, Thẩm Tinh cùng mẹ cô còn mướn một đoàn luật sư, đem mấy chỗ Thẩm Định Quân đầu tư tại phương Nam đào ra hết. Nguyên lai trên danh nghĩa của lão già này còn mấy cái nhà máy, trước mắt còn đang ở miền nam, vẫn chưa di dời, xem ra hắn cũng đang định đánh xong trận ly hôn này rồi mới làm tiếp.

Vì lần đâm đơn ly hôn này, đương sự song phương đều âm thầm dùng sức, không ít công phu, ngay cả luật sư cũng mướn không ít.

Tòa án lúc này cũng rất ra lực, từ trước, án ly hôn rất ít khi tuyên án tại sảnh pháp viện. Thế nhưng tình huống hiện tại lại đặc thù, dù hoàn cảnh của thành phố Tân Nam rất ác liệt, nhưng nhóm thị dân lại cố tình dành rất nhiều sự chú ý cho quan tòa này. Dân chúng trong thành phố cũng gây áp lực không thiếu cho phía tòa án, bởi vì nhu cầu cấp bách của bọn họ hiện giờ chính là muốn có một vụ kiện để di dời lực chú ý của thị dân, giảm bớt áp lực lương thực đến từ chính phủ. Tóm lại, có thể làm nhanh được ngày nào thì tòa án sẽ tận lực đẩy nhanh ngày đó.

Một bên là tổng giám đốc nhà máy cá Tinh Thành cùng mẹ của cô, còn bên kia lại là kẻ bạc tình phụ nghĩa Thẩm Định Quân. Người này thế nhưng vào lúc mọi người sắp đói chết còn tích trữ một lượng lớn lương thực, nhóm thị dân muốn ủng hộ phe nào, giờ chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đủ biết.

Vì vậy, trong lần đâm đơn ly hôn này, Thẩm Định Quân thua thực thê thảm. Hội đồng xét xử đã tuyên án mẹ của Thẩm Tinh thắng kiện, tài sản trong tay Thẩm Định Quân hết 7 phần đã bị phân chia cho mẹ Thẩm Tinh. Đến tối hôm đó, đài truyền hình thành phố Tân Nam đã truyền phát kết quả phán quyết, làm cho người xem trước TV đều cảm giác nhân tâm đại khoái. Còn có người nói lưu lại cho tên Thẩm Định Quân kia 3 phần tài sản quả thực đã tiện nghi cho hắn, tốt nhất phải lột sạch người hắn luôn mới đủ.

"Sau này mẹ tính thế nào?" Tại nhà máy nuôi cá thành nam, ở trong một căn phòng thuộc lầu hai ký túc xá, Thẩm Tinh ngồi ở bệ cửa sổ, nhìn bóng dáng của mẹ cô, đặt câu hỏi.

"Chuyện sau này con đừng quản." Giờ phút này, mẹ của cô đang ngồi trước bàn trang điểm cạnh cửa sổ, không nhanh không chậm chải tóc. Người phụ nữ này vốn được dạy dỗ rất tốt, dù là ở thời điểm nghèo túng nhất trong quá khứ, bà vẫn luôn chỉnh trang bản thân ngay ngắn gọn gàng.

"Con thấy mẹ vẫn nên thừa dịp bây giờ còn chưa già hẳn, nhanh chóng tìm một người tốt bắt đầu mùa xuân thứ hai đi!" Thẩm Tinh tức giận nói, cô biết trong lòng mẹ mình còn chưa hoàn toàn buông bỏ, tuy rằng vụ kiện cũng đã xử xong, nhưng chuyện này đối với cô mà nói còn chưa đến hồi kết.

"Con tự lo bản thân cho tốt là được." Mẹ cô chải xong tóc lại hướng chiếc gương ngắm nghía. Người phụ nhân trong gương vẫn đoan trang xinh đẹp tuyệt trần như xưa, chỉ là năm tháng đã gieo rắc lên khuôn mặt của bà quá nhiều ấn ký. Trong những lúc bâng quơ, bà vẫn hay hồi tưởng đến những ngày tháng thanh xuân tuyệt đẹp trước kia, nhưng đến cuối cùng, lại không thể có được một nhân duyên tốt đẹp. Thật đáng tiếc cho một thời tuổi trẻ!

"Mẹ còn tính đấu với lão ta nữa à, cứ tiếp tục như vậy thì đến bao giờ mới chấm dứt?" Tuy rằng với kết quả trước mắt, Thẩm Tinh cũng không cảm thấy bao nhiêu thống khoái, nhưng cô vẫn hi vọng mẹ mình có thể buông bỏ dĩ vãng, một lần nữa bắt đầu đoạn nhân sinh tiếp theo.

"Đợi đến khi lão ta bồi thường đủ những khổ sở mấy năm qua cho chúng ta, việc này không sai biệt lắm coi như xong." Mẹ cô nói hết câu này, liền đứng lên: "Mẹ đi xuống hỗ trợ bọn họ."

Vừa mở cửa hành lang, gió lạnh bên ngoài nghênh diện đánh tới, bà từng bước một đi dọc theo hành lang hướng về phía cầu thang.

Người khác đều nói hãy buông tay từ bỏ quá khứ, nhưng con người một khi bị cừu hận quấn quanh, muốn giải thoát lại nói dễ hơn làm. Bắt đầu từ một khắc khi con của bà đói tới mức sắp hấp hối, cũng bắt đầu từ lúc con của bà bởi vì một miếng ăn mà bị người khác coi rẻ khinh thường, trong thâm tâm của bà chỉ còn lại cừu hận. Nếu không đạp tên đàn ông thối tha kia vào trong bùn lầy rồi hung hăng nghiền áp, khiến cho lão hai bàn tay trắng nhận hết khuất nhục, bà tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

...

"Ba, con đã nói với ba từ trước. Nếu ba đem mấy chỗ sản nghiệp kia chuyển dời sang danh nghĩa của con thì tốt rồi. Ba xem xem, hiện tại mọi thứ đều lọt vào tay người khác hết rồi còn gì!?" Trong nhà Thẩm Định Quân, đứa con trai ngoan Thẩm Hàn Vũ của hắn đang lớn tiếng thầm oán cha của mình, nếu là ở trước kia hắn cũng không dám nói như vậy.

"Dời đi thì có ích lợi gì, con nghĩ đám luật sư bên đó đều ăn phân hết sao?" Ngữ khí của Thẩm Định Quân cũng không tốt mấy. Tân tân khổ khổ dốc sức làm nhiều năm như vậy, kết quả đều tiện nghi cho người khác, hắn nơi nào còn có tâm tình tốt để tán gẫu.

"Hữu dụng hay không cũng phải thử xem mới biết được. Ba à, chẳng lẽ là ba đề phòng con?" Thẩm Hàn Vũ nói một cách thẳng thừng.

"Con nói bậy bạ gì đó?" Thẩm Định Quân gầm lên.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Hiện tại tuy cha đã ly hôn với ả đàn bà kia, nhưng mấy món hàng lỗ vốn kia vẫn là con ba mà phải không? Kết quả, phần tài sản kia đều thuộc về bọn họ, chẳng lẽ số tài sản còn lại của ba còn muốn lưu lại cho bọn họ luôn? Con đây thì còn lại thứ gì!?" Thẩm Hàn Vũ lúc này cũng cảm thấy thật sự ủy khuất.

"Việc này cha đương nhiên sẽ an bài, con gấp cái gì?" Thẩm Định Quân thả chậm ngữ điệu. Hắn cảm thấy con trai bảo bối của mình quả thật đã chịu ủy khuất, ai có thể không đau lòng khi sắp bị người khác đoạt lấy nhiều đồ vật của mình như vậy?

"An bài!? Chỉ sợ đến khi ấy, ba sẽ không có thời gian an bài! Cha vì sao không vì con mà nghĩ nhiều thêm một chút?" Thẩm Hàn Vũ đóng sầm cửa rời đi.

Thẩm Định Quân đầy mặt không thể tin! Lời này của nó, lời này là ý gì đây? Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này chẳng lẽ đã sớm ngóng trông ngày mình chết đi?

"Định Quân à, Hàn Vũ chỉ là lỡ miệng thôi. Con không có ý gì xấu đâu, trong chốc lát em phỏng chừng con sẽ hối hận ngay. Anh trăm ngàn đừng tức giận hại đến thân thể. Để em đi tìm con nói chuyện."Vợ hai của Thẩm Định Quân vội vàng nói.

"Đi đi!" Thẩm Định Quân vô lực phất phất tay, ý bảo bà nhanh chóng rời đi.

"Định Quân, những lời Hàn Vũ nói tuy không lọt tai, nhưng... anh xem, hiện tại tiếng tăm bên phía họ đang hừng hực, thế đạo lại loạn như vậy, tùy tiện cấp chút lương thực liền có người dám làm mấy chuyện chém giết. Anh xem..." Những lời bà vợ hai nói lúc này, kỳ thật là cùng một ý với con trai của bà.

"Cút!" Thẩm Định Quân vung tay, liền ném một cái chén vỡ nát.

"Ây da, anh đừng giận! Em ra ngoài liền, đừng tức giận hại thân, haizz."Bà vợ haivội vàng hạ giọng chuyện lớn hóa nhỏ, rồi nhanh chóng biến mất.

Vừa ra khỏi phòng, biểu tình trên mặt bà nhất thời trở nên vặn vẹo. Nhẫn nại nhiều năm như vậy, kết quả lại rơi vào tình cảnh này. Đúng là tên đần độn, càng già càng ngu, ngay cả mấy ả đàn bà cũng đấu không lại. Đã thành lão hổ trụi răng, mà còn dám hô to gọi nhỏ với mình, bộ tưởng bà sẽ không cắn người à?

Tại phòng 1406 chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên, A Thường lúc này đang nhìn hình ảnh bên trong ngọc kính, bên trong ánh mắt lóe lóe quang mang nóng lòng muốn thử.

"Nghĩ gì vậy?" Khưu Thành hỏi.

"Lương thực!" A Thường quay đầu nhìn Khưu Thành.

"Đi thôi, chú ý an toàn." Khưu Thành nhịn không được nở nụ cười.

Gần nhất vào rạng sáng mỗi ngày, A Thường đều phải đi ra ngoài một chuyến, cấp thức ăn cho một vài người sắp chịu đựng không nổi mà hắn đã nhìn thấy qua ngọc kính. Thế nhưng, lương thực mà bọn họ tồn trữ trước đó cũng đã tiêu hao một lượng lớn, hiện tại mỗi ngày còn phải tặng đồ cho cô nhi viện, vốn cũng đã thật khẩn trương.

A Thường một mặt rất muốn giúp đỡ những người đó, một mặt lại đặc biệt đau lòng đồ vật nhà mình, vì vậy anh chàng liền đánh chủ ý lên đầu Thẩm Định Quân.

Tuy bên Thẩm Định Quân đã có mấy kho lúa bị dọn sạch trơn, nhưng đến cùng vẫn lưu lại một ít. Hắn còn nuôi không ít thủ hạ bên dưới, còn có sân nuôi vịt, trung tâm ươm giống, còn có nông trường, đợi đến đầu xuân sang năm, hắn còn tính toán muốn Đông Sơn tái khởi nữa kìa.

Bất quá vào lúc này, mấy món hàng kia của hắn đã bị A Thường nhìn chằm chằm. Đợi đến sang năm, hắn còn có thể quật dậy hay không cũng khó nói.

Sau khi A Thường đi ra ngoài, Khưu Thành một bên luyện chế Ngọc thạch, một bên dùng Thiên La nhãn chú ý hướng đi cùng với tình huống chung quanh hắn.

Phạm vi của trận pháp mà bọn họ bày trước đó có hơi quá nhỏ, nên lần này Khưu Thành tính đem phạm vi của Thiên La nhãn mở rộng một chút. Ít nhất phải bao quát một ít thành trấn nông thôn quanh Tân Nam. Trước mắt, ngọc thạch trong tay cậu còn thiếu một ít, chỉ cần luyện chế thêm 10 khối là được. Vì chuyện này, Khưu Thành luôn luôn bận rộn suốt mấy ngày qua.

Trong bóng đêm, thân ảnh của A Thường lúc ẩn lúc hiện tại khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành thị. Mà ở những nơi mà hắn đi qua, có vài ban công hoặc là bệ cửa sổ của một số hộ gia đình sẽ nhiều ra thêm một cái bao tải to tướng, căng phồng, chứa đầy lương thực.

Chạng vạng ngày hôm sau, sau khi nếm qua cơm chiều, Khưu Thành và A Thường cùng ngồi ở phòng khách xem tin tức.

Trong TV, Kim cục trưởng cục lương thực đang phát biểu.

"...Mọi người đều biết, cục lương thực của thành phố chúng ta gần đây mới nhập một lô lương thực. Thế nhưng lô lương thực này lại có số lượng hữu hạn. Trong hai ngày qua chúng tôi đã tính toán một chút, xác định không đủ lượng tồn kho để bán ra làm thức ăn cho mọi người trong trung tuầntháng hai..."

"... Chúng tôi biết mọi người sống cũng không dễ chịu, rất nhiều người đều sắp nghèo rớt mồng tơi. Cục trưởng cục lương thực tôi đây cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, trong lòng tôi cũng rất hổ thẹn. Lần này, lương thực không nhiều, mỗi người ước chừng chỉ có thể phân được 3 cân. Lãnh đạo thành phố cũng đã họp bàn ra quyết định, có bao nhiêu lương thực, trước hết bán bấy nhiêu. Hiện tại chúng ta có 3 cân, trước hết bán 3 cân. Chỉ cần chịu đựng qua khoảng thời gian này, thì phần lương thực về sau rất nhanh sẽ tới đúng thời điểm..."

"... Vào giờ phút này, mọi người càng phải đồng tâm hiệp lực..."

Tin tức của đài truyền hình thành phố vào 5 – 6 năm trước kia không có ai thèm xem, bởi vì căn bản không có gì hay để coi. Mỗi ngày cũng chỉ chiếu một ít thứ hình thức hóa này nọ, nhưng hiện tại ratings mỗi đêm lại cực kì cao. Vào 7 giờ rưỡi tối hằng đêm, dân chúng của thành phố Tân Nam xem xong tin tức trung ương, đều phải mở sang kênh bản địa xem tin tức, nghe nghóng xem trong thành phố hiện đang có tình huống, thái độ gì!?

Đoạn phỏng vấn này của Kim cục trưởng, tự nhiên đã xâm nhập vào nhân tâm. Lương thực tuy ít, nhưng đã biểu lộ thái độ của phía chính quyền. Làm cho nhóm thị dân tuy phải chịu khổ, nhưng lại không có thầm oán. Không phải sao? Hiện tại nơi nào chả như vậy, thành phố Tân Nam của họ coi như đã tốt lắm rồi.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện của Kim cục trưởng, MC lại đọc thông báo thêm một lần nữa, để cho dân chúng nhớ đến chỗ bán lương vào sáng ngày mai mua lương thực.

Tiếp đến, nữ MC lại chuyển sang tin tức khác, đó là một vụ mất trộm xảy ra trong thành phố ngay gần đây.

"... Khoảng 7 giờ tối đêm qua, thời điểm các nhân viên cảnh sát đi tuần tra quanh khu vực... đều không phát hiện gì khả nghi. Thế nhưng đến sáng hôm sau, liền... đều không có..." Trong video, một người đàn ông cỡ chừng 30 tuổi, nhìn dáng vẻ rõ ràng không phải là người tốt đang hướng về phía microphone kể lại tình huống kho lúa bị mất cắp.

"Ông chủ của các anh là ai?" Phóng viên hỏi hắn.

"Ông chủ của chúng tôi là Thẩm Định Quân." Người nọ trả lời.

"Là vị Thẩm Định Quân kia?"

"Không sai, chính là Thẩm Định Quân."

"... Tình huống cụ thể, cảnh sát đang tiến thêm một bước trong quá trình điều tra ..." Trong TV, MC còn đang nghiêm trang đọc tin tức, người xem ngoài TV đã sớm vui đến phát điên.

Thậm chí còn có một ít người, đang ôm lương thực nhe răng cười hả hả. Không cần phải nói, lương thực trong tay bọn họ cùng vụ án mất trộm tối hôm qua khẳng định có liên hệ, nhưng ai lại ngu đến mức chạy ra ngoài nói cho thiên hạ biết chứ?

"Tin tức tốt, tin tức tốt! Tin tức cực kì tốt đây! Cửa nhà của Thẩm Định Quân bị trộm viếng!"

"Hiệp khách! Nghĩa sĩ! Zorro tái hiện!"

(Zorro là một nhân vật lịch sử hư cấu thuộc tuyến chính diện trong tiểu thuyết Lời nguyền của Capistrano của nhà văn Johnston McCulley. Trong tiểu thuyết này, ông được coi là người anh hùng giấu mặt đầu tiên trong truyền thuyết hiện đại Mỹ. theo wikipedia)

"Nghe nói, cái con nghé quắt queo Thẩm Định Quân kia hiện đã tổn thất thảm trọng. Cụ thể bị vác đi bao nhiêu lương thực, anh có biết nội tình không?"

(con bê quắt queo: Chỉ một người nhu nhược, không có khí khái, là một câu chửi, theo baike)

"Trộm! Hung hăng trộm! Ngay cả một cái quần đùi cũng đừng lưu lại cho bọn họ!"

"..."

Tại một số diễn đàn địa phương thuộc thành phố Tân Nam, netizen lại càng tinh thần quần chúng trào dâng. Hiếm khi ngay cả admin quản lý web đều không xóa bài post, để cho mọi người tận tình nói thoải mái. Thậm chí khi có vài tên khác người từ đâu nhảy ra hô hào ăn trộm phạm pháp, cũng nhanh chóng bị đè ngập trong mấy bài post 'ta đây hả hê khi thấy ngươi gặp họa'.

"Nghe nói cái lão tiểu tử Thẩm Định Quân hiện đang định lấy đất cùng người ta đổi lương thực đấy! Đại hiệp! Tiếp tục trộm đi thôi!"

Chương 117: Đầu xuân

Người sáng suốt đều nhìn ra được, lần này Thẩm Định Quân đã bị người khác đẩy ra làm bia ngắm.

Trước mắt, thế cục của thành phố Tân Nam rất khẩn trương, những người bên trên cũng chịu áp lực không hề nhỏ, chỉ sợ có ngày dân chúng sẽ đồng loạt nổi loạn. Mà đúng lúc này, Thẩm Định Quân lại bị trộm viếng thăm, vừa vặn có thể giúp bọn họ dời đi phần lớn sự chú ý của mọi người.

Lại nói tiếp, chuyện này cũng không liên quan tới mấy file ghi âm mà Khưu Thành đã công bố trước đó. Vốn, những lời Thẩm Định Quân nói trong file, thật sự đã đắc tội không ít người, hơn nữa, tác phong của hắn tại thành phố Tân Nam được bình xét rất kém cỏi. Lão luôn nghĩ thắng làm vua thua làm giặc, lại không dự đoán được chính mình cũng có ngày bị người đẩy tới đổ tường.

Trong đoạn thời gian kế tiếp, A Thường lại nhìn chằm chằm Thẩm Định Quân, rồi trộm thêm hai lần. Bất quá trong hai lần mất đồ này, Thẩm Định Quân không có báo nguy. Lão già này cũng không ngốc, biết mấy tên gia hỏa trong thành phố đối với hắn không có hảo tâm, nếu báo nguy, tám phần lại đem tin hắn bị trộm đăng lên tin tức, để cho mỗi người đều biết. Hơn nữa, tên tiểu tặc lần này quá lợi hại, muốn bắt lấy hắn sợ là không có khả năng.

Sau khi bị trộm ba lượt, lực lượng phòng hộ bên Thẩm Định Quân trên cơ bản đã an bài vô cùng cẩn thận. Do đó, Khưu Thành không cho A Thường đi trộm nữa. Chuyện tiếp theo, vẫn nên giao cho mẹ của Thẩm Tinh đi làm, dù sao người ta cũng đang có chiến ý dạt dào.

Đợi đến khi đợt phong ba Thẩm Định Quân bị trộm qua đi, bầu không khí ở thành phố Tân Nam lại có sự thay đổi. Nguyên bản, vài tên muốn rục rịch đều không có tiếng vang, nhóm thị dân cho dù có bất mãn gì, cũng không dám ở bên ngoài lớn tiếng ồn ào. Nguyên nhân là do gần đây, chính phủ đã điều động lực lượng chống bạo động từ các khu vực, tạo thành một đội đặc nhiệm tiêu trừ bạo loạn, từ bắc đến nam tiến hành càn quét các thành thị có phát tín hiệu dân chúng náo động để bình loạn.

Bên thành phố Tân Nam cũng có tiếng gió truyền đến, nói là ở phương bắc có thành thị nào đó có một nhóm người nổi dậy, chiếm hơn phân nửa thành phố xưng hùng xưng bá. Kết quả còn chưa đến ba ngày, liền bị triệt để quét sạch. Nghe nói cuộc chiến đó chết rất nhiều người, nền xi măng đều bị máu tươi nhiễm đỏ...

Đội đặc nhiệm siêu cường này, từ bắc đến nam đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Phỏng chừng còn khoảng hơn 10 ngày sẽ chạy tới thành phố Tân Nam. Nghe nói tại rất nhiều thành thị, căn bản không cần chờ đội đặc nhiệm trừ loạn tới, thì mấy tên loạn dân đã tự mình biết thân biết phận mà ổn định trở lại. Thành phố Tân Nam tự nhiên cũng không dám lỗ mãng, tiểu dân chúng phổ thông bình thường dù tình nguyện đói chết cũng không muốn ăn súng.

Trong bản tin thời sự 2 ngày qua, MC còn đang không ngừng lặp lại một sự kiện, nói là vào thời điểm năm trước, quốc gia bọn họ đã bán một lô thảo dược cho châu âu, đổi về không thiếu lương thực. Tàu hàng vận chuyển lô lương thực này dự tính cần khoảng 2 tháng liền có thể cập cảng.

Thời điểm tin tức truyền phát, đã là hạ tuần tháng 2 dương lịch. Tiếp qua 2 tháng nữa, chính là hạ tuần tháng 4, thượng tuần tháng 5, khi đó cho dù là phương Bắc lạnh lẽo nhất cũng đã nghênh đón mùa xuân.

Như thế, thời gian chân chính gian nan nhất không phải là 2 tháng trước mắt này sao? Lô lương thực này dù đến nơi cũng khó thể hóa giải tình thế khẩn cấp, huống chi, lương thực dùng trung dược đổi trở về thì được bao nhiêu chứ? Đến khi ấy, chính phủ lại phân lương ra nhiều phần, mà số thức ăn chân chính được phân đến mỗi một thành phố sẽ được cỡ nào?

Cho nên, dù MC trong tin tức mỗi ngày đều nói đủ lời cổ vũ nhân tâm, nhưng mọi người vẫn cảm thấy chẳng chút lạc quan như cũ.

May mà mùa xuân cũng đã sắp tới, tại khu vực trung bộ của bọn họ, mùa xuân coi như tới tương đối sớm. Đợi rau dại trên núi nhú ra, những ngày không có lương thực tất nhiên không còn khó qua nữa.

Đoạn thời gian cuối tháng 2, Khưu Thành cùng A Thường không ít lần chạy ra bên ngoài, vì bọn họ muốn bày một trận Thiên La nhãn lớn hơn. Hai chiếc xe ván trượt mà bọn họ mua từ miền Nam lúc trước lại phát huy công dụng lần nữa. Mỗi tối khi xuất hành, sau khi xác định chung quanh không có ai, hai người bọn họ đều dùng xe ván trượt thay đi bộ, nhờ vậy mà tiết kiệm được kha khá thể lực.

Đợi trận pháp rốt cuộc bố trí thành hình, tầm nhìn của Khưu Thành nhất thời liền rộng hơn rất nhiều. Cậu hiện tại không chỉ có thể nhìn thấy động tĩnh ở trung tâm thành phố, mà còn có thể nhìn thấy tình cảnh của vài thôn trấn quanh thành phố Tân Nam.

Vì phòng sâu bọ, các nông trường chung quanh thành phố Tân Nam đều xây dựng hàng loạt nhà kính. Hồi trước, Khưu Thành cũng nghe vài người trong thành phố nói qua, nhưng hiện tại cậu đã có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng trên một ít thổ địa bằng phẳng, từng hàng nhà kính mọc lên san sát, có cái đã hoàn công, có cái còn đang thi công dang dở.

Nếu nạn sâu bệnh hoành hành ngang ngược kia không có cách hữu hiệu nào khác để khống chế, về sau, bọn họ cũng chỉ có thể gieo trồng trong nhà kính thì may ra mới có thu hoạch.

Đầu tháng 3, trường học của A Thường cuối cùng đã gửi đến cho Khưu Thành thông báo khai giảng. Cũng do trị an trong thành phố gần đây đã tốt hơn trước rất nhiều, bằng không bên trường học có lẽ còn chưa thể khai giảng nhanh như vậy được.

Trước học kỳ, thông qua kết quả thi cuối khóa đợt trước, trường học lại tiến hành xếp và chia lớp cho các học sinh một lần nữa. A Thường được xếp vào lớp 5/1 cùng với đứa con thứ hai Vương Lỗi của anh cả Vương. Tiểu tử A Lỗi này rất thông minh, nếu A Thường cùng hắn học chung lớp thì coi như nhân duyên năm nay của anh chàng sẽ tốt hơn năm ngoái nhiều.

Khí lạnh từng ngày từng ngày yên ả thối lui, bất tri bất giác, trong đống cỏ khô ven đường cũng đã bắt đầu nảy lên mầm xanh. Tại tiểu khu Gia Viên, dân cư nơi này cũng bắt đầu lập nhóm kết đội đi ra ngoài đào rau dại. Những người bởi vì lo lắng vấn đề an toàn mà chuyển đến trung tâm thành phố từ năm trước, trên cơ bản cũng đều quay trở về.

Thông qua Thiên La nhãn, Khưu Thành biết được, mẹ Thẩm Tinh đã dùng hai nhà xưởng đổi với người ta một khối đất, nằm ở phía tây đại học Tân Nam, kề bên sông Tân Nam, xem như ở ngay tại thượng du nhà họ. Bà tính xây một sân nuôi vịt tại nơi này, cùng Thẩm Định Quân đấu võ đài.

Trong đợt đâm đơn ly hôn ngoài tòa trước đó, bà đã thành công chiếm lấy 7 phần sản nghiệp không nằm ở thành phố Tân Nam của Thẩm Định Quân, số tài sản còn lại nhìn qua nhìn lại cũng chả ra hồn ra dáng. Lúc trước, thứ mà Thẩm Định Quân kiệt lực muốn bảo trụ, cũng là thứ hắn hiện tại tối có thể dựa vào – sân nuôi vịt cùng nông trường ở thành phố Tân Nam. Nếu sân nuôi vịt chịu phải đả kích, lợi thế trong tay Thẩm Định Quân liền không còn lại bao nhiêu.

Có thể nói, Thẩm Định Quân hiện đã là ốc còn không mang nổi mình ốc.

...

Bầu không khí ở thành phố Tân Nam coi như bình thản. Trong số nạn dân bên trong đại học Tân Nam cũng có rất nhiều người đã trở về cố hương, có vài người lựa chọn muốn lưu lại, trước mắt phía chính quyền cũng đang bắt tay an bài chuyện này.

Khưu Thành gần nhất đối với ngoại giới đã dần giảm bớt sự chú ý. Ngược lại, cậu bắt đầu chuyên tâm vào tu hành, hi vọng chính mình có thể đạt được thành tựu, sớm ngày luyện chế ra một viên Trúc cơ đan.

"Nghe nói trong chợ đêm hiện đã có không ít người làm sinh ý, chúng ta cũng đi ra đó bày sạp đi!" Thời điểm ăn cơm tối hôm đó, Chu Tuyền đột nhiên nói với Khưu Thành như vậy.

"Nếu em cảm thấy thích hợp, cứ mang vài người ra bày sạp." Hiện tại, A Thường đã bắt đầu lên lớp, Khưu Thành một bên muốn cố thủ tầng 15, một bên còn phải tận dụng triệt để thời gian đả tọa tu hành, nên chuyện bày sạp lúc này, cậu tính giao cho Chu Tuyền phụ trách.

"Giá định như thế nào?" Chu Tuyền hỏi cậu.

"Em xem rồi quyết định. Anh cũng không nắm giá thị trường cho lắm." Khưu Thành đáp. Trải qua một khoảng thời gian ở chung dài như vậy, cậu cảm giác con người Chu Tuyền làm việc rất đáng tin, sự tình giao cho hắn đi làm, Khưu Thành thực yên tâm.

"Vậy ngay tối ngày mai chúng ta bắt đầu bày sạp." Chu Tuyền nói.

"Được, đến khi ấy anh cùng A Thường cũng qua xem xem." Đầu hôm bày sạp, làm thế nào cậu cũng phải đi ra xem tình huống. May mà A Thường hiện tại đang học tiểu học, nên không cần học thêm đến tối muộn.

Tối hôm sau, bọn họ sớm nếm qua cơm chiều, liền cùng vợ chồng Trịnh Kế Đào còn có hai người đàn ông phân biệt ở tại tầng 13 và 14, một hàng tổng cộng 7 người, dùng xe ba bánh chở hàng chạy đến chợ đêm.

Mặc dù bọn họ có một chiếc xe tải nhỏ, thế nhưng đầu năm nay xăng đều phải dùng lương thực để đổi, vì tiết kiệm, bọn họ bình thường đều không dùng đến thứ này.

Đi đến chợ đêm, Chu Tuyền vẫn lựa chọn vị trí mà bọn Khưu Thành bày sạp từ trước để tiếp tục buôn bán, cho dù trong chợ đêm hiện tại có rất nhiều nơi để trống, trong đó không thiếu vị trí đều so với chỗ bọn họ bày sạp tốt hơn rất nhiều.

Sạp hàng của nhóm Khưu Thành vừa bày bán, liền có mấy khách hàng cũ từ trước ghé đến. Chẳng qua trong thời gian này, nhóm khách hàng thân thiết nọ cũng sống không dễ dàng, nên đa số đều là người xem nhiều người mua ít.

Ngược lại không hề thiếu gương mặt mới ra tay hào phóng, nghe nói là công nhân bên trong 2 khu công nghiệp bên thành nam và thành bắc. Nhà máy còn có thể hoạt động một cách bình thường lúc này, trên cơ bản đều có thể phát thức ăn cho công nhân. Những công nhân này ngày thường chỉ cần sống tiết kiệm, trong tay cỡ nào cũng có thể dư ra chút lương thực.

"Trứng gà này bán thế nào?" Một nam thanh niên có dáng người gầy, làn da đen bóng đứng ở trước quầy hàng, vừa nhìn chằm chằm ổ trứng gà trên quầy hàng vừa hỏi.

"1 cân bột ngô đổi 3 cái." Vương Mĩ Anh, vợ của Trịnh Kế Đào cười nói.

Cái già này bọn họ đã thương lượng tốt từ trước, coi như là tương đối phù hợp, chủ yếu là Khưu Thành hiện đang cần bột ngô vì tính tiện dụng của nó khi đưa cho nhà máy nuôi cá thành nam và bên cô nhi viện.

Hai ngày trước, viện trưởng cô nhi viện đã hỏi Khưu Thành, cậu còn tính chăm sóc những đứa nhỏ được cha mẹ đưa chạy nạn tới đây bao lâu nữa? Khưu Thành liền nói nếu cha mẹ tụi nhỏ nguyện ý lĩnh đi, tùy thời đều có thể dắt con về, chỉ cần để cho mấy binh lính phụ trách an toàn của bọn họ xác nhận qua là được, miễn cho đến thời điểm các bé lạc mất cha mẹ, rồi lại nói không phải bọn họ đến mang con đi.

Về phần, các bậc phụ huynh không nóng vội đến đón con, Khưu Thành tính sẽ tiếp tục cung cấp đồ ăn cho họ thẳng đến đầu tháng 3 liền chấm dứt. Thời tiết lúc đó cũng đã hoàn toàn ấm lên, cho dù cha mẹ của tụi nhỏ có năng lực hữu hạn, đào chút rau dại vẫn miễn cưỡng điền đầy bụng được.

"Trời, 1 cân bột ngô đổi được có 3 quả à." Người đàn ông kia tỏ vẻ rất nhức nhối, nhưng cố tình lại không bỏ được trứng gà. Cuối cùng, hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tôi chỉ mua một quả thôi được không?"

"Được, chỉ cần đổi 3 lạng 4 bột ngô." Vương Mĩ Anh sảng khoái nói.

"Tôi tự chọn được không?" Người nọ lại nói. Trứng gà có lớn có nhỏ, nếu là vào niên đại vật chất đầy đủ trước kia, người bình thường sẽ không để ý chuyện này. Bất quá vào thời buổi hiện tại, phàm là mua trứng gà, chỉ cần không có lựa chọn, nhưng nếu có liền phải cân nhắc thập phần cẩn thận, so qua so lại không biết bao nhiêu lần.

"Được, cậu có thể chọn, nhưng phải cẩn thận." Vương Mĩ Anh nhắc nhở hắn.

Buôn bán bên sạp không tính náo nhiệt, chỉ cần một mình Vương Mĩ Anh liền có thể tiếp đón được. Đám nam nhân Khưu Thành bọn họ đứng ở một bên không có việc làm, liền đảm đương chức bảo tiêu, các sạp hàng khác trong chợ đêm cũng đều như vậy, mặc kệ sinh ý tốt hay không tốt, đều có một đám người phía sau quan sát chằm chằm.

Đợi về sau này, Khưu Thành cùng A Thường không đến nữa, bọn họ chỉ còn lại 5 người. Dù sao buôn bán chỉ tạm được, mỗi lần đi ra cũng không cần mang nhiều thành viên như vậy, có 5 người trên cơ bản cũng đã tương đối an toàn.

Khưu Thành có chút chán đến chết lắc lư ở mặt sau quầy hàng nhà mình. Cậu đang cân nhắc có nên trở về sớm chút không, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ở đầu chợ đêm bên kia đang có một ông lão đi tới. Thoạt nhìn, lưng của ông cụ có điểm gù, trán nhẵn nhụi, còn mang theo một bộ kính lão. Khưu Thành nhìn người này cảm giác có điểm quen mắt, còn có hai người trẻ tuổi phía sau hắn, giống như cũng đã gặp ở đâu rồi.

Cậu bên này còn chưa nghĩ ra, đối phương vừa thấy cậu, lập tức liền hô lên danh tự, một bên còn chạy tới chào hỏi: "Này không phải Khưu Thành sao, làm cho ta cứ tự hỏi sao dạo gần đây không thấy tiểu tử cậu đâu!?"

"Bác Chu?" Khưu Thành mơ hồ nhớ rõ ông lão này họ Chu, lúc trước chính mình còn cùng bọn họ mua qua một đợt gà, hàng còn do A Thường đem về.

"Còn nhớ rõ bác Chu đây sao? Tiểu tử cậu được lắm, còn có trứng gà nữa. Thời buổi này, người thường cũng sắp chết đói tới nơi rồi, cũng không có mấy người còn có lương thực để nuôi gà đâu." Chu Càn Hưng là người làm ăn, trí nhớ rất tốt, nhất là bản lĩnh nhận mặt người càng dai hơn.

"Bác còn tới thành phố Tân Nam chúng cháu mua đồ ăn à?" Khưu Thành nhớ rõ ông lão là người ở tỉnh, con của ông còn mở một công ty internet, không biết hiện tại thế nào rồi!?

"Bằng không làm sao được chứ? Haizz, muốn nuôi sống một đoàn người nhàn rỗi như vậy cũng không dễ dàng. Nông trường của bác cũng sắp bị bọn họ ăn tới sụp luôn." Quả nhiên, Chu Càn Hưng bắt đầu oán giận: "Cứ nói không chừng qua được thế cục này liền hảo, công ty internet liền có thể bắt đầu có lợi nhuận, kết quả hiện tại cháu xem, ai nha bác đều nhanh thành kẻ coi tiền như rác mất."

"Năm nay hẳn là có thể có chuyển biến tốt." Khưu Thành cười nói. Hiện tại, chung quanh thành phố Tân Nam có rất nhiều nông trường đều xây dựng nhà kính, cậu tin ở các thành phố khác cũng sẽ như vậy. Chỉ cần lương thực không bị côn trùng gây họa. Đợi đến sau vụ thu hoạch, vấn đề lương thực hẳn sẽ không còn nghiêm trọng như hiện tại nữa.

"Haizz, nếu thật như vậy thì tốt biết mấy." Dưỡng đều dưỡng lâu như vậy, lúc này nói muốn giải tán đám người nọ, đừng nói con của lão không chịu, ngay cả chính lão đều cảm giác không cam lòng.

Chu Càn Hưng cùng Khưu Thành nói vài câu, sau đó liền đến trước quầy hàng, cầm lấy cây tăm, ghim một khối chao nhỏ, ăn tới chậc chậc khen ngợi. Cuối cùng, ông mua hai lọ về, còn chết sống bảo người phụ trách sạp hàng Trịnh Kế Đào múc nhiều thêm hai khối cho mình.

Trịnh Kế Đào nhìn Khưu Thành liếc mắt một cái, Khưu Thành cười cười gật đầu.

Lúc này mới qua không đến một năm thời gian, lão nhân trước mặt cậu đã già đi rất nhiều, xem ra những ngày tháng hiện tại của bác ấy cũng không dễ chịu gì cho cam.

Chương 118: Chung chương

Theo khí trời ngày một ấm dần, thành phố Tân Nam cũng chậm rãi khôi phục sinh cơ, các quầy hàng rong trong chợ đêm cũng mỗi lúc một nhiều hơn.

So với năm trước, chợ đêm năm nay lại có nhiều thêm các sản phẩm điện tử, còn có các loại thương phẩm hoa lệ nổi tiếng, từng món từng món được bày bán ở hai bên đường, liếc mắt nhìn qua, rực rỡ muôn màu, người hỏi người đáp bận rộn không đếm xuể.

Nhưng người trên đường lại không có bao nhiêu nhiệt tình với những sạp hàng này, chỉ có ở một ít cửa hàng hay sạp buôn bán đồ ăn mới thu hút được một lượng lớn người quan tâm. Đặc biệt là tiệm bánh ngọt bên kia đường, chỉ chốc lát nữa thôi là sẽ bị đám con nít vây kín.

Lão Diệp đã bắt đầu bán cá trong chợ trở lại. Lần này, cá là do ông tự tay nuôi dưỡng, tuy do kỹ thuật nuôi trồng còn giới hạn, nên lần đầu tiên nuôi cá của ông không tính thành công, chết không ít cá con. Nhưng số cá còn lại sau khi trải qua sàn lọc cũng đã khiến cho mấy người đàn ông trong chợ thiếu chút nữa đã tranh giành tới vỡ đầu.

Đối lập với tình cảnh nhộn nhịp bên quầy cá, con của lão, Diệp Kính Huy lại buôn bán không tốt cho lắm. Sạp hương hiệu nhà họ đã bày bán rất nhiều ngày, lại vẫn không có ai đến mua. Tuy thế, hắn cũng không nóng nảy, cứ mỗi tối liền bưng lấy di động, cúi đầu xem tiểu thuyết của mình.

"Cái này bán bao nhiêu tiền?"

Tối này, Khưu Thành bận bịu sự tình trong tay xong liền cùng A Thường đi chợ đêm. Bên ông Vương đang chuẩn bị làm chao trở lại, mấy tháng trước không có thu nhập, nhà bọn họ trên cơ bản chẳng khác nào miệng ăn núi lở. Số lương thực nguyên bản không dễ dàng tồn trữ được, cũng tiêu hao tới 7 – 8 phần. Đầu năm nay, lúc bắt đầu làm chao, bọn họ còn phải nhờ Khưu Thành tiếp tục cung cấp nguyên vật liệu cho mình.

"Haha, hôm nay thu được cả đống tiền này, mấy gia hỏa kia hiện đã xem tiền thành giấy mất rồi. Trên tin tức không phải nói sao, lương thực năm nay sẽ không tăng giá. Có được bao nhiêu đó tiền cũng đủ cho hai cha con tui tiêu vài năm."Lão Diệp hắc hắc vui cười.

"Lương thực không tăng giá, nhưng quan trọng là phải mua được mới nói à. Ông không thấy chỗ bán lương trong thành phố chúng ta đã bao lâu không mở cửa rồi hả?" Một thương nhân bên chỗ bán hàng kế cạnh nhịn không được liền nói chêm vào. Cái lão già ngốc nghếch này, mấy con cá còn có thế lập bụng được, tiền mặt có thể lấp bụng sao? Mệt lão còn vui đến như vậy nữa.

"Chẹp, ông thì biết cái gì. Trên tin tức ngày nào chả nói thế!? Cái gì tự nhiên cũng phải có lý của nó chớ?"LãoDiệp ngại hắn mất hứng, đáp trả một câu liền không hề quản nữa. Rồi lão đứng lên đem Khưu Thành dẫn đến sạp hương liệu bên cạnh: "Thế nào, lúc này tính mua cái gì?"

"Vẫn là mấy thứ đó thôi." Khưu Thành nói.

"Ôi dào, còn nhìn di động cái gì nữa. Mau dẹp qua một bên, khách hàng đến tận cửa mà cũng không biết tiếp đón."Lão Diệp há mồm sai sử con của mình.

"Nếu không phải nói chuyện với cha, người ta đã sớm tới đây rồi." Diệp Kính Huy không nhanh không chậm đem di động bỏ qua một bên, ngẩng đầu cùng Khưu Thành chào hỏi, sau đó liền đi đóng gói hương liệu cho cậu. Mấy thứ năm trước cậu mua, hắn đều nhớ kỹ hết.

"Đến đến, Tiểu Khâu à, cháu ngồi đây nghỉ trước. A Thường a, cháu cũng ngồi xuống."LãoDiệp thập phần nhiệt tình khiêng hai cái ghế qua, bảo Khưu Thành cùng A Thường ngồi xuống.

"Cảm ơn bác." Khưu Thành cũng không chối từ, cười tủm tỉm an vị. A Thường thấy hắn ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

"Tiểu Khâu giờ đã là danh nhân rồi, thật là tuổi nhỏ tài cao mà. Năm trước lúc vừa gặp cháu, bác liền biết thằng nhóc này khẳng định có tiền đồ. Haizz, cháu với cái cô bé Thẩm Tinh gì ấy, thật đúng là trời sinh một đôi." Nhóm Khưu Thành vừa ngồi xuống, lão Diệp liền đông lạp tây xả mở miệng theo chân bọn họ bắt chuyện.

"Hai chúng cháu không phải một cặp." Khưu Thành vội vàng phủ nhận, A Thường còn đang ngồi kế bên cậu đây này.

"Sao không phải là một đôi? Hiện tại toàn bộ thành phố Tân Nam đều đang đồn hai đứa quen nhau đấy."Lão Diệp lại nói.

"Thật không phải là một đôi mà." Khưu Thành bất đắc dĩ, lão nhân này hôm nay đến cùng là muốn là gì đây?

"Thật không phải à? Ai nha, cháu nói cô bé Thẩm Tinh kia, ngay cả cháu tốt như vậy cũng không nhìn trúng, thì chả biết sẽ xem lọt mắt xanh dạng người nào nữa?"Lão Diệp giả khuông giả dạng than thở một hơi. Con gái nhà người ta muốn chọn ý trung nhân thế nào thì mắc mớ gì tới nhà họ Diệp bọn họ?

"Cháu cũng không biết." Khưu Thành lúc này đã có thể bình phẩm ra chút ý vị trong lời nói của lão.

"Cháu nói xem kiểu như thằng con nhà bác, cô bé ấy có thể nhìn trúng không?" Quả nhiên, lão nhân này đang nhắm vào Thẩm Tinh, muốn mang cô về làm vợ cho thằng con của mình.

"Cháu không biết." Cho tới bây giờ, Khưu Thành chưa hề nghĩ sẽ làm bà mối cho ai.

"Sao cháu lại không biết được? Hai đứa quen thân như vậy thì sao lại không biết chút gì được chứ?"Lão Diệp chưa từ bỏ ý định, đối với Khưu Thành than thở: "Haizz, trong nhà chỉ có hai tên đàn ông. Ôi! Thật chẳng có được một ngày sống thoải mái."

"Gỉa bộ cái gì? Con không phải đều giặt quần áo, nấu cơm cho cha ăn mỗi ngày sao?" Con của hắn tức giận đáp trả lại một câu.

"Biết làm cơm, giặt quần áo là giỏi lắm rồi hả? Mày có ngon thì sinh một thằng cháu cho cha ngay!" Diệp lão đầu tức giận đến giơ chân.

"Vậy cha cũng phải thực tế một chút, người ta nào có thể coi trọng chúng ta?" Diệp Kính Huy nói.

"Nó mà dám coi thường con! Con so với người ta thì thua kém gì chứ?"Lão Diệp thấy hắn nói như vậy, vừa tức vừa không biết làm sao.

"Tổng cộng bao nhiêu tiền?" Khưu Thành thấy Diệp Kính Huy đã đóng gói hương liệu xong, vội vàng chuẩn bị đưa tiền chạy lấy người.

Gần nhất, đại bộ phận quầy hàng trong chợ đêm đều chỉ lấy lương thực không thu tiền mặt, nhất là mấy quầy hàng bán đồ ăn. Bất quá cha con họ Diệp lại không thấy như vậy, thậm chí ngay cả cá trong nhà đều đem ra ngoài đổi lấy tiền.

"Haizz, Tiểu Khâu à, cháu trước đừng có đi gấp. Cháu tới nói xem, Thẩm Tinh thật sự không thể coi trọng con trai nhà bác sao?"Lão Diệp nhất quyết giữ cậu lại không cho đi.

"Sao cháu biết được chứ?" Loại vấn đề này hỏi cậu làm sao trả lời đây? Việc nhìn người có chướng mắt hay không cũng không phải thứ cậu có thể nói rõ được.

"Hay là cháu hỏi giúp bác đi?" Diệp lão đầu đưa ra yêu cầu.

"Chuyện này không tiện cho lắm." Hai người bọn họ là quan hệ hợp tác, còn chuyện cảm tình, cậu thật sự không tiện nhúng tay.

"Haiz, nói ra không sợ cháu chê cười. Lão già ta vừa nhìn thấy cô bé kia liền cảm giác được đó chính là vợ tương lai của thằng con nhà bác. Tiểu Khâu à, cháu giúp bác một tay đi, mặc kệ có được hay không, liền một lần thôi, được không?"LãoDiệp nói năng vô cùng khẩn thiết.

"Bác nói phải giữ lời đấy!" Khưu Thành đối với Diệp Kính Huy cũng có ấn tượng rất tốt. Hắn vốn là người không nhanh không chậm, cuộc sống ổn định, đầu óc nhạy bén, đối xử với cha già hiếu thuận, tính tình còn đặc biệt tốt. Bản thân Thẩm Tinh vốn có tính cách hơi kịch liệt, nói không chừng hai người họ còn có thể bù đắp cho nhau. Mặc kệ có được hay không, cậu sẽ thử một lần. Mà dù hôm nay cậu muốn mặc kệ việc này, Diệp lão đầu cũng không chịu thả cậu đi đâu.

"Khẳng định, lão Diệp ta sống hơn phân nửa đời người có khi nào nói chuyện không giữ lời chứ!?"Lão Diệp liên tục cam đoan.

Khưu Thành không có cách nào khác, đành phải kêu A Thường đi về chỗ sạp nhà mình cầm mấy quả trứng gà, rồi đến tiệm bánh ngọt bên cạnh đổi hai chiếc bánh. Một cái thì họ sẽ đem đi, một cái khác thì sẽ để lại, còn dặn dò ông chủ đợi Thẩm Tinh tới thì đưa cho cô ấy.

Ông chủ tiệm bánh ngọt vốn nhận thức Khưu Thành. Tuy rằng số lần đến mua bánh ngọt của cậu cũng không tính nhiều, thế nhưng so với những người khác, đây đã có thể gọi là khách quen. Thẩm Tinh hắn cũng nhận thức, ngược lại cô không hề tới mua qua bánh ngọt, bất quá người ta có từng lên tin tức trên TV. Không chỉ hắn mà người dân ở thành phố Tân Nam hiện tại, phần lớn đều nhận thức cô ấy.

"Trong chốc lát, Thẩm Tinh sẽ lại đây lấy bánh ngọt." Khưu Thành cũng chỉ có thể an bài đến một bước này, có được hay không, còn phải xem chính bản thân hắn.

"Được, như vậy là được rồi. Lần này mà còn không nắm chắc được cơ hội, vậy thì cứ để nó độc thân cả đời đi!" Diệp lão đầu cười ha hả nói.

Bên kia, Thẩm Tinh nhận được cuộc gọi của Khưu Thành, nói cậu tối nay đi ra ngoài mua bánh ngọt, thuận tiện cũng mua cho nhà họ một cái, còn dặn nếu cô có thời gian thì tới tiệm lấy. Thẩm Tinh lập tức liền mở miệng đáp ứng, nói chính mình sẽ tự đến lấy.

Mặc dù từ sau khi đánh thắng vụ kiện ly hôn, mẹ con Thẩm Tinh cũng coi như đã trở thành người thượng lưu tại thành phố Tân Nam. Nhưng ngày tháng khổ cực trước đây đã khiến cho nhà họ sống khổ thành quen, thành thử mấy thứ xa xỉ tỉ như bánh ngọt, các cô thật đúng là không hề mua qua bao giờ.

Nghe nói không cần tốn tiến liền có bánh ngọt để ăn, Thẩm Tinh liền vô cùng cao hứng đi ra cửa, căn bản không biết Khưu Thành đã an bài cho cô một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên.

Bất quá cho dù là biết được, cô khẳng định cũng sẽ vô cùng cao hứng đi qua.

Vì sao ư, đơn giản chuyện có to tát gì đâu, chẳng đáng cho cô bỏ phí một cái bánh ngọt, đúng không? Nhà bọn họ còn có một tiểu nhi đồng và một đại nhi đồng kia kìa. Hai tên đó trong chốc lát mà nhìn thấy bánh ngọt, còn không vui tới điên cuồng luôn sao!?

Khưu Thành điện thoại cho Thẩm Tinh xong, cũng không quản tình huống tiếp theo đó, mà trực tiếp cùng A Thường về nhà. Dù sao mặc kệ có được hay không, cậu cùng Thẩm Tinh vẫn là phía đối tác. Cho dù sự thật có bị phơi bày, cậu cũng không sợ. Hơn nữa, với cái tính tình kia của Thẩm Tinh, nói không chừng bọn họ còn phải mong chờ loại chuyện tốt này đến thêm vài lần nữa.

Về đến nhà, Khưu Thành thuận tay bật TV, A Thường thì khẩn cấp mở hộp bánh ngọt ra xem. Sau khi nhìn đủ, anh chàng cầm lấy một cái dao nhựa nho nhỏ, đem chiếc bánh ngọt cắt thành ba khối, sau đó lại nhìn nhìn, rồi lấy ra miếng bánh nhỏ nhất, bỏ vào đĩa bưng qua cho Chu Tuyền.

Trong TV hiện đang phát một tiết mục phỏng vấn. Hai ngày trước, bên trung ương đã hạ xuống một văn kiện, về quyết định sẽ chỉnh lý những tên gian thương đầu cơ tích trữ lương không hợp pháp. Vì vậy trong hai ngày qua, cơ hồ tất cả các tiết mục tin tức, phỏng vấn của đài truyền hình đều đang nói về chuyện này.

"Ăn bánh ngọt." A Thường đưa xong bánh gateau thì vội quay trở về. Lúc này, anh chàng lại chọn một miếng bánh to nhất bỏ vào đĩa đưa cho Khưu Thành, còn miếng dư lại sẽ lập tức vào bụng hắn ngay.

Hai người vừa ăn bánh ngọt vừa xem tin tức, căn cứ vào thần tình ngữ khí của các bình luận viên, xem ra thái độ của chính phủ lần này tựa hồ rất kiên quyết. Muốn chỉnh đốn những tên gian thương tích trữ lương thực cũng không dễ dàng. Khi chân chính chạm đến thời điểm khẩn trương nhất, người trong tay còn có thể nắm được lương thực, bình thường đều có bối cảnh khá sâu xa.

Giống Bạch lão đại ở tỉnh thành, hay mấy hộ gia đình giàu có tại thành phố Tân Nam cũng đã tồn trữ không ít lương. Lúc trước, tuy bọn họ đều tồn giữ rất nhiều lương thực, thế nhưng theo thế cục càng ngày càng khẩn trương, các nhân viên chính phủ hết một lần lại một lần tìm đến bọn họ. Do đó, lương thực trong kho hàng của họ cũng từng đám từng đám bị chở đi hết. Đến hiện tại, trong tay bọn họ đã không còn lại bao nhiêu lương thực.

Không có bối cảnh đủ thâm sâu, liền không thể giấu nhiều lương thực được, tương ứng, muốn chỉnh lý mấy người tồn trữ lượng lớn lương thực, tự nhiên liền sẽ liên lụy tới rất nhiều công nhân viên chức cao tầng. Làm không khéo, lúc này lại có một đám người ngã ngựa như chơi.

Bất quá chuyện này ở trong mắt nhóm dân chúng phổ thông thật sự là điềm tốt. Vào thời điểm mấu chốt, bọn người kia không quản đến sống chết của nhân dân, dân chúng lúc này tự nhiên cũng không quản đến chết sống của họ, có vài người còn ước gì đám người nọ không chết được tử tế nữa kìa.

Lại qua một trận này, mạng internet đột nhiên truyền ra tin tức, nói phương Bắc có mấy cái kho lúa bí mật bị vây phá, lương thực bên trong chất cao tựa như núi vậy. Chính phủ hiện tại đang tiến hành phân phối số lương thực đó, thành thị nào được phân đến bao nhiêu, thành thị nọ lại được phân đến bao nhiêu, kể ra rất có đầu có đuôi.

Rất nhanh, MC trong tiết mục bản tin hằng ngày liền chứng thực tin tức này là xác thật, hơn nữa còn cấp tiến thêm một bước đưa ra càng nhiều thông tin chi tiết hơn. Thậm chí, phần video minh họa còn phát sóng không ít ảnh chụp các kho lúa. Làm cho ánh vàng rực rỡ của lương thực, thiếu chút nữa đã chói mù mắt các khán giả đang xem trước TV.

Cũng chính vào 2 ngày này, các đơn vị tương quan lại công khai một tập số liệu. Trong tập số liệu này có ghi lại vào mấy tháng năm ngoái, các thành thị trên toàn quốc đã tổng cộng thu mua được bao nhiêu trung thảo dược.

Mà vào đúng thời điểm này, các tàu hàng chở lương thực từ ngoại quốc trở về, sẽ ấn theo số liệu đã công bố để tiến hành phân phối. Căn cứ theo dữ liệu để xem xét, thành tích của thành phố Tân Nam cũng không tệ lắm. Lúc này đây, bọn họ hẳn sẽ được phân đến không ít lương thực, hơn nữa thêm vào số gạo trong mấy kho lúa ngoài Bắc, sắp tới sẽ có đến 2 nguồn lương thực cung cấp cho thành phố họ.

Các lãnh đạo của thành phố Tân Nam cũng tỏ vẻ, hai nguồn lương thực này, mặc kệ là cái nào nhập về trước, bọn họ đều sẽ ưu tiên việc mở kho bán lương thực cho nhân dân làm công việc hàng đầu.

Hơn nữa, những nhân khẩu ngoại lai chưa thể giải quyết vấn đề hộ tịch trước đó, bên chính quyền mấy ngày nay cũng sẽ tận lực an bài nhân viên công tác đem chuyện này chứng thực cho xong.

Toàn bộ thành phố Tân Nam đều đang sôi trào, ngay cả thời điểm hai người Khưu Thành đi ra ngoài, đều có thể nhìn thấy ở mỗi một người cơ hồ đều tràn đầy không khí vui mừng.

Điều này làm cho Khưu Thành không khỏi nhớ tới một năm trước, ước chừng cũng vào tiết trời như vậy, bọn họ ly khai căn cứ lâm thời đã vây khốn bọn họ tròn 5 năm, về tới tòa thành phố quen thuộc này. Khi đó mọi người cũng giống như bây giờ, bên trong ánh mắt đều lóe lên hi vọng, tất cả mọi người ai nấy cũng mừng thầm trong lòng: Trận tai nạn này rốt cục đã qua đi...

Tháng 3 năm nay, hết thảy mọi thứ liền phảng phất đi theo trình tự như năm ngoái, tuy nhiên cũng có điểm bất đồng. Sự khác biệt ở đây chính là mọi người càng thêm cẩn thận hơn, cho dù trong tin tức hằng ngày đều truyền phát những hình ảnh về nhà kính trồng lương thực cùng lời cam đoan của nhiều người, rằng vào năm nay, vấn đề lương thực khẳng định có thể được giải quyết.

Vô luận người khác nói như thế nào, ai nên hái rau dại vẫn là đi hái rau dại, cần nuôi chuột đồng vẫn nuôi chuột đồng. Nếu tai họa còn chưa qua đi, đợi đến thời điểm trời đông giá rét năm nay, bọn họ liền có thể lấy trạng thái tốt nhất để ứng đối.

"A Thường, đi!" Lại là một ngày cuối tuần, Khưu Thành quyết định dẫn chàng mèo nhà mình đi ra ngoài thông khí.

"Ừ." A Thường vươn một tay ra định tắt TV, lúc lia mắt qua màn hình, thông báo tìm người đầu tiên chợt lóe ngang.

"Nhìn cái gì vậy, ngay cả tiếng cũng không mở?" Khưu Thành đi qua hỏi.

"Không có, đi nhanh đi!" A Thường vội vàng chạy đến cửa đổi giày, sau đó lại thúc giục Khưu Thành mau xuất phát.

Hai người rất nhanh liền khởi hành. Cửa chính được nhẹ nhàng khép lại, căn hộ nho nhỏ nhất thời liền trở về vẻ an tĩnh vốn có. Ánh dương chiếu xuyên qua mặt kính rọi vào ban công, làm người sáng vẻ lung linh của thủy tinh cho cả căn phòng.

Trên chiếc sofa hơi mang nét cổ xưa, có 2 chiếc nệm bởi vì thường xuyên sử dụng mà đã có điểm teo tóp, một trái một phải đều lõm vào hai cái hố. Trên bàn trà còn đặt hai ly nước, một trong hai cái ly còn dư lại non nửa nước lọc, một cái khác thì là ly không. Bên miệng ly có vài dấu răng thản nhiên, đó đều là vết tích lúc A Thường nhàm chán cắn riết mà thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro