Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Tiêu Chiến .Sau này anh nên tránh mặt vị đàn em kia,đừng tiếp xúc với cô ta."

Tuy rằng cậu không thích nói xấu người khác nhưng gia đình họ Giang này không phải hạng người tốt,mặt phật tâm xà. Thiên Thiên thì anh không cần lo lắng,con bé rất thông minh,giảo hoạt. Còn Tiêu Chiến ...haizz tuy bề ngoài anh ấy là tiên nhân xa cách hồng trần,nhưng thật chất anh ấy rất ngây thơ,thật làm cậu lo lắng mà. Anh ấy hoàn toàn không phải đối thủ của vị Giang tiểu thư gian xảo kia...uhm...tiểu Thiên hay gọi là gì nhỉ...à là bạch liên hoa.Đúng bạch liên hoa, cậu phải cảnh báo trước cho Tiêu Chiến đơn thuần,đáng yêu của cậu mới được,để anh ấy đề phòng.

Vương Nhất Bác cứ mãi nghĩ cho vợ mình mà cậu không nhận ra một điều...cậu hình như bị nhiễm xiu xíu bệnh thoát tuyến của Thiên Thiên thì phải.

" Được ." Tiêu Chiến biết vì sao Vương Nhất Bác nói như vậy nên anh đồng tình gật đầu trả lời Vương Nhất Bác .Anh chỉ ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt,giọng nói lạnh lùng đó của cậu .

Tuy Tiêu Chiến không biết nhìn người nhưng anh rất mẫn cảm trước thái độ của người khác đối với mình. Anh có hảo cảm với Thiên Thiên vì từ lời nói,ánh mắt của cô bé đối với anh là sự chân thành.Còn vị Giang tiểu thư.Tuy cô che giấu rất tốt nhưng Tiêu Chiến biết được cô ta không thích anh ,còn có một chút xem thường.

"Tiêu Chiến ah , anh biết không. Em rất muốn bắt anh về nuôi." Vương Nhất Bác thấy Tiêu chiến gật đầu trả lời, không hỏi ngược lại, cậu biết là anh cũng nhận ra rồi.Nhưng mà nhìn bộ dạng lúc này của anh ấy thật muốn ôm vào lòng hung hăng nựng một trận.

"A..." Tiêu Chiến kinh ngạc mở to mắt nhìn Vương Nhất Bác .Không hiểu tại sao.

"Ha ha... anh không biết anh đáng yêu đến mức nào đâu.Lại ngoan ngoãn nữa chứ.Không như hai đứa em của am .Đứa nào so với đứa nấy luôn tăng động làm người khác đau đầu.Không như anh vừa đáng yêu ,lại yên tĩnh làm người khác có cảm giác yên bình." Vương Nhất Bác nhìn cặp mắt đẹp đang mở to kinh ngạc của anh , cạu rất muốn hôn lên đó.

Đó là lời nói thật lòng của cậu .Tuy mới tiếp xúc với anh có ba lần nhưng lần nào anh cũng tạo cho cậu có cảm giác thư thái,bình thản,không còn thấy mệt mỏi sau những công việc nữa.

Cậu cũng hiểu được lý do vì sao tính cách Thiên Thiên mạnh mẽ,hoạt bát lại thích vị đàn anh trầm tĩnh này.

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác khen thì cảm thấy hơi xấu hổ, anh mím nhẹ môi rồi cuối đầu.Má anh hơi nóng lên rồi. Vương tổng lại dùng ánh mắt ôn nhu đó, anh không dám nhìn thẳng.

"Tiêu Chiến ,có phải gần trường anh có tiệm ăn tên là Lai Phúc đúng không?" Vương Nhất Bác thấy vậy thì không trêu anh nữa.

"Có biết. Vương tổng hỏi có gì không." Nghe Vương Nhất Bác hỏi anh lập tức bị chuyển hướng đề tài, anh không biết tại sao Vương Nhất Bác lại hỏi vậy.

"Tôi từng nghe tiểu Thiên nói căn tin trường anh nấu đồ ăn rất ngon.Nhưng ngon nhất là tiệm ăn Lai Phúc nằm ở gần trường.Con bé nói tiệm ăn đó tuy nhỏ nhưng món ăn rất phong phú,mà hương vị cũng không tệ , anh cũng thấy vậy sao?"

"Umhg.Đồ ăn ở đó rất ngon." Tiêu Chiến trả lời Vương Nhất Bác . Anh cũng thích ăn ở đó.Hôm nào quá bận không có thời gian nấu cơm anh sẽ ghé qua đó ăn.

Thật ra tay nghề nấu cơm của Tiêu Chiến rất khá, anh được thừa hưởng tay nghề từ mẹ Tiêu .

Trái ngược với chị của anh có biệt danh sát thủ nhà bếp thì anh rất khéo trong việc bếp núc.Vì chị mình không có thiên phú nấu ăn nên mấy năm trước Tiêu Chiến đã xuống bếp phụ mẹ,rồi dần dần những lúc rảnh anh sẽ nấu cơm cho cả nhà để đỡ đần công việc cho mẹ mình.

"Nếu vậy thì hai ta tới đó đi,tiểu Thiên nói nơi đó gần trường nên chúng ta sẽ đi bộ. Anh dẫn đường đi.Hôm nay tôi là khách nên tôi quyết định nhé." Vương Nhất Bác vừa cười ôn hoà vừa nói với Tiêu Chiến .
"A...Vương tổng sẽ ăn ở đó sao?" Tiêu Chiến kinh ngạc,theo bản năng thốt ra nghi ngờ của mình. Anh cứ nghĩ Vương Nhất Bác sẽ chọn nhà hàng Pháp hay nhà hàng năm sao gì đó. Anh còn chạy đi rút một túi đầy tiền.Nên nghe Vương Nhất Bác nêu ra ý kiến như vậy anh rất ngạc nhiên.

Vương Nhất Bác nhìn biểu tình của Tiêu Chiến . Cậu dĩ nhiên đoán ra ý nghĩ của anh .

"Đừng nói với tôi anh có suy nghĩ tôi có thói quen chỉ ăn ở nhà hàng sang trọng thôi nha."

Bị cậu nói trúng suy nghĩ anh nhìn cậu ngây ngốc gật gật đầu.

Vương Nhất Bác nhìn anh rồi cuối đầu cười khe khẽ.Tiếng cười trầm thấp mang theo sự vui vẻ,trầm ấm gợi cảm,tiếng cười như len vào lòng người mang theo phong vị khó tả.

Sao mà anh ấy đáng yêu đến vậy, cậu không kiềm chế nỗi tình cảm đang ngày càng lan rộng trong tim mình rồi. Và cậu chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ kiềm chế nó. Cậu rất muốn yêu thương anh bao bọc anh cả đời .

" Tiêu Chiến .Đúng là tôi có ăn ở những nơi đó nhưng chỉ trong trường hợp đặc biệt thôi.Tôi vẫn thích bữa ăn gia đình hơn.Nếu như theo anh nghĩ,một ngày ba bữa tôi đều ăn ở những nhà hàng sang trọng thì tôi đích xác là một người phá của." Vương Nhất Bác giải thích với anh .

"Hơn nữa...hôm nay là anh mời tôi ăn cơm.Tôi không có sở thích đặc là ham muốn hút máu người khác,nhất là một sinh viên à nha." Cậu cười sâu,ngữ khí vui vẻ nói giỡn với Tiêu Chiến .
Nghe cậu nói, anh bật cười.Nụ cười từ tận đáy lòng.Ánh mắt anh lấp lánh,cong cong theo khoé miệng.Hai má lúng đồng tiền in sâu trên má.Gương mặt anh sáng bừng,linh động theo nụ cười.
Vương Nhất Bác ngây người nhìn anh .Hai lần gặp gỡ,hai lần nhìn thấy nụ cười của anh .Lần này anh cười vì cậu .Vương Nhất Bác thấy rất thỏa mãn nha .

Tiêu Chiến ,nhất định em sẽ tiến sâu vào trái tim anh ,làm nhà trong đó không bao giờ dọn đi.Tim cậu đập nhanh hơn"thình...thịch...thình ...thịch...".

" Vương tổng,chúng ta đi thôi.Tôi dẫn cậu đi." Tiêu Chiến mỉm cười nói với Vương Nhất Bác ,đầu anh hất theo hướng mục tiêu.

"Được.Chúng ta đi thôi." Cậu ôn nhu đáp lại lời anh .

Sau bữa cơm tối ngon miệng,hai người tản bộ đi về phía Vương Nhất Bác để xe.

Vương Nhất Bác đi đằng trước, Tiêu Chiến bước theo sau cậu .Tuy hai người không nói chuyện nhưng không khí rất hài hoà,không lúng túng.

Anh vừa đi vừa nhìn bóng lưng cậu . Anh nghĩ đến mấy tiếng vừa qua tiếp xúc với cậu
Đã bao lâu anh mới thoải mái tiếp xúc thoải mái với người khác như vậy. Anh không thấy sợ hãi khi cậu đứng gần,cái cảm giác khi mà khi người khác đến gần tạo ra cho Anh ..

"Bốp"

"Ai..." Tiêu Chiến rên nhẹ,một tay che mũi mình.

Vương Nhất Bác đi đằng trước không hiểu sao đột nhiên ngừng lại. Tiêu Chiến đang mải bước đi,tâm hồn lại bay đi nơi nào nên không kịp dừng lại.Theo quán tính anh đập mặt mình thật mạnh vào tấm lưng rắn chắc của Vương Nhất Bác .

Vương Nhất Bác giật mình quay người lại.Chết rồi cậu vừa mới làm gì vậy.

Tất nhiên Vương Nhất Bác không đau, cậu rèn luyện thân thể từ nhỏ tới lớn cộng thêm bao nhiêu năm tập võ nên da dày thịt dày,cú đập này cậu không có cảm giác gì.Nhưng vợ cậu thì khác ah...anh ấy da mỏng,thịt mỏng,không biết cái mũi cao nho nhỏ,xinh xinh của vợ có bị gãy không,có bị chảy máu không...đáng chết,tự nhiên đi tập luyện làm da thịt rắn chắc quá làm gì,đau vợ rồi.

Vương Nhất Bác lo lắng gỡ tay Tiêu Chiến ra.Hai tay ôm mặt anh nhẹ nhàng nâng lên cho anh hơi ngửa đầu,đề phòng anh bị chảy máu.

Cậu cúi đầu nhìn cái mũi nhỏ của anh hơi đỏ lên, Vương Nhất Bác cau mày.Nội tâm tự mắng mình,rút dao chém mình mấy trăm nhát.

"Có đau lắm không." Cậu nhẹ giọng,lo lắng hỏi Tiêu Chiến .

"Đau." Theo phản xạ,hai tay anh để lên hai tay cậu đang ôm mặt mình nắm lấy.Ánh mắt Tiêu chiến hơi ứng đỏ,quả thật rất đau. Anh đập quá mạnh.

Cậu tự trách không thôi,ngón cái nhẹ nhàng,thận trọng xoa xoa mũi anh .

"Xin lỗi,là tôi đột nhiên đứng lại,làm hại anh đau." Cậu nhỏ nhẹ,ôn nhu nói với anh .

"Không phải lỗi của cậu .Là tôi do tôi không cẩn thận."

Cậu cười nhẹ, tiêu Chiến anh thật sự rất ngoan,rất đáng yêu, cậu phải làm sao bây giờ.Ngón tay Vương Nhất Bác vẫn nhẹ nhàng xoa mũi cho anh để giảm cái đau.

Khi mũi hết đau, Tiêu Chiến hồi thần. anh lúng túng giật nhẹ tay Vương Nhất Bác ,kéo xuống rồi buông tay mình ra.

"Đã không sao rồi. Mà sao cậu đột nhiên dừng lại." Tiêu Chiến hỏi cậu để lấp đi sự lúng túng của mình.

"Tôi tự nhiên nhớ ra một chuyện." Vương Nhất Bác trả lời.

Tiêu Chiến nhìn cậu ,ý muốn cậu nói tiếp.

"Tiêu Chiến tôi không phải là ông chủ cũng như là đối tác của anh nên không cần gọi tôi là Vương tổng."

Tiêu Chiến nghe cậu nói vậy hơi ngơ ngác,không gọi cậu là vương tổng thì gọi là gì. Anh nhớ câu cậu nói với Giang Ngọc Hiểu lúc chiều. Anh gọi vậy chưa đủ lễ nghi ah.

"Anh có thể gọi tên tôi là Bác hay Nhất Bác ." Vương Nhất Bác giải thích tiếp cho anh .Haaizz...cậu càng thích gọi là ông xã hơn.

"Tôi muốn được làm bạn với anh ." Thật ra cậu muốn trở thành người yêu cơ.

Tiêu Chiến kinh ngạc,hai mắt mở to nhìn cậu ,hai tay nắm chặt lại,bàn tay khẽ run.

Bạn...Mấy năm nay anh luôn sợ từ ngữ này. Anh luôn trốn tránh nó,không dám đụng đến nó.Bạn là kí ức quá tệ với anh .Sự phản bội,xa lánh,ghê tởm,kì thị,bắt nạt,đánh đập,gây tổn thương cho anh cũng là từ bạn mà ra.

Mấy năm luôn có người nói muốn làm bạn với anh nhưng anh luôn từ chối,lạnh nhạt.Anh luôn một mình,không kết giao cùng ai.Ngay cả ký túc xá anh cũng không ở, anh lại chọn ra ngoài trọ dù tốn kém hơn cũng vì từ bạn này

Khi nghe Vương Nhất Bác nói muốn làm bạn với anh ,nhìn thấy sự chân thành , chờ đợi trong mắt của cậu ,nhớ đến sự vui tính của cậu ,tính cách ôn hoà của cậu ...Anh có chút mong chờ,muốn bước qua nỗi sợ của mình.Trở thành bạn bè với Vương Nhất Bác .

Nhưng nếu như cậu biết quá khứ của anh ,tính hướng của anh ,biết anh thích con trai,thậm chí ...có thể anh thích cậu ... anh sẽ đối xử với cậu như bọn họ đã từng làm sao .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro