Chương 14-15-16-17-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 14: Sự Kiện Amy.

Nam Cung Phi An ngồi trong xe nhìn biển trời mênh mong, nước mắt cũng không kiềm chế được mà tuôn trào, cô đã kiên cường rất lâu, rất lâu mới có thể bật khóc, vì sao ba cô không tin tưởng cô, vì sao trong mắt mọi người cô luôn là người không đáng tin cậy, còn anh, anh chính là luôn tổn thương cô bằng ánh mắt kia sao? Dù cho có Lãnh Phong bên cạnh nhưng cô không thể bỏ đi hình bóng của Kỷ Thiếu Phong, anh ta giống như ác ma mà bám lấy cô. Lãnh Phong ngồi trong xe cũng biết lúc này cô khóc rất nhiều, anh muốn lắp đầy cho cô, thế nhưng cô chưa thể mở hết lòng, anh phải làm cách nào để cô không rơi nước mắt nữa.

Sau sự kiện kia, chính là tin tức hủy bỏ họp đồng của tập đoàn Amy đối với tập đoàn Nam Cung, mà cũng có nguồn tin tức rằng Nam Cung nhị tiểu thư của tập đoàn Nam Cung chính là chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Amy, lại có nguồn nói rằng cô là vì trả thù ba mình nên mới rút họp đồng không muốn kí kết với tập đoàn Nam Cung, Nam Cung Phi An mặc kệ cho những bài báo kia viết như thế nào cũng không gây ảnh hưởng đối với cô, mà ngược lại chính là cơn sống lớn đối với tập đoàn Nam Cung, cuộc họp hội đồng luôn diễn ra, khiến ông Nam Cung Phúc Điền cùng Dương Mỹ Yến đối phó không kịp, họ gây áp lực lớn đối với vị trí của hai người. Còn uy hiếp chức vụ của hai người, hiển nhiên Dương Mỹ Yến sẽ không đành lòng và cam chịu số phận, bà ta đã dùng đủ mọi thủ đoạn để có được chức phu nhân chủ tịch, lại còn không ngừng đấu tranh để có chức phó giám đốc, bà ta không muốn nhanh như vậy mà mất tất cả.

Văn phòng của Nam Cung Phúc Điền:

- Ông nhanh tìm cách đi chứ? Không phải nó là con gái ông sao?_ Dương Mỹ Yến không ngừng làm loạn. Khiến Nam Cung Phúc Điền đau đầu.

- Im miệng ngay..._ Là tiếng quát tháo của bà lão Nam Cung

- Mẹ..._ Dương Mỹ Yến lập tức xiều xuống, không dám nói nữa, mà lúc này Nam Cung Phúc Điền thấy bà lão như thấy được phao cứu hộ.

- Con là thứ vô dụng sao? Đường đường là Nam Cung tổng tài, cũng là một người chồng, lại không biết dạy dỗ vợ mình như thế nào sao?_ Bà lão tức giận nói.

- Mẹ..Phi An có gặp mẹ không?_ Không đợi Nam Cung Phúc Điền lên tiếng, Dương Mỹ Yến đã chen ngang, bà ta nôn nóng hỏi, bây giờ chỉ có lão phu nhân mới giúp được bà ta qua khỏi cơn bão này, nếu nói ra thì Nam Cung Phúc Điền dù gì cũng là chủ tịch, nhưng bà thì khác, cái dự án kia là bà thầu, nếu như không có cái dự án này đừng nói là chức phó chủ tịch mà không chừng là nhân viên cũng không được.

- Cô hỏi nó làm gì? Chẳng phải cô muốn nhanh chống tống nó đi sao? Hay là vì biết nó là chủ tịch tập đoàn Amy mà cô thay đổi?_ BÀ lão nhàn nhãn nói lời châm chọc, khiến sắc mặt của bà Dương Mỹ Yến tái xanh.

- Mẹ...Phi An nó như thế nào?_ Nam Cung Phúc Điền nhịn không được mà lên tiếng, ông nhớ rõ ánh mắt oán trách và đau buồn kia của cô con gái, ông đã không biết gì mình lại nóng nãy như thế.

- Phúc Điền, con sai rồi, con biết không? Phi An vì muốn con đối xử tốt với con bé một chút nên nói với bà là nó không muốn tài sản kia mà thật chất hơn một nữa là của ông nội con bé để lại cho nó,...con hãy suy nghĩ lại cách làm cha của mình đi_ Bà lão nói xong thì thở dài đi ra khỏi phòng, mà Dương Mỹ Yến không ngừng làm loạn, Nam Cung Phúc Điền cũng mặc kệ.

Nam Cung Phúc Điền không ngừng nghĩ ông đã thật sự sai lầm khi không tin tưởng ccon gái ông, suốt bao nhiêu năm qua ông chỉ mù quáng mà nghe theo sự dèm pha của hai mẹ con Dương Mỹ Yến, nhưng anh không tài nào có thể thấu hiểu đượcc nổi lòng của con gái ông, ông đã sai khi phản bội mẹ cô, hiện tại ông vì chút nóng giận mà ra tay đánh con bé, ông chính là một người cha tồi tệ.



                                           Chương 15:sự kiện trước Lễ Đính Hôn

Sau khi thân phận và sự kiện Amy chính thức được công khai, dự án mà tập đàm Nam Cung thầu liền bị hủy bỏ, sau đó thì cổ phiếu của tập đoàn Nam Cung bị tuột dốc đến đáng thương, Nam Cung Phi An mặc kệ những thứ không đáng để quan tâm, vì trước giờ thứ cô phấn đấu là vò chính bản thân cô và bà nội, cô cũng muốn chứng minh được cho họ thấy cô chính là không dự dẵm vào bất kì ai.

Văn phòng chủ tịch, tập đàm Amy tại thành phố Y:

- Chủ tịch...._SaRa, thư kí của Nam Cung Phi An nước vào lên tiếng, trên tay cô là cả một bó hoa hồng đỏ tuơi khủng, thậm chí bóa hoa còn che khuất luôn cả khuôn mặt của SaRa, Nam Cung Phi Anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào bó hoa trên tay cô thư kí của mình, đến khi SaRa đặt nó xuống ghế salon.

- Chuyện gì vậy?_ Nam Cung Phi AN không nhanh không chậm lên tiếng hỏi, cô cúi đầu xuống sấp tài liệu trên bàn, cô vừa nhận được lời thỉnh cầu của Phạm Thanh về vụ án khó nữa, ông hiểu rõ cô sẽ không từ chối ông nên mới gửi cho cô xong mới gọi nói cho cô biết về vụ án.

- Chủ tịch là hoa cùng thiệp của Kiều tổng, nói hắn muốn cùng người hẹn hò a!_ SaRa sau khi đọc xong phấn khích nói, kể từ khi báo chí và cả thế giới biết chủ tịch cao cao tại thượng của mình là người tài giỏi như vậy liền không ngừng gửi hoa cùng quà cho chủ tịch cô, còn có rất nhiều họp đồng béo bỡ muốn dâng tận tay cho tập đoàn Amy, nhưng chỉ một cái liếc mắt chủ tịch cô chỉ là tùy tiện xem một chút rồi lại không thèm để ý, nhiều lúc để quà và hoa cho cô tự xử lý, cô nghĩ chủ tịch cô còn nổi tiếng hơn ngôi sao hàng đầu nữa nha, rất nhiều hoa và quà gửi đến mỗi ngày nha!.

- Cô tự xử lý đi..._ Nam Cung Phi An dựa lưng vào ghế day huyệt thái dương, đây là vụ án liên quan đến chính trị, còn có liên quan đến một số quan chức cấp cao nên luất sư Phạm mới đẩy cho cô, tòa án sẽ mở vào hai tuần tới, mà lễ đính hôn của cô cùng Lãnh Phong cũng giáp gần vào ngày mở tòa, nếu cô giải quyết nhanh thì còn có thể về kịp, nếu không thì..."hây" cô thật sự khó xữ.

- Này tiểu tổ tông của tôi, cô vì sao không muốn nhận, trước giờ tôi có thấy cô từng hẹn hò cuàng ai đâu, nay có nhiều người như vậy mở lời cô cũng nên mở lòng đi chứ? _ SaRa lên tiếng, biết Nam Cung Phi An nhiều năm như vậy, truy cô không biết trước đây cô ấy như thế nào, nhưng với tài cán của cô ấy không hề thua kém bất cứ một nam nhân nào trên thị trường, cô có nghe qua chuyện tình của Nam Cung Phi An cùng với một người đàn ông, nhưng dường như là cô ấy không được đáp lại tình cảm ấy, chính vì vậy cô muốn Nam Cung Phi An tìm được người đàn ông tốt.

- SaRa, tôi sắp đính hôn..._ Nam Cung Phi AN ánh mắt bình thản như dòng nước nhìn thẳng cô thư kí lớn hơn cô 5 tuổi theo cô đã hơn 4 năm nay, tình cảm của hai người có lẽ còn tốt hơn với Nam Cung Yến Duyệt, cô tuy là chủ của SaRa nhưng cô rất tôn trọng cô ấy.

- Hả? khi nào? Với ai? Sao tôi không biết gì vậy? _ SaRa là không thể tin nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, cô gái này có rất nhiều tiền cũng có rất nhiều nhà, nhưng cô ấy không ở môt mình mà sống cùng cô mấy năm qua, thâm chí đồ quà tặng cô ấy đều đưa cô dùng, SaRa cô không thiếu thứ gì từ khi làm thư kí cho cô gái trước mặt, không phải vì quà và những gì cô ấy cho cô, mà cô hiểu rõ con người của Nam Cung Phi An.

- 2 tuần nữa, người kia cô cũng biết, là đại luật sư Lãnh Phong..._ Nam Cung Phi An cầm áo khoát đứang lên nói, không đợi SaRa phản ứng kịp liền rời khỏi phòng làm việc.

Khi xuống dưới đại sảnh của công ty cô đã thấy xe của Lãnh Phong đậu từ xa, vì tránh để báo chí biết và làm rối mọi chuyện nên hai người rất cẩ thận chuyện gặp mặt cùng chuyện hai người sắp đính hôn.

- Anh đợi có lâu không? _ Nam Cung Phi An sau khi lên xe lên tiếng hỏi.

- Tôi đợi em được.._ Lãnh Phong mỉm cười dịu dàng lên tiếng đáp, khiến lòng của Nam Cung Phi An dấy lên một tia cảm xúc khó nói, từ khi quen biết anh, anh luôn luôn chăm sóc và dịu dàng với cô, còn có anh dù có bận đến mấy cũng dành thời gian đi thăm bà nội thay cô chăm sóc bà nội trong những ngày cô bận rộn.

- Cám ơn..._ bất chợt cô buộc miệng nói ra, nhưng mắt lại ẩm ướt, cô chưa từng khóc hay yếi đuối trước mặt người khác nhưng khi gặp anh, giống như ma xui quỷ khiến làm cô buông bỏ mọi phòng bị cả trong lẫn ngoài mà bộc lộ cảm xúc của mình.

- Em không cần phải ép bản thân mình mạnh mẽ trước mặ anh, anh tình nguyện cùng em trải qua...._ Lãnh Phong thâm tình lên tiếng, Nam Cung Phi AN kinh ngạc cảm động nhìn anh, được anh cho một nụ hôn lên trán an ủi.Nam Cung Phi AN lúc này đã buông bỏ phòng bị cuối cùnng của mình, nức nở, cô mệt mỏi, coi như anh vì muốn quên người kia mà muốn kết hôn với cô, cô cũng muốn thử cùng anh bước vào con đường phía trước.

Bệnh viện lớn thành phố Y:

- Cô đây là muốn cái gì? _ Bà Nam Cung Doãn Hạnh San lạnh lùng nhìn Dương Mỹ Yến ân cần chăm sóc bà, bà hiểu quá rõ ý đồ của người đàn bà này, nhưng cũng muốn xem thái độ của cô ta là gì.

- Mẹ...Phi An rất nghe lời mẹ, mẹ hãy nói con bé giúp tập đàon Nam Cung thoát khỏi khó khăn lần này được không? _ Dương Mỹ Yến liền nhanh chống tỏ ra đáng thương nói, mấy ngày qua bà ta luôn bị hội đồng ép từ chức, mà Nam Cung Phúc Điền không thể lên tiếng nói giúp bà được mộ lời, mà tình thế của ông cũng không mấy tốt.

- Nội, dù gì tài sản kia cũng có phần của Phi An nội nói với Phi An một tiếng được không? _ Nam Cung Yến Duyệt cũng phụ họa theo.

- Ây da! Ta đây là người già, không thể xen vào chuyện này, ta nghĩ để Phi An quyết định đi._ Bà Nam Cung Dõan Hạnh San lạnh lùng lên tiếng.

- À mà phải rồi, không phải con rễ tương lai của cô là tổng giám đốc Kỷ thị sao? Sao không lên tiếng giúp mẹ vợ ngay lúc này mà đến đây cầu xin tôi..._ bà chợt giống như mới nhận ra lên tiếng hỏi.

- Thiếu Phong cũng đang cố gắng thuyết phục họi đồng quản trị để giúp nhà ta, thế nhưng tập đoàn cũng có phần của nó, bà nội muốn giữ tài sản cho nó cũng phải nói nó để tập đoàn Nam Cung nhận dự án lần này..._ Nam Cung Yến Duyệt nóng nảy lên tiếng.

- Hỗn xược, cô đây là đang dậy đời tôi sao? _ bà lão Nam Cung tức giận lên tiếng cảnh cáo cô ta.

- Yến Duyệt, con ra ngoài đi..._ Bà Dương Mỹ Yến lên tiếng khuyên giãn, Nam Cung Yến Duyệt không cam lòng tức giận giậm chân rời đi, cô ta đang mang thai thế nhưng lại mang giày cao góc cao tận mười phân.

- Duyệt Duyệt...._ là tiếng gọi của một người đàn ông, sau đó thì họ kéo nhau rời khỏi hành lang, Nam Cung Phi An chỉ thấp thoáng thấy bóng lưng của họ.Trước đây cô đã thấy được người đàn ông này vài lần, nìn cũng qquen mắt nhưng hiện tại cô chưa thể nhận ra, vì hắn đội mũ lưỡi trai.

- Em đang nhìn gì vậy? _ Lãnh Phong đậu xe xong bước vào liền thấy cô ngây người tại chỗ quan tâm anh lên tiếng hỏi

- Không có gì? Em chỉ thấy một người quen, nhưng có lẽ quá xa nên em nhìn nhầm..._ Nam Cung Phi an mỉm cười nói

- Chúng ta vào thăm bà..._ Lãnh Phong thương yêu cô nắm tay cô bước vào phòng bà lão Nam Cung.



                                   Chương 16:

Sau khi từ phòng bệnh của bà lão Nam Cung về , Lãnh Phong luôn trầm mặc một chữ cũng không muốn nói. Nam Cung Phi An cảm thấy áy náy cũng không biết mở miệng như thế nào.

- Phong..._ Sau khi xuống xe cô liền quy đầu lại nhìn Lãnh Phong, đây là lần tiên sau hai tháng quen biết cô gọi anh thân mật như vậy. Lãnh Phong ôn nhu nhìn cô không mở miệng

- Đợi em về được không? Em đảm bảo sau khi tòa án kết thúc em liền quay về trước lễ đính hôn của chúng ta có được hay không? _ Nam Cung Phi An thở dài lên tiếng. Lãnh Phong không nói, anh bước xuống xe, đi thẳng tới chỗ Nam Cung Phi AN, không đợi cô phản ứng liền bá đạo hôn lên môi cô, anh khao khát bao nhiêu năm qua được ôm cô, hôn cô, dù cho một lần anh cũng mãn nguyện, Lãnh Phong dịu dàng hôn cô, một chút phản ứng cô cũng không có, ngay lúc cô ngây ngốc thì anh bông cô ra.

- Anh đợi em..._ Anh dịu dàng lên tiếng, Nam Cung Phi An mỉm cười, cô không biết anh là như thế nào luôn đối tốt với cô, nhưng cô không quên cuộc giao ước của hai người, anh muốn quên đi quá khứ, tình yêu của anh trong quá khứ, mà cô cũng muốn xóa bỏ hình bóng của Kỷ Thiếu Phong trong lòng mình. Sau khi cô lên phòng bàn giao mọi việc cho thư kí cùng trợ lí, cô sắp xếp chút đồ đạc để đến thành phố A tham gia buổi tố tụng này.

Thành Phố A, tối của ngày hôm sau, Nam Cung Phi An đang nghỉ ngơi trong khách sạn thì nhận được điện thoại của Lãnh Phong, anh lo lắng cho cô nên liên tục gọi, đến khi cô nhận được điện thoại của anh là trời dã tối.

- Phong!..._ Giọng cô khàn đi, có khi còn ho, giọng mũi rất nặng, vì chênh lệch múi giờ của hai thành phố khá xa, còn có thành phố A lạnh hơn thành phố Y, nên khiến cơ thể cô không thể thích ưng được.

- Em sao vậy? em ốm sao? Em đang ở đâu? _ Lãnh Phong lo lắng hỏi

- Em không sao?, chỉ vì không quen, ngồi máy bay nhiều giờ khiến em mệt mỏi._ Nam Cung Phi An không biết vì sao nghe giọng quan tâm đầy lo lắng của anh cô cảm thấy lòng ấm áp, không che giấu được liền muốn nói ra tâm trạng của mình cho anh biết, cô không muốn phải giả tạo tỏ ra mạnh mẽ trước anh.

- Em mở cửa đi..._ Lãnh Phong im lặng một lúc liền lên tiếng

- Hả? em nói gì?_ Cô bật dậy, không thể tin nhìn ra hướng cửa, dép cũng không kịp mang liền ra mở cửa, Nam Cung Phi An không thể tin là anh sẽ xuất hiện ở đây, ngây ngốc nhìn anh. Lãnh Phong nhìn bộ dạng ngây ngốc, của cô, tóc có chút rối, áo ngủ bằng tơ tằm tới gối, còn có vài nút áo hơi bị bung ra anh liền nhíu mày.

- Em cảm rồi, sao không biết chăm sóc bản thân của mình thế?_ Lãnh Phong điểm nhẹ chiếc mũi thon nhỏ của cô có chút hồng hồng, yêu thương nói, anh ôm cô vào trong phòng, đặt cô lên giường, đắp chân giúp cô, sau đó liền đi rót một cóc nước ấm cho cô.

- Anh, sao lại ở đây?_ Nam Cung Phi An nghi hoặc hỏi, anh có việc ở đây sao, không thể trùng hợp như vậy chứ? Hay là anh là vì cô, cô có chút mong đợi câu trả lời của anh.

- Anh không an tâm về em, nên đã đi máy bay chuyến sau em một giờ, nhưng không ngờ em lại không nghe máy đến tận bây giờ.

- Anh..._ Nam Cung Phi An không thể nói được câu gì? Cô cảm động trước những gì anh đang làm vì cô., anh không ngại hai thành phố cách nhau rất xa, ngồi máy bay mấy tiếng dài để đến đây vì không an tâm về cô.

- Em ăn gì chưa? Đã uống thuốc chưa? Còn đau chỗ nào không?_ Lãnh Phong liên tục hỏi cô liên tục lắc đầu.

- Em không sao? _ lúc này Nam Cung Phi An mới lên tiếng trả lời

- Em nằm nghĩ đi, anh đi dặn họ nấu cháo cho em, anh ra ngoài mua thuốc cho em rồi quay lại..._ Lãnh Phong nói xong liền quay người, nhưng góc áo của anh bị người nào đó giữ lại, anh xoay người ánh mắt dịu dàng nhìn cô, anh mỉm cười trao cho cô nụ hôn an ủi

- Ngoan ... đợi anh về?_ Lãnh Phong nói xong liền ra cửa, cũng không quên quay đầu nhìn cô một cái mới yên tâm rời đi. Nam Cung Phi An nhìn theo bóng lưng của anh, không hiểu sao cô cảm thấy hạnh phúc, trước giờ ngoài bà nội thì không ai quan tâm cô như anh, anh có thật là muốn cùng cô kết hôn không? Cô đâm chiêu suy nghĩ hồi lâu thì liền buồn ngủ, cô thiếp đi trên ghế salo, cuộn người như một chú nhím, đến khi LÃnh Phong về thấy cô nằm trân salon không vui nhíu mày ôm cô đặt trên giường, đến lúc này cô mới giật mình tỉnh lại, nhìn anh mỉm cười, dù rất không muốn ăn nhưng bị Lãnh Phong ép buộc nên cô đành ăn dược vài muỗng, sau đó dưới sự giám sát của anh cô cũng uống xong mấy viện thuốc cô từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng, một lúc cô liền đi ngủ, Lãnh Phong đợi cô ngủ say một lúc mới rời đi, anh thuê phòng cách cô một phòng.

Sáng sớm hơn sau, Nam Cung Phi An tỉnh dậy sau tiếng chuông điện thoại, cô nhanh chống thay quần áo và ra khỏi phòng lúc này Lãnh Phong đang đứng trước phòng chờ cô, anh ôn nhu nhìn cô, sau đó hai người cùng nhau xuống sảnh của khách sạn ănn sáng, dù không có khẩu vị nhưng vì LÃnh Phong ép buộc nên cô cũng miễn cưỡng ăn chút ít. Một tiếng sau Lãnh Phong đưa cô đến gặp luật sư Phạm, cô trước giờ luôn đúng giờ và không thích người khác đợi mình, nhưng ngược lại cô chờ một người, chờ hơn hai năm, nhưng nhận lại được là đau khổ.

ts,S



                                 Chương 17: Cô đã vì anh mà làm nhiều thứ.

Nhà hàng cao cấp của thành phố Y, sau khi Lãnh Phong đưa cô đến anh liền rời đi, vì anh còn có một số việc giải quyết ở đây. Nam Cung Phi An bước vào đã thấy luật sư Phạm đang đợi cô, cô nhìn thoáng qua giờ vừa hay không muộn.

- Bác Phạm. - Nam Cung Phi An lễ phép cúi đầu chào ông như bậc trưởng bối

- Tiểu An, cháu ngồi đi - Phạm Thanh mỉm cười vui vẻ nói, ông rất thích gọi cô như vậy, khi vừa biết cô, ông đã gọi cô như vậy, xem cô giống như con gái ruột.

- Cháu đã xem qua hồ sơ vụ án, thế nhưng trong danh sách tham ô, và trốn thuế có một số tập đoàn đang giấu tên, vậy thì bác muốn cháu đảo ngược vụ này như thế nào? - Nam Cung Phi An không hiểu, vì sao ông lại muốn cô đảo ngược vụ án cứu một trong năm tập đoàn này.

- Nếu như bác không biết cháu, không biết thân phận thật sự của cháu, bác sẽ không nhận vụ này, nhưng có một số việc không phải bác muốn là được. - Phạm Thanh lên tiếng, ông quá hiểu cô gái này, chỉ vì yêu, cô chấp nhận bỏ giấc mơ của mình, chỉ vì muốn người kia không mệt mỏi mà cô chấp nhận đầy đọa mình.

- Vì sao? - Nam Cung Phi An nhíu mày hỏi

- Trong 5 tập đoàn nằm trong danh sách này có hai tập đòan lớn có tiếng hiện nay, hai tập đoàn này cháu đều có liên quan, thứ nhất là tập đoàn Kỷ thị, do có liên quan đến nhiều phi vụ không hay trong các MTV, các quán bar có người sử dụng và buông bán ma túy, ngoài ra họ còn điều tra thêm có liên quan đến một tập đoàn chuyên rửa tiền. - Phạm Thanh chậm rãi lên tiếng nói sơ qua tình tiết

- Còn cái thứ hai. - Nam Cung Phi AN có cảm giác không hay lắm nên mới lên tiếng hỏi khi Phạm Thanh chưa nói thêm

- Là tập đoàn Nam Cung, trốn thuế và hối lộ không ít quan chức cấp cao và thấp, miễn họ không gây khó dễ đều có thể đúc lót. - Phạm Thanh lên tiếng nói, thoáng nhìn qua sắc mặt không vui của cô, ông không biết chuyện gia đình Nam Cung nhưng có biết tình trường của Nam Cung Phúc Điền, ông là người từng trải, còn là luật sư nhiều năm ,nhìn sơ qua ông liền nắm được không ít.

- Vậy họ cử ai đến tham gia tòa thẩm phán chiều nay? - Cô điềm tĩnh hỏi

- Cái này bác không nắm rõ, vì là thông tin cẩn mật và có nguyên tắc nên họ không tiếc lộ người đại diện tham gia.

- Chuện gì đến sẽ đến, những chuyện phi pháp họ làm ra đều phải trả giá, mặc kệ là có liên quan với cháu, nhưng đối với tập đoàn Nam Cung, cháu không liên quan cả Kỷ thị đều là quá khứ của cháu, còn có cháu đã cắt khẫu trong nhà Nam Cung nhưng vẫn có quan hệ với Nam Cung nên cháu không thể nhận tham gia đối phán cho tập đoàn Nam Cung. - Nam Cung Phi An yên lặng một lúc mới lên tiếng nói

- Vậy cháu sẽ nhận đối khán cho 4 tập đoàn còn lại - Ông thoáng vui mừng thoáng chốc nhẹ nhõm.

- Bác Phạm, cháu sắp kết hôn, bác là người đầu tiên cháu thông báo sau bà nội, cháu hy vọng chuyện của cháu chú coi như chưa biết được không? - Nam Cung Phi AN không trực tiếp trả lời câu hỏi của Phạm Thanh mà nói

- Kết hôn, với ai? Sao bác không hiểu gì hết. - Phạm Thanh kinh ngạc, sao đó thì thắc mắc hỏi

- Bác sẽ biết sớm thôi, người kia bác biết. - Nam Cung Phi An mỉm cười nói, ngồi nói chuyện một lúc về vụ án thì Nam Cung Phi An xin phép cáo từ trước để chuẩn bị vụ án, lúc bước ra thì Kỷ Thiếu Phong vô tình nhìn thấy Nam Cung Phi AN, anh nhíu mày không hiểu muốn đi theo thì thấy luật sư Phạm bước ra, anh còn có việc quan trọng nên trước tiên tìm hiểu người phụ nữ muốn gì mà luôn bám theo anh, anh phải thắng trong phiên tòa này.

- Luật sư Phạm - Kỷ Thiếu Phong lên tiếng chào hỏi, Phạm Thanh không ngờ Kỷ thiếu Phong sẽ đến đây tìm ông có chút kinh ngạc.

- Kỷ tổng - Phạm Thanh lên tiếng chào hỏi trước.

- Tôi nghe nói luật sư Phạm đây sẽ nhận về vụ tố tụng của tập đàn Kỷ thị không biết có thể xoay chuyển được tình hình không? - Kỷ Thiếu Phong lên tiếng hỏi, trong giọng nói mang theo chút áp chế sự lạnh lùng.

- Phải, nhưng tôi không phải là luật sư đàm phán tố tụng lần này là một luật sư giỏi hơn tôi, có lẽ anh cũng biết người này, cáo từ hẹn gặp lại trên tòa. - Phạm Thanh nói xong liền lịch sự bước đi, cũng không cho Kỷ Thiếu Phong lên tiếng.

Tòa án:

Kỷ Thiếu Phong cùng một vài người bước vào tòa án liền nhìn thấy Nam Cung Phi An lúc này đang mặc đồng phục công sở, cô chưa khoát áo dành cho luật sư tố tụng nên Kỷ Thiếu Phong không nhận ra cô là luật sư.

- Cô đến đây làm gì? - Kỷ Thiếu Phong lôi kéo cô lại vẻ mặt và giọng nói luôn lạnh lùng đối với cô trước giờ không đổi.

- Không liên quan đến anh. - Nam Cung Phi An lạnh lùng trả lời, từ khi Lãnh Phong nói nhũng câu kia đối với cô bây giờ Kỷ Thiếu Phong chỉ là quá khứ, à không phải nói là một cơn ác mộng dài, cô đã thoát ra được, hiện tại cô có thể đối mặt với hắn mà không cần sợ hãi hay cảm giác tổn thương. Cô gạt tay Kỷ Thiếu Phong ra, hiên ngang bước vào phòng thay đồ, lúc này đã có trợ lý cũ của cô cầm hồ sơ cùng áo choàng luật cho cô để lên tòa. Vào lúc cô bước lên bục của bên đàm phán khán cáo Kỷ Thiếu Phong kinh ngạc.

- Mời luật sư Amy bắt đấu đàm phán khán cáo. - trợ lý của thẩm phán lên tiếng dõng dạt. Nam Cung Phi An một khi đã tập trung vào công việc thì cô hoàn toàn khác hẳn, những biện luận về vụ án được cô đảo ngược thành vô tội và buộc tuộc, tìm ra chỗ sơ hở của vụ án mà khán cáo, ngoài ra cô cũng đưa ra mức xử phạt thích đán cho họ về sai lầm trong kinh doanh, trên thị trường.

- Sau khi suy xét, tòa tuyên án, tập đoàn Kỷ thị phải đóng thuế đúng qui định, mọi hoạt động kinh doanh đều phải tuôn thủ đúng điều 123 trong qui định xx về nghiệp vụ kinh doanh. – thẩm phán sau khi hội thẩm với nhau sau đó liền đưa ra quyết định, Kỷ thiếu Phong thoáng nhẹ nhõm trong lòng, không phải buộc tội trốn thuế đã là không có vấn đề gì. Anh ngước nhìn lên nơi của luật sư khán cáo liền không thấy bóng dáng cô đâu.

s=MsoLiHUJ



                                Chương 18: Quá khứ như một cơn ác mộng

Sau khi kết thúc phiên tòa, Nam Cung Phi An về lại khách sạn thì đã thấy Lãnh Pjhong ở trước cửa phòng chờ cô, cô mỉm cười bước đến bên cạnh anh, không hiểu Lãnh Phong gặp chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy cô anh liền ôm cô rất chặt, Nam Cung Phi an nghe nhịp tim anh đập rất nhanh, còn có tiếng thở của anh vẫn còn gấp gáp.

" Phong, anh gặp chuyện gì sao? " Nam Cung Phi an lo lắng lên tiếng hỏi.

" Không có gì, chỉ là anh nhớ em." Lãnh Phong vẫn ôm cô rất chặt, mở miệng lên tiếng, biết anh không muốn nói nên cô cũng không hỏi. Sau một lúc, Lãnh Phong đưa cô đi ăn tối, hai người trò chuyện khá vui vẻ, vì lịch trình không khó, vụ án cũng xong nên Nam Cung Phi An cùng anh lên máy bay về lại thành phố A vào sáng hôm sau.

Thành phố A, nhà Nam Cung:

" Cô đây là muốn phá nhà chúng tôi đúng không? " Bà Nam Cung Doãn Hạnh San tức giận mắng Dương Mỹ Yến.

" Mẹ, con chỉ là muốn tốt cho tập đoàn Nam Cung, nhưng con lại sơ suất, con." Dương Mỹ Yến lo sợ lên tiếng, số tiền bà đúc lót cho công viên nhà nước là lấy từ công quỹ của tập đoàn, vì muốn lấy lòng Nam Cung Phúc Điền nên bà đề nghị khoản thuế để bà lo, nhưng không ngờ bên chi cục lại đến điều tra đột ngột khiến bà trở tay không kịp, mà ngay lúc tập đoàn đang bị thất thoát trong dự án Amy, bà đang phải chịu trach nhiệm, nay lại thêm vụ việc này, không khác nào là muốn bức bà rời khỏi chiếc ghế phó tổng.

" Sơ suất, sơ suất của cô là muốn làm tập đoàn nhà tôi phá sản đúng không? Nếu không nhờ Phi An khán án thì cô là người ở tù đó. "

" Mẹ nói là Phi An khán án, làm sao có thể? " Không chỉ Dương Mỹ Yến ngạc nhiên mà còn có Nam Cung Phúc Điền cùng Nam Cung Yến Duyệt. Mà ngay cả Nam Cung Phi An cùng Lãnh Phong bước vào cũng thoáng kinh ngạc khi biết bà Hạnh San biết cô là luật sư. Hôm nay cô hứa là về với bà để đi chọn khách sạn tổ chức đám cưới, dù cho Lãnh Phong nói mọi việc có anh và ba mẹ anh lo, nhưng bà kiên quyết muốn đi.

" Các người nghĩ tôi già nên không biết gì sao? Những việc các người làm sau lưng tôi, tôi đều biết, chuyện Phi An là luật sư, là Amy, tôi còn biết một mình nó lập nên tập đoàn Amy như thế nào tôi đều biết, thế nhưng người làm cha như anh lại không biết. " Bà Hạnh San lạnh lùng thở dài nói, mấy năm qua bà cho người theo sát để bảo vệ tốt đứa cháu nội của bà, tuy rằng con bé rất thông minh yêu cầu cho toàn bộ sự thực về con bé giấu hết. Bà còn biết chuyện cháu bà yêu sâu đậm Kỷ thiếu Phong nhưng hắn lại chọn người phụ nữ lừa dối hắn, hắn ngốc nên không chấp nhận cháu bà. Bà làm bộ không biết gì là vì cháu gái bà biết cách ứng xử và giải quyết mọi vấn đề.

Nam Cung Phi An không nghĩ rằng bà nội biết tất cả nhưng lại giả vờ như không hay biết gì, chẳng qua là vì bảo vệ cô, cô mỉm cười hạnh phúc, ngoài người mẹ thương yêu cô thì ít ra cô còn có bà nội.

" Tiểu thư, cô rồi rồi à ? " . Quản gia ngẩng đầu nhìn ra cửa liền thấy cô, bà vui vẻ lên tiếng, khiến mọi chú ý của mọi người đều đặt lên người cô.

" Cháu chào bà nội, chào Nam Cung chủ tịch, phó tổng Dương ". Lãnh Phong lên tiếng chào hỏi.

" Phong, ngồi đi cháu ". Bà HẠnh San lên tiếng dịu dàng nói.

" Bà nội, cháu về là đưa nội đi chọn khách sạn cùng bọn cháu, Phong nói đã tìm được khách sạn theo yêu cầu của nội rồi " . Nam Cung Phi An lên tiếng nói, cô không buồn ngước mắt nhìn những người kia.

" Được, được " . Bà HẠnh San vui vẻ nói.

" Phi An, việc của tập đoàn, cám ơn con ". Nam Cung Phúc Điền yên lặng một lúc mới lên tiếng.

" Con chỉ ví không muốn công sức của ông nội con cùng ông ngoại hủy hoại trong tay ba, còn có, bên chi cục thuế sẽ cho người đến để kiểm tra cùng với vài thanh tra tham gia trong vụ hối lộ quna chức vừa qua, ba nên để người nào chịu tránh nhiệm chính torng vụ việc đi, con chỉ có thể làm đến vậy không nhún tay vào thêm được ". Nam Cung Phi An nói xong liền dìu bà HẠnh San cùng Lãnh Phong rời đi.

Đối với NamCung Phi An quá khứ trước kia như con ác mộng khi cô tỉnh giấc vẫn còn vương vấn, nhưng sẽ có người giúp cô bước ra khỏi ác mộng mà cô luôn muôn trốn thoát, chỉ cần Lãnh Phong đối với cô là thật lòng, dù là không yêu cô cũng sẽ đáp lại anh tấm chân tình của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro