Chương 46: Trúc cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trúc cơ


Bên này vừa thông nước không bao lâu, bên kia liền có một đội nhân viên công tác ghé qua, ân cần hỏi thăm tiểu khu của bọn họ có vòi nước nhà nào xảy ra vấn đề không?

Tiểu khu Gia Viên được xem như là một khu dân cư tương đối mới ở thành phố Tân Nam. Trong thời gian 5 năm vừa qua, nơi này chẳng những không bị hủy hoại nghiêm trọng, mà ống dẫn của mỗi hộ gia đình cũng không gặp vấn đề gì lớn. Thành ra đội nhân viên công tác trên cơ bản chỉ cần đi lướt qua cho có, chẳng mất bao lâu đã đi tới tiểu khu kế tiếp.

Nguyên cả ngày hôm nay, tâm tình của Khưu Thành vẫn luôn rất tốt. Đến buổi chiều, cậu đã sớm làm xong hết mọi chuyện, nên liền cùng A Thường trở lại phòng 1406. Cậu mở lồng chuột đồng ra, tính bắt hai con làm một bữa ăn ngon.

Thời gian qua, A Thường phải ăn chay theo cậu, thành ra khi nhìn mấy con cá mấy con gà nhà mình nuôi, ánh mắt anh chàng lập tức bắn ra lục quang. Thậm chí mỗi lần lên phòng 1505 cho cá ăn, anh chàng đều ngồi nơi đó hết non nửa ngày. Khưu Thành nghĩ đến mấy ngày nay lúc A Thường làm chung với mình cũng luôn ra rất nhiều sức, cho nên cậu muốn nướng ít thịt cho đối phương nhấm nháp.

"!" Khưu Thành vừa vói một tay vào lồng chuột đồng, liền cảm giác trái tim khẽ động một cái, trong lúc nhất thời tâm tình cậu liền có chút kích động lên.

A Thường thấy cậu dừng lại động tác, liền quay đầu qua xem, chỉ thấy cậu hơi nhíu mấy, đôi mắt bỗng thất thần trong giây lát.

"Tôi hiện giờ phải đả tọa, nếu lát nữa qua sáu giờ rưỡi mà tôi còn chưa xuất định, anh có thể tự đi một chuyến đến nhà ga không? Anh tìm Chu Càn Hưng, đem tờ giấy này đưa cho hắn." Khưu Thành nói xong, liền cầm lấy giấy bút từ dưới bàn trà ra, qua loa viết một hàng chữ, rồi xé tớ giấy xuống đưa cho A Thường.

"Ô ô..." A Thường lúc này chỉ biết lăng lăng nhìn Khưu Thành.

"Không có việc gì đâu, chỉ là mấy tháng cố gắng của tôi sắp có thu hoạch rồi." Khưu Thành hướng hắn tươi cười trấn an. Cậu đương nhiên sẽ không nói cho A Thường biết dưới tình huống không có chỉ dẫn rõ ràng, chỉ toàn dựa vào bản thân cậu tìm hiểu con đường tu hành, hiển nhiên không thể tránh khỏi nguy hiểm được, nhất là vào mỗi một lần phá ải thăng cấp thế này.

"Không đi đâu!" A Thường hiếm khi tùy hứng mà đem đầu xoay qua một bên, tuy rằng không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng hắn vẫn ẩn ẩn cảm giác có chút bất an.

"Nghe lời đi mà!" Khưu Thành vỗ nhẹ hắn một cái, đem tờ giấy nhét vào tay hắn, sau đó liền không nói gì thêm. Cậu từ trên sofa cầm lấy một cái đệm, ngồi xếp bằng ở cánh cửa nằm giữa phòng khách cùng ban công, qua giây lát liền nhập định.

A Thường bất an vây quanh cậu xoay xoay hai vòng, sau đó lại đi đến lồng chuột đồng bên cạnh, đem nắp lồng Khưu Thành vừa mở ra đóng lại. Khưu Thành trước nay đều không phải là người hay khinh suất, nhưng hôm nay ngay cả nắp lồng cậu cũng quên đóng lại, đã vậy còn lừa hắn nói không có việc gì.

A Thường hiện tại đang lo lắng rất nhiều, vừa rầu rĩ lại nóng giận. Hắn luôn không thích Khưu Thành kiên trì sớm tối đả tọa hai lần mỗi ngày, phảng phất như chỉ cần đem ánh mắt khép lại, cậu liền đi đến một thế giới khác, một nơi mà hắn không thể với tới được.

Đồng hồ từ 4 giờ chuyển tới 5 giờ, lại từ 5 giờ chạy đến 6 giờ, rất nhanh đã sắp đến 7 giờ tối. A Thường nhìn nhìn Khưu Thành, lại nhìn nhìn tờ giấy trên bàn trà, cuối cùng hắn vẫn cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài. Trước lúc xuất phát, hắn lại cẩn thận kiểm tra qua cửa sổ trong nhà, sau khi rời khỏi lại dùng chìa khóa cẩn thận khóa chặt cổng lớn nhà mình. Về phần tờ giấy trên bàn, hắn không có cầm theo.

A Thường đi đến tầng 15 trước tiên, đem 500 cân khoai tây Khưu Thành đã chuẩn bị tốt từ trước chuyển xuống dưới lầu. Dù hắn là người có sức lực vượt trội, nhưng chỉ một mình mang phụ trọng hơn 500 cân cũng có chút khó khăn. Bình thường, hắn đều cùng Khưu Thành làm việc này, nhưng hiện giờ chỉ có mỗi mình hắn.

500 cân khoai tây được chia đều, đựng trong bốn bao tải to. A Thường trước ôm hai bao đi xuống mấy lầu, sau đó đem chúng nó để ở trên hành lang, rồi vội trèo nhanh lên lầu đem hai cái túi khoai tây khác ôm xuống. Bởi vì lo lắng mình đi quá xa, sẽ có người lấy mất khoai tây, A Thường chưa bao giờ đặt chúng ở nơi vượt quá phạm vi khống chế của mình.

Khi rốt cục đã chuyển hết số khoai tây xuống lầu, A Thường mới cầm chìa khóa mở gara, đẩy xe ba bánh từ bên trong ra, trước đem cân điện tử trong thùng xe nhét qua một bên, rồi đặt bốn bao khoai tây vào, sau đó mới đem cân điện tử đặt ở vị trí không dễ bị rớt xuống đất.

Việc cưỡi xe ba bánh chẳng thể nào làm khó được A Thường, trước đó vài hôm, bọn họ mỗi ngày đều đến bờ sông múc nước. Khưu Thành lúc ấy đã dạy cho hắn cách đạp xe. Tính ra khả năng phối hợp tay chân của chàng mèo phải thuộc dạng thiên tài, cảm giác cân bằng lại càng tuyệt hảo, không cần chỉ đến mấy lần mà anh chàng đã học được tất tần tật.

Còn giờ phút này trên quảng trường nhà ga, Chu Càn Hưng đã đợi đến sốt cả ruột. Hiện tại đã cách thời gian ước định hơn nửa giờ, vậy mà Khưu Thành lại chậm chạp chưa tới nơi.

"Gà sống này bán thế nào vậy bác?" Có người nghe được tiếng gà kêu, liền lần theo tiếng tìm đến đây.

"Không bán." Chu Càn Hưng vẫy tay đáp.

"BácHưng, hay là để cho cháu đem gà sống này vào chợ đêm bán đi, nãy giờ đã có vài nhóm người tới hỏi thăm giá cả rồi." Một người đàn ông tuổi còn trẻ đi cùng ông đến đây đã có điểm không kiềm chế được.

"Gấp cái gì, chờ chút nữa." Chu Càn Hưng cảm thấy Khưu Thành không giống như mấy người trẻ tuổi không giữ chữ tín: "Người ta tạm thời không đến đúng giờ được, khẳng định là có chuyện gì gấp giữ chân rồi."

"Nhưng hắn tốt xấu gì cũng phải kêu người đến báo cho chúng ta một tiếng chứ." Người trẻ tuổi nọ tức giận bất bình nói.

"Chờ thêm chút đi!" Chu Càn Hưng cũng không nhiều lời, vẫn như trước không kiêu ngạo không nóng nảy ngồi bên cạnh hồ nước tại quảng trường gần nhà ga. Hai người đi cùng ông đều là con cháu thân thích trong nhà, mới chỉ 20 tuổi đầu, cũng coi như là có năng lực, chỉ là tính tình vẫn còn khá bộp chộp.

A Thường đạp xe ba bánh chạy thẳng một mạch đến quảng trường nhà ga, rất nhanh đã tìm đến chỗ ba người đang đứng, trực tiếp cưỡi xe tiến đến chỗ bọn họ.

"Tiểu Khâu đâu?" Thấy chỉ có một mình hắn tới, Chu Càn Hưng cũng lắp bắp kinh hãi. Thời điểm gặp mặt lần trước, ông đã cảm thấy người thanh niên đi cùng với Khưu Thành thoạt nhìn có điểm không đúng. Ai mà ngờ vào lúc trời tối như vậy, Khưu Thành lại có thể yên tâm để cho hắn chở 500 cân khoai tây chạy đến chợ đêm?

"Cậu ấy bận rồi." A Thường lời ít mà ý nhiều đáp một câu, rồi nhảy từ trên xe ba bánh xuống, lại đem bốn bao khoai tây xuống xe chất trên mặt đất, chỉ chỉ, nói: "500 cân."

Buổi tối hơn 11 giờ, Khưu Thành mới xuất định, A Thường thấy thế, đầu tiên là vui vẻ, sau đó hắn rất nhanh lại ngây ngẩn cả người, bởi vì trong khoảnh khắc này, Khưu Thành đã làm cho hắn cảm thấy rất xa lạ.

Khưu Thành chậm rãi mở hai mắt, cậu rõ ràng đã cảm nhận được sự khác biệt của bản thân hiện tại, so với vài giờ trước đã có rất nhiều bất đồng. Ấn theo những gì đã viết trong "Mộc Tu bút kí", cậu hẳn đã thành công đột phá Trúc cơ.

"Ong ong ong..." Một con muỗi bay qua trước mặt cậu. Trong phòng rõ ràng không có mở đèn, nhưng một con muỗi nhỏ bé như vậy lại có thể trông thấy rất rõ ràng. Vô luận là phần cánh không ngừng vỗ mạnh, hay là mấy cái chân bé tí phía dưới thân mình, thậm chí ngay cả lông tơ trên đùi, Khưu Thành đều có thể nhìn xem rõ ràng thấu đáo.

Khưu Thành hướng con muỗi vươn tay đến, hai ngón tay hợp lại, liền đem nó siết trong tay, nhẹ dùng chút lực, chỉ nghe "ba" một tiếng, con muỗi đã bị cậu bóp chết.

Khưu Thành đem con muỗi ném vào thùng rác bên cạnh, gặp A Thường còn đang lăng lăng ngồi xổm một bên, cậu liền quay đầu hướng hắn tươi cười.

Thấy nụ cười trên môi đối phương rõ ràng giống y như đúc lúc trước, A Thường đột nhiên liền buông tâm.

Anh chàng cọ cọ chà chà nhào đến bên người Khưu Thành, cúi đầu dùng hai má của mình cà cà cổ của cậu.

"Đói bụng rồi hở?" Khưu Thành thân thủ sờ nhẹ lỗ tai của đối phương.

"Ư~..." Thanh âm A Thường mang theo sự ủy khuất nồng đậm.

"Chúng ta đi nấu cơm ăn thôi." Khưu Thành nói.

"Chờ một chút." A Thường chạy tới phòng bếp, cầm một lồng gà sống chạy ra. Vừa nãy lúc trở về nhà, hắn sợ tiếng kêu của mấy con gà này sẽ quấy rầy đến việc đả tọa của Khưu Thành, nên liền đem bọn nó xách vào phòng bếp khóa cửa lại, vì vậy trong phòng khách mới không nghe thấy tiếng chúng nó.

"Một con gà đổi bao nhiêu bột?" Khưu Thành mở đèn trong phòng khách, hạ thấp người tinh tế quan sát mấy con gà. Tuy không cường tráng như hai con gà nhà bọn họ, nhưng coi như cũng khỏe mạnh. Cho dù A Thường hiện tại không lấy chúng ra, cậu vẫn có thể nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp.

"Một cân chín lạng." A Thường trả lời. Vừa nãy tại nhà ga, Chu Càn Hưng đã nhắc đi nhắc lại không ít lần về chuyện ông vì kéo giá gà xuống mà đã cùng người ta mài miệng mài lưỡi mất hết bao lâu thời gian.

"51 con, có một con được tặng." A Thường nghĩ nghĩ, còn nói thêm một câu.

"Được, tôi biết rồi." Khưu Thành cười nói.

"Gà mái nhiều." A Thường bồi thêm, những lời này đều là Chu Càn Hưng nói ở nhà ga, hắn lúc này bất quá chỉ học theo người ta thôi.

"Gà mái tốt lắm." Khưu Thành đáp như vậy, sau đó lại hướng A Thường nở nụ cười vừa lòng.

"Còn bột ngô đâu?" Khưu Thành lại hỏi hắn, 500 cân khoai tây, không thể nào chỉ đổi được năm mươi mốt con gà.

"Ở trên lầu." A Thường trả lời.

Khưu Thành cũng không đi kiểm tra số bột ngô kia có đủ số lượng không, vì trong mắt cậu, A Thường có thể làm đến đây đã là tốt lắm rồi. Cho dù phân lượng bột ngô có không đúng, cậu cũng chỉ đem món nợ này ghi trên đầu Chu Càn Hưng.

Trước khi nấu cơm, Khưu Thành đi đến phòng tắm tẩy sạch những chất dịch bẩn thỉu trên người. Đột phá Trúc cơ không dễ, cậu đã ngồi hơn 7 giờ đồng hồ, còn ra rất nhiều mồ hôi, trên người còn ẩn ẩn xuất hiện mùi lạ. Sau khi được tẩy rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, cậu trước sau đã tắm tới ba bồn nước dơ, nước này dù có đem tưới rau cậu cũng không muốn dùng.

Tối hôm ấy, Khưu Thành hái một ít bí đỏ ở ban công, chưng một nồi bánh bắp bí đỏ, lại nấu thêm một nồi cải chua hầm miến. Số miến ăn còn dư lại mấy ngày trước đem phơi nắng đến hiện tại đã triệt để ráo nước, chỉ cần đem nấu trong chốc lát là chúng liền trở nên mềm nhuyễn ngay.

Mặt khác cậu còn nướng ba con chuột đồng, bản thân ăn một con, còn hai con còn lại đều đưa cho A Thường. Bọn họ ăn uống no đủ, lại lười biếng oa trên sofa xem TV trong chốc lát, thẳng đến gần rạng sáng 1 giờ, cả hai mới rốt cuộc lên giường đi ngủ.

Đến sáng ngày hôm sau, hai người thức dậy hơi muộn, Khưu Thành vừa rời giường liền trực tiếp bắt đầu buổi đả tọa ban sáng của mình, A Thường vẫn như thường lệ chạy đi chăm sóc cây trồng và gia súc trong nhà.

Thời tiết cả ngày hôm nay cũng không mấy quang đãng, mới vừa sáng sớm mà bầu trời đã có chút âm u. Đương lúc nhổ cỏ cho cây trồng ở phòng 1504, A Thường cảm giác trong gió có mang theo vị đạo của hơi ẩm, quả nhiên, chỉ chốc lát sau, bên ngoài liền tí ta tí tách đổ mưa.

Thời điểm Khưu Thành xuất định, thấy bầu trời đã mây đen vần vũ gió mưa ào ạt, liền nhịn không được hơi hơi nhíu mày, hi vọng trận mưa này không giống như lần trước kéo dài đến hơn nửa tháng.

Tuy rằng hiện tại đã có nước máy để dùng, Khưu Thành vẫn cùng A Thường lên tầng mái dùng gỗ thừa cùng bạt nhựa làm thành một cái hố chứa nước. Dù sao đi nữa, có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền nước thì tiết kiệm bấy nhiêu thôi.

Đến đêm, trời bên ngoài vẫn còn đang đổ mưa, Khưu Thành cùng A Thường đi đến chợ đêm bày sạp hàng. Mấy ngày nay, bọn họ đã tích góp không ít đồ chua và tương ớt, nguyên bản tính đêm qua mang đi ra ngoài bán, nhưng không ngờ tới lại đụng ngay phải thời điểm mấu chốt thăng cấp Trúc cơ.

Bởi vì trời mưa, nên chợ đêm hôm nay cũng không mấy náo nhiệt, người người lui tới không bằng thường ngày. Khưu Thành chạy dọc theo con đường tìm đến quầy hàng của mình, phát hiện chỗ đó vẫn trống rỗng. Lão Hồ đại khái đã chạy lên phía bắc lo buôn hàng, hai cha con nhà lão Phùng cũng không ra quán nữa, nhìn một hồi cũng không thấy đôi vợ chồng trẻ bán đồ dùng drap giường đâu.

"Khưu Thành, bên này." Chỉ có Vương Thành Lương vẫn đang trông coi quầy hàng bán bếp lò nhà mình giống như xưa.

"Tiểu tử cậu quá chuyên nghiệp, lúc nào cũng đều giữ vững cương vị." Khưu Thành cười cười, cưỡi xe ba bánh chạy qua.

"Trời mưa chính là thời điểm bếp lò bán chạy nhất, làm sao không bám vững chỗ này cho được." Vương Thành Lương cười nói. Vì lần mưa này, thời tiết liền ẩm ướt trở lại. Có không ít người trong thành phố không chịu đựng được đành chạy ra mua bếp lò. Ở nhà đốt bếp lò, phơi quần áo chăn mền, mỗi ngày trôi qua cũng dễ chịu hơn.

"Hai người hôm nay cứ bày hàng ở chỗ tớ đi, so với việc chạy qua mái hiên vẫn tốt hơn nhiều." Đón hai người Khưu Thành vào trong lán nhà mình, Vương Thành Lương di dời vị trí của vài cái bếp lò ở phía trước, để cho Khưu Thành đem xe ba bánh chạy vào.

"Tớ đậu xe ở chỗ này là được rồi." Khưu Thành ngượng ngùng dừng ở chính giữa sạp của đối phương.

"Không sao đâu! Chỉ cần gió nổi lên, chỗ bên cạnh liền bị hất đầy mưa vào, các cậu cứ đậu xe ở đây đi, yên tâm, không che mất việc buôn bán của tớ đâu." Vương Thành Lương không quá để ý nói.

"Vậy cảm ơn cậu." Người ta đã tốt bụng chừa sẵn một chỗ cho họ rồi, Khưu Thành cũng không muốn nhún nhường thêm.

"Khách sáo cái gì!? Anh cả của tớ bữa rày đang làm mấy cái lồng chuột đồng ở nhà. Làm xong rồi ảnh sẽ có thêm ít thu nhập." Có Khưu Thành phối hợp làm ăn, hiện tại cuộc sống của cả nhà họ ở thôn đã xem như tương đối dễ chịu rồi.

"Đợi hôm nào thời tiết tốt, cậu lại kêu người nhà chở một ít gỗ phế liệu qua cho tớ với." Mấy ngày trước, Khưu Thành đã ở trên nóc nhà đóng một đống máng gỗ, nên số gỗ thừa mua về lần trước đã bị cậu dùng hết sạch.

"Lần này cậu cần bao nhiêu?" Vương Thành Lương hỏi đối phương.

"Nhiều hơn nửa tấn, nhưng không quá một tấn, cậu bảo mọi người xem chừng rồi đưa qua đi!" Khưu Thành hồi đáp.

"Được." Vương Thành Lương lên tiếng, sau đó thuận tay lấy một tấm ván gỗ từ trong đống củi ra, đặt trên bếp lò phía sau chỗ hai người Khưu Thành đang đứng: "Mấy cậu cứ chậm rãi chờ trong này, trời mưa người đi dạo phố ít hơn so với bình thường nhiều."

Khưu Thành nói một tiếng cảm ơn liền thoải mái ngồi xuống, rồi hỏi Vương Thành Lương: "Hai ngày trước tớ nghe người ta nói hiện tại nơi nơi đều đang bị dịch sâu hại, không biết gần đây việc buôn bán ở chợ đêm sao rồi?"

"Vẫn ổn." Vương Thành Lương nói xong liền ném một khối gỗ vào trong bếp lò đang được đốt cháy, nói: "Trên tin tức không phải đều phát vậy sao, hiện tại chỗ nào cũng đều đang tất bật diệt sâu bọ chống thiên tai, hơn nữa bắt đầu từ tháng sau sẽ không còn hạn chế dùng điện nữa, mọi người đều rất cao hứng."

"Mọi người lạc quan dữ vậy à?" Khưu Thành lại hỏi.

"Đúng vậy, ai nấy đều nói tốt xấu gì vẫn còn có mấy con sâu, cùng lắm thì liền ăn sâu thôi, tóm lại không đói chết." Vương Thành Lương nhếch miệng cười nói.

"Lũ sâu cắn gié kia sợ là không dễ ăn vào mồm đâu." Khưu Thành nhịn không được cũng cười lên.

"Lúc sắp đói chết tới nơi ai mà còn hơi lo nghĩ tới hương vị nữa, có thể lấp bụng là được."

"Đúng rồi, đợi về sau không còn hạn chế điện, nhà cậu còn bày sạp bán không?"

"Bán chứ, nghe nói phí điện phải hơn 3 đồng 1kWh, cũng không phải nhà nào cũng dùng được, đến lúc đó sẽ có rất nhiều gia đình xài bếp lò thay thế."

Cả hai người, cậu một lời tớ một tiếng, nghiễm nhiên tha một vòng lại nhắc về thời đại học của mình. A Thường ngồi ở một bên, chán đến chết nhìn mưa rơi tí tách trên mặt đất ngoài lều, anh chàng hiện tại lại cảm thấy đi ra ngoài bày quán không có gì vui để chơi, vẫn là chờ ở trong nhà tốt hơn nhiều.

"Ông chủ, có bán rau hẹ muối chua không?" Lúc này sạp hàng nhà họ rốt cục cũng có khách hàng đến hỏi thăm.

"..." A Thường há miệng, vừa định nói chút gì, lại vô thanh nuốt vào, quay đầu đem ánh mắt ném về phía Khưu Thành.

"Có đây, giá của mỗi hũ đều được dán trên nắp hết." Khưu Thành lúc này cũng không để ý tới mà cùng Vương Thành Lương nói chuyện.

Đêm nay, mấy thứ hai người Khưu Thành mang đi bán cũng chỉ có mấy lọ đồ chua tương ớt. Trong nhà còn để dành được ít khoai tây, nhưng họ không lấy bán, bởi vì số bột ngô cả hai có hiện giờ đã đủ dùng, nên số khoai tây kia mới được để lại tích trữ trước.

Do hàng hóa mang ra không nhiều, mà giá cả ở chỗ Khưu Thành vẫn luôn rẻ, cho nên không mất bao nhiêu thời gian, mấy lọ đồ chua tương ớt đều đã bán xong hết.

Sau khi dẹp quán nói lời tạm biệt, Khưu Thành lại chở A Thường hướng về con đường ở phía tây chợ đêm. Khu vực này vẫn còn rất nhiều cửa hàng bán đồ dùng trang trí nhà cửa, mà nơi hai người Khưu Thành đến lúc này, lại là một nhà bán bóng đèn.

"Cậu muốn mua gì? Loại đèn nào cửa hàng nhà tôi cũng bán hết cả." Do trời mưa nên việc buôn bán vẫn rất đìu hiu, khó có được khách hàng tới cửa, bà chủ cửa hàng liền thập phần nhiệt tình.

"Ở đây có bán đèn compact tiết kiệm điện không?" Khưu Thành hỏi.

Trận mưa lần này không biết sẽ kéo dài đến bao lâu, trong điều kiện thiếu thốn ánh mặt trời chiếu sáng, tốc độ sinh trưởng của mấy cây trồng nhà họ sẽ trở nên chậm hẳn, sản lượng cũng giảm mạnh.

Khưu Thành lúc này cũng không tính ngồi chờ chết, ánh đèn tuy rằng không thể so sánh với ánh mặt trời, nhưng cậu vẫn định mua một vài bóng đèn tiết kiệm năng lượng về sử dụng để xem thử hiệu quả. Vừa vặn qua hai ngày nữa đã là tháng sáu, nghe nói đến thời điểm đó mọi người sẽ không còn bị hạn chế số điện sử dụng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro