Chương 4: Tôi sẽ lên đó.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Vanh làm sao có thể nhịn được.

Là một người cố vấn, anh phải lên tiếng.

Thân là một diễn viên phái thực lực anh không thể mở miệng khen màn biểu diễn vừa rồi được.

Quá không có lương tâm với nghề.

Trương Vanh là một diễn viên chuyên nghiệp, diễn xuất là điều tự hào nhất của anh, cũng là n iềm tin và ước mơ anh theo đuổi từ nhỏ.

Anh tuyệt đối không thể Vanh thứ cho kẻ nào dám xúc phạm sân khấu biểu diễn mà anh hằng ấp ủ.

Vì vậy, khi xem một màn biểu diễn thiếu chuyên nghiệp, anh không thể khoanh tay đứng nhìn được, thế mà lại bắt anh phải nói trái lương tâm, anh không làm được.

Anh không dám nhìn chị Hạ lúc này, anh biết, chị Hạ đang muốn bóp chết anh mà.

Nhưng lần này anh không tùy hứng làm bậy. Anh đang phê bình nghiêm túc.

Khi sự náo động ở hiện trường giảm dần, Trương Vanh tiếp tục nói, "Diễn viên là gì? Hay, diễn xuất là gì? Tôi nghĩ cái gọi là diễn xuất là khả năng thực hiện chính xác một màn trình diễn và diễn xuất cụ thể của một nhân vật trong một thời gian và môi trường cụ thể. Khả năng của trạng thái tinh thần, và khả năng thực hiện điều này, đủ để được gọi là một diễn viên.

Nhưng thật đáng tiếc, trong màn biểu diễn vừa rồi, cả hai diễn viên đều không làm được điều đó, diễn xuất của Hạ Mộng Di đặc biệt kém.

Trong cốt truyện gốc, Như Yên là một nhân vật rất quyết đoán và táo bạo, có dũng khí theo đuổi tình yêu của mình nên kiên quyết chọn cách bỏ trốn cùng Lý thiếu gia.

Nhưng nàng không phải bộ dạng si tình mà là tuyệt vọng và bi thương.

Cô xuất thân thanh lâu, đã quá quen với việc nhìn thấy đủ loại đàn ông, quen với cảnh giường chiếu cho đến khi gặp Lý thiếu gia.

Cô thấy hắn rất đặc biệt, anh đối với cô một lòng say mê, từng thề non hẹn biển, cô tin vào tình yêu, nhưng cuối cùng Lý thiếu gia lại quyết định vứt bỏ nàng, giống tất cả loại đàn ông trên trần thế.

Chính Lý thiếu gia đã đốt cháy ngọn lửa tình yêu, nhưng cũng chính anh dập tắt nó.

Cô đã có thể chịu đựng bóng tối, nếu cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Vì vậy, cô ấy tự tử không phải vì Lý thiếu gia, mà là vì tuyệt vọng trong tình yêu và cuộc sống. Sự tuyệt vọng của cô ấy từ đầu đến cuối.."

Nghe anh giải thích, lúc đầu khán giả còn đang chờ kịch vui nhưng dần trở nên nghiêm túc, gật đầu tán thành.

Nói rất có lí!

Quả nhiên đúng như những lời anh nói.

Ba vị cố vấn kinh ngạc nhìn anh, như thể họ mới biết anh lần đầu vậy.

Anh ta chẳng phải tiểu thịt tươi sao? Thế nào lại phân tích như một đại sư vậy? Phân tích rất tốt á?

Đạo diễn quay sang nhìn nhau, kịch bản không phải như vậy mà?

Với sự nóng nảy của Trương Vanh, chẳng phải hai bên sẽ xé xác nhau nổ đoàng phát.

Sao lại biến thành một lời phát biểu ngoạn mục thế này?

Hơn nữa hiệu quả không tệ, không thấy Trần Qua chuẩn bị tức đến ói máu sao?

Chị Hà thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập ù ù.

Cô kinh ngạc nhìn Trương Vanh đưa ra lời nhận xét rất tự tin, trong lòng không khỏi vui mừng.

Cảm giác con trai nhà mình đã lớn thật rồi! Cuối cùng cũng trưởng thành.

Trên sân khấu Hạ Mộng Di sắc mặt trắng bệch, không nhịn được liếc về phía Trần Qua.

Khuôn mặt Trần Qua cũng tái nhợt, bị cô ta nhìn có chút mất tự nhiên, chột dạ nhìn đi chỗ khác.

Thất vọng thu hồi ánh mắt, Hạ Mộng Di siết chặt nắm tay, cả người khẽ run.

Nhìn Trương Vanh bình tĩnh nói chuyện, sắc mặt càng trở nên khó coi, cả người có chút đứng ngồi không yên.

Hắn làm sao có thể chứ?

Quá choáng váng!

Bị phong sát một năm, lại có thể trở mình sao?

Chết tiệt!

Gắt gao nhìn Trương Vanh, Trần Qua vô cùng tức giận.

Ta tha cho ngươi một mạng.

Không muốn đuổi tận giết tuyệt, ngươi lại còn chủ động dâng tới miệng cọp, đúng là muốn chết.

Tốt! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.

Sau khi Trương Vanh dứt lời, Trần Qua bất ngờ vỗ tay.

Tiếng vỗ tay của hắn thu hút sự chú ý, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.

"Không ngờ cố vấn Trương Vanh lại có nhận xét sắc xảo như vậy, hẳn là tốn không ít công sức"

Trần Qua cố tình nhấn mạnh "Cố vấn" kèm theo nụ cười biểu tình, người sáng suốt đều nhìn ra sự chế nhạo của hắn ta.

Hắn nói Trương Vanh 'tốn không ít công sức', hiển nhiên nói rằng Trương Vanh cố tình nghiên cứu kịch bản, để khiến anh ta ê mặt, mục đích là trả thù anh ta.

Biết rõ Hạ Mộng Di là người hắn mang đến, còn dùng những lời sắc nhọn để công kích cô, chỉ thẳng cô ta là một diễn viên trình độ bết bát, chẳng phải đang đánh vào mặt anh ta trước mặt mọi người sao?

Nhìn chằm chằm Trương Vanh, hắn tận lực khen "Cố vấn Trương Vanh quả là một diễn viên tài năng. Nhìn từ bên ngoài có thể thấy, chúng ta trong vòng 'Cảm tạ đồ ăn của Chúa'. Khuôn mặt này đã vượt qua 99% diễn viên ở đây rồi"

Lão già này mồm mép thật, là muốn giết ta?

Trương Vanh nhìn hắn, cơ hồ đoán ra tâm địa.

Quả nhiên, sau khi phóng đại Trương Vanh lên tận trời xanh, Trần Qua lại tiếp tục "Sở dĩ, tôi nghĩ rằng vì diễn viên thử thách đến đây rồi, muốn học tập từ cố vấn đây. Tôi đề nghị cố vấn Trương Vanh có thể lên sân khấu. Tự mình hướng dẫn diễn viên trẻ này. Có được không?"

"Thế nào!"

Khán giả quá kích thích, vỗ tay ào ào, nhìn Trương Vanh nhiệt tình chờ đợi sự đáp trả của anh.

Trần Qua nhìn Trương Vanh, trong lòng cười nhạt.

Ngươi chẳng phải thích giả vờ sao? Lên sân khấu mà giả vờ.

Không biết tự lượng sức mình, diễn như mèo ba chân, cũng không biết xấu hổ mà nói người ta diễn kém? Giỏi thì thử lên sân khấu mà diễn?

Nhìn thấy sự im lặng của Trương Vanh, hắn ta lại châm thêm một ngọn lửa "Cố vấn Trương Vanh có chút xấu hổ à? Haha. Đến đây! Mọi người hãy vỗ tay động viên cố vấn Trương Vanh nào"

Hắn vỗ tay đầu tiên, cùng sự ủng hộ của khán giả ép Trương Vanh lên sân khấu.

Trương Vanh hít thật sâu liếc hắn một cái, trong lòng thầm rủa.

Thằng cáo già này, bảo ta diễn nữ nhân?

Anh muốn cự tuyệt nhưng lại bị đóng khung ở đây rồi, nếu từ chối lời nhận xét vừa rồi không có ý nghĩa gì hết, khá giả như chỉ coi đó là trò hề.

Ngươi nói diễn viên của ta diễn không tốt, vậy thì chính ngươi diễn đi?

Nghe thấy tiếng hò hét của khán giả phía sau, mắt Trương Vanh nheo lại.

Chẳng phải là diễn thôi sao? Tôi đã chẳng còn sợ điều gì! Tôi diễn.

Sửa sang lại quần áo, anh trực tiếp đứng dậy.

Chà!

Hiện trường hô hào.

"Quay cận cảnh"

Đạo diễn hét vào micro phấn khích.

Tiểu tử này lại thực sự dám lên.

Cũng quá bạo đi?

Tiết mục này quá đặc sắc! Chắc chắn sẽ xếp số đầu tiên.

Trái tim vừa buông xuống của chị Hạ lại nảy lên, vừa rồi trưởng thành thế cơ mà?

Sao bây giờ lại bồng bột như thế?

Nếu diễn không xong, coi như sự nghiệp đã không còn cách cứu vãn.

Trên ghế cố vấn, Từ Chấn nhìn Trương Vanh híp mắt cười, chẳng rõ anh ta đang nghĩ gì.

Vương Tuyền nghi ngờ nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Tạ Giai Kì cười vỗ tay "Chayo, diễn tốt nhé"

Trương Vanh hơi sửng sốt, gật đầu nhẹ, bước xuống ghế, tiến về phía sân khấu.

Nhiếp ảnh gia ngồi trong xe, máy quay theo suốt hành trình, từ vóc dáng mảnh mai đến cận cảnh gương mặt thanh tú của Trương Vanh đều được ghi lại trong máy ảnh.

Đến giữa sân khấu, Trương Vanh nhìn Hạ Mộng Di mặt đang tái nhợt, thấp thỏm.

Không nói gì thêm anh quay lại nói với đạo diễn "Chuẩn bị một bộ trang phục và bộ tóc giả"

Đạo diễn không chút do dự, lập tức cho người chuẩn bị.

Quay lại nhìn Lưu Thanh Tuyền, đóng vai Lý thiếu gia, Trương Vanh nhìn từ trên xuống dưới.

Lưu Thanh Tuyền có chút chột dạ, hắn cũng đã từng nghe tới Trương Vanh, bây giờ phải đối mặt với tiểu thịt tươi, không khỏi có chút thấp thỏm.

Ngàn vạn lần đừng làm liên lụy đến tôi!

Nếu đắc tội đạo diễn Trần Qua, hắn ta không còn cách nào có thể lăn lội trong cái giới này.

Đối chiếu kí ức của mình, Trương Vanh nhớ lại thông tin của anh ta.

Lưu Thanh Tuyền cũng là một thực tập sinh, kí hợp đồng với công ty cỡ vừa, xuất đạo được hơn một năm.

Về các phương diện đều kém xa Trương Vanh, nhưng trong công ty anh ta vẫn là một hạt giống tốt.

Công ty cử anh ta tham gia chương trình tạp kĩ này, hiển nhiên là muốn hắn có cảm giác tồn tại.

Đánh giá về kĩ năng diễn xuất vừa rồi của anh ta thì quả là đáng kể, không phải không có điểm đáng khen.

Suy nghĩ một chút, Trương Vanh nói với hắn "Tẹo nữa nhớ giúp tôi".

Lưu Thanh Tuyền sửng sốt, trong tiềm thức gật đầu đồng ý.

Nhưng ngay lập tức hối hận.

Ây, sao tôi phải hứa với anh ta?

Gặp phiền phức cũng không biết trốn, sao lại ngốc thế chứ.

Nhưng Lưu Thanh Tuyền đã hứa, không có cách nào đổi ý được, chỉ có thể đứng ảo não ở một bên, cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình.

"Tôi nói với anh về cốt truyện nhé, chú ý lắng nghe."

Trong lúc chờ đợi đội hóa trang lấy trang phục, Trương Vanh gọi Lưu Thanh Tuyền lại nói cho anh ta biết cần đóng những gì.

Trương Vanh không có ý định đóng phiên bản gốc, anh muốn chuyển thể kịch bản.

"Anh vẫn là Lý thiếu gia cùng Như Yên bỏ trốn, sống cùng nhau. Sau khi cùng chung sống, kinh tế bị bóp chết, hơn nữa anh ta còn nghiện thuốc phiện, khiến cho càng ngày càng túng quẫn.

Anh ta muốn đến nhà hát Opera để học và kiếm chút tiền. Anh đã vất vả hầu hạ sư phụ, bưng trà rót nước, bóp eo đấm chân, chả khác gì người ở.

Khi Lý gia biết chuyện, họ đã đến rạp, nhìn thấy anh ta thì vô cùng tức giận, bắt anh về ngay lập tức, Lý thiếu gia do dự.

Như Yên ý thức được, họ chưa yêu nhau được bao lâu đã phải chia xa, cô không chịu khuất phục trước số phận và chiến đấu đến cùng. Như Yên quyết định sẽ uống nha phiến cùng Lý thiếu gia kết thúc cuộc đời, nhưng anh ta lại sợ hãi.

Như Yên nuốt chửng nha phiến và chết, Lý thiếu gia lén nôn ra, được cứu sống."

Trương Vanh nói về cảnh này này, tâm trạng cũng dần tốt hơn.

Anh cảm giác như được quay trở lại những cảnh quay quen thuộc trước đây.

Cốt truyện anh vừa kể truyền đến tai khán giả qua loa phóng thanh, càng nghe khán giả càng bối rối. Câu chuyện về cơ bản có khác gì so với phiên bản gốc?

Lý thiếu gia không chết, nhưng Như Yên lại chết?

Như Yên đợi Lý thiếu gia năm mươi năm trên đường Hoàng Tuyền, lại vẫn đến tìm hắn?

Đây có phải một bộ phim hoàn toàn khác?

Bất quá, nghe có vẻ thú vị hơn bản gốc.

Trên ghế cố vấn, Tạ Giai Kì chống tay lên má, chăm chú lắng nghe, đôi mắt ngân ngấn nước mắt.

Trên ghế đạo diễn, Trần Qua vẻ mặt đen xì, tức giận.

Tên khốn khiếp này! Lại dám cải biên tác phẩm của ta?

Hơn nữa.. so với phiên bản gốc lại có hay hơn?

Sau khi Trương Vanh nói qua cốt truyện, đội đạo cụ cũng chuẩn xong.

Người mặc lễ phục cầm váy gam màu trắng cổ trang đưa cho Trương Vanh, nhìn y phục nữ nhân trước mặt, khóe mắt anh giật giật.

Anh đã xuyên không lại thêm vụ mặc váy nữ nhân? Có cần chơi ác thế không? Hic

Nhưng lúc này, anh không còn đường rút lui mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Với sự giúp đỡ của stylist, anh trực tiếp khoác chiếc váy gạc màu trắng lên trên bộ đồ, sau đó để tóc dài mặc trang phục cổ trang.

Chuyên gia trang điểm muốn giúp anh trang điểm nhưng anh từ chối.

Mặc quần áo phụ nữ vốn đã rất xấu hổ, và trang điểm đậm thì thôi đi.

Nhân viên nhanh chân bước xuống, Trương Vanh hít một hơi thật sâu bước ra.

Khán giả sốt ruột đang xì xào bàn tán, và các nhân viên đang tán gẫu với nhau, nhưng khi Trương Vanh quay lại, khung cảnh rơi vào im lặng kỳ lạ trong giây lát, độ nghe cả được tiếng kim rơi.

Làm sao thế? Xấu lắm à?

Trương Vanh một bụng thấp thỏm.

Nhưng ngay sau đó, một tràng cảm thán nổ ra.

"Oa.. "

<3 <3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro