Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết ngày hôm sau rất tốt, có thể nó là trời trong, nắm ấm. Dù là chủ nhật nhưng thời tiết vẫn tốt như vậy, ngôi chùa nằm ở chân núi phía nam Hạc Đỉnh Sơn vô cùng thoáng mát. Đã hơn 800 năm, ngôi chùa vẫn thưa thớt dân cư, ít khách viếng thăm, đa số là phụ nữ từ các nơi gần đó đến cầu phúc. Vì vậy, hình ảnh hai người đàn ông trông có vẻ không giống người địa phương đi cạnh nhâu liền thu hút không ít ánh mắt. Hai người đàn ông đi vào, không thắp hương cũng không cúi đầu. Tâm trí họ hiển nhiên không hướng vào cảnh sắc và những bức tượng Phật trang nghiêm trước mặt. Số đông các nhà nhà sư đều là người có kiến thức, họ cũng rất hiểu biết, nhưng họ không thể hiểu nổi, hai người đàn ông kia rốt cuộc đến chùa Không Văn này để làm cái gì.

"Ngôi chùa này đã có lịch sử hơn một nghìn năm?" Thư Tử Hâm ngắm nhìn ngôi chùa cổ kính, trang nghiêm nhưng lại lộ ra sự xuống cấp này, vô cùng kinh ngạc. Từ nhỏ anh đã lăn lộn từ Singapore, Malaysia, cho tới mấy nước Châu Á và Âu Mỹ. Đã từng tận mắt chứng kiến ​​Hoa Kỳ không tiếc công sức tu sửa bảo tàng 100 năm tuổi tại địa phương, cũng đã thấy qua ​​cách Nhật Bản quyết liệt bảo vệ một công trình lịch sử có bề dày lịch sử chỉ ba trăm. Khó có thể tin được một công trình như vậy, một ngôi chùa cổ có lịch sử hơn nghìn năm lại bị xử lý một cách cẩu thả thế này. 

"Nó được xây dựng từ thời Ngũ Đại Thập Quốc(*). Đây không phải là một ngôi chùa quan trọng. Nó chỉ do các sư thầy và Phật tử quyên góp mà xây thành. Vì được xây dựng ở một vùng núi hẻo lánh nên nó đã được bảo tồn cho đến ngày nay " Ngụy Dạ Đàn giới thiệu ngắn gọn, anh ta không hiểu tại sao Tư Tử Hâm lại biểu hiện khó tin như thấy quỷ, "Nhưng mà theo ghi chép của huyện, nó đã nhiều lần được các thân hào(**) nông thôn quyên góp kinh phí để sửa chữa vào các thời Nam Tống, Minh, Thanh và Trung Hoa Dân Quốc. Ngoại trừ bức tượng Phật bên ngoài là từ thời Tống, còn lại hẳn là sau này mới thêm vào."

(*):Ngũ Đại Thập Quốc là một thời kỳ trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ khi triều Đường diệt vong, kéo dài đến khi triều Tống thống nhất Trung Quốc. (nguồn wikipedia)

(**):Người thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ(nguồn vi.wiktionary.org)

"Nơi này chẳng lẽ không phải di sản văn hóa quốc gia cần được bảo vệ sao?" Từ đại sảnh bước ra, ánh nắng chói chang tương phản với bóng tối bên trong đại sảnh làm cho hai mắt Thư Tử Hâm nheo lại.

"Nó được đơn vị bảo vệ di sản văn hóa khu vực quản lý. "

Một tòa kiến trúc cả ngàn năm tuổi, nếu là ở Nhật Bản hay Châu Âu, nó còn sẽ được coi trọng tới mức nào nữa? Thư Tử Hâm khẽ thở dài, nhìn ngọn đồi cằn cỗi dưới chân núi bị đốn sạch cây, lộ ra lớp đất màu vàng, nghĩ đến những viên đá cẩm thạch nằm dưới lớp đất này, nhịn không được lại nhớ đến cuộc sống lao động vất vả nhưng vẫn bị nghèo đói kiềm hãm của những người dân ở thôn Đại Vương, nghèo đói cùng giàu có rất kì lạ, cứ thế đan xen tồn tại trên vùng đất cổ xưa này.

"Thị trưởng Ngụy, ngài đã bao giờ nghĩ đến việc phát triển nơi này thành một điểm du lịch chưa?"

"Từng nghĩ tới, nhưng không có khả năng thực hiện, " Ngụy Dạ Đàn quay đầu, liếc nhìn Thư Tử Hâm, thản nhiên nói, "Ở Trung Quốc có quá nhiều ngôi chùa như thế này, cũng không có có giá trị du lịch đặc sắc gì. Ngoài ra, việc đi lại giữa thành phố Hạc Đỉnh Sơn với bên ngoài không thuận tiện. Núi rừng ở đây cũng đã bị tàn phá hết rồi. Ai lại muốn bỏ tiền và công sức đến đây để ngắm nhìn những đồi núi hoang vu, cằn cỗi?"

"Nói cũng đúng, "Thư Tử Lâm mỉm cười với Ngụy Dạ Đàn, sau đó, rất không cam tâm nhìn đối phương mặc kệ anh mà xoay người, "Ngài là muốn đi đâu?"

"Muốn xem cũng đã xem xong rồi, nên đi thôi!" Ngụy Dạ Đàn âm thầm nhíu mày, thừa nhận chính mình đã sắp không chịu nổi vị doanh nhân người Singapore kỳ lạ này, không phải đến đây để đầu tư sao? Đã lấy được cái thỏa thuận tốt như vậy mà vẫn day dưa với anh ta làm gì? Chẳng lẽ là còn muốn đòi thêm ưu đãi gì nữa?

"Ồ, nhân tiện, Thị trưởng Ngụy, ngài đã từng nghĩ đến việc sửa chữa con đường nối giữa Hạc Đỉnh Sơn và bên ngoài chưa?" Thư Tử Hâm bước nhanh đến sau lưng Ngụy Dạ Đàn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện Ngụy Dạ Đàn đang bài xích anh.

"Cũng đã từng nghĩ tới, nhưng không đủ tài chính. Thư tiên sinh, Hạc Đỉnh Sơn cũng không phải giàu có gì." Ngụy Dạ Đàn nhẫn nại trả lời, dưới chân càng lúc càng nhanh. Trong chốc lát, liền bỏ Thư Tư Hâm phía sau.

"Nếu tôi muốn sửa chữa, chính phủ sẽ không có ý kiến gì chứ?" Thư Tử Hâm cũng không đuổi theo, mỉm cười, thản nhiên mở miệng. Đôi mắt sáng ngời sắc bén nhìn chằm chằm bóng lưng thon dài của Ngụy Dạ Đàn. Anh không tin, sau khi nghe anh nói lời này, Ngụy Dạ Đàn lại có thể tiếp tục bỏ qua sự tồn tại của anh.

"Ngài?" Ngụy Dạ Đàn đột nhiên dừng lại, quay người nhìn chằm chằm Thư Tử Hâm, không nói được lời nào, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, anh ta không thể tin nổi những điều tai mình vừa nghe thấy.

Thư tử hâm gật đầu, nhìn vẻ mặt khiếp sợ hiếm thấy cửa Ngụy Dạ Đàn, khóe môi không khỏi nở nụ cười, người đàn ông 30 tuổi cảm nhận được niềm vui khi đùa dai thuở nhỏ, "Đúng vậy, là tôi, ngài không có nghe lầm."

Ngụy Dạ Đàn nhìn Thư Tử Hâm cười cười, cau mày lạnh lùng, "Thư tiên sinh, xin ngài đừng đùa như vậy!"

"Tôi không có đùa, " Thư Tử Hâm thu liễm ý cười, ngữ khí nghiêm túc, nói, "Tôi nói thật, tập đoàn Triệu Hằng vốn có kế hoạch hoạch tu sửa con đường từ Hạc Đỉnh Sơn nối ra bên ngoài, hơn nữa, còn là làm một đường cao tốc cao cấp. "

"... Vì cái gì?" Ngụy Dạ Đàn thất thần, đối phương đây là nói thật chứ không phải đang đùa. Nhưng mà lời nói thật này nói ra còn khó tin hơn là nói đùa.

"Tôi sẽ nói cho ngài biết lý do tại sao, nhưng ngài phải nói cho tôi biết trước, tại sao thỏa thuận cuối cùng lại có nhiều ưu đãi hơn bình thường như vậy? Hơn nữa còn thông qua rất nhanh?"

Ngụy Dạ Đàn lại là ngẩn người. Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới, Thư Tử Hâm lại hỏi mấy câu thế này, nhất thời không biết trả lời thế nào,chỉ có thể phản ứng theo bản năng, giọng nói mang theo đề phòng, "Chuyện này hình như không liên ngày? Sao lại phải quan tâm nhiều làm gì?"

Thư Tử Hâm cũng sững sờ, liếc nhìn Ngụy Dạ Đàn một cái thật sâu.  Từ trong đôi mắt kia anh nhìn thấy được một sự bối rối hoặc, đó là sự bối rối của chính anh.

Sao lại quan tâm nhiều làm gì?

Chuyện đó rõ ràng không liên quan đến anh.

Nên trả lời vấn đề này thế nào đây?

Thư Tư Hâm nâng mắt, nhìn như tiêu sái, thật ra là bất đắc dĩ nở một nụ cười, nghên đón ánh mắt dò xét, nói ra một câu liều lĩnh nhất, táo bạo nhất, bốc đồng nhất và cũng vô nghĩa nhất đời anh——

"Nếu tôi nói tôi muốn quen anh,  anh có tin không?"

Gió dưới chân núi thổi vù vù bên tai, ngôi cổ tự nghìn năm tuổi lặng lẽ đứng sau lưng bọn họ. Quá khứ ngàn năm giờ đây chỉ như một khoảnh khắc gió thổi qua tai người, giây phút im lặng này lại dường như còn dài hơn  quãng thời gian cả ngàn năm ấy.

"Quen tôi? Đây cũng là một phần trong chiến lược đầu tư nội địa hóa của các công ty đa quốc gia?" Ngụy Dạ Đàn trầm ngâm, sự trầm tĩnh, thanh cao trong đôi mắt càng thêm lộ rõ. Vậy mà kết luận sau một hồi suy nghĩ thật lâu khiến người nghe tức đến muốn hộc máu, "Làm tốt công tác quan hệ công chúng với chính quyền địa phương... là một phần của chiến lược này?"

"..." Thư Tử Hâm liên tục hít sâu, rốt cuộc cũng nuốt được cục tức này, cố sức cười gượng gạo một cái, " Ngài nói sao thì là vậy đi." Tốt nhất đừng cho anh biết ai Ngụy Dạ Đàn mấy cái chiến lược đầu tư đa quốc gia, nếu không anh sẽ bóp chết kẻ đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro