Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng mà, cho dù là..." Ngụy Dạ Đàn đột nhiên thở dài một tiếng, mắt nhìn mây bay trên trời, giống như là đang lầm bầm lầu bầu, "Ngài cũng tìm lầm người rồi."

"Bởi vì ngài không phải người quyết định ở Hạc Đỉnh Sơn?" Thư Tử Hâm hỏi một cách sắc sảo. Anh không phải là một đứa trẻ non nớt không nhìn ra được tất cả những bất thường trong quá trình ký kết lần này, và chính vì những dị thường này, anh mới không thể không tìm cách kéo Ngụy Dạ Đàn ra ngoài , "Hoặc là nói, anh dù là thị trưởng, nhưng trên thực tế cũng vẫn là không có tí quyền lực gì."

Trong đôi mắt Ngụy Dạ Đàn chợt lộ ra vẻ chấn động, nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. lúc Thư Tử Hâm còn chưa kịp nhìn thấy, đôi mắt ấy đã khôi phục dáng vẻ bình thường, "Thư tiên sinh, với tư cách là một thương nhân nước ngoài, tôi nghĩ ngài không nên bình luận về chính sự quốc gia như thế này, đúng không?"

"Đây không phải bình luận mà chỉ là trần thuật một sự thật mà thôi, " Thư Tử Hâm thản nhiên phản bác. Vẻ mặt anh ôn hòa, nhìn về phía Ngụy Dạ Đàn, trong mắt sự chân thành, tha thiết, "Là một thương nhân, tôi chỉ biết một điều, nếu người ký hiệp định này là ngài mà không phải Lưu Xưng Minh, tập đoàn Triệu Hằng sẽ không thể có được những ưu đãi cao thế này." Tất cả các điều khoản trong thỏa thuận đều được Lưu Xương Minh đồng ý thông qua, những người tham gia- cả giám đốc sở Tài Chính lẫn giám đốc sở Tài Nguyên và Môi trường đều đến chỉ để trả lời phụ họa Lưu Xương Minh, từ đầu chí cuối chưa từng phát biểu ý kiến lấy một lần. Mà người ngay từ đầu bàn bạc cùng anh-Ngụy Dạ Đàn lại bị loại trừ, trong buổi bàn bạc được sắp xếp ngồi ở chỗ xa nhất. Thư Tử Hâm không hiểu lắm về chức vụ và công việc của bí thư thành phố. Anh đã từng hỏi Đỗ Lệ Bằng- một người bạn học cũ và cũng là bạn cũ của anh, hiện là phó bộ trưởng bộ Tổ chức Bắc Kinh(*) về vấn đề này, và nhận được câu trả lời- là người nắm giữ quyền lực cao nhất. Hiện tại xem ra, Đỗ Lệ Bằng là nói thật. Làm thị trưởng, Ngụy Dạ Đàn lại không thể thực sự nắm quyền hành ở địa phương của mình, mà cái người xem việc xu nịnh cấp trên làm nhiệm vụ- Lưu Xương Minh kia lại là người có quyền lực cao nhất trong thành phố này.

(*):Bộ Tổ chức Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, có chức năng bao gồm tham mưu cho nhà lãnh đạo tối cao, Ban Thường vụ Bộ Chính trị, Bộ Chính trị và Ủy ban Trung ương, tiến hành hệ thống tổ chức đơn vị trung ương và địa phương, kiến thiết hệ thống công vụ viên Đảng và Nhà nước cấp cao. (nguồn wikipedia)

"Chẳng lẽ điều kiện ưu đãi không tốt sao?" Ngụy Dạ Đàn mỉm cười. Chỉ là, đến chính bản thân anh ta cũng cảm nhận được nụ cười này miễn cưỡng biết bao.

"Tôi không có ý định đê hèn nào. Về vấn đề này, tôi nghĩ tôi cần giải thích rõ với ngài một chút." Thư Tử Hâm nói một cách chậm rãi. Nghiêm túc mà nói, anh là người kinh doanh, để đạt được lợi ích, anh cũng không ngại việc sử dụng một số thủ đoạn cần thiết. Tỷ như lần này, nhờ thông qua người bạn quen lúc đi du học Mỹ- Đỗ Lệ Bằng để làm quen với bí thư tỉnh ủy Thái Văn Quý. Nhưng mà, lời cam đoan với Ngụy Dạ Đàn trong bữa tối hôm ở nhà khách vẫn còn văng vẳng bên tai anh, lại thêm việc chứng kiến hoàn cảnh khốn khó của người dân thành phố, nỗi khiếp sợ khiến anh không tài nào quên được.

"Những gì tôi nói với anh vào đêm đầu tiên là lời từ tận đáy lòng. Tôi hy vọng sẽ thu được lợi nhuận khổng lồ từ nguồn đá cẩm thạch phong phú của thành phố Hạc Đỉnh Sơn. Tuy nhiên, tôi cũng hy vọng rằng những người nông dân ở hai thôn Đại vương và Nhị Vương có thể sống một cuộc sống giàu có hơn hiện tại nhờ vào tập đoàn Triệu Hằng,  chứ không phải bởi vì chúng tôi mà càng trở nên nghèo khó, điều đó sẽ không có lợi cho việc tập đoàn Triệu Hằng bén rễ và phát triển ở đây.  Vì vậy, mặc dù không có quy định nào trong thỏa thuận, nhưng Triệu Hằng vẫn sẽ sửa chữa con đường này càng sớm càng tốt.."

"Việc tu sửa đường cần được cấp vốn,  mấy năm nay tài chính của thành phố  đều phải dựa vào cứu trợ tài chính của cấp cao hơn, thật sự không thể làm được. Ngài có thực sự sẵn sàng đóng góp không?  Ngài không phải luôn muốn thu về lợi nhuận tối đa sao?" Ngụy Dạ Đàn nhướng mày, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thư Tử Hâm với vẻ dò xét, như muốn nhìn ra chân tướng trong mắt anh.

"Làm ơn đừng đem cái《 Das Kapital 》(*) áp đặt lên người tôi nữa, được không? Đặc biệt là đừng có lúc nào cũng chỉ trích tôi hám tài hám lợi. Tiếp theo đây, ngài có phải muốn nói với tôi là: tư bản trong thế giới này, từ đầu tới chân, trong từng lỗ chân lông đều chứa máu tanh?" Thư Tử Hâm có chút khoa trương xua tay, "Mấy cái Marx(**) nói đều là chuyển của cả trăm năm trước rồi. Dù tôi muốn thu được lợi nhuận tối đa, nhưng mà tôi phải có khả năng đó đã. Ngài không phải đã đọc qua《 Das Kapital 》sao, Chẳng phải Marx cũng thừa nhận rằng việc thực hiện giá trị thặng dư phải đòi hỏi thứ được sản xuất ra phải vượt qua một "bước nhảy vọt" ư? Căn cứ vào điều kiện giao thông hiện tại ở thành phố Hạc Đỉnh Sơn, ngay cả khi tập đoàn Triệu Hằng bắt đầu sản xuất sớm thì vật liệu xây dựng sản xuất ra cũng không thể vận chuyển ra ngoài bán được, sản phẩm không bán được thì tôi chỉ lỗ vốn chứ lấy đâu ra tiền lãi? Cho nên, cho dù ngài nghĩ tôi tham lợi nhuận tới đâu, thì cũng nên tin tưởng sự chân thành của chúng tôi trong việc tu sửa đường."

(*):Tư bản - Chỉ trích về kinh tế chính trị là một tác phẩm về kinh tế chính trị của nhà triết học và nhà học thuyết Karl Marx người Đức(nguồn wikipedia)

(**): Karl Marx, tiếng việt là Các Mác

Lông mày Ngụy Dạ Đàn nhíu chặt lại, suy nghĩ kỹ những gì Thư Tử Hâm nói. Dù thừa nhận những gì đối phương nói hoàn toàn phù hợp với phương thức của tư bản chủ nghĩa trong "Das Kapital", nhưng anh ta không khỏi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Thật kỳ lạ, trên đời thực sự có nhà tư bản sẵn sàng hy sinh lợi ích của bản thân? Điều này có quá nhiều mâu thuẫn với sự giáo dục mà anh ấy đã nhận được trong 30 năm qua, nhưng nhìn vào đôi mắt cười đang của Thư Tử Hâm, trong đó không có dấu vết của sự gian xảo hay giả dối nào.

Vẫn không tin anh? Thư Tử Hâm có chút chán nản, nhìn thấy Ngụy Dạ Đàn ở đối diện đang nhíu mày ngẩn người. Anh thực sự không hiểu lắm. Khi anh đầu tư độc lập hoặc tham gia phát triển chung ở nhiều nơi trên thế giới, anh chưa bao giờ gặp phải một quan chức địa phương nào như Ngụy Dạ Đàn luôn nhìn anh với con mắt đầy nghi hoặc, còn luôn hỏi mấy câu linh tinh, kỳ quái như "Giành lấy lợi ích lớn nhất về mình". Trên thực tế, ngay cả các quan chức Trung Quốc Đại lục như Thái Văn Quý hay Lưu Xương Minh cũng chưa bao giờ đặt mấy câu hỏi như vậy, mỗi khi trả lời những câu hỏi này, bọn họ đều cảm thấy xấu hổ và buồn cười .

Nhưng ... khi anh nhìn vào đôi mắt bình tĩnh và sáng ngời ấy, sự phấn khích và vui sướng đến từ trái tim anh đủ để bù đắp cho sự bối rối không đáng có đó. Còn nhớ khi đang học đại học ở Mỹ, có một giáo sư đã từng nhiệt tình khen ngợi đôi mắt của người phụ nữ phương Đông, "Đó chính là biển sâu đủ khiến người ta nguyện trầm luân, là là hai viên ngọc trai đen do nữ thần sắc đẹp tạo ra, nơi đó hấp thụ những tia sáng xinh đẹp từ những vì sao trên bầu trên, mỗi một lần chớp động, đều làm cho con người ta cảm giác như đang nhìn thấy thiên đường ".

Lúc nghe những lời này, anh đã nghĩ rằng đó là một sự cường điệu trong phong cách thường thấy của đàn ông Ý, nhưng bây giờ... Thư Tử Hâm ở trong lòng thở dài. . . . . . Hiện tại chỉ cảm thấy, những lời hoa mỹ và trống rỗng như vậy, làm sao có thể miêu tả hết được sự quyến rũ của đôi mắt ấy?

"Tôi tin tưởng thành ý của ngài, Thư tiên sinh, " sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Ngụy Dạ Đàn thật sự không tìm ra được điểm đáng nghi trong lời nói của Thư Tử Hâm, tuy rằng anh  ta vẫn cho rằng có điều gì đó kỳ quái, nhưng vẫn hướng Thư Tử Hâm gật gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận lời anh nói. Sau đó mỉm cười hối lỗi, "Mặt khác, tôi thành thật xin lỗi, tôi không lúc nào cũng nghi ngờ, chỉ trích ngài..."

"Xin lỗi thì thôi đi. Tôi biết ngài cũng không phải cố ý nhắm vào tôi," Thư Tử Hâm ngẩng đầu lên, nghe tiếng gió rít qua tai, "Tôi chỉ hy vọng ngài có thể tin vào lòng tốt và sự chân thành của tôi, ngoài ra. .." Anh dừng lại, vẻ mặt đột nhiên sửng sốt, nghiêm nghị nhìn Ngụy Dạ Đàn, "Anh có nguyện ý làm bạn với tôi không?"

"... Cái gì cơ?" Ngụy Dạ Đàn có chút thất thần còn chưa kịp phản ứng đã nhìn chằm chằm Thư Tử Hâm, "Ý cậu là kết bạn?" Đề tài từ khi nào đã chuyển tới chỗ kết bạn làm quen rồi?

"Tôi muốn làm bạn của anh, nếu anh không chê tôi mạo muội(*), tôi nghĩ chúng ta có thể thân thiết như những người bạn trong tương lai dù là ngoài công việc, không biết anh có đồng ý không?" Thư Tử Hâm hỏi. Trong nhiều trường hợp. , bộc trực thẳng thắn tiếp cận mục tiêu tốt hơn nhiều so với vòng vo, hơn nữa có những bài học trước đây, anh không nghĩ Ngụy Dạ Đàn có thể hiểu được hàm ý trong câu nói của anh.

(*): {Từ cũ} đánh liều làm việc biết có thể là dại dột, dễ gây sơ suất (thường dùng ở đầu câu bày tỏ ý kiến với người bề trên để tỏ ý khiêm tốn, nhún nhường)

"Chuyện đó ... tất nhiên rồi ..." Ngụy Dạ Đàn đáp theo phản xạ, trên khuôn mặt anh tuấn biểu hiện vẻ mờ mịt hiếm thấy.

"Vậy bây giờ chúng ta là bạn?" Hoàn toàn không để cho Ngụy Dạ Đàn có thời gian suy nghĩ, Thư Tử Hâm rèn sắt khi còn nóng(*).

(*):tranh thủ cho kịp thời cơ

"..." Ngụy Dạ Đàn hoàn toàn dựa vào trực giác mà gật đầu.

"Làm bạn, tôi nên đến thăm nhà anh..." Không đợi Ngụy Dạ Đàn mở miệng cự tuyệt, Thư Tử Hâm liền một lần đem lời nói hết ra. Anh tin chắc, sau khi nghe chính mình nói xong, Nguy Dạ Đàn sẽ không phản đối gì nữa, "Vậy thì... chiều nay chúng ta đi thôn Đại Vương đi. Lần trước tôi thấy trường học ở đó đã xuống cấp, đổ nát, anh có thể cùng tôi đến gặp trưởng thôn Đại Vương không? Tập đoàn Triệu Hằng sẵn sàng đóng góp tiền để xây dựng một ngôi trường mới cho bọn trẻ. "

------------------------------------------------------------------------------------------------

Nhân Viên: vì hai người đã trở thành bạn bè nên xưng hô sẽ đổi thành "tôi-cậu" và "tôi-anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro