CHƯƠNG 56 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 56: Mua một căn nhà làm phườngđậu hũ

Nguyên lai, hiện giờ đã có chuyển phát nhanh rồi sao? Khưu Thành nhịn không được thở dài một hơi trong lòng, quả nhiên, không có internet liền dễ dàng rơi vào tình trạng lạc hậu tin tức mà.

Khưu Thành nhấn mua 10 cân giun đất, bảo ông chủ giảm giá cho mình rồi thông qua ngân hàng điện tử (ebanking) để trả tiền. Hai hôm trước, khi đi làm thủ tục nối mạng, vì để tiện lợi cho việc bổ sung giá trị thẻ nạp trên internet, cậu đã thuận tiện nhân cợ hội này sử dụng máy rút tiền tự động ở ngay sảnh công ty viễn thông bỏ thêm chút tiền mặt vào thẻ ngân hàng của mình. Nên số tiền trong tài khoản của cậu hiện giờ cũng tương đối đủ dùng.

"Ông chủ, anh định dùng công ty nào để gửi chuyển phát nhanh cho tôi? Hiện tại thành phố Tân Nam của chúng ta đã có chuyển phát nhanh rồi sao?" Sau khi thanh toán, Khưu Thành thuận tiện hỏi thăm ông chủ cửa hàng online về chuyện chuyển phát nhanh.

"Chuyển phát nhanh Long Uy." Ông chủ cửa hàng trả lời.

"Tên này nghe thật uy phong, bình thường gửi một kiện hàng mất bao nhiêu tiền vậy?" Khưu Thành lại hỏi tiếp.

"Đương nhiên uy phong rồi, thời buổi này không có chút oai phong ai mà dám mở công ty chuyển phát nhanh? Sơ hở chút là bị đánh cướp ngay. Muốn gửi một kiện hàng đến chỗ ở của cậu tại thành phố Tân Nam, trên cơ bản thì mất khoảng hai ba trăm đồng, nhưng tốc độ thật sự rất nhanh. Khoảng chừng ngày mai cậu có thể nhận được hàng rồi." Ông chủ cửa hàng online bên kia cũng không ngại cậu hỏi quá nhiều mà cảm thấy phiền.

"Giá này ngược lại cũng không tính quá đắt." Lấy cái giá 100 đồng một ly sữa đậu nành ở tỉnh lị ra so sánh, chuyển phát nhanh chỉ mất hai ba trăm đồng thế này thật tình là không đắt chút nào.

"Bình thường thì ngồi tàu hỏa không phải lúc nào cũng tiện lợi, nhưng bọn họ đều vận chuyển hàng hóa bắt đường sắt. Hàng hóa mỗi ngày cần chuyển từ tỉnh lị đến thành phố Tân Nam không hế ít, tích tiểu thành đại, lợi nhuận cũng khẳm lắm." Ông chủ cửa hàng nói.

"Cảm ơn ông chủ, nhà tôi bên này vừa mới nối internet, cái gì đều không biết hết, y như tên nhà quê." Khưu Thành nói lời cảm tạ.

"Chỗ tôi cũng vừa mới thông mạng hơn một tháng. Mới đầu còn chưa có chuyển phát nhanh đâu, ngân hàng điện tử hoạt động cũng ít, muốn nạp hay chuyển tiền đều không được, hiện tại thì tiện hơn nhiều rồi." Ông chủ cửa hàng online nhiệt tình nhắn lại.

"Cảm ơn ông chủ! Chúc anh buôn bán thịnh vượng nha!" Khưu Thành đáp.

"Rất vui khi nhận lời chúc tốt lành này của anh. Lần tới muốn mua giun đất cứ tìm tôi. Tôi sẽ cho cậu giá ưu đãi." Đầu năm nay, giun đất thật sự không dễ bán. Nhà bọn họ từ trước đã nuôi giun đất, mấy tháng trước sau khi trở về từ căn cứ lâm thời, lúc đào vài cái hố giun đất thì mới thấy, cha mẹ ơi, quá chừng giun đất luôn, chỉ có điều là bán không ai mua.

Lại cảm ơn ông chủ thêm lần nữa, Khưu Thành đóng máy tính, cùng A Thường đi ra ngoài lấy vài khối gạch về.

Ở khu phía bắc sông Tân Nam, qua khỏi khu dân cư nhà Thẩm Tinh sinh sống đi về hướng bắc, có một cao ốc mới được xây dựng chưa tới một nửa. Lúc trước phòng ở chỗ này mới vừa được xây dựng không lâu thì virus X liền bạo phát. Trải qua vài năm, rất nhiều vật liệu kiến trúc đều đã không biết bị ai chuyển đi hết từ sớm, chỉ có điều mấy thứ vụn vặt như gạch đá thì lại rất dễ tìm.

Hai người Khưu Thành kéo một xe gạch trở về, chuyển đến phòng 1505. Phòng này dùng để nuôi cá, so với mấy căn phòng khác thì có nhiều bóng râm hơn, trong phòng vệ sinh thì càng ít đón sáng. Bởi vậy, Khưu Thành mới dự tính đem nhóm giun đất đầu tiên nuôi ở trong này.

Ở công đoạn đầu tiên, cậu trước lục ra số cát và xi măng xài còn thừa lúc trước, rồi dùng chúng cùng mấy viên gạch dựng thành bốn cây cột nhỏ cao chừng một thước rưỡi ở bốn góc tường buồng vệ sinh. Đến khi làm xong, bọn họ có thể kê một tấm gỗ trên mấy đỉnh cột, rồi đặt một cài thùng nước nuôi giun đất dựa vào ba mặt vách tường của buồng.

Sau đó cậu lại chèn thêm vài cái ụ nhỏ dưới chân, như vậy lát nữa khi cậu kê mấy tấm ván gỗ lên ụ chèn, phía dưới cũng có thể để thùng nuôi giun đất. Một trên một dưới vừa vặn hai tầng, tầng trên chỉ cần để lên một cái khuôn gỗ là vừa tới nắp thùng nước, tầng phía dưới cũng không quá thấp. Lúc bình thường, bọn họ chỉ cần để một cái chậu hay thùng kế bên vòi nước đặt dưới đất liền có thể lấy được trà trùn.

Làm xong cái giá, thùng nước dùng để nuôi giun đất còn cần phải chuẩn bị thêm chút ít. Thùng vừa cao vừa ốm khẳng định không được, còn loại cỡ bự tương đối thấp bé thì thùng nước phù hợp với yêu cầu ở nhà bọn họ lại không nhiều.

Đến đêm, hai người lại đi một chuyến ra chợ đêm, dùng cái giá cực rẻ, mua khá nhiều thùng nước cũ và vòi nước về nhà.

Sau khi vào cửa, Khưu Thành vẫn thập phần nhiệt tình như cũ, thẳng đến khi gia công xong thùng nước, rồi tính toán số lượng, thấy chỗ trống trong nhà vệ sinh phòng 1505 cũng không thể để thêm thứ gì nữa, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đi đả tọa.

Ngay buổi sáng hôm sau, Khưu Thành cùng A Thường làm xong hết việc trong nhà, liền ra ngoài bắt sâu thu thập đất mùn. Những tài liệu trên mạng internet về cách nuôi giun đất có đến vài loại, có trang nói dùng mạt cưa, có trang thì nói dùng phân trâu, còn có chỗ thì nói dùng tờ báo hoặc là cây cỏ linh tinh là được.

Chung quy, hai người Khưu Thành vẫn là lần đầu tiên làm việc này, vừa khuyết thiếu kinh nghiệm lại lo lắng nuôi không được. Một số cách có thời gian chuẩn bị rất tốn thời gian, vì thế cậu mới quyết định hiện giờ nên chuẩn bị thêm ít đất mùn, chờ cậu sau này nuôi thành công giun đất, thì lại tìm cơ hội thử những cách khác xem sao.

Ở bên ngoài quanh quẩn ước chừng 2 giờ, A Thường bắt được cả một hộp sâu, Khưu Thành thì nhét đầy tràn ba bao đất mùn to bự, hai người đều thắng lợi trở về.

"Chú Khâu, nhà chú có chuyển phát nhanh này." Lúc Khưu Thành cùng A Thường tiến vào tiểu khu, liền nghe thấy cháu gái của thím Trần đang hướng ra ngoài sổ nhà bọn họ kêu to.

"Này, Khưu Thành à, nhà bọn cháu có chuyển phát nhanh. Vừa nãy cháu không có nhà, bác vừa vặn gặp phải, nên đã ký nhận giúp cháu rồi." Thím Trần nghe thấy cháu gái kêu to, cũng đến bên cửa sổ xem xem, gặp bọn Khưu Thành quả thực trở lại, cũng cùng hô một tiếng.

"Đang để bên chỗ bác sao?" Khưu Thành hỏi bà.

"Ở đây, cháu nhanh lên lấy đi!" Thím Trần hướng cậu vẫy tay.

Khưu Thành đem xe ba bánh khóa kỹ trong gara, rồi đi ra với A Thường. Hai người cùng nhau khiêng ba túi đất mùn, rầm rập vài cái liền lên đến lầu hai. Đặt mấy bao đất mùn xuống một góc vắng vẻ hướng cửa cầu thang, cậu đi đến phòng 201 tìm thím Trần lấy đồ chuyển phát nhanh.

"Bên trong này cũng không biết đựng thứ gì, khá là nặng." Thời điểm hai người Khưu Thành đến cửa, cháu trai cháu gái của thím Trần đã sớm mở cửa đứng chờ sẵn. Thím Trần thấy bọn họ vào phòng, liền chỉ chỉ thùng giấy để cạnh cửa cho bọn họ thấy.

"Cháu có mua vài thứ trên mạng." Khưu Thành cười nói.

"Thế à? Hiện tại trên mạng đã có thể mua đồ rồi? Ai u, thật tốt, có internet thật là tiện." Thím Trần vừa nghe nói hiện tại đã có thể mua hàng qua mạng, cũng đầy mặt hâm mộ.

"Bác có muốn kéo mạng từ nhà cháu qua không?" Con người thím Trần cũng rất được, Khưu Thành cảm thấy nên có qua có lại với người ta, không thể xử sự một cách keo kiệt.

"Ai nha, sao nhà bác lại không biết xấu hổ như vậy chứ?" Hai mắt thím Trần sáng lên, nhìn như có chút động tâm.

"Chuyện này cũng không có gì lớn, kéo thêm một đường dây mạng xuống là được." Khưu Thành nói.

"Vẫn phải tính chứ." Thím Trần nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn lắc đầu cự tuyệt: "Chung cư này không phải chỉ có một hai hộ sinh sống, việc này nếu đã có mở đầu, đến khi ấy sẽ có thể mấy người đến tìm cháu muốn kéo dây mạng qua nhà. Nếu cháu bảo không thể kéo được, khẳng định sẽ đắc tội với người ta."

"Đâu cần quan tâm đến bọn họ nhiều như vậy?" Khưu Thành biết lời thím Trần nói có đạo lý, bất quá cậu nếu đã mở miệng, cũng không thể dễ dàng đem ý tứ thu hồi."

"Không nên không nên, như vậy sẽ làm cháu rất khó xử, cũng không phải chỉ riêng mỗi chuyện kéo dây mạng." Tiếp theo đó dù nói gì, thím Trần cũng không đồng ý.

Nếu thái độ của bà đã kiên quyết, Khưu Thành cũng không phải là người chẳng biết nghe hiểu lời phải. Sau khi nói thêm vài câu, nhìn sơ qua chuột đồng nhà họ, cậu liền ôm thùng giấy cùng A Thường rời đi.

Hồi trước khi đưa chuột đồng cho nhà thím Trần, Khưu Thành đã chọn mấy con hơi lớn một chút, trong đó có một con chuột mẹ đã sinh con, đẻ ra một ổ tiểu chuột đồng béo đô đô. Hai đứa nhỏ nhà họ mỗi ngày đều vô cùng tận tâm đem hạt cỏ rồi sâu cho lũ chuột ăn, chờ đến khi chuột con trưởng thành là có thể ăn được thịt chuột ngon lành.

Đem mấy thứ vào thang máy rồi bấm nút lên tầng 15, việc đầu tiên Khưu Thành làm khi về đến nhà là đem số đất mùn mới khiêng từ bên ngoài vào phân biệt cất vô mấy thùng nước đã được gia công hoàn chỉnh vào ngày hôm qua, sau đó mới mở thùng giấy chuyển phát nhanh ra. Giun đất trong thùng giấy được đựng ở mấy cái túi, vỏ ngoài hơi ẩm ướt, ngửi vào hương vị còn có hơi tanh.

Khưu Thành bọc một tay lại bằng túi nilon, tay còn lại thì xách túi. Tiếp đến, cậu vươn một tay trực tiếp thò vào trong túi bắt giun đất, bỏ vào trong từng cái thùng. Lúc chia đến cuối cùng còn dư một ít, cậu lại bỏ vào mỗi thùng thêm một ít giun, thẳng đến khi phân chia hết thì thôi.

Cây cột mới xây xong ngày hôm qua vẫn còn chưa hoàn toàn khô hết, Khưu Thành thấy vậy mới không lập tức đem mấy cái thùng đặt lên trên, chỉ tạm thời đặt ở chỗ hành lang. Để không khí được lưu thông nên không thể sử dụng nắp nhựa đậy lên, do vậy để phòng ngừa giun đất bò ra, cậu còn buộc một mảnh vải ở phía trên mỗi chiếc thùng.

Giữa trưa, anh cả cùng anh hai Vương tới nhà lấy đậu, bên cạnh đậu còn lấy thêm cả một vò rượu đế, một bao bột ớt, một ít gia vị, mấy cân muối ăn.

"Đại khái có thể làm xong trong vòng khoảng một tháng." Trước lúc rời đi, anh cả Vương đã nói với Khưu Thành như vậy.

"Không vội, Vương Thành Lương đã nói với em mọi người còn muốn làm đậu hũ để bán nữa, trong hai ngày tới em sẽ lưu ý thêm về lượng đậu cần mua." Khưu Thành nói.

"Đợi đậu hũ làm ra, cũng sẽ dựa theo cách tính toán khi làm chao, trừ đi phí tổn, lợi nhuận chia một nửa."

Anh hai Vương có vẻ hơi nóng vội, như sợ Khưu Thành không thể chèo chống cùng nhà họ làm chuyện này. Mấy chục cân đậu hôm nay cầm về, cũng đủ làm chừng trăm cân chao. Thời gian bắt đầu làm chao cho đến khi có được thành phẩm hoàn chỉnh, cũng phải mất hơn một tháng, mà trong khoảng thời gian này chẳng lẽ bọn họ không làm gì khác?

Khưu Thành không muốn nói tiếp đề tài này. Thấy nhà người ta mỗi ngày đi sớm về tối làm đậu hũ, cậu chỉ cần dễ dàng đã được phân một nửa lợi nhuận, nghĩ thế nào đều có chút tính chất bóc lột. Đặc biệt, đối phương còn là anh trai bạn học của mình, Khưu Thành thật sự có điểm ngượng ngùng.

Ngược lại cậu còn hỏi anh hai Vương: "Nhà các anh cách nơi em xa quá, về sau mọi người tính làm đậu hũ ở đâu?"

"Cũng không phải quá xa, nhà anh không có gì ngoài sức lực, có từng ấy đường đi đã tính là gì!?"Anh hai Vương nói.

"Vậy mấy anh đi về trước đi, chờ em mua được đậu sẽ nói cho Vương Thành Lương." Biết bọn họ không có nơi ở trong thành phố, Khưu Thành cũng không nói gì, chỉ nhắc lại một lần chuyện mình trong vài ngày tới sẽ lưu ý chuyện mua đậu, liền tiễn bước hai người.

Buổi chiều, Khưu Thành cùng A Thường đi một chuyến tới nhà Thẩm Tinh. Hai người cưỡi xe ba bánh, kẽo cà kẽo kẹt xuyên qua một con phố cũ nát. Lúc đụng mặt cảnh sát tuần tra trong lòng cũng không hề sợ sệt, còn đặc biệt nhiệt tình hướng đồng chí cảnh sát cười cười. Thậm chí còn cười tươi đến nỗi làm cho hai anh cảnh sát tuần tra kia đầy mặt mạc danh kỳ diệu.

Lúc này, hai người Khưu Thành đi tìm Thẩm Tinh là muốn hướng cô hỏi thăm vùng này có căn phòng cũ nào muốn bán hay không, bởi vậy phía sau xe ba bánh còn đựng không ít bột ngô. Lần trước lúc đi đến tỉnh thành, Khưu Thành đã đem tất cả bột ngô mình kiếm được đều đổi thành bột mì, sau khi trở về còn lục tục bán chút đồ chua, dần dần lại tích cóp không ít của cải.

Thẩm Tinh trong mấy ngày nay luôn bận rộn chuyện hỏi thăm bất động sản cùng thu mua ngọc thạch, đối với toàn bộ hẻm nhỏ đường lớn ở thành phố Tân Nam đều rất quen thuộc, chứ đừng nói đến cái khu phố cũ nát mà cô đang cư ngụ này.

Nghe nói Khưu Thành muốn mua lại một sân nhỏ dùng để làm phường đậu hũ, cô liền trực tiếp mang theo bọn họ hướng đến mặt phố phía tây. Khu phố cũ kỹ này nguyên bản nằm ở góc tây bắc của thành phố Tân Nam, trung tâm thành phố thì hướng về phía đông nam, càng đi về hướng tây bắc thì lại càng hoang vu.

Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, Thẩm Tinh rất nhanh liền mang theo Khưu Thành cùng A Thường đến một cái sân nhỏ, còn nói một câu: "Chính là nơi này!" Sau đó liền lấy ra chìa khóa mở cửa.

"Nơi này là của cô à?" Khưu Thành hiện giờ xem như đã minh bạch tình hình.

"Bằng không anh nghĩ tôi kiếm nhiều lương thực như vậy đều ăn hết rồi à? Tôi ngu gì không đầu tư ít vốn kiếm lời chứ?" Thẩm Tinh mở ra cửa sắt của sân nhỏ, rồi đẩy cửa đi vào. Đây là một khoảng sân không lớn không nhỏ, mặt đất còn được tráng xi măng, nhìn qua coi như sạch sẽ, giống như đã được quét dọn qua, đối diện có một ngôi nhà gạch ngói hai gian hai tầng lâu, hai bên sân còn dựng mấy cái chuồng.

"Cô tính bán bao nhiêu bột ngô?" Khưu Thành hỏi cô.

"60 cân." Thẩm Tinh nói: "Căn nhà này tuy rằng hơi cũ, thế nhưng diện tích lại lớn, cách nội thành cũng tương đối gần, còn kề bên sông Tân Nam, giá cũng không rẻ đâu."

Khưu Thành đứng ở trong sân quan sát, cảm giác cũng thấy vừa lòng. Cái giá 60 cân bột ngô coi như hợp lý, chung quy diện tích nơi này còn khá lớn, hơn nữa cách bờ sông gần, vừa lên lầu hai liền có thể nhìn đến mặt sông, phong cảnh cũng coi như khá đẹp.

Tuy rằng trong lòng cậu cũng biết cái giá mà Thẩm Tinh mua căn nhà này vào tay lúc trước khẳng định rất thấp, bất quá cô chính là nhờ vào điểm này để kiếm cơm. Ai có đủ công phu cũng nguyện ý tốn chút khí lực để làm chuyện này, bọn Khưu Thành nếu muốn bớt việc, cho thêm ít bột ngô cũng là chuyện nên làm.

Chương 57: Cha và con gái

Thỏa thuận giá xong, bọn họ cùng đi một chuyến đến sở địa chính, đem khu đất sang tên cho Khưu Thành, sau đó song phương ai nấy tự về nhà mình.

Số bắp cải ở phòng 1501 lại đến thời điểm thu hoạch, Khưu Thành và A Thường cùng nhau nhổ hết bắp cải, chém rớt phần rễ của bắp cải, rồi bóc một ít lá già héo bên ngoài. Sau khi đem rửa sạch hong khô, cậu lại đem từng bó bắp cải trắng cắt thành bốn khúc, phết muối đem đi ướp, còn lại rễ rau cùng cuống rau, đều đem cho chuột đồng ăn.

Hiện giờ đã là trung tuần tháng 6, nhiệt độ không khí ở thành phố Tân Nam đã tương đối cao, mọi người cũng đã bắt đầu mặc quần đùi mang dép sandal chống nóng, thức ăn này nọ cũng không thể để lâu được. Như số rau cải nhà họ, trên cơ bản chỉ có thể để hai ngày, nếu tiếp tục kéo dài sẽ dễ dàng bị biến chất dẫn đến hư thối. Nếu mà cầm đi cho chuột đồng ăn, cậu lại lo lắng chuột đồng sẽ sinh bệnh.

Sau khi hai người Khưu Thành lưu đủ đồ ăn cho lũ chuột đồng, liền đem số rễ rau lá rau còn lại bỏ vào một cái thùng cũ, rót vào trong thùng một ít nước dùng để rửa mặt tối hôm qua, sau đó đậy nắp, đem thùng để vào một góc tối lên men. Chờ thêm ba đến năm ngày nữa, là có thể lấy chúng nó cho giun đất ăn.

Rau xanh khi đã hư thối, hương vị khẳng định sẽ không dễ ngửi, nếu đem bán cũng sẽ không dễ dàng, bất quá so với nước tiểu phân người, Khưu Thành vẫn tương đối tiếp nhận dễ dàng hơn. Nếu muốn gieo trồng mà không phải loay hoay lo chuyện phân bón, thì chỉ có cách dùng phân hóa học. Chẳng qua đầu năm nay phân hóa học cũng không còn dễ kiếm như xưa, trước mắt chỉ có vài nhà máy sản xuất phân, mà đã có đến không biết bao nhiêu là nông trường đang ngóng trông nhìn chằm chằm vào.

Lo liệu xong đám bắp cải trắng, Khưu Thành lại đem số phân còn sót lại trong nhà trộn vào đất của mấy khuông gỗ, rồi bỏ hạt giống đậu nành vào trồng.

Đậu nành không chỉ dễ chăm bón mà cậu còn nghe nói rằng trồng đậu nành sẽ giúp cho đất đai càng phì nhiều hơn. Trong nhà Khưu Thành hiện tại đang thiếu phân bón, nếu trồng thêm một ít đậu nành nữa, ngược lại càng thích hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Sau khi thu hoạch, bọn họ vẫn như cũ đem đậu nành phơi trên nóc nhà. Khưu Thành cùng A Thường sẽ lần lượt đi lên đảo mặt đậu, rồi dùng một cái mẹt đựng đậu đem xuống dưới lầu bóc vỏ.

Buổi chiều tháng 6, thái dương trên mái nhà gay gắt đến nóng cháy. Đại khái là do nhà họ trồng quá nhiều hoa màu, nên dù tầng 15 là tầng cao nhất, cũng không oi bức cho lắm.

Khưu Thành cùng A Thường ở trong phòng khách của căn hộ 1501 chuyên tâm bóc đậu phộng. Hồi nãy, cậu đã mở cửa lớn phòng 1501 đối diện phòng 1512 ra, hai bên nam bắc thông thấu nên thường có gió lùa vào, làm cho cả hai cảm giác thập phần mát mẻ.

"Phần hư để nơi này nhé!" Gặp A Thường bóc phải một hạt đậu phộng có phần vỏ bị sâu mọt ăn, trong lúc nhất thời anh chàng chỉ biết cầm ở trong tay không biết xử lý như thế nào mới tốt, Khưu Thành mới đưa cái thau nhựa qua.

"Được." A Thường lên tiếng rồi lấy ngón tay nhẹ nhàng tháo phần vỏ bị cắn hư cùng cả con sâu trắng mập mạp bỏ vào trong cái chén nhựa, còn lại phần ruột tươi tốt thì vẫn được đặt chung cùng mấy hạt đậu khác.

Vào một buổi chiều yên tĩnh như mọi ngày, hai người ngồi ở một vị trí trống trải trong căn phòng với gió lùa ào ạt từ tứ phía, "rột roạt rột roạt" bóc đậu phộng, ở ban công bên cạnh là đủ loại ớt trái. Lá cây xanh mượt hòa cùng ớt trái xanh mơn mởn, ngẫu nhiên sẽ có một ít sắc hồng lặng lẽ vấy lên.

Trong căn phòng phía sau lưng Khưu Thành, còn nuôi ba con dê to béo. Phòng này cũng khá lớn, ba con dê sinh hoạt bên trong cũng không có vẻ gì là chật chội. Phía dưới cửa sổ còn có không ít cỏ dại tươi tốt để cho chúng nó có thể tùy ý lấy ăn, kề bên là một máng nước sạch sẽ, nguồn nước sạch bên trong vẫn chưa hề bị gián đoạn.

Mà ngay vào khoảnh khắc yên bình này, từ dưới lầu lại vang lên một trận tiếng động ồn ào, sau đó Khưu Thành liền nghe thấy có thanh âm: "Rồi rồi! Mọi người hãy nghe tôi nói! Thẩm Định Quân tôi tuyệt đối sẽ không để cho mọi người chịu thiệt ..."

"Hoa màu trên ruộng phải làm sao đây? Ông phải cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý chứ!?" Có người hét lên.

"Đương nhiên, đương nhiên, khẳng định sẽ nói rõ! Tôi không phải đã mang nhân viên kỹ thuật tới rồi sao, mỗi mảnh ruộng có thể sản xuất bao nhiêu lương thực, hiện tại cách thời gian thu hoạch còn có bao nhiêu thời gian, tôi đều sẽ cho người ấn theo tỉ lệ tính ra, bồi thường cho bà con cô bác." Thanh âm trầm ổn của Thẩm Định Quân vang lên khắp nơi, chẳng hề bị việc mọi người đuổi theo đòi công đạo làm cho bối rối.

"Hạt giống phải tính khác." Lại có một người đưa ra yêu cầu.

"Bà con cô bác yên tâm, tôi khẳng định sẽ không để cho mọi người chịu thiệt. Mọi người trước đừng kích động, để cho nhân viên kỹ thuật tính toán, chúng ta trước nói những chuyện khác." Thẩm Định Quân nói xong, cũng không quản người khác có đáp ứng hay không, liền bắt đầu đàm những vấn đề khác:

"Tôi ôm một mảnh đất lớn như vậy, kiểu gì cũng không thể tự trồng cho hết được. Trừ vài nhân viên quản lý, còn phải thuê thêm một đợt nhân công. Kỳ quản lý nói muốn đến nhà ga tuyển người, tôi đã nói đi đến chỗ đó làm gì, không phải ở ngay phụ cận nơi này đã có sẵn nhân công rồi sao? Không chỉ mảnh đất nằm ngay ở tiểu khu, mà cách nơi làm việc cũng không xa..."

"Hiện tại, chúng tôi quyết định trước tuyển 20 người, trong đó cũng cần có vài nữ nhân công. Về phần đãi ngộ, nhân công nam một ngày là 8 lạng bột ngô, nữ nhân công là 5 lạng. Qua hai ngày nữa, đội khai hoang sẽ tới làm việc, đến thời điểm đó, sau khi khai hoang xong sẽ rời đi đến..."

"Kỳ quản lý à, đến đến, anh mau ngồi vào nơi này đi! Nếu bà con cô bác nào nguyện ý làm việc, trước tìm đến Kỳ quản lý báo danh. Chúng tôi chỉ cần 20 người thôi. Nếu số người báo danh nhiều hơn, thì chúng tôi còn phải tiến hành một đợt sàng lọc đơn giản."

Khưu Thành một bên bóc đậu phộng, một bên vểnh tai nghe ngóng động tĩnh dưới lầu. Lúc nghe đến đó, cậu cũng biết sự tình đến đây coi như đã tới lúc quyết định. Thẩm Định Quân đưa ra đãi ngộ như vậy, ở trước mắt coi như đã rất ổn rồi, với lại người ở tiểu khu Gia Viên muốn đến nơi lão làm việc, thì hiện tại không thể nháo loạn được. Hơn nữa lão còn đáp ứng bồi thường cho một bộ phận người dân, nên cũng không tính là ngang ngược gì.

Bóc xong một mẹt đậu phộng, sắc trời cũng gần đến hoàng hôn. Khưu Thành cùng A Thường lại lên lầu, thu hồi số đậu phộng đem phơi nắng còn lại. Thu xong đậu phộng, Khưu Thành lại đứng ở bên lan can, hướng dưới lầu nhìn nhìn.

Thẩm Định Quân lúc này đang đứng trên con đường xi măng ngoài tiểu khu Gia Viên cùng một người nói chuyện. Sau khi lên đến Trúc cơ, nhãn lực của Khưu Thành đã biến thành cấp siêu nhân. Lúc này ngưng thần quan sát, cậu liền nhìn thấy người phía dưới một cách rõ ràng. Chỉ thấy người đàn ông cùng Thẩm Định Quân nói chuyện khoảng hơn 50 tuổi, dáng người trung đẳng, sống lưng thẳng tắp, bộ dạng mày rậm mắt to, nghiễm nhiên là một người chính khí.

Ở một chỗ cách bọn họ không xa, người được gọi là Kỳ quản lý đang bị cư dân của tiểu khu Gia Viên vây quanh một vòng. Bên ngoài đường cái còn có một ít người vừa tan tầm đi tới tiểu khu, nhìn thấy trước chung cư tụ tập nhiều người như vậy, ai nấy đều lần lượt dừng bước.

Khưu Thành không dừng trên mái nhà quá lâu, đứng ở bên lan can quan sát trong chốc lát, cậu liền thu lại này nọ cùng A Thường xuống lầu.

Lúa nước ở phòng 1507 đã thành thục, phần cây lúa xanh mượt đã dần dần thối lui. Khưu Thành tính toán sẽ ngưng nước, để cho bùn đất được khô ráo một cách tự nhiên, đến khi ấy chỉ cần thu lúa là được. Quanh qua quẩn lại, Khư Thành vẫn cảm thấy hơi không yên tâm, nên cả ngày hôm nay cậu đều đi qua nhìn vài lần, mà lúc này cậu lại nhịn không được đi vào phòng xem xét qua một lượt.

"Người vừa nãy đứng trên nóc nhà là ai vậy?" Hai người Khưu Thành vừa đi khỏi, Thẩm Định Quân liền quay đầu nhìn về phía nóc nhà của chung cư, đầy mặt có vẻ rất đăm chiêu.

"Bên kia?" Người cùng hắn nói chuyện hình như không rõ ràng cho lắm nói.

"Chính là tầng thượng cao nhất." Thẩm Định Hải thân thủ chỉ chỉ.

"À, tầng thượng đó hả, người đó tôi biết, là một người họ Khâu trẻ tuổi. Cậu ta đã mua hết mấy căn hộ của tầng 15 của chung cư số 6 rồi đó. Í, không đúng, hình như còn thiếu một căn. Mấy hôm trước, người chủ hộ kia còn hỏi thăm bên này nữa." Người này thật sự là tri vô bất ngôn.

"Là một người trẻ tuổi?" Thẩm Định Quân hỏi.

"Rất trẻ, đại khái cũng khoảng 27–28, trông thanh nhã, nhìn không ra là người có bản lĩnh."

"Thật sự là tuổi trẻ tài cao mà!" Thẩm Định Hải cảm thán một câu, lại hứng thú hỏi: "Còn thiếu một hộ?"

"Cũng không phải vậy, hộ gia đình kia muốn lôi kéo cậu ấy, tưởng nâng giá lên cao, cũng được một thời gian rồi. Vậy mà Tiểu Khâu cũng không sốt ruột, còn hai người chủ hộ kia có đôi khi không nín được, cũng sẽ qua đây tìm chúng tôi hỏi thăm tin tức."

Khưu Thành lúc này đang ngồi ở trong phòng khách 1406 nhào bột, đoạn đối thoại của hai người dưới lầu, cậu một chữ cũng không sót mà nghe hết vào tai.

"Làm không?" Thấy A Thường ngồi chồm hổm ở một bên mong chờ nhìn mình, Khưu Thành liền tươi cười đem chậu bột đẩy đẩy qua trước mặt anh chàng.

A Thường tiếp nhận cái thau, vô cùng cao hứng xắn tay áo muốn bắt đầu nhào bột.

"Rửa tay chưa?" Khưu Thành hỏi hắn.

"Rửa rồi." A Thường lên tiếng, học theo Khưu Thành, đem cục bột trong thao nhào qua lăn lại.

Khưu Thành thấy hắn làm ăn rất có bộ dáng, liền xoay người chuẩn bị phần nhân bánh. Cậu trước lấy từ trong tủ lạnh ra một khối đậu hũ cắt khúc, định làm nhân đậu hũ nhồi cay, sau đó lại ra ban công cắt mấy cọng rau hẹ, trộn thành nhân rau hẹ.

Lúc gói bánh bao, da bánh bao đều được cán rất mỏng, phần nhân cũng được bỏ vào rất nhiều. Bởi vậy mẻ bánh bao này lúc được hấp xong cái nào cái nấy đều là da mỏng nhân bự. Cũng không có cách nào khác, bột mì hiện giờ thật sự rất quý.

A Thường chộp lấy nồi bánh bao mới ra lò cắn một ngụm, miệng toàn là nước đậu hũ, vừa thơm lại vừa cay, mềm mềm nộn nộn, sau lại nắm lên một cái bánh nhân rau hẹ cạp một ngụm, lá rau hẹ còn mọng nước, ăn vào cay vô cùng, cũng thơm đến nồng đậm.

"Uống chút canh đi này." Khưu Thành đưa một chén canh mướp cho hắn.

"Ồ~" A Thường miệng đầy nhân bánh bao, với ra một tay tiếp nhận chén canh mướp, đem nó phóng tới trên bàn trà, rồi không để ý đến nữa, chỉ chuyên tâm ăn bánh bao.

Khưu Thành cũng không quản hắn, vừa ăn bánh bao, một bên mở TV. Cậu từ bé đã là một đứa nhỏ TV, thói quen ăn cơm xem TV cũng đã được hình thành từ tấm bé. Chỉ có điều xem TV nhiều năm như thế mà hai mắt của cậu vẫn chưa hề bị cận thị.

Gần đây lại có thêm hai kênh mới, một kênh là của đài truyền hình tỉnh, một kênh là kênh nghệ thuật tổng hợp. Kênh nghệ thuật tổng hợp đang phát một cuộc phỏng vấn với một nam ngôi sao tại hiện trường, nghe nói người này hiện là một trong mười đại soái ca của Á Châu. Khưu Thành nhìn trái nhìn phải đều cảm giác bình thường quá chừng, cũng chả biết người này làm gì lại được bầu chọn vào cái thứ hạng này. Ở mỗi điều kiện ngoại hình thôi, so với A Thường nhà cậu đã kém rất xa.

"Ăn no chưa?" Thấy A Thường uống xong chén canh dây mướp đang lục tục thu thập bát đũa, Khưu Thành liền hỏi.

"Rồi." A Thường đem bát đũa của hai người họ vào trong phòng bếp, rất nhanh, liền truyền đến tiếng nước ào ạt.

"Lát nữa chúng ta sẽ đi tìm Thẩm Tinh cùng Vương Thành Lương." Khưu Thành theo sau cũng vào phòng bếp.

"Ừ." A Thường không có ý kiến, hắn hiện tại cùng đã tương đối quen thuộc với Thẩm Tinh cùng Vương Thành Lương.

Khưu Thành cầm ra hai hộp giữ tươi từ trong ngăn tủ, đặt ở dưới vòi nước đảo qua đảo lại, lại vẩy khô vệt nước phía trên, đem ra phòng khách bên ngoài, xốc lên nắp nồi hấp, bỏ vào hai hộp giữ tươi đầy ụ bánh bao.

Mang theo mấy lọ rau hẹ muối cùng tương ớt cà chua mà bọn họ vừa làm hai ngày qua, Khưu Thành cùng A Thường cưỡi xe ba bánh, từ khu phố sinh viên phía sau tiểu khu chạy đến nhà của Thẩm Tinh. Đám người ở mặt trước tiểu khu Gia Viên hiện vẫn còn chưa tan, tuy rằng chỉ có 20 danh ngạch, nhưng người báo danh vẫn nối dài không dứt, thậm chí còn có người bên ngoài tiểu khu nghe được tin tức vội vàng chạy tới.

"Phanh phanh phanh!" Hơn 10 phút sau, Khưu Thành vỗ vang cửa viện của nhà Thẩm Tinh.

"Chuyện gì?" Thẩm Tinh rất nhanh đi ra, trên mặt mang theo thần tình khó hiểu, chiều hôm nay hai người này vừa đi tìm cô, như thế nào buổi tối lại qua lần nữa?

"Nè." A Thường đang ngồi xổm ở phía sau xe ba bánh nhe răng, đưa cho cô một hộp bánh bao.

"Hở!?" Thẩm Tinh tiếp nhận hộp giữ tươi xem xem, rồi nhịn không được kinh hô lên tiếng: "Bánh bao!"

Sau đó rất nhanh, biểu tình trên mặt cô lại có chút rối rắm. Khi không hai người này lại đưa cho cô thứ tốt như vậy chứ? Cô còn muốn cùng Khưu Thành bảo trì mối quan hệ hợp tác ổn định trường kỳ, còn loại quan hệ nam nữ luôn mang theo nhân tố không ổn định thì tuyệt đối chẳng có chút ưu việt nào đối với hợp tác của bọn họ.

"Đừng nghĩ quá nhiều, vừa làm bánh bao, vừa lúc có chuyện muốn nói với cô, thuận tiện mang vài cái qua đây." Khưu Thành thấy cô đầy mặt rối rắm, nhịn không được cười nói.

"Chuyện gì?" Thẩm Tinh không có chút che giấu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Chắc cô biết chuyện Thẩm Định Quân thu mua một mảnh đất ở chỗ tôi chứ?" Khưu Thành hỏi.

"Biết." Thẩm Tinh nhíu nhíu mày.

"Hắn hôm nay đã đến tiểu khu của tôi." Khưu Thành đáp.

"Thì sao?" Thẩm Tinh hỏi.

"Thẩm Định Quân hỏi thăm người khác chuyện của tôi, giống như cảm thấy rất hứng thú. Ông ta hiện tại đã biết tôi còn chưa mua được căn phòng 1510 ở tầng 15, không biết có thể xảy ra sự cố gì không?" Khưu Thành nói với cô sự tình vừa phát sinh.

"Như vậy à." Thẩm Tinh nheo mắt, nói: "Anh yên tâm, sáng ngày mai đừng đi ra ngoài, cứ chờ tin tức của tôi."

Chuyện này cô kỳ thật đã tiến hành không sai biệt lắm, chẳng qua đợt này vì chuyện vặt vãnh trong nhà quá nhiều, cô khó tránh khỏi sẽ có chút lơi lỏng. Hiện tại nghe nói có khả năng sẽ sinh ra biến cố, cô tự nhiên phải tốc chiến tốc thắng. Cho dù chẳng có quan hệ với Thẩm Định Quân, thì lấy mối quan hệ hợp tác giữa cô cùng Khưu Thành, cũng tuyệt đối không thể khiến chuyện này xảy ra sai lầm.

"Thế thì chúng tôi đi trước." Chuyện nên nói cũng đã nói xong, Khưu Thành liền muốn chạy ra chợ đêm.

"Này!" Thẩm Tinh giương giọng gọi bọn họ lại.

"Cái gì?" Khưu Thành quay đầu.

"Cảm ơn bánh bao của mấy người, tôi ngày mai sẽ đem hộp giữ tươi qua." Thẩm Tinh có chút không được tự nhiên nói.

"Được." Khưu Thành cười cười, dưới chân phát lực, đạp vài cái liền lái xe ba bánh ra khỏi ngõ nhỏ.

Bọn họ vừa ly khai không bao lâu, Thẩm Tinh rất nhanh cũng đi ra ngoài.

Chương 58: Mất hứng

Đi đến chợ đêm, Khưu Thành trước đem hộp bánh bao tặng cho Vương Thành Lương, sau đó lại đem xâu chìa khóa của viện tử mới mua đưa hắn: "Tớ lúc trước đã mua một mảnh sân, nằm ngay ở phía sau trường học, qua khỏi sông Tân Nam phố Lão Nhai, số 271."

"Đây là gì vậy?" Vương Thành Lương ngậm cái bánh bao, vô cùng cao hứng nhai nuốt, gặp Khưu Thành đưa qua một xâu chìa khóa, đầu óc trong lúc nhất thời có điểm trở nên rối mù.

"Nhà của cậu không phải muốn làm đậu hũ sao, vậy thì làm ở đây luôn đi, còn cần những công cụ gì? Máy xay đậu có không?" Khưu Thành lại hỏi.

"Có." Vương Thành Lương gật gật đầu: "Còn lại cũng không cần công cụ gì khác, khuông gỗ định hình cứ để anh hai tớ làm là được."

"Vậy là tốt rồi." Khưu Thành cười nói.

"Ai nha, bạn của tớ." Vương Thành Lương lúc này mới vừa có phản ứng lại như bình thường. Hắn cầm chìa khóa trong tay những vẫn không biết nên làm thế nào cho phải: "Haizz, chuyện này giống như có điểm không tốt lắm, tớ còn phải thương lượng với người trong nhà một chút."

"Không có việc gì, tớ mua căn nhà kia vốn tính để đến khi tăng giá rồi bán thôi, mọi người cứ dùng trước được mà." Khưu Thành nói rồi đem mấy thứ hàng hóa bọn họ sẽ bán đêm nay bày ra sạp.

"Kia... Kia..." Vương Thành Lương gãi đầu: "Vậy cảm ơn cậu nha."

"Không có gì, dù sao sân viện kia cũng để trống thôi." Khưu Thành nói xong thì cũng vừa lúc chuyển ra một cái vò cuối cùng từ trong thùng xe ba bánh. Tiếp đến, cậu lấy hai cái chén nhỏ ra, từ trong vại múc một thìa tương ớt cà chua bỏ vào chén, sau lại đặt ít tăm lên cái chén còn lại.

"Đây là tương gì vậy?" Vương Thành Lương thấy động tác của cậu, nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

Trong thời gian nói chuyện, hắn cũng đã khép lại nắp đậy của hộp giữ tươi. Một hộp bánh bao, hắn chỉ ăn một cái, còn lại cũng chưa động đến. Trong nhà lớn nhỏ tổng cộng có năm tiểu hài tử, nhìn thấy bánh bao bọn nhỏ khẳng định phải cao hứng đến điên luôn.

"Đây là tương gì vậy?" Lúc này vừa vặn lại có khách quen đi đến chỗ bán hàng của bọn họ, phát hiện thứ tương được đặt trong chén là loại hắn không biết, cũng mở miệng hỏi như vậy.

"Tương ớt cà chua." Khưu Thành cười nói: "Phiên bản cải tiến đó."

Về cách thực hiện tương ớt cà chua, đĩa phim tài liệu lần trước bọn họ mua được không có nhắc đến. Công thức mới này là do Khưu Thành mấy ngày nay lên mạng sưu tập được, thành phẩm làm ra cũng không tệ lắm.

"Cậu bỏ thêm dầu vào à?" Vương Thành Lương lúc này cũng chen qua, bưng cái chén nhỏ soi dưới đèn đường chăm chú quan sát, cho đến khi trông thấy phần trên cùng của tương ớt phiếm lên lớp dầu bóng loáng, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng đã được xem là đồ hiếm.

"Bán thế nào?" Vị khách quen kia cũng dùng tăm chấm chút tương ớt nếm nếm, sau đó chẹp chẹp miệng hỏi.

"8 lạng bột ngô 1 cân tương." Khưu Thành trả lời.

"Lấy cho tôi hai cân." Vị khách hàng cũng rất sảng khoái nói mua. Hiện tại đã có điện, hoàn cảnh gia đình của mọi người cũng khá hẳn lên. Một vài người còn có thể dùng tới tủ lạnh, dù mua nhiều một chút trở về cũng không lo lắng bị hư. Phải biết rằng tần suất bày quán của Khưu Thành dạo gần đây đã ít dần, lúc này mà không tranh thủ mua, không biết lần tới phải chờ tới bao giờ nữa.

Đêm nay, chẳng hiểu tại sao tương ớt cà chua rất khó bán lúc trước, vào buổi tối nay chỉ vài ba cái liền bị người phân chia đến một giọt chẳng còn. Thậm chí có khách còn ôm luôn cả vò, đại khái là muốn cầm về cho thân thích trong nhà hoặc là chia sẻ với đồng sự cùng đơn vị.

Hiện tại, năng lực chi tiêu của người dân thành phố Tân Nam đã tăng lên mức khá. Tuy trên tin tức cũng thường nhắc tới nạn sâu bệnh này nọ, thế nhưng mọi người đều đã có chút chết lặng. Thật lòng, ai nấy đều cảm giác mấy chuyện này cũng chả thấm vào đâu, thêm việc đã chấm dứt cách thức quản lý quân sự hóa được một thời gian, đợi tháng sau, cũng chính là tháng 7, phía nam sẽ nghênh đón đợt đại thu hoạch của vụ bắp đầu tiên. Đến khi ấy, đợi số lương thực này được nhập vào thị trường, mọi người liền có thể giảm bớt lo âu.

Trên đường dẹp quán trở về, Khưu Thành đã mua một cái máy tuốt hạt bằng cách đạp chân cùng một cái máy bóc vỏ lúa chạy bằng điện từ một sạp hàng bán thiết bị máy móc đã qua sử dụng ven đường.

Từ xưa, cây lương thực được gieo trồng chủ yếu ở thành phố Tân Nam chính là cây lúa. Mấy năm trước, việc cơ giới hóa nông nghiệp dần dần được phổ biến. Máy móc quá hiện đại, dân chúng bình thường không nhất định mua được, có điều như máy tuốt hạt cùng máy bóc vỏ thì đều là các loại tương đối thông dụng.

Lúa nước nhà họ rất nhanh đã tới giai đoạn thành thục, đợi thu hoạch hết lúa, Khưu Thành tính sẽ đem chúng phơi khô rồi chở đến tỉnh thành xem giá thị trường như thế nào.

Sáng sớm hôm sau, Khưu Thành cùng A Thường làm xong mọi việc như thường ngày, liền đi đến phòng 1507 cắt lúa.

Bùn đất trong phòng còn chưa khô hết, hai người họ mỗi người cầm một cái lưỡi liềm, để chân trần đạp vào trong đất bùn, từ phần rìa ngoài bắt đầu cắt vào. Lúa gặt không thể để lúa trên mặt sàn của phòng, mà nhất định phải đem từng đợt một ra bên ngoài. May mà diện tích ruộng không lớn, hai người bận bịu chỉ chốc lát sau liền cắt hết số lúa.

Đến buồng vệ sinh mở ra vòi nước, đem bùn dính lầy lội trên chân rửa sạch sẽ, kế đến hai người lại qua phòng 1508 bên cạnh, đem tất cả thóc lúa tuốt hạt.

Điểm lợi của việc trồng cây trong nhà chính là lúc làm việc không cần dầm mưa dãi nắng. Lưng phòng 1508 hướng mặt trời nên vốn tương đối râm mát, cậu lại đem cửa phòng đối diện và mấy cái bên cạnh đều mở ra, cho nên cả khu vực này liền trở nên cực kì thông thoáng.

Vừa nãy lúc bọn Khưu Thành cắt lúa, cũng chỉ cần đổi góc độ cho mấy tấm gương ngoài ban công lớn và ban công nhỏ, bởi vậy ánh mặt trời không thể chiếu vào trong được.

Sau khi tuốt hạt, hai người mới đem thóc lúa cùng rơm rạ phân biệt chuyển đến mái nhà phơi nắng. Mấy ngày nay, thành phố Tân Nam đều có nắng gắt, thóc lúa lại không lớn như hạt đậu phộng hay đậu nành, cho nên lúc phơi cũng tương đối mau lẹ.

Làm xong công việc, Khưu Thành và A Thường đều tự mình đi tắm nước lạnh, tiếp đến sẽ qua phòng 1406 xay gừng tỏi và ớt thành bột nhuyễn. Ngày hôm qua, họ đã dùng muối ướp bắp cải, bởi vậy hôm nay phải nhanh chóng đem tương làm ra, tiến hành giai đoạn ướp muối thứ hai.

"Đinh đong! Đinh đong!" Gần 11 giờ, Thẩm Tinh rốt cuộc đến nhà.

"Được không?" Khưu Thành mang một thân đầy vị tỏi, chạy tới mở cửa cho cô, A Thường thì chạy nhanh đi kéo bức màn qua, cũng nhân tiện mở đèn trong phòng.

"Được." Thẩm Tinh thở phì phò nói: "Thanh máy chung cư nhà các anh lại ngừng nữa rồi."

"Ngừng? Tối hôm qua còn chạy mà." Khưu Thành mời cô vào trong phòng, lại rót cho cô một ly nước sôi để nguội.

"Đây là chứng từ bất động sản, căn phòng này hiện tại đang dưới danh nghĩa của tôi."

Thẩm Tinh ngồi vào sofa, từ chiếc gói to đeo trên vai cầm ra chứng từ bất động sản và hợp đồng mua phòng, sau đó liền bưng chén nước Khưu Thành rót cho, ừng ực uống sạch sẽ. Giữa trời nắng chang chang mà chạy ở bên ngoài suốt một buổi sáng thế này, cô thật sự là vừa nóng vừa khát muốn chết.

"Mất bao nhiêu bột ngô?" Khưu Thành hỏi.

"Không bao nhiêu, tôi đã lấy một căn hộ đơn nằm ở trung tâm thành phố đổi với họ, không sai biệt lắm cũng bằng giá phòng của căn bên này thôi." Hiện tại vào mỗi ngày, Thẩm Tinh đều đi khắp hang cùng ngõ hẻm lùng sục, không chỉ giúp Khưu Thành giật dây. Nếu nhìn thấy phòng nào vừa ý, mà bản thân cô cũng có năng lực mua vào tay, thì sẽ trực tiếp lấy giá rẻ nhất mua đứt. Chẳng qua tài chính của cô thật sự hữu hạn, trước sau, cô tổng cộng chỉ mới ra tay ba lượt.

"Cho cô 50 cân đủ không?" Khưu Thành cũng biết chủ phòng 1510 là nhân vật khó chơi, Thẩm Tinh vì chuyện này đã tiêu phí không ít tinh lực.

"Đủ." Thẩm Tinh nhướn mày nở nụ cười, Khưu Thành cấp 50 cân bột ngô đối với cô mà nói trên cơ bản chính là bán lời tới một nửa. Tuy rằng cũng tốn rất nhiều thời gian tinh lực của cô, thế nhưng một người thanh niên trai tráng ở thành phố Tân Nam làm việc hiện tại có thể kiếm được bao nhiêu tiền một ngày chứ? Cô có được mức thu nhập như vậy, đã rất giỏi giang rồi.

"Buổi chiều liền đi sang tên." Thẩm Tinh nói.

"Trong chốc lát lại nữa tôi sẽ cho cô mượn một ít bột ngô, sau này cứ làm như vậy đi. Mấy căn hộ ở tầng 14, cô có thể thu bao nhiêu liền thu bấy nhiêu." Khưu Thành cảm giác hợp tác như thế rất tốt. Bản thân cậu có thể đỡ tốn sức, Thẩm Tinh có thể kiếm thêm tiền, ai nấy đều đạt được nguyện vọng của mình.

Chiều hôm đó hơn 2 giờ, cửa văn phòng của Thẩm Định Quân bị gõ vang.

"Chuyện gì?" Thanh âm của Thẩm Định Quân vừa vang dội lại uy nghiêm cất lên.

"Là chuyện ngày hôm qua ngài kêu tôi an bài người đi điều tra đã có kết quả." Kỳ quản lý đẩy cửa tiến vào, đem một chồng giấy tờ đóng dấu đặt lên trên bàn công tác của Thẩm Định Quân.

"Nói nghe một chút đi!" Thẩm Định Quân tựa vào ghế da, mặt lộ vẻ mệt mỏi nhéo nhéo mũi. Muốn chen vào trong kết cấu lợi ích đã ổn định tại thành phố Tân Nam này vốn là việc không hề dễ dàng, hắn gần đây đã vì chuyện này đã tiêu tốn không ít tâm tư.

"Người nọ gọi là Khưu Thành, là người địa phương, vẫn sinh hoạt tại Thành phố Tân Nam. Tốt nghiệp tại đại học Tân Nam, vài năm trước đã trả góp để mua căn phòng 1406 tại chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên. Mấy tháng trước, từ căn cứ lâm thời đi ra, cậu ta rất nhanh đã thu mua vào tay mấy căn phòng khác ở tầng 15. Nguyên bản còn thiếu một phòng 1510, nhưng mà vào sáng hôm nay, phòng 1510 đã được chuyển qua danh nghĩa của Thẩm Tinh, vừa rồi đã chuyển tên cho Khưu Thành."

"Thẩm Tinh?" Ánh mắt nguyên bản có chút mỏi mệt tan rã của Thẩm Định Quân nhất thời ngưng đọng.

"Không sai, chính là Thẩm Tinh. Người đi hỏi thăm tin tức có nói, trong quá trình Khưu Thành thu mua mấy căn phòng, Thẩm Tinh vẫn luôn giúp hắn." Kỳ quản lý nề nếp nói chuyện, giọng nói một chút cũng không mang theo cảm tình cá nhân.

"Ừ, tôi đã biết, anh đi ra ngoài trước đi!" Thẩm Định Quân phất phất tay.

"Vâng."

"Thẩm Tinh..." Trong văn phòng, Thẩm Định Quân tự mình trầm ngâm lên tiếng.

Mấy năm nay sống ở phương nam, lão không phải hoàn toàn chưa từng hối hận về những chuyện mình đã làm qua. Nhưng hối hận chỉ là chuyện trong giây phút ngắn ngủi, lão có thể rất nhanh tìm được cho mình một lý do để tâm tình được thoải mái yên tâm. Tỷ như nói năm đó ba đứa nhỏ đều đã trưởng thành, người trưởng thành nên độc lập. Bản thân lão tử như hắn, năm đó vừa lên đại học đã phải vừa học vừa làm, cuối cùng còn không phải mang thành tích xuất sắc nổi trội tốt nghiệp đấy sao!?

Trong cảm nhận của Thẩm Định Quân, Thẩm Nguyệt, Thẩm Tinh luôn oán hận lão, thật sự có hơi cố tình gây sự. Nhưng cho dù bọn họ có gây chuyện, làm một phụ thân, lão cũng không muốn so đo với con gái của mình.

Lại nói tiếp, bọn họ cũng là bị mẹ của mình dạy hư. Lúc trước cũng bởi vì nữ nhân kia không chịu ly hôn, lại ngầm tìm người tra xét tài sản của hắn, kê khai giá trị để người khác không thể tiếp nhận. Bà ta kiểu gì cũng không chịu ly hôn, do đó song phương mới có thể lề mề nhiều năm như vậy, quan hệ cũng trở nên vô cùng căng thẳng. Ba đứa con gái đều đứng về phía mẹ mình, khiến Thẩm Định Quân cùng cha mẹ lão đều thực thất vọng, nếu không thì lúc trước cũng sẽ không dưới cơn giận dữ, mà khôngmang theo bọn họ rời đi.

Dù gì, cũng chỉ là ba nha đầu mà thôi, Thẩm Định Quân lão cũng không phải nuôi không nổi. Nhưng vừa nghĩ đến bọn họ luôn làm ầm làm ĩ, lão thật sự chán ngấy tới cổ. Vẫn là con trai tốt nhất, vừa nghe lời, lại tri kỷ, sẽ không cố tình gây sự. Mấy năm nay sống ở phương Nam, rất nhiều bạn làm ăn đều khen Thẩm Hàn Vũ là đứa nhỏ thông minh, tương lai khẳng định có tiền đồ, Thẩm Định Quân cũng thầm chấp nhận trong lòng.

"Khưu Thành..." Thẩm Định Quân tùy tay lật xấp tư liệu trên bàn. Lão bất quá cũng chỉ theo phép để người tìm hiểu chút tin tức mà thôi, không nghĩ tới lại moi ra mối quan hệ với con gái lão.

Xem xong một lần, Thẩm Định Quân tùy tay đem tư liệu phóng tới cái giá bên cạnh. Trên cái giá này không hề thiếu văn kiện giống như vậy, hầu như các nhân vật lớn nhỏ ở thành phố Tân Nam đều có một bảng điều tra.

Nguyên bản còn muốn mua luôn căn phòng 1510, thử xem cân lượng của tên Khưu Thành kia như thế nào. Không nghĩ tới mọi chuyện đã bị Thẩm Tinh làm hỏng, bởi vậy tâm tình của Thẩm Định Quân lúc này chẳng thể vui vẻ nổi.

Trong thương trường buôn bán, người với người không phải ai cũng giống nhau. Lúc trước khi Ngải Văn Hải biết được Khưu Thành muốn mua hết toàn bộ tầng 15 của chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên. Vì ngẫm đến việc làm thuận nước giong thuyền, hắn mới bán cho cậu một ân tình.

Thế nhưng Thẩm Định Quân lại không giống như vậy. Thế lực của lão phát triển đến nơi này, vừa nghe nói có người trẻ tuổi ở đây dường như rất lợi hại, toàn bộ tầng 15 của chung cư đều sắp mua hết, lão liền muốn chặn trước Khưu Thành mua đứt phòng 1510. Bởi trong suy nghĩ của lão, ai trong tay có nhiều lợi thế, người đó chính là đại gia.

Lúc này không trở thành đại gia, lại biết được sự tình đã bị con gái của mình phá hỏng, Thẩm Định Quân càng nghĩ càng mất hứng, so với việc bị người khác phá hoại còn muốn mất hứng hơn.

Khưu Thành kỳ thật cũng không quá cao hứng, bên cạnh căn cứ địa nhà mình lại có một cổ thế lực lớn mò đến, hơn nữa cổ thế lực này thoạt nhìn còn không phải người tốt, về sau nếu có chung đụng cũng chẳng vui vẻ nổi.

Chương 59: Tiếp theo

Khưu Thành rèn luyện ngọc thạch cũng đã được mấy hôm. Dạo gần đây, cậu luyện ra được không ít cơ thạch, nhưng đại đa số đều chỉ dùng ngọc thạch mà Thẩm Tinh mua được lúc trước tiến hành một chút gia công đơn giản. Một ít còn lại là do ngọc nát ngưng luyện thành, số lượng vừa ít, lại tiêu phí rất nhiều tinh lực của cậu.

Xem xem số lượng không sai biệt lắm, đủ bày ra một Tụ Linh trận lớn, Khưu Thành liền dành cả chiều hôm qua để bày một Tụ Linh trận cỡ lớn ở tầng 15, đem toàn bộ tầng chung cư bao quát trong đó.

Phạm vi khống chế của Tụ Linh chỉ nằm trong khu vực tầng chung cư, nhưng ở một vài chỗ có khả năng sẽ hơi vượt qua một chút. Thế nhưng do xung quanh tầng 15 không có tòa nhà nào khác, dù lực ảnh hưởng có vượt qua bốn phía một chút cũng không ảnh hưởng quá lớn.

Đợi bố trí xong Tụ Linh trận, Khưu Thành liền thu lại từng Tụ Linh trận nhỏ đã được bố trí ở tầng 15 lúc ban đầu, để cho linh khí nồng đậm lưu thông tự do bên trong toàn bộ tầng chung cư.

Về phần mấy cái khuông nhân sâm, Khưu Thành tạm thời sẽ đem chúng nó đặt trong Tụ Linh đại trận ở tầng 15, trước để hai ngày xem xét tình huống thế nào rồi tính sao. Với lại dạo gần đây, cậu hay ngẫu nhiên quan sát Tụ Linh trận cỡ nhỏ mà mình đã bày ra vì mấy khuôn nhân sâm, phát hiện linh khí trong trận tuy rằng mỏng manh, nhưng thập phần tinh thuần.

Sau khi thu hoạch lúa nước ở phòng 1507, Khưu Thành lại khẩn cấp bắt đầu công tác ươm giống cho vụ lúa tiếp theo.

Đầu tiên, cậu tát chút tro than vào trong khối ruộng nước, đào chút bùn từ sông Tân Nam bỏ vào, rồi dùng gỗ chế ra một nông cụ đơn giản, đem mảnh ruộng nước cày qua một lần, xới tung mấy gốc cây lúa còn lưu lại trên ruộng.

Trong mảnh ruộng nước này, cậu hồi trước đã bỏ vào vài con ốc bươu khỏe mạnh đang thời kì trưởng thành. Tới lúc xới đất, Khưu Thành liền cùng A Thường thuận tay nhặt một ít, tính toán đem xuống lầu dưỡng, ngày mai có thể làm một đĩa ốc xào ăn cơm.

"Trước đem cái này xuống rồi chúng ta đi mái nhà." Khưu Thành dùng nước máy rửa sạch bùn đất ở cánh tay cùng cẳng chân. Lúc ra khỏi phòng 1507, cậu cũng không quên xách một cái thùng nhỏ đựng ốc bươu vừa nói với A Thường.

"Muốn bỏ muối." A Thường nhìn nhìn ốc bươu bên trong thùng, lại nhìn nhìn Khưu Thành, hắn nhớ rõ lần trước khi mình mò ốc từ trong sông trở về, Khưu Thành chính là dùng nước muối dưỡng ốc mà.

"Buổi tối mới làm đi, hôm nay khẳng định rửa không sạch đâu, ngày mai hẳn ăn."

Trước khi lên tầng thượng, Khưu Thành lại tạt qua phòng 1505 nhìn nhìn mấy con giun đất. Tất cả thùng giun đất đều đã chuyển vào trong phòng vệ sinh của căn hộ 1505, trên dưới hai tầng, được xếp đứng trên cái giá dựa vào tường.

Khưu Thành mở đèn chiếu sáng lên, cùng A Thường một trước một sau vào buồng vệ sinh. Cởi bỏ dây buộc chung quanh của một thùng nhựa, vừa nhấc lên mảnh vải phía trên liền nhìn thấy rất nhiều giun đất đang quấn quanh thân và lá bắp cải vụn mà cậu đã cho vào sáng nay. Vải dệt vừa bị xốc lên, mấy con giun đất liền lần lượt lui xuống dưới lá bắp cải.

Thấy chúng nó đã thích ứng với môi trường, Khưu Thành mới an tâm che miếng vải lên, dùng dây buộc chặt. Lúc giun đất vừa mới được đưa tới, cũng không ít lần bị lăn qua lăn lại. Nhìn miếng vải dệt phía trên thùng liền biết, cơ hồ mỗi ngày miếng vải kia đều có chút chất dịch trong suốt khô cằn dính lên, đó là dấu vết lúc giun đất bò qua lưu lại. Mấy gia hỏa này có thể đem mình dính vào mảnh vải phía trên, ở không trung chơi trò chổng ngược qua lại.

Đi đến tầng 15, Khưu Thành từ dưới mặt đất cầm lên một hạt lúa đặt vào miệng cắn cắn, phát hiện đã phơi không sai biệt lắm, hẳn đã có thể bóc vỏ, cậu liền đem bọn nó quét lại cùng một chỗ, cầm một cái hộp qua, tiến hành bước xử lý cuối cùng.

Cậu đầu tiên là đổ chút ít thóc vào trong cái hộp rồi đứng thẳng người lên, đem chiếc hộp nâng lên vai, rồi hơi hơi nghiêng người để cho hạt thóc khô ráo trượt dọc theo góc chiếc hộp rơi trên mặt đất. Thời điểm gió nhẹ thổi qua sẽ đem những bụi bẩn và lá vỏ khô héo trộn lẫn trông thóc lúa cuốn đến bãi đất trống cách đó không xa.

Vào lúc này, A Thường đang ngồi xổm ở ruộng khoai lang gần đó chuyên tâm nhổ cỏ. Vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy dáng lưng thẳng tắp của Khưu Thành dưới ánh mặt trời, hai tay nâng đến bả vai, thật cẩn thận khống chế tốc độ thóc lúa trượt xuống. Mà hình ảnh thóc lúa rơi ào ạt xuống đất lại dễ dàng làm cho người khác liên tưởng đến thác nước vàng óng ánh...

Gió nhẹ thổi bay vạt áo Khưu Thành làm lộ ra thắt lưng vừa xinh đẹp tinh tế lại tràn ngập sức mạnh. A Thường nhìn nhìn, lỗ tai bất giác đỏ lên, hắn biết cái chỗ kia khi sờ sờ vào sẽ có xúc cảm gì, ngửi ngửi sẽ có hương vị gì, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp thì...

"Ô!" A Thường vội lao xuống lầu, trong phút chốc đã biến mất ở cửa cầu thang.

"Sao vậy?" Khưu Thành cũng bị hắn dọa sợ, vội vàng buông việc trong tay, cùng hắn đi xuống lầu.

"Rào rào..." Từ một đầu khác của hành lang truyền đến tiếng nước chảy, thời điểm Khưu Thành đi theo âm thanh tìm tới nơi, liền nhìn thấy A Thường đang ngồi xổm trong vại nước phòng 1502, chỉ lộ ra bên ngoài mỗi đỉnh đầu cùng hai con mắt.

Bình thường vại nước này là thứ mà hai người họ dùng để tồn trữ nước máy dùng dần. Do trong quá trình tinh lọc, nhà máy đã bỏ một ít chất phụ gia vào nước nên không thể dùng trực tiếp để tưới rau, nên hai người họ đều phải để trước một hai ngày rồi mới đem dùng.

"Sao thế?" Khưu Thành đứng ở ngoài vại nước, có chút bất đắc dĩ nhìn anh chàng.

"..." A Thường không lên tiếng bởi vì hắn lúc này đang ra sức giãy dụa trong lòng. Hắn vô thố nhìn Khưu Thành liếc mắt một cái, sau đó liền yên lặng đem mình trầm đến đáy nước.

Khưu Thành ở bên ngoài đợi trong chốc lát, thấy hắn không có ý định tự đi ra, đành phải thò tay vớt anh chàng khỏi vại nước. Thể trọng của A Thường không đến 140 (khoảng 70kg), đối với Khưu Thành mà nói cũng không tính quá nặng.

"Ô..." A Thường ướt sũng người bị đối phương vớt ra khỏi vại, oa trong lòng Khưu Thành lạnh run, thoạt nhìn thập phần đáng thương. Kỳ thật, hắn một chút cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là phải nhẫn nhịn rất vất vả thôi...

"Khó chịu hả?" Khưu Thành vươn tay sờ sờ mái tóc ngắn đầy nước của đối phương, trong một khắc cậu đưa bàn tay vào nước, cũng đã biết là chuyện gì xảy ra. Tựa như hiện tại, đối phương toàn thân buộc chặt lui ở trong lòng mình, hô hấp dồn dập, nhiệt độ cơ thể cao đến dọa người. Làm đàn ông, cậu sao không rõ cơ chứ?

Khưu Thành vươn tay muốn sờ hai má của A Thường, lại bị hắn giãy dụa né tránh.

"Này, nghe lời." Khưu Thành lấy ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai của anh chàng, A Thường liền nức nở xụi lơ tay quên luôn phản kháng, để cho Khưu Thành đem khuôn mặt hắn nâng lên, ánh mắt dao động không ngừng.

Trong chớp mắt cánh môi của hai người dán cùng một chỗ, A Thường chỉ cảm thấy trái tim của mình giống như đã bị một bàn tay to lớn hữu lực gắt gao nắm lấy.

"Ngoan, đợi chút lát là tốt thôi." Khưu Thành liếm liếm bờ môi của hắn, bàn tay hơi hơi dùng lực, đem đầu A Thường oa ở phần gáy của mình, một tay chậm rãi đi xuống phía dưới tìm kiếm, nhẹ nhàng cầm dục căn lửa nóng cứng rắn kia.

"Ngô!" A Thường run rẩy, hai tay gắt gao cầm lấy quần áo của Khưu Thành, thân thể càng căng chặt hơn, trong lỗ mũi dồn dập phun ra nhiệt khí.

Khưu Thành dùng một tay còn lại sờ sờ cái ót của hắn, an ủi nói: "Thả lỏng chút."

"!" Rốt cuộc A Thường không thể nhẫn nhịn dục vọng nơi đáy lòng của mình nữa. Anh chàng mạnh mẽ bổ nhào lên Khưu Thành đem cậu đè ngã xuống hành lang. Hai mắt đỏ ngầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm nam nhân dưới thân trong giây lát, sau đó liền vung tay lên, đem cái áo ba lỗ trên người cậu xé nát...

...

... Giờ khắc này, A Thường rốt cuộc hiểu rõ, hắn kỳ thật không phải muốn ăn luôn người này, hắn chỉ muốn giữ lấy đối phương, tựa như bây giờ, làm cho mỗi một nhịp thở, mỗi một cái run rẩy của cậu đều chỉ có thể liên quan đến hắn...

...

Khi mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống, Khưu Thành gian nan đẩy tên A Thường vẫn đang gắt gao triền quấn trên người cậu từ nãy giờ ra. Mang theo toàn thân bủn rủn, cậu miễn cưỡng đứng dậy khỏi mặt sàn hành lang.

"Khưu, Khưu Thành." A Thường ngồi dưới đất nhìn cậu y như một chú cún nhỏ. Vừa nãy, hắn tuyệt không ngoan, tuyệt không nghe lời, còn, còn... Khưu Thành sẽ chán ghét hắn sao?

"Về nhà tắm rửa." Khưu Thành vừa cất bước, liền cảm giác được phía sau có một dòng chất lỏng đậm sệt chảy dọc theo đùi trượt xuống dưới, nhất thời ai đó liền mặt đỏ tai hồng. Cậu chẳng hề nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày bị một người đàn ông đặt ở dưới thân, mà còn có thể cảm nhận được khoái hoạt như vậy.

"Khưu Thành." A Thường vò đầu bứt tai đứng ở bên người Khưu Thành, không biết làm sao.

Khưu Thành thật vất vả phục hồi độ dày của da mặt, từ trên nền đất hành lang nhặt lên quần áo vừa bị A Thường xé tan tành vào buổi chiều, lung tung xoa xoa, rồi mới mở cửa thép ở cầu thang, cùng A Thường một trước một sau xuống lầu.

Về phòng 1406 tắm rửa một cái, Khưu Thành lại bảo A Thường lên mái nhà thu lại thóc lúa cùng đậu phộng. Nguyên bản cậu còn tính ngày mai đi một chuyến ra tỉnh, hiện tại xem ra đành phải dời lại một ngày.

Khưu Thành vốn cho rằng thân thể mình đã rất tốt, thế nhưng đối mặt với tên dã thú A Thường vô độ đòi hỏi này, cậu vẫn có điểm ăn không tiêu. Tùy tiện ăn vài thứ lấp đầy bụng, Khưu Thành liền bắt đầu buổi đả tọa tu hành hôm nay từ sớm, sau đó liền lên giường ngủ.

A Thường nhìn Khưu Thành đã chìm vào giấc ngủ bên người, trong lòng thật cao hứng, lại cực kì thấp thỏm. Hắn có điểm ảo não chính mình hôm nay đã mất khống chế, lại nhịn không được bắt đầu chờ mong lần tiếp theo. Nếu ngày mai hắn lại đối Khưu Thành làm chuyện như vậy, cậu sẽ tức giận hắn chứ? Không, vẫn là đợi đến ngày mốt đi...

Buổi sáng hôm sau, Khưu Thành trời chưa sáng liền tỉnh. Trải qua lần đả tọa tối hôm qua cùng một giấc ngủ sung túc, tinh thần của cậu lúc này đã khá tươi tỉnh, cảm giác khó chịu trên người cơ bản cũng đều đã tiêu thất.

Nhìn A Thường mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trên giường, Khưu Thành nhịn không được lưu lại cho hắn cái ót.

"Ô..." A Thường dùng ánh mắt vô tội mang theo cơn buồn ngủ nhìn về phía Khưu Thành.

"Lần sau lại không nghe lời thử xem?" Ngày hôm qua, cậu đều đã nói không muốn không muốn rồi, tiểu tử này còn đem cậu đặt tại hành lang... khụ khụ.

"Anh sẽ nghe lời." A Thường vội vàng cam đoan.

"..." Khưu Thành nhìn hắn một cái, không nói chuyện, mặc quần áo đi đả tọa, lưu lại A Thường một mình ngồi ở trên giường bẻ đầu ngón tay. Xem ra mấy ngày nay làm không được, phải đợi đến khi Khưu Thành quên mất vụ này rồi nói tiếp. Ô~... Phải đợi vài ngày lận. Năm ngày đủ không ta, chẳng lẽ phải chờ mười ngày?

Sau khi Khưu Thành xuất định thì đi làm điểm tâm, tiếp đến mới cầm ra thóc lúa A Thường thu hồi tối hôm qua kiểm tra một chút. Hoàn hảo, không có bị ẩm, hôm nay cũng không cần phơi nắng nữa, trực tiếp tuốt vỏ là được.

Máy bóc vỏ cùng máy tuốt hạt đạp bằng chân đều đặt ở phòng 1508, Khưu Thành cắm điện, mở chốt, đem thóc lúa đổ vào trongmiệng máy. Qua thoáng chốc, phía dưới liền có hạt gạo trắng như tuyết trượt vào trong sọt, mặt khác còn có trấu cùng cám gạo. Trấu cũng chính là lớp vỏ bên ngoài hạt gạo, có thể dùng để làm phân bón. Cám gạo có thể cho gà ăn, là một loại thức ăn chăn nuôi khá tốt.

Đậu phộng cùng gạo, Khưu Thành chỉ phân biệt lưu lại mấy cân để cho nhà mình dùng, còn lại đều mang đi tỉnh lị, cùng với đám kim chi vừa mới làm xong.

Chương 60: Nghề phụ

Có gạo, Khưu Thành quyết định giữa trưa hôm nay phải ăn cơm cho bằng được.

Lúc nấu cơm, cậu lại nhớ tới hương vị ngọt ngào của gạo trắng trước kia, liền nhịn không được bỏ vào trong nồi cơm điện một ly rồi lại thêm một ly đầy ụ. Trong lòng cậu khi ấy đã nghĩ, dù sao cậu cùng A Thường đều ăn rất được, nấu nhiều một tí cũng chẳng sao, ăn không hết thì đến buổi tối còn có thể chiên cơm ăn tiếp.

Sau khi đem gạo rửa sạch, cậu chắt hết nước ra, rồi thật cẩn thận khống chế tỉ lệ giữa nước và gạo cho hài hoà. Đã một thời gian dài chưa làm cơm, Khưu Thành cứ lo lắng bản thân không cẩn thận một tí sẽ làm cơm sống, như vậy sẽ phá hư mỹ vị của món ngon mất.

Cắm phích nồi cơm điện xong, Khưu Thành bắt đầu nấu món mặn. Đầu tiên, cậu đi xào một đĩa linh lăng. Cỏ linh lăng là do cậu hái trong khuông gỗ phòng 1505 ra, bởi vì sinh trưởng ở ven mép nước, nên bộ dạng cỏ linh lăng đặc biệt phì nộn.

Còn anh chàng A Thường hiện giờ đang cầm một cái thìa ngồi xổm bên ngoài phòng ăn nhỏ tập trung cạo vỏ khoai tây. Dùng thìa inox vừa cạo vừa gọt, một mảng lớn vỏ khoai tây liền rơi xuống rào rạt, không tới mấy lượt là đã có thể cạo ra một trái khoai tây trần trụi. Khưu Thành băm nhuyễn vài trái ớt khô, bóc mấy tép tỏi, rồi cắt sợi khoai tây, xào thêm một đĩa lớn khoai tây xắt sợi chua cay.

Trong thời gian hai người bận rộn nấu ăn, phía nồi cơm điện đã bay ra mùi thơm mê người của hạt cơm, làm cho nước miếng cả hai chảy ròng ròng.

Thật vất vả chịu đựng đến lúc ăn cơm, hai đĩa đồ ăn được đặt trên bàn, Khưu Thành cùng A Thường thì mỗi người bưng lấy một chén cơm, dùng chiếc đũa xới từng ngụm cơm bỏ vào miệng. Chỉ cảm thấy khoang miệng lập tức tràn đầy chất lỏng thập phần thơm ngọt, hai đĩa đồ ăn trên bàn trà còn chưa động đến mà hai người bọn họ đã ăn tới chén cơm thứ hai.

"Anh thấy ăn ngon không?" Đến khi ăn tới chén cơm lớn thứ ba, Khưu Thành cuối cùng mới dừng đũa.

"Nhon~" A Thường hàm hồ lên tiếng, trong tay ôm nguyên cả phần lòng nồi,đồ ăn thừa kể cả nước xào đều bị anh chàng đổ vào trong nồi cơm trộn đều.

Khưu Thành thấy hắn thích như vậy, liền đứng dậy đến bên ngoài phòng ăn nhỏ, đem một túi gạo tựa vào vách tường mở ra, rồi múc thêm một ít gạo bỏ vào trong thùng gạo nhà bọn họ.

"Khưu Thành." Giọng A Thường gọi cậu vọng ra từ phía phòng khác.

"Sao?" Khưu Thành hỏi.

"Cậu có ăn nữa không?" A Thường hỏi lại.

"Tôi ăn no rồi, anh ăn đi!" Khưu Thành cười nói.

Buổi chiều, Khưu Thành đứng ở trên ban công nhà mình, trong tay nắm một ít ngọc vỡ, tiến hành rèn luyện từng chút từng chút một. Trong nhất thời, ánh mắt lại bay đến mảnh đất hoang cách đó không xa.

Đội khai hoang của Thẩm Định Quân đang khí thế ngất trời khai khẩn hoang địa tại bờ sông Tân Nam.

Khưu Thành nhìn động tác của bọn họ không giống như chỉ là gieo trồng, có mấy người hiện tại đang tập trung ở khu vực bờ sông, vừa thu dọn lại mảnh ruộng đất chung quanh vừa ra sức kéo một tấm lưới sắt, chính là loại lưới thô to cao khoảng hơn hai mét. Mặt khác còn có vài người đang đào một cái mương dẫn nước cách bờ sông Tân Nam khá gần. Khưu Thành đoán bọn họ chắc đang tính toán nuôi vịt.

Mấy ngày này, Thẩm Định Quân không có đến nơi này, cũng chưa tìm đến cậu gây phiền toái, nhưng Khưu Thành cũng chưa đến mức không đề cao cảnh giác.

Buổi chiều hơn ba giờ, Khưu Thành mang theo A Thường đi ra cửa hàng thuê xe. Đích đến của họ vẫn là hãng cho thuê xe lần trước, chiếc xe định thuê cũng lại là chiếc bán tải như cũ.

Đến ngày hôm sau rạng sáng 4 giờ, bọn họ liền thức dậy vào thời gian như mọi ngày. Khưu Thành không có đi đả tọa, mà tập trung đem những thứ sẽ bán trong ngày hôm nay đều chuyển lên trên xe, khởi động xe bán tải chạy ra khỏi tiểu khu Gia Viên.

Hai người đều không có thói quen ăn sáng vào giờ này, cho nên hôm nay cả hai cũng để bụng không lên đường, nhưng thật ra bọn họ có mang theo một ít bánh bao cầm chừng. Điểm tâm cùng cơm trưa hôm nay đều phải giải quyết tại tỉnh lị, cơm chiều có thể trở về nhà ăn.

Trước bình minh, thành phố Tân Nam luôn chìm trong sự im ắng. Cả con đường đều trống rỗng không bóng người, chỉ có mỗi xe bọn họ thoải mái chạy băng băng không cần lo tránh ai. Khưu Thành nắm tay lái, không dám thả lỏng cảnh giác. Ỷ vào phản ứng của bản thân hiện tại so với người thường linh mẫn hơn nhiều, cậu đã tăng cao tốc độ ngay cả lúc lên xuống đường cao tốc. Thẳng đến khi vào trong phạm vi nội thành, cậu lúc này mới chậm rãi đem tốc độ hạ dần.

"Bánh quẩy đây! Bán bánh quẩy đây!" Đi qua đầu cầu lần trước, sạp bán bánh quẩy vẫn còn y nguyên. Người bán cũng là những gương mặt cũ, mới sáng sớm đã kéo căng cổ họng lớn tiếng rao hàng, cũng không quản có thể quấy rầy đến cư dân chung quanh hay không?

"Cho 2 cái bánh quẩy, 2 ly sữa đậu nành." Khưu Thành đem xe dừng ở bãi đất trống bên cạnh đầu cầu, tính toán thoáng nghỉ ngơi một lát, ăn cái bánh quẩy uống ly sữa đậu nành. Nhà bọn họ hiện tại mặc dù đã có dầu ăn và bột mì, thế nhưng Khưu Thành vì từ trước chưa làm qua bánh quẩy bao giờ, lại lo lắng sẽ làm hư bột hư đường, cho nên cậu vẫn chưa tự động thủ làm bánh.

"Có ngay, 2 cái bánh quẩy 2 ly sữa đậu nành, tổng cộng 1800." Rất nhanh liền có người đưa cho bọn họ sữa đậu nành cùng bánh quẩy nóng hổi.

"Tăng giá?" Khưu Thành líu lưỡi.

"Không có cách nào, không tăng giá liền phải bán lỗ vốn." Người trẻ tuổi nọ nói.

"Một cái bánh quẩy 500 đồng còn kêu lỗ vốn?" Khưu Thành lắc đầu, bất đắc dĩ đưa tiền cho hắn đếm.

"Anh bạn chắc còn không biết đi?" Người bán bánh quẩy đầy mặt thần bí, đến gần trước cửa kính xe, hạ giọng nói với Khưu Thành:

"Có tin tức nói, qua mấy tháng nữa chính phủ sẽ phát hành tiền tệ mới, tỉ lệ trao đổi so với bộ tiền mặt hiện tại lên đến cả ngàn đấy. Chậc chậc, nếu tính như vậy, bánh quẩy của tụi tui cũng liền phải tăng thêm 8 hào tiền một cái, cậu nói có phải hay không?"

"Nếu tính kiểu như vậy." Khưu Thành đem tiền đưa cho hắn, nói: "Một tháng tiền lương hồi trước của tôi không phải chỉ có hơn ba đồng sao?"

"Hehe, có thể hơn được ba đồng là tốt rồi, tôi còn chưa kiếm được ba đồng tiền lương một tháng đâu. Virus X vừa bùng nổ, tôi liền trực tiếp chạy từ trường học đến căn cứ lâm thời. Lăn lộn đến bây giờ cũng chưa có được nghề ngỗng gì, nên đành phải cùng mọi người bán bánh quẩy." Tiểu tử kia vừa đếm đếm tiền, vừa he he nở nụ cười, sau lại chạy qua vệ đường tiếp tục chào mời khách.

"Ăn bánh bao." A Thường gặp Khưu Thành đã trả tiền xong, lập tức đưa cho cậu một cái bánh bao. Lúc này hắn cũng đang ngậm một cái, một ngụm bánh bao một ngụm bánh quẩy lại một ngụm sữa đậu nành, ăn tới bất diệc nhạc hồ.

"Cho tôi một cái nhân đậu hũ." Khưu Thành cắn một ngụm bánh quẩy, nói.

A Thường nghe vậy, đem mũi đến gần hộp giữ tươi hít hít, rất nhanh liền lấy cho Khưu Thành cái bánh nhân đậu hũ. Hai người ở trong xe ăn hết điểm tâm, mới tiếp tục khởi động xe, đi về phía nhà ga của tỉnh lị.

Lúc này chỉ mới qua không bao lâu, mà khu tỉnh lị này dường như còn náo nhiệt hơn mấy lần so với lần trước bọn họ đến.

Khưu Thành biết đây là do nhân tố giao thông ảnh hưởng đến. Tuy tỉnh thành của họ không phải là thành phố đặc biệt to lớn phát đạt gì, thế nhưng cả quốc lộ và đường sắt ở hai miền nam bắc đều đã thông suốt. Không thiếu thương nhân từ nam chí bắc đều phải đi qua nơi đây, cho nên vô hình chung rất nhiều hàng hóa sẽ được trung chuyển ở khu vực này.

Bọn họ vẫn như cũ đi đến khu vực bày sạp lần trước, Khưu Thành nắm tay lái, dọc theo đường cái chầm chậm chạy. Khi tìm thấy một vị trí trống trải, cậu liền dừng xe, đi xuống bày quán.

Cậu chạy một đường lại đây, cũng không thấy được ông chủ bán vò lần trước đâu!? Không biết có phải đã bán xong hết đồ nên về quê mình rồi không nữa!?

"Kim chi tươi mới đây! Đậu phộng đây! Gạo trắng đây!" Dọn xong sạp, Khưu Thành liền bắt đầu rao hàng.

"Gạo này bán thế nào vậy?" Rất nhanh liền có người hỏi.

"9 cân bột ngô." Lần trước Khưu Thành đến tỉnh thành, cũng có chú ý một chút về giá cả của gạo trắng. Gạo so với bột mì đắt hơn nhiều, giá cả cũng không đồng đều, trên cơ bản nằm ở mức trao đổi từ 8 cân bột ngô đến 10 cân bột ngô. Cụ thể phải xem chất lượng của gạo như thế nào, mà mỗi cửa hàng đều có giá cao thấp khác nhau.

Chất lượng gạo của nhà bọn họ tự nhiên không cần bàn đến, bất quá nếu bày quán ở ven đường, cậu cũng không thể kêu giá tới 10 cân bột ngô được.

"Đây là gạo gì đây? Sản xuất ở đâu?"

"Gạo miền nam, là gạo mới năm nay." Khưu Thành vừa nói vừa đem một xấp túi nilon treo ở đuôi xe. Số túi nilon này, cậu vừa mới mua trong chợ đêm ngày hôm trước, nghe nói là vừa sản xuất năm nay, mua về dùng vẫn an toàn hơn so với đồ cũ.

"Vào năm vừa được mấy tháng, mà đã có gạo mới để ăn rồi sao?" Vị khách này có vẻ không tin tưởng lắm.

"Quả thật là gạo mới." Khưu Thành cười cười, cậu cũng nhìn ra, vị khách này là muốn trả giá.

"Giờ cũng nhìn không ra được là gạo mới hay cũ." Vị khách kia lại bóc một nắm gạo lên nhìn nhìn, nói: "8 cân bột ngô thế nào? Tôi sẽ mua mấy cân."

"Không bán được. Nếu không anh xem kim chi này đi, 8 lạng bột ngô 1 cân." Khưu Thành trực tiếp cự tuyệt.

"Cái này để lát nữa nói, tôi muốn xem gạo trước..."

Trong lúc hai người cò kè mặc cả, trước sạp hàng đã có không ít khách hàng bước đến, trong đó có một vài người đang bày sạp ở chung quanh. Lần trước, sau khi nếm qua kim chi nhà Khưu Thành, cảm giác hương vị khá ngon, nên lúc này bọn họ lại ghé qua, ào ào đòi mua hàng.

Về phần vị khách muốn mua gạo kia, nguyên bản còn muốn trả giá, nhưng vô luận bọn họ nói như thế nào, Khưu Thành một chút cũng không có dấu hiệu nhả ra. Cuối cùng bọn họ đành phải thôi, giờ chỉ có nước một là khẽ cắn răng mua, hoặc là mang theo tiếc nuối rời đi.

"Này anh bạn lại tới nữa à? Lấy cho anh đây hai cân kim chi đi!" Thời điểm Khưu Thành đang bận rộn, bên cạnh lại vang lên một thanh âm trung khí mười phần.

"Được." Khưu Thành nhìn người tới liếc mắt quan sát một cái, nhớ rõ hắn chính là Bạch lão đại đang chiếm giữ địa bàn nơi này.

Hiển nhiên phần lớn các khách hàng khác cũng biết người này. Thấy hắn tới đây, nên cũng không có ai tranh thứ tự trước sau với hắn, mà chỉ im lặng đứng ở một bên chờ Bạch lão đại cầm đồ rời đi.

"Uy, gạo này nhìn được lắm, bán thế nào?" Có điều Bạch lão đại không có ý tứ thỏa mãn cho tâm nguyện của những người chung quanh. Sau khi tiếp nhận kim chi, hắn lại đánh chú ý tới gạo trắng.

"9 cân bột ngô." Khưu Thành nói.

"Để anh xem xem." Bạch lão đại nắm lên một vóc gạo nhìn thật kỹ, gật đầu nói: "Hàng tốt, anh sẽ mua hết. Cậu ở chỗ này chờ anh, anh trở về lấy bột ngô."

Bạch lão đại vừa mở miệng, liền bao trọn số gạo trắng còn lại trên sạp, vài người vừa nãy đang định mua gạo mà còn chưa kịp xuống tay, trong lòng lúc này liền có chút bất mãn. Thế nhưng chẳng có ai trong bọn họ dám lên tiếng, chuyện nhỏ như vậy không đáng để bọn họ ngu ngốc chống lại Bạch lão đại.

Đương nhiên, cũng có vài người chưa từ bỏ ý định.

"Ai nha, dù sao còn chưa cân bán mà, cậu lén phân cho tôi mấy cân đi. Tôi sẽ ấn giá 10 cân bột ngô tính cho." Gặp Bạch lão đại đã đi mất, có người liền bắt đầu lén lút đào góc tường của hắn. Người nọ đem hai ngón trỏ giao nhau, hướng Khưu Thành giơ chữ "Mười"(chữ Thập). Gạo bán ở sạp này tốt lắm, cho dù so với nơi khác có mắc mấy hắn cũng nguyện mua.

"Ê thằng kia!" Lúc này Bạch lão đại đang đứng ở một chỗ cách đó không xa vừa dịp quay đầu lại, trông thấy tình huống như vậy, nhất thời dậm chân rống một tiếng: "Làm gì thế? Tên kia, tao nói mày đấy!"

"Ôi chao, không có việc gì không có việc gì, tôi không mua, không mua nữa." Người nọ biết chính mình bị bắt tại trận, vội vàng thụt lùi vài bước. Hắn vừa xoay người quay lưng hướng Bạch lão đại, vừa từ trong túi da lấy ra một tấm danh thiếp lén lút đưa cho Khưu Thành: "Ông chủ lần tới lúc nào lại ghé nơi này? Đây, đây là danh thiếp của tôi, lần tới nếu có gạo tốt như vậy, cậu cứ liên hệ với tôi, sẽ thương lượng giá sao."

"Ê! Còn chưa nói xong hả?" Bạch lão đại vung tay áo, làm bộ muốn đi tới.

"Đi liền, đi liền." Người nọ thấy hắn muốn lại đây, sợ tới mức vắt chân liền chạy. Lấy thể trạng này của hắn, căn bản không phải là đối thủ của Bạch lão đại, đánh nhau chỉ có chịu thiệt mà thôi.

"Hừ, Hoa Tử, đến đến." Lúc này, Bạch lão đại rốt cuộc cũng nhìn thấy một đứa đàn em của mình, vội kêu hắn tới, dặn dò: "Mày trở về, khiêng một túi bột ngô tới cho anh."

"Em biết rồi đại ca." Đàn em nhận được mệnh lệnh, nhanh như chớp chạy mất.

"Tên vừa nãy cậu quen sao?" Bạch lão đại lộn trở lại sạp của Khưu Thành, còn hảo tâm thay cậu làm thu ngân. Có ông Phật bự trấn giữ ở sạp hàng của cậu, mấy vị khách hàng còn có ý niệm muốn cò kè mặc cả kiếm thêm chút lợi đều im lặng mua xong của mình, rồi khẽ khàng như chim nhỏ rời đi.

"Không biết." Khưu Thành nói.

"Ai nha, không phải anh nói chứ, cậu em muốn làm ăn buôn bán ở tỉnh lị này, không thể không biết đến vài người được." Bạch lão đại một bộ người anh trai tốt vỗ vỗ bả vai Khưu Thành, mặt không đổi sắc cho cậu một liều thuốc rửa mắt:

"Tên vừa nãy họ Hoàng, nổi tiếng là kẻ không giữ chữ tính ở nơi này. Hôm nay, hắn nói với cậu một cân gạo đổi 10 cân bột ngô, chờ tới hôm cậu đem hàng đưa cho hắn, hắn lại chọn tam lấy tứ cò kè mặc cả với cậu, nói không chừng còn lấy thứ bột ngô kém chất lượng đổi với cậu. Cậu nói xem, giao tiếp cùng người như thế có phải thực không có ý tứ hay không?"

"Đúng là không có ý tứ." Khưu Thành gật đầu phụ họa, cậu cũng không nói cho hắn người vừa nãy kỳ thật căn bản không phải họ Hoàng. Người ta là họ Triệu, danh thiếp còn đang trong tay cậu đây này.

Chỉ chốc lát sau, tên đàn em trẻ tuổi kêu Hoa Tử kia của Bạch lão đại liền khiêng một túi bột ngô tới. Đừng tưởng tiểu tử này còn nhỏ tuổi, thân thể nhìn không ra được chỗ nào rắn chắc, khiêng một túi bột ngô một đường trơn tru chạy chậm lại đây, nhưng cũng thấy hắn thở dốc hay ra đầy mồ hôi như người khác.

Thời điểm Khưu Thành cân bột ngô và gạo trắng, Hoa Tử liền cọ cọ bên người lão đại nhà hắn ăn ké kim chi. Bạch lão đại cũng không hề sinh khí, miệng vừa rôm rốp nhai lá bắp cải cay cay giòn tan, vừa mơ hồ giáo huấn hắn: "Tiểu tử ngươi ăn vài miếng được rồi, con gái của anh còn chưa ăn qua đâu."

Khưu Thành cân xong, liền đem gạo cùng số bột ngô thừa ra nhấc tới trước mặt Bạch lão đại. Bạch lão đại vung tay lên, ý bảo Hoa Tử đem này nọ cầm lên hết, còn hắn thì vẫn đứng tại chỗ.

"Người anh em, anh thấy mấy thứ này của cậu đều là hàng tốt, từ nơi nào nhập về thế?" Bạch lão đại hỏi Khưu Thành.

"Em có mấy người bạn chạy xe. Bọn họ lái xe đi qua nơi nào, nhìn thấy gì được liền mang hộ em một chút." Khưu Thành nói.

"À, nguyên lai là như vậy, bởi sao anh mới thấy mấy thứ cậu bán có vẻ hỗn tạp quá chừng." Bạch lão đại gật gật đầu, lại hỏi Khưu Thành: "Mọi người là người thành phố nào?"

"Thành phố Tân Nam." Ở vấn đề này, Khưu Thành cũng không lừa hắn. Trực giác nói cho cậu biết, về sau bọn họ sẽ còn giao tiếp với Bạch lão đại này nữa. Hiện tại nếu như nói dối tất cả, về sau bị hắn phát hiện khẳng định sẽ rất bất lợi.

"Thành phố Tân Nam anh cũng khá quen thuộc. Anh có vài bằng hữu đang lăn lộn ở đó, Ô Quy Hoàng cậu biết chứ? Hắn là anh em của anh. Hai cậu về sau nếu đụng phải chuyện gì, cứ đi tìm hắn, báo tên của anh là họ sẽ không ngại ngần hỗ trợ cậu." Bạch lão đại đầy mặt hào sảng nói.

"Cảm ơn Bạch ca." Tuổi tác của Bạch lão đại thoạt nhìn so với Khưu Thành lớn hơn một chút, gọi hắn một tiếng Bạch ca cũng không tính dọa người.

"Thế cậu cứ bày sạp ở chỗ này đi! Nếu có tên nào mắt mù tìm cậu gây sự, cậu cứ đến đầu ngõ bên kia kêu một tiếng, bên kia có một sòng bài. Lúc anh em của anh không bận gì đều ở nơi đó nghỉ ngơi."

Bạch lão đại vươn tay chỉ chỉ một con hẻm cách đó không xa, vừa vặn chính là nơi Hoa Tử vừa khiêng bột ngô đi ra lại vác gạo cùng bột ngô thừa trở về.

"Cái kia, Bạch ca." Khưu Thành lúc này thuận thế liền hỏi: "Anh có biết chỗ nào ở đây mua được heo con không?"

"Heo con? Mấy cậu tính nuôi heo sao?" Bạch lão đại thoáng nhướn lông mi.

"Đúng vậy." Khưu Thành gật đầu.

"Heo con mua hơi khó, bất quá nếu cậu muốn, có thể bàn với anh." Bạch lão đại nói xong liền từ trong túi áo lấy ra một cuốn biên lai, một bên viết một bên nói với Khưu Thành: "Anh thấy cậu cũng là người thành thật, tiền đặt cọc cũng không cần đưa nhiều. Một con heo con cậu trước giao cho anh 10 cân bột ngô, đúng rồi, cậu tính mua mấy con?"

"Năm con." Khưu Thành hiện tại đã có chút không biết phải trưng biểu tình gì trên mặt đây.

"Năm con? Được, bình thường khoảng một tuần là hàng sẽ đến. Cậu định khi nào tới lấy?" Bạch lão đại ở trên giất roẹt roẹt viết, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

"Nửa tháng." Khưu Thành trả lời.

"Nửa tháng? Thời gian rất đầy đủ, anh có thể cho người chậm rãi sắp xếp." Bạch lão đại viết xong biên lai, đem phần giấy cho khách xé xuống, đưa qua Khưu Thành:

"Đến khi ấy, cậu chỉ cần đưa tờ hóa đơn này để nhận hàng. Cứ đến sòng bài bên kia, tự nhiên sẽ có người lên tiếng tiếp đón dẫn cậu đi vào. Một con heo con giá khoảng 300 cân đến 500 cân bột ngô bất đồng. Người bên anh phải xem tình huống cùng quá trình nuôi dưỡng để thương lượng giá. Sau cùng cậu còn phải giao một phần phí phục vụ. Thế nào, không có ý kiến chứ?"

"Không có ý kiến." Khưu Thành phát hiện, mấy điều khoản Bạch lão đại vừa nói cho cậu, đều có viết rõ ràng trên biên lai, kiểu cách bất đồng với phong cách hảo hán của Bạch lão đại. Kiểu chữ của hắn có chút non nớt, nhưng nét bút tương đối đoan chính, rất dễ đọc.

"Được rồi, cậu cứ chờ nhận hàng đi, còn cần mua thêm gì không?"

"Em tính lại mua thêm ít đậu nành." Khưu Thành thuận miệng liền đáp. Đối với cậu, chuyện mua đậu nành so với việc mua heo con không quan trọng bằng, thế nhưng đối với cả nhà Vương Thành Lương mà nói, chuyện này lại vô cùng trọng yếu.

"Đậu nành à, bên cửa hàng bán ngũ cốc của bọn anh có bán đấy, hiện tại một cân đậu nành trên thị trường phải... Anh với chú em hợp ý, anh sẽ cho cậu giá ưu đãi chút..."

"Các anh còn có cửa hàng bán lẻ ngũ cốc sao?" Khưu Thành thật sự đã bị tạo hình nhân viên nghiệp vụ của đại ca xã hội đen này làm cho á khẩu hoàn toàn.

"Haha! Không thì chú em tưởng anh đây chỉ thu phí bảo hộ sống qua ngày thôi sao? Có chút đỉnh tiền này làm gì đủ nuôi sống mấy anh em? Bất quá đây chỉ là nghề phụ thôi, tùy tiện làm chơi để thu thêm chút tiền ấy mà."

Bạch lão đại vừa nói, "Đây đây", lại viết một tờ giấy cho Khưu Thành: "Lát nữa thu quán, cậu đem mẩu giấy này qua. Mặc kệ anh có ở đó hay không, bọn họ đều sẽ cho cậu một cái giá ưu đãi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro