Chương 2: Tôi là diễn viên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sắp đến giờ rồi"

Chị Hà lấy điện thoại di động ra, nhìn vào thời gian "Em chờ một lát để thay trang phục, rồi cùng đến phòng chờ"

Chị Hà nhấc một cú điện thoại, không lâu sau, stylist bước vào chọn cho anh một bộ âu phục và giúp anh thay.

Trương Vanh không hề cảm thấy có gì đó không đúng khi thay đồ trước mặt chị Hà.

Một mặt, bởi vì trong trí nhớ của anh, chị Hà đối xử với anh như người thân nên không cần phải cảm thấy xấu hổ trước mặt cô.

Mặt khác, anh vẫn còn chìm đắm trong cú sốc, tinh thần chưa kịp gượng dậy.

Xuyên không chẳng phải mới với anh, có rất nhiều tác phẩm về đề tài xuyên không trong giới điện ảnh và truyền hình,

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào anh thực sự xuyên không.

Vậy thì có thể xuyên không trở lại chăng?

Tuy rằng kiếp trước với kiếp này anh đều là cô nhi, nhưng ít ra kiếp trước anh còn có vài người bạn.

Quan trọng hơn.. anh vừa mua một căn hộ tháng trước cùng với tiền đặt cọc. Thế là đi tong rồi.

Thôi không nghĩ nhiều nữa, đã đến đây rồi thì trước tiên phải ổn định cuộc sống cái đã

Theo thông tin trong trí nhớ của anh, hiện tại anh có một vấn đề lớn phải giải quyết!

Mặc bộ âu phục bước ra, dù biết mình là người đàn ông quá đẹp trai nhưng khi ngắm mình trong gương vẫn kinh ngạc không thôi.

Trên đời lại thực sự có người đẹp trai như này sao?

Chị Hà rất nhanh chóng, như chỉ chờ Trương Vanh bước ra là kéo anh lên phòng chờ.

"Lúc ghi hình chương trình, em nói càng ít càng tốt"

Chị Hà vừa đi vừa ngoắc anh.

"Tại sao?" Trương Vanh một bụng khó hiểu.

Chị Hà liếc anh, muốn sa mạc lời nhưng rồi vẫn kiên nhẫn giải thích.

"E-kip chương trình muốn lợi dụng mâu thuẫn của em và Trần Qua để PR. Nếu xô xát với Trần Qua người chịu thiệt đã mặc định là em. Em phải cố gắng tránh sóng gió lần này, nếu không là đi tong ngay, tốt nhất là nên giữ im lặng"

"Nói một từ cũng không được?"

Trương Vanh đầu đầy hắc tuyến

"Vậy thì ghi hình kiểu cóc khô gì đây?"

"Em không cần mở miệng nói bất cứ câu nào"

Chị Hà nhìn anh, tiếp tục nói "Chỉ cần em xuất hiện trước ông kính đã đủ thu phục tất cả các cô gái"

"..."

Trương Vanh sa mạc lời toàn tập, lời này khác gì bảo anh là cái bình hoa di động?

Nhưng xét tình hình lúc này, chỉ đành làm vậy?

Tôi lại là tiểu thịt tươi chỉ biết dựa vào khuôn mặt?

Trương Vanh lắc đầu,

Anh là diễn viên tài năng, thuộc về phái thực lực, thế mà nay lại như cái bình hoa di động, nếu thế thì để anh chết còn hơn.

"Em phải ghi nhớ, không được cư xử tùy tiện, nếu không đừng nghĩ đến cơ hội xoay mình"

Nhìn thấy anh lắc đầu, chị Hà cực lo lắng, cô nghiêm túc nhắc nhở anh, dừng lại một lúc, để cho chắc ăn phải bắt anh hứa "Tiểu Vanh, em phải hứa với chị buổi ghi hình hôm nay không được tự ý"

Trương Vanh dừng lại nhìn cô, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô tự động viên mình vô số lần, cuối cùng anh miễn cưỡng giơ tay hứa với cô: "Em hứa, hôm nay em sẽ không tự ý nữa."

Chị Hạ đối với anh thật sự rất tốt, anh không đành lòng khiến người duy nhất trên thế giới này quan tâm đến anh phải phiền lòng.

Quên đi, không có gì ngoài việc trở thành kẻ đầu gỗ? Điều đó chả phải quá tầm thường sao?

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến phòng chờ.

Chị Hà đi tìm nhân viên bàn bạc. Trương Vanh nhìn quanh phòng một lượt.

Phòng chờ rất lớn, chính giữa là ghế sô pha được xếp thành vòng tròn

Một cô gái trẻ đang ngồi, chăm chú đọc sách.

Cô có dáng người uyển chuyển, mặc một bộ váy tối mà tôn lên làn da trắng ngần, giống như thần tiên tỷ tỷ.

Mái tóc dài hơi xoăn, xõa xuống gò má có chút núng nính,

Trương Vanh tựa hồ có chút kinh ngạc.

Cô gái này thật xinh đẹp.

Ngược dòng kí ức, Trương Vanh đã nhớ ra thân phận của cô gái này.

Cô tên là Tạ Giai Kì, một trong bốn người cố vấn trong chương trình.

Cô ấy ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí, từng làm việc với nhiều đạo diễn hàng đầu, đóng nhiều vai, có khả năng diễn xuất rất tốt và được khán giả gọi là tiểu mỹ nhân.

Năm 17 tuổi, cô đã giành được Ảnh hậu, kể từ đó cô bắt đầu một sự nghiệp chói lọi.

Cô chiếm được sự mến yêu của rất nhiều người, dường như không ai là không quý cô gái này.

Ngoại hình như tiên nữ cùng với khí chất cao quý, không phải ai cũng có được, lượng fan của cô thực sự quá trâu bò, quá dũng mãnh. Tạ Giai Kì là diễn viên hạng A đúng nghĩa.

Trong bốn người cố vấn, cô nhỏ tuổi nhất nhưng tầm ảnh hưởng không quá khi nói hiện tại không ai có thể ngang ngửa với cô.
Trương Vanh đi đến ghế sô pha, nhưng Tạ Giai Kì không để ý đến anh, vẫn chăm chú đọc sách.

Tò mò, Trương Vanh đánh mắt qua cuốn sách trên tay cô, có tên là "Máu đỏ".

Anh có chút ngạc nhiên khi thấy cuốn sách này.

Nhưng không phải anh của kiếp trước mà là ở kiếp này.

Ở kiếp này, anh rất hiếm khi đọc sách nhưng cuốn này anh đã từng đọc qua.

Cuốn sách này là một cuốn tiểu thuyết trong sáng nổi tiếng, về câu chuyện tình yêu sâu sắc, xót xa.

Lục lại cốt truyện trong trí nhớ của mình, Trương Vanh chợt nhận ra đây là một áng văn kết hợp với nhiều tình mô tip của phim truyền hình Hàn Quốc.

Nào là tai nạn xe hơi, bệnh nan y, huynh muội.. có tất cả trong cuốn này, rất cẩu huyết.

Chỉ là không ngờ Tạ Giai Kì lại thích thể loại này.

Không để ý nhiều, Trương Vanh đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống.

Tạ Giai Kì thấy có người tiến lại gần, bất giác đóng cuốn sách lại.

Quay đầu nhìn, cô không khỏi sững lại, kinh ngạc hỏi "Anh là Trương Vanh đúng không? Một trong ba cố vẫn kia à? Tôi có thấy ảnh của anh"

"Đã lâu không gặp"

Trương Vanh chìa tay ra.

Tạ Giai Kì nghi ngờ hỏi "Chúng ta đã từng gặp nhau ư?"

Trương Vanh nói đùa "Tôi đã xem phim của cô mà lớn lên"

"..."

Tạ Gia Kì bất lực cười "Nhiều người cũng nói như vậy"

Trương Vanh nhìn lướt qua cuốn sách trên tay cô, chỉ vào "Con gái hình như rất thích cuốn sách này"

"Ừm"

Tạ Giai Kì khẽ gật đầu, nói "Có người muốn mời tôi đóng vai Tư Phàm, vì vậy tôi muốn đọc bản gốc trước"

Tư Phàm là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, Trương Vanh gật đầu "Cô chắc sẽ đóng vai nữ chính này."

Tạ Giai Kì không nói gì, cô cất cuốn sách đi "Tôi không nhận nó"

"Tại sao?"

Trương Vanh có chút kinh ngạc, tuy rằng loại truyện này rất cẩu huyết nhưng nữ nhân lại rất thích, cộng thêm nhân khí của cô, giá cả chắc chắn không thấp.

Khuôn mặt Tạ Giai Kì bỗng ửng hồng, cô lắc đầu nói "Chắc là do không hứng thú với đề tài này?"

Làm sao có thể chứ? Vừa rồi cô còn rất nghiêm túc xem cuốn sách đấy.

Tuy nhiên Trương Vanh không vạch trần, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không nói gì thêm.

Đột nhiên ngoài của có tiếng huyên náo, cửa phòng chờ mở ra, một người phụ nữ trung niên cùng trợ lí bước vào.

"Chào chị Tuyền"

Các nhân viên lần lượt chào hỏi.

Trương Vanh nhấc ánh mắt lên, nhận ra đó là một trong bốn người cố vấn, một nữ diễn viên nổi tiếng. Cô ta là Vương Tuyền

Hồi đó cô đã là một cái tên nổi tiếng, nhưng khi càng lớn tuổi, sự nghiệp diễn xuất của cô càng ngày càng thu hẹp, và cô bắt đầu thay đổi thân phận và trở thành một đạo diễn.

Sau khi làm phim điện ảnh "Tình yêu trong sáng" đạt doanh thu phòng vé hơn 100 triệu, cô đã trở thành gương mặt đại diện cho các đạo diễn nữ trong nước, lần này ê-kíp chương trình cũng chi khá cao để mời cô làm một trong bốn cố vấn.

Vương Tuyền nhìn quanh, thấy Tạ Giai Kì trên ghế sô pha liền đi tới.

"Giai Kì"

Vương Tuyền vui vẻ, dang hai tay đi tới.

"Chị Tuyền, đã lâu không gặp, chị càng ngày càng trẻ ra đó nha".

"Thôi thôi, chị già rồi! Không bằng người trẻ tuổi các em được".

Vương Tuyền cười trêu chọc "Em càng ngày càng xinh đẹp! Chỉ là không thay đổi nhiều mà thôi"

"Đâu có."

Tạ Giai Kì cau mày khoe vẻ đáng yêu như cô gái mới lớn.

Trương Vanh lại gần chào hỏi "Chị Tuyền, xin chào, tôi là Trương Vanh"

Nói xong, anh đưa tay ra.

Vương Tuyền liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, không có ý định vươn tay ra, cười khẩy một cái "Thôi, xin chào."

Sau đó liền quay mặt đi tiếp tục nói chuyện, cười đùa với Tạ Giai Kì.

Trong khi trò chuyện, Tạ Giai Kì nhìn Trương Vanh tỏ ý an ủi.

Trương Vanh bình tĩnh rút tay về, không lên tiếng.

Anh ở trong showbiz đã mười năm, có kiểu người nào mà anh chưa gặp?

Anh đã quen với những điều như vậy.

Lúc này lại có một người bước vào nhưng là một nam diễn viên trung niên, đầu cắt trọc, tên là Từ Chấn.

Vừa bước vào, anh ta lễ phép chào hỏi mọi người, cũng chủ động chào hỏi Trương Vanh ngồi bên cạnh, trông rất nhiệt tình.

Từ Chân là một người có tiếng trong giới, thông minh, biết kinh doanh, có EQ cao, sau bao nhiêu năm ra mắt thì danh tiếng của anh ta vẫn rất tốt.

Ngoài ra, kỹ năng diễn xuất của anh ta cũng không tồi nên vẫn nổi tiếng và được khán giả yêu thích.

Bốn người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, mà đại khái là ba người đều nhiệt tình tán gẫu, Trương Vanh một mình ngồi im lặng.

Một lúc sau, cửa phòng chờ lại bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên bụng bự sải bước đi vào.

"Đạo diễn Trần"

"Đạo diễn Trần đến rồi!"

"Rất vui vì ngài đã đến."

Mọi người đều đứng dậy chào khi nhìn thấy anh ta, ngoại trừ Trương Vanh.

Người đàn ông trung niên đảo mắt mỉm cười gật đầu.

Rất nhanh, anh đã nhìn thấy Trương Vanh ngồi trên sô pha không đứng dậy, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

Trương Vanh mặt không biến sắc, cũng chả có ý định đứng dậy chào hỏi.

Dù cảm thấy kiếp này mình thực sự rất bốc đồng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ mình đã làm sai điều gì.

Một đạo diễn chơi quy tắc ngầm còn đáng ghét hơn vạn vạn lần tiểu thịt tươi, anh không hề có ý định qua lại với mấy người này.

Trần Qua cũng không có ý định nói chuyện với anh, anh ta ngồi sang một bên và trò chuyện với Vương Tuyền.

Năm đó, hắn toàn thắng trở về, không cần cùng Trương Vanh nói chuyện.

Nếu muốn nói thì lên sân khấu, tự tát vào mặt mình trước khán giả, sẽ thú vị hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro