Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Oh my god...!Đẹp quá đi mất,không uổng công của mình."

Thiên Thiên reo hò trong bụng,tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Cô nhìn chằm chằm anh họ với đàn anh đang liếc mắt đưa tình với nhau.Cặp mắt cô loé sáng,say mê chỉ thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi.

Dưới bóng cây lớn.Nam nhân ,thân hình cao lớn,vóc dáng chuẩn như người mẫu,khuôn mặt đẹp hoàn mỹ không tì vết,đang ngẩng  đầu mỉm cười nhìn anh  thanh niên cao  hơn với cặp mắt sâu thẳm đầy sự ôn nhu.Anh  thanh niên cao gầy,vóc dáng cân đối hài hoà,khuôn mặt đẹp tinh tế,nhu hoà,đang ngẩng đầu cười nhẹ,ánh mắt trong suốt thoáng ngại ngùng nhìn nam nhân bên cạnh mình.

Ánh mặt trời hoàng hôn cố gắng xuyên những tia sáng yếu ớt qua kẽ lá chiếu lên hai người họ.
Thiên Thiên trực tiếp tắc thở,chảy nước miếng luôn rồi.

Chụp hình phải chụp hình lại.Cô nhanh tay lôi điện thoại mình ra,tranh thủ hai nhân vật chính đang tâm sự,canh góc chụp,chụp được mấy pô ảnh thật đẹp.Hắc hắc tối nay lên mạng phải khoe với hội chị em của mình mới được,cho họ tức dặm chân đấm ngực,cho họ ghen tỵ với cô,cho họ biết cái gì mới là chân lý.Mấy mỹ nam,nam thần son phấn kia không là gì cả.

"Thiên Thiên.Chúng ta nên đi rồi." Vương Nhất Bác   gọi cô em họ đang không được bình thường của mình.Con bé này lại lên cơn gì nữa đây.

"A...em tới liền." Thiên Thiên đang cầm điện thoại lướt qua lướt lại giật mình lên tiếng.Hắc hắc tối nay cô dùng tấm hình này moi túi anh ba mới được.

Con bé này sao cười nham hiểm vậy. Vương Nhất Bác nhìn em mình đang mỉm cười rất kinh dị.
Ba người đi được vài bước thì chuông điện thoại của Thiên Thiên vang lên,sau vài phút tiếp máy,cô quay lại áy náy nhìn Tiêu Chiến .

" Tiêu  sư huynh.Em xin lỗi.Bên hội sinh viên có việc gấp,em phải đi qua ngay.Em không đi ăn với đàn anh và anh ba được." Nói xong thì Thiên Thiên hai mắt rưng rưng nhìn Tiêu Chiến .Lần này là biểu cảm thiệt tình của Thiên Thiên.

Oa...đàn anh mời cơm mà cô không được đi.Bên hội sinh viên thì có việc gì chứ.

Anh ba nghĩ sao khi biết đàn anh mời cô đi chung thì gọi điện tới,dùng giọng nói hiền lành,hoà ái hỏi cô có đi không.Nghe mà lạnh cả người.

Cô dám nói có đi a.Sao anh không giỏi đi kiếm chị dâu nhỏ mà ý kiến đi,chỉ giỏi đe dọa đứa em "íu đúi" này.Cô tức chết đi được.

Hức...hức...được rồi,vì hạnh phúc của anh ba,vì mục tiêu đại thần biến thành chị dâu nhỏ,vì chân lý cản trở người khác nói chuyện yêu đương sẽ bị trời đánh,cô cũng không muốn làm bóng đèn...Cô chịu thiệt...Ô...ô...ô...nhưng mà...rất muốn đi.

"Công việc em có lâu không?" Tiêu Chiến  hỏi Thiên Thiên.

"A...hai anh nhất định đừng chờ em,em cũng không biết bao giờ mới xong.Với lại anh ba em khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh này.Hay là hôm nào em mời a đàn anh ăn trưa xem như bồi lỗi nha.Chết em phải đi ngay rồi,bye bye anh ba,bye bye đàn anh." Thiên Thiên nói không ngừng rồi chạy mất dạng.Hức cô mà nghe đàn anh nói một hai câu nữa sẽ phản bội anh ba mất.Tối nay cô phải đòi lại đủ,cô phải hung hăng rút cạn túi tiền của anh ba...

Tiêu Chiến  mờ mịt nhìn theo hướng Thiên Thiên chạy. Anh không theo kịp phản ứng của cô bé này.

"Nếu tiểu Thiên nói vậy thì hôm nào em mời con bé ăn trưa đi.Chúng ta cũng nên đi thôi." Vương Nhất Bác lên tiếng nói với Tiêu Chiến .

Tiểu Thiên làm tốt lắm,tối nay con bé yêu cầu gì cũng phải đáp ứng nó mới được.

"Vậy chúng ta đi thôi." Tiêu Chiến  đáp lời cậu .

" Nhất Bác .Anh có phải là Vương Nhất Bác không?" Một giọng nói ngọt ngào gọi Vương Nhất Bác.

Chủ nhân của giọng nói là cô gái xinh đẹp,thân hình cực chuẩn.Cô ta là Giang Ngọc Hiểu.

~~~~~~~~oOo~~~~~~~~

Từ ngày gặp Vương Nhất Bác tới giờ cô vẫn luôn nhớ thương Vương Nhất Bác.

Chỉ có Vương Nhất Bác đẹp hoàn hảo,tài năng mới xứng làm bạn trai của cô thôi.

Thời gian này cô luôn kiếm cách chơi thân với  Thiên Thiên để dựa vào đó tiếp xúc với Vương Nhất Bác .Nhưng cô không ngờ Thiên Thiên với ai cũng dễ gần nhưng với cô thì xa cách lạnh nhạt.Cho tới một ngày cô lựa giờ ăn trưa ở căn tin,chỗ nhiều người để gây sức ép với Thiên Thiên,để cô ta thân với mình.

"Thiên Thiên sao bạn lạnh nhạt với mình vậy.Mình có vô tình làm bạn giận điều gì thì bạn bỏ qua cho mình đi nha.Dù sao chúng ta cũng là bạn thân của nhau,lại học cùng lớp,cùng hoạt động trong hội sinh viên.Nếu như là công việc trong hội sinh viên thì bạn bỏ qua cho mình đi.Thiên Thiên bạn cũng hiểu mà,mỗi người luôn có suy nghĩ khác nhau,làm việc chung cũng sẽ có bất đồng ý kiến.Cho nên bạn bỏ qua cho mình đi nha.Đừng làm sự giận dỗi mà ảnh hưởng tình cảm của chúng ta,được không."

Giang Ngọc Hiểu nhìn Thiên Thiên bằng ánh mắt ủy khuất,muốn khóc nhưng kiên cường không rơi nước mắt,làm cho người khác phải đau lòng.Giọng nói mang theo sự ôn nhu,bao dung đối với Thiên Thiên.Và cô thành công lôi kéo sự đồng cảm của mọi người.

Lúc này có một đàn chị cũng trong hội bước lên ôm vai an ủi Giang Ngọc Hiểu,rồi quay sang nói với Thiên Thiên.

"Đúng đó Thiên Thiên,tuy trong hội tuy hai đứa cũng hay bất đồng ý kiến,nhưng cũng là chuyện nhỏ mà thôi,em cũng đừng vì chuyện này phật lòng.Làm mất hoà khí."

Thiên Thiên triệt để nổi giận.Mấy ngày nay cô bị vị Giang tiểu thư này quấn tới phát phiền rồi.Nhưng ngại mặt mũi của người ta nên cô không nói thẳng.

Được lắm,nếu người ta không cần mặt mũi thì cô cũng không cần giữ cho người ta.Cô không thích diễn kịch với loại bạch liên hoa này.

"Đàn chị,em kính trọng chị nên em mong chị đừng quan tâm tới chuyện này,để tụi em giải quyết với nhau được không." Thiên Thiên cười,nói với đàn chị tốt bụng này.

"Haiizz...được rồi,nhưng em đừng làm quá để ảnh hưởng tới danh tiếng hội chúng ta." Nói xong đàn chị quay lưng bỏ đi.

"Giang Ngọc Hiểu,Giang bạn học hay gọi là Hiểu Hiểu nhỉ." Thiên Thiên cười hiền lành với Giang Ngọc Hiểu.

"Thiên Thiên bạn đồng ý với mình sao."Một giọt nước mắt lăn trên má Giang Ngọc Hiểu,gương mặt xinh đẹp tươi cười nhìn Thiên Thiên.

"Ngưng!"

"Bạn học Giang.Có lẽ dạo này bạn ăn ít muối hay sao mà trí nhớ tệ vậy.Cái thứ nhất,bạn học Giang chưa từng có lỗi với tôi nên không cần trưng bộ mặt đáng thương đó ra,tôi ăn cơm không vô." Thiên nhếch khoé môi,nhấn mạnh từng chữ.

"Cái thứ hai..."thấy Giang Ngọc Hiểu há miệng muốn đóng kịch Thiên Thiên lập tức không cho cô ta cơ hội."Chúng ta tuy chung lớp,chung hội nhưng chưa tiếp xúc,qua lại,thân thiết với nhau bao giờ nên không cần nhận vơ hai chữ bạn thân lên người tôi."

"Thiên Thiên.Mình..." Nghe Thiên Thiên nói trắng ra như vậy,Giang Ngọc Hiểu muốn lên tiếng cứu vớt tình hình.

Tất nhiên,làm sao bạch liên hoa có cơ hội.

"Cái thứ ba,tôi vốn chỉ không thích cô nhưng bây giờ thì...Giang bạn học đã thành công làm tôi chán ghét cô rồi nên sau này hãy gọi tôi là bạn học Vương ,cô mà gọi Thiên Thiên là tôi muốn ói rồi." Thiên Thiên nói thẳng,xé rách mối quan hệ giả tạo của bạch liên hoa.

Cô là Vương Thiên Thiên.Là tiểu thư duy nhất của dòng họ Vương .

Hai bác cô tuy về hưu nhưng họ là người có vị trí cao trong giới thượng lưu.

Ba cô là bác sĩ nổi danh,người có đôi bàn tay vàng cướp người từ tay thần chết.

Mẹ cô là nhà hoạt động từ thiện nổi tiếng,uy tín và có danh vọng trong nước và ngoài nước.

Ba người anh họ của cô là người xuất chúng,họ nổi tiếng trong giới doanh nghiệp,thương nghiệp và nghành giải trí.Bàn tay nắm quyền kinh tế của họ vươn xa ra cả nước ngoài.Có bao nhiêu người dám đối đầu với họ.

Vương  tiểu thư cô là bảo bối,hòn ngọc trong tay họ.Một Giang Ngọc Hiểu có gia thế nho nhỏ dám xem cô là người ngốc mà lợi dụng sao.

Giang Ngọc Hiểu kinh ngạc nhìn  Thiên Thiên không còn vẻ hoạt bát,năng động mà là gương mặt trầm tĩnh,cao ngạo.Sống lưng thẳng tắp,từng bước chân chậm rãi,tao nhã toát ra sự cao quý đi về phía mình.

"Điều cuối cùng..." Thiên Thiên ghé sát vào Giang Ngọc Hiểu,hạ giọng nói nhỏ với cô."Nếu bạn học Giang có gan xem tôi là đồ ngốc mà đùa giỡn thì...có gan lãnh hậu quả đi ha." Cô mỉm cười hiền hoà với Giang Ngọc Hiểu.

Mặt Giang Ngọc Hiểu trắng bệch,hai tay run lên vì sợ hãi.

~~~~~~~~oOo~~~~~~~~

"Giang tiểu thư đúng không." Vương Nhất Bác chào hỏi Giang Ngọc Hiểu. Cậu  có trí nhớ siêu phàm nên biết vị này là ai.

"Anh  Nhất Bác.Anh còn nhớ em ah." Giang Ngọc Hiểu nở nụ cười ngại ngừng với Vương Nhất Bác.

"Giang tiểu thư gọi tôi có việc?"

"Anh  Nhất Bác gọi em là Hiểu Hiểu được rồi gọi Giang tiểu thư xa cách lắm."

"Có việc?" Vương Nhất Bác không cho ý kiến hỏi lại vấn đề. Tiêu Chiến  đứng kế bên anh,lại là sư huynh của cô mà cô không chào hỏi.Không có gia giáo.

"Ah..." Giang Hiểu Ngọc hơi xấu hổ vì Vương Nhất Bác không đáp lại mình.Cô nói tiếp.

"Lúc nãy thấy bóng anh nên em qua chào hỏi,với lại em có việc muốn nhờ anh  Nhất Bác."
Vương Nhất Bác không hỏi lại,chỉ nhướn mày nhìn cô ý nói cô tiếp tục.

"Mấy ngày trước Thiên Thiên có hiểu lầm em,nên giận em từ bữa tới giờ.Không chịu nói chuyện với em.Em buồn lắm.Nhưng bạn ấy lại không nghe em giải thích.Em không muốn tình bạn của tụi em có vết nứt.Anh  Nhất Bác có thể giúp em khuyên nhủ Thiên Thiên được không ạ?" Mắt Giang Ngọc Hiểu thoáng một giọt nước mắt.Cô cắn môi dưới,buồn bã nhìn Vương Nhất Bác .Nếu là người đàn ông khác nhất định sẽ an ủi,vỗ về,sẽ giúp đỡ cô nhưng người đang nghe lúc này là Vương Nhất Bác.

Cậu  đã có vợ nhỏ trong lòng nên sẽ không bị Giang Ngọc Hiểu mê hoặc.Quan trọng hơn.Tối đó Thiên Thiên gọi đến khóc lóc nói Vương Nhất Bác phong tình quăng khắp nơi,làm bạch liên hoa dính chưởng,suốt ngày cứ quấn lấy cô hỏi thăm về anh.Làm cô ăn không ngon,ngủ không yên,cô không muốn giúp anh ôm chị dâu nhỏ về nữa,nói anh phản bội chị dâu nhỏ...càng bé càng nói càng đi xa.

Vương Nhất Bác đau đầu vừa phải dụ dỗ,vừa phải đe dọa mới làm cho con bé ngưng làm loạn,cũng như hứa sẽ tiếp tục làm bà mai cho anh.

"Giang tiểu thư.Chuyện này là chuyện giữa nữ sinh các cô.Tôi không phải phụ nữ các cô nên không tiện nói tới nói lui và tôi cũng không muốn lo tới." Sắc mặt Vương Nhất Bác lạnh đi,không còn vỏ bọc ôn hoà nữa.Gia đình Giang Đông Hoà này một người so với một người còn đáng ghét hơn.

"Anh  Nhất Bác,em không..." Giang Ngọc Hiểu thấy anh thay đổi sắc mặt cô nghĩ Thiên Thiên méc lại thêm bớt điều gì nên muốn giải thích.

"Giang tiểu thư.Dù sao ba cô với tôi cũng chỉ hợp tác có một lần,không có quan hệ bà con nên mong cô gọi tôi gọi cô là Vương  tổng cho đúng lễ nghi.Tôi bây giờ có việc nên phải đi.Tạm biệt cô."  Vương Nhất Bác nói xong quay người dắt Tiêu Chiến  đang kinh ngạc với thái độ của cậu  đi về phía cổng trường. Cậu  lười tiếp chuyện với loại người giả tạo.

Từ ngày hôm đó,công ty của Giang Đông Hoà hay gặp những vấn đề khó khăn nho nhỏ.Tuy không phải việc lớn gì nhưng cũng khiến ông gặp không ít rắc rối.Mà ông không biết những việc này là nhờ vào con gái bảo bối của mình.

Dám đụng đến em gái bảo bối,vô lễ,xem thường vợ mình.Vương Nhất Bác  phát huy truyền thống tinh thần bao che người thân của nhà họ Vương . 

Vương  sói ca cười lạnh.Vợ à dám vô lễ với em,anh sẽ cho họ lãnh đủ....uhm...thật là ngầu,chắc vợ sẽ cảm động. Hắc Hắc 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro