Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mọi người xung quanh hoảng sợ hét lên, Thư Tử Hâm chỉ cau mày nghi hoặc, cẩn thận đánh giá cô gái với khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai rối bời, đang chĩa dao về phía cổ họng. Anh không giật mình lắm, bởi trước đó anh đã thấy ánh sáng kim loại phát ra từ trong tay áo rồi. Hơn nữa, cũng đã nghe qua chuyện Vương Kim Tú lấy cái chết ra để phản kháng, vì vậy câu trả lời đã quá rõ ràng, chỉ là-

Nếu là vì không có đủ tiền đi học, thị trưởng Ngụy vì sao lại không nhắc đến chuyện phân bổ ngân sách để hỗ trợ?

"Ai da, không phải là Lão Lưu tới từ hôn sao? Sao còn tìm đến cái chết? Còn không mau đưa đao đây!" Lão Trịnh vừa thấy Vương Kim Tú muốn tự sát, vội vàng kêu to lên, một bên ý bảo mấy người đứng sau Vương Kim Tú giằng lấy cây dao, một bên nhìn người chưa từng lên tiếng bày tỏ ý kiến- Ngụy Dạ Đàn.

Ngụy Dạ Đàn vẫn giữ im lặng, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ có khóe miệng mím chặt lộ ra một chút phẫn nộ bị kìm nén.

Con dao nhanh chóng bị giật mất. Dù sao một thiếu nữ 16 tuổi cũng không thể so với mấy người đàn ông cường tráng. Dao nhỏ vốn để quá gần cổ họng, lúc lấy đi, vô tình xước qua da qua da cổ. Vương Kim Vũ mắt thấy dao bị cướp đi, một lúc sau... liền bật khóc lớn lên.

"Xin lỗi ..." Thư Tử Lâm ngập ngừng nói. Anh chỉ là một thương nhân. Tất cả những chuyện trước mắt này không phải trách nhiệm của anh, càng không liên quan tới anh. Vì vậy, anh lén đánh giá sắc mặt Ngụy Dạ Đàn rồi cẩn thận nói, "Thị trưởng Ngụy, tôi có thể ... lấy danh nghĩa của tập đoàn Triệu Hằng, giúp đỡ cô bé tiếp tục đi học không? "

Ngụy Dạ Đàn vốn luôn trầm mặt nhưng khi nghe lời này thì cả cơ thể liền chấn động. Anh ta quay đầu, không biết là vui hay giận, "Thư tiên sinh, ngày nguyện ý giúp đỡ cô bé?"

Thư Tử Hâm gật đầu, không hiểu nổi tại sao đối phương lại kinh ngạc đến vậy, "Chỉ là không biết tài trợ cho một học sinh trung học thì cần bao nhiêu tiền? Nếu có thể do tôi tài trợ" Dựa theo thu nhập trung bình ở đây, thì cũng chẳng tốn là bao.

"..." Ngụy Dạ Đàn nhìn chằm chằm Thư Tử Hâm, thật lâu sau mới lộ ra vẻ giật mình, "... Tôi vậy mà quên, đối với Thư tiên sinh mà nói, giúp đỡ bé chẳng qua chỉ giống như nhấc tay một cái mà thôi..."

Quả thật chỉ như nhất cái tay, cặp mẹ con mắt tròn mắt dẹt không tin vào tai mình, run rẩy cảm ơn. Đó chỉ là một số tiền nhỏ, nhưng nhờ vào số tiền nhỏ này mà cuộc đời của một cô gái đã được cứu.

Nhìn thấy hai mẹ con cảm ơn, Thư Tử Hâm nhất thời chết lặng, anh thậm chí còn không có cảm giác thành tựu khi quyên góp từ thiện và niềm hạnh phúc khi được giúp đỡ người khác. Chỉ cảm thấy sự nghèo khó, khổ sở dồn ép anh, khiến tim anh nặng trĩu.

Có lẽ vì chịu đứng ra giúp đỡ Vương Kim Tú nên Thư Tử Hâm lấy được không ít hảo cảm từ người dân trong thôn. Mọi việc sau đó đều rất suôn sẻ, trưởng thôn Đại Vương đã nhờ người thợ đá lâu đời nhất trong làng dẫn đoàn người Thư Tử Hâm lên núi xem địa hình. Thôn Đạ Vương phần lớn đất đã trở nên cằn cỗi, đó là hậu quả từ việc chặt cây phá rừng cũng như canh tác quá độ, Thư Tử Hâm cũng đã thuê lại chỗ đất này bằng miệng. Đương nhiên, việc phê duyệt đất thuộc sở hữu nhà nước, đặc biệt là đất canh tác, cần phải có dấu của tỉnh, nhưng Thư Tử Hâm, người đã tìm hiểu chi tiết trình tự từ Thái Văn Qúy, biết rằng chỉ cần dự án của mình được bí thư tỉnh ủng hộ, thì miễn là đã thỏa thuận tốt với bên thành phố, thì các tài liệu được nộp cho Cục Đất đai và Ủy ban Quy hoạch sẽ hoàn toàn không gặp bất kỳ vấn đề gì khi phê duyệt.

Thỏa thuận sơ bộ nhanh chóng được ký kết, chỉ một ngày sau khi anh đến thôn Đại Vương, Thư Tử Hâm đã vô cùng hài lòng đối với tốc độ ký kết lẫn nội dung thỏa thuận. Đặc biệt là nội dung thỏa thuận, so với trông đợi của anh thì dù là giá cả hay các điều khoản quyền lợi đều thấp hơn rất nhiều. Quan trọng hơn, đây cũng là lần đầu tiên anh gặp bí thư thành phố Hạc Đỉnh Sơn- Lưu Xương Minh, một cán bộ 50 tuổi, sắc mặt hồng hào cùng anh ký thỏa thuận. Sau khi ký kết xong còn trên bàn cơm vỗ vỗ vai Thư Tử Hâm ra vẻ đảm bảo, một câu lại một câu nhắc tới "bí thư Thái", giọng điệu ông ta thoải mái đến mức ngả ngớn, liên tục cam đoan tập đoàn Triệu Hằng ở thành phố Hạc Đỉnh Sơn này luôn luôn nhận được đãi ngộ tốt nhất, tất cả các sở ngành chắc chắn vì anh và Triệu Hằng ma bật đèn xanh! Đương nhiên, Tất nhiên, theo cách nói lúc nâng ly của Lưu Xương Minh—— chúng ta phải nhiệt liệt ủng hộ đầu tư nước ngoài, tạo môi trường đầu tư tốt nhất, mang lại lợi ích cho người dân thành phố Hạc Đỉnh Sơn, đóng góp vào công cuộc cải cách, mở cửa và xây dựng kinh tế của đất nước!

Thư Tử Hâm mỉm cười, một bên khéo léo xã giao cùng Lưu Xương Minh, đồng thời không ngừng tìm kiếm đôi mắt trong veo, tĩnh lặng trên bàn rượu ồn ào. Trong trí nhớ của anh, cho dù là trong trường hợp thế này, ánh mắt kia vẫn không hề nhiễm chút bụi bẩn, tựa như những đốm lửa cháy mãnh liệt dưới hồ nước phẳng lặng, dẫu cho bị cất nơi góc tối thì vẫn tỏa ra hào quang. Mà hiện tại, ngay tại lúc náo nhiệt đến không chịu nổi, anh muốn nhìn thấy đôi mắt ấy, muốn nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt đó.

Lúc này đây, đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào một ly rượu nhỏ màu trắng, ánh lửa trong mắt bị hàng mi dài cùng mí mắt buông xuống che giấu. Chủ nhân của đôi mắt ấy đang lặng lẽ ngồi đó, tuy ngồi chung một bàn nhưng lại cách nhau ba ghế, không nói, không cười, không cử động, đám đông xung quanh cũng ít khi nâng ly mời rượu anh ta. Trong bầu không khí tưng bừng này, anh ta có vẻ không phối hợp, đến nỗi giữa những khuôn mặt lộ rõ sự phấn khích, khuôn mặt anh ta lại lộ rõ nét cô đơn và buồn bã.

Quan cái mãn Trường An, tư nhân độc tiều tụy?(*)

(*): dựa theo hai câu "Quan cái mãn kinh hoa-Tư nhân độc tiều tuỵ." trong bài thơ "Mộng Lý Bạch kỳ 2" của Đỗ Phủ, tiếng việt nghĩa là "Nào mũ, nào lọng đầy kinh đô-Chỉ có mình người là tiều tuỵ". (bản dịch thơ và phiên âm Hán Việt từ thivien.net)

Trong đầu chợt hiện lên hai dòng thơ, lúc hoàn hồn Thư Tử Hâm phát hiện mình đã hướng Ngụy Dạ Đàn mời rượu, "Thị trưởng Ngụy, tôi kính ngài một ly!"

"Cám ơn, " Ngụy Dạ Đàn cũng đứng dậy, thản nhiên địa cầm ly rượu trước mặt lên, khẽ chạm ly với Thư Tử Hâm, "Mong chúng ta hợp tác vui vẻ! Cạn ly!" nói xong liền nhấp một ngụm rượu.

"Mong chúng ta hợp tác vui vẻ! Cạn ly!" Thư Tử Hâm một ngụm liền uống cạn, giơ giơ ly rượu đã cạn trước mặt Ngụy Dạ Đàn. Anh không lập tức trở lại chỗ ngồi, cẩn thận đánh giá sắc mặt Ngụy Dạ Đàn, nhẹ giọng mở miệng, "Ngài trông không được vui lắm?"

Âm thanh ngày càng ầm ĩ, mọi người đã uống say đến bảy, tám phần, rượu đã sắp cạn, hết người này đến người khác nói cười ầm ĩ, không ai quan tâm Thư Tử Hâm và Ngụy Dạ Đàn rốt cuộc là đang nói cái gì., Thư Tử Hâm nhìn chằm chằm Ngụy Dạ Đàn, kinh ngạc phát hiện, ánh mắt của đối phương đã từ bình tĩnh, nhã nhặn đổi thành phức tạp, thâm trầm. Dường như là đang suy tư, lại giống như là khiển trách, nhưng chắc chắn, đó là một loại ánh mắt bất lực xen lẫn xa cách.

"Làm gì có, Thư tiên sinh nghĩ nhiều rồi. Ngài đến đây đầu tư, tôi thân làm thị trưởng, tất nhiên là vui vẻ từ tận đáy lòng." Ngụy Dạ Đàn lẳng lặng nhìn lại Thư Tử Hâm. Giọng của anh ta vẫn luôn trầm ấm dễ nghe, hiện tại càng không nhận ra chút thay đổi nào, nhưng loại hơi thở cao ngạo xen lẫn bất đắc dĩ này thì mỗi lúc một mãnh liệt.

Thư Tử Hâm khẽ thở dài, nâng mắt lên, mắt đối mắt với Ngụy Dạ Đàn, đột nhiên cười, "Thị trưởng Ngụy, ngày mai là chủ nhật. Không biết tôi có vinh hạnh được mời anh đi cùng tôi đi dạo quanh Hạc Đỉnh Sơn không? Tôi muốn có cái nhìn toàn diện hơn về nơi tôi sắp đầu tư." Anh muốn nói chuyện riêng với với Ngụy Dạ Đàn, chỉ có thể lấy danh nghĩa việc công với tư cách cá nhân. Nếu không có cái cớ này, anh biết chắc, Ngụy Dạ Đàn sẽ không bao giờ đồng ý yêu cầu của anh; nhưng nếu không lấy tư cách cá nhân, cuộc nói chuyện này sẽ chẳng có ý nghĩa gì.Có rất nhiều lời, một doanh nhân sẽ không bao giờ đến nói chuyện với các quan chức địa phương trong khu vực đầu tư của mình, nhưng đối với anh, người đàn ông cao ngạo trước mặt - Ngụy Dạ Đàn, quan trọng hơn so với thân phận thị trưởng của anh ta.

Chú thích của tác giả:

1.Thập niên 80 ở Trung Quốc, đối với việc đầu tư, sử dụng hay cho thuê đất, cần nhất là tạo quan hệ với chính quyền. Cái gọi là vấn đề chi tiết, hoàn toàn có thể đưa số liệu báo cáo cho chính quyền nghiên cứu. Trong câu chuyện này, bởi vì đã có bí thư tỉnh tham gia giúp đỡ, cho nên chuyện phê duyệt không còn là vấn đề.

2. Giấy giới thiệu nói chung là do cơ quan hành chính cấp, ở đây thực chất là chỉ thị của bí thư tỉnh ủy, là một cách bổ sung để chứng minh thân phận đặc biệt. Tôi từng thấy loại giấy giới thiệu này khi còn nhỏ. ( Trên thực tế nó giống như giấy ghi chú vậy )

3. Chu Kiến Dân là thư kí của bí thư tỉnh ủy, mặc kệ anh ta quyền thế lớn bao nhiêu, nếu bí thư tỉnh ủy muốn tỏ lòng ưu ái với người có quan hệ trong chính quyền trung ương- Thư Tử Hâm, thì chuyện Chu Kiến Dân lái xe đưa khách về cũng là chuyện bình thường. Để cho Chu Kiến Dân lái xe, không có nghĩa là hạ thấp thân phận của anh ta, ngược lại, nó cho thấy anh ta được cấp trên tín nhiệm.

4. Độ nông sâu trong nội dung cuộc trò chuyện phụ thuộc vào mối quan hệ hai bên, Thư Tử Hâm tuy là người nước ngoài nhưng lại không tạo ra được uy hiếp gì, nếu quan hệ cá nhân tốt, vậy thì có thể nói nhiều thêm một chút. Nếu quan hệ thường thường, đương nhiên cũng chỉ có thể khách sáo nói vài câu.

5. Phòng thường trực là nơi có thể dùng để tiếp khách, nhất là lúc mọi người đã tan tầm, đây cũng là điều mà tôi đã trải qua và chứng kiến nhiều lần. Bình thường, người dân sẽ không bao giờ đến tìm chính quyền lúc nửa đêm. Thư từ này nọ sẽ được tiếp nhận vào một ngày cụ thể, cũng có thời gian và địa điểm tiếp nhận riêng ( các cấp chính quyền đều có văn phòng chuyên môn tiếp nhận thư từ).

6. Tôi từng sống trong khuôn viên ủy ban huyện cho đến năm mười tuổi, sau này sống đến tận các khu dân cư cán bộ cấp huyện và tỉnh, nhiều chi tiết về cuộc đời trong bài viết đều là kinh nghiệm của cá nhân tôi. Trung Quốc là một quốc gia có sự khác biệt lớn về khu vực, và bối cảnh trong truyện là bảy hoặc tám năm sau Cách mạng Văn hóa. Vào thời điểm này, việc xây dựng kinh tế và xây dựng hệ thống kinh tế thị trường của đất nước tôi, cũng như một loạt hệ thống văn phòng chính phủ vẫn chưa hoàn thiện. Về việc phê duyệt quyền sử dụng đất đai, tôi nghĩ, độc giả phàm là từng sở hữu bất động sản, chắc chắn sẽ hiểu rõ về hệ thống cũng như cách thức hoạt động của nó. Những thứ trong sách không thể sao chép vào tiểu thuyết, nếu không nó không phải là hiện thân của cuộc sống thực.

7. Tôi năm nay mới ngoài 20, thực sự cảm thấy bất lực trong việc kiểm soát nhiều chi tiết chính trị và kinh tế liên quan , thường xuyên cần tìm đọc tư liệu trên mạng. Tôi hy vọng rằng sự phát triển của đất nước chúng tôi trong hơn hai thập kỷ qua có thể được viết ra. Như các nhà lãnh đạo quốc gia của chúng tôi thường nói - chúng tôi đã đạt được những kết quả tuyệt vời, nhưng đồng thời chúng tôi cũng gặp rất nhiều khó khăn. Chỉ nhìn thấy mỗi mặt tối hay mặt sáng, đó thật sự không phải là chân chính ngắm nhìn cuộc sống.

Đọc và theo dõi những hướng mới tại wattpad: Chokailate123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro