Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




" Nhất Bác.Em mà không nhanh lên anh sẽ trễ chuyến tàu."
Tiêu Chiến đứng ngay cửa,lắc đầu,rồi cười bất đắc dĩ với cái người đang rề rề kéo va ly với xách túi của anh,chầm chậm đi ra cửa.
"Làm sao thời gian trôi qua nhanh vậy chứ.Có khi nào đồng hồ chạy nhanh,chạy sai không." Vương Nhất Bác xụ mặt,chậm rì rì đi ra cửa.
"Vương tổng,em mà không nhanh lên thì cả hè này em đừng mong anh gọi điện cho em." Tiêu Chiến muốn phì cười với cái mặt bánh bao của cậu.Nhưng anh nhịn,uy hiếp,hăm dọa Vương Nhất Bác.
"Haaizz.Anh đúng là không có lương tâm mà.Em đang đau khổ thì anh chỉ biết hăm dọa em." Vương Nhất Bác tức khắc bước nhanh chân ra cửa,vừa đi vừa oán giận bảo bối của mình.
"Còn không phải tại em sao.Anh chỉ về nhà thôi mà mặt em cứ như đưa đám." Tiêu Chiến vừa khoá cửa vừa nói với Vương Nhất Bác.
"Tại người ta không muốn xa anh mà.Cứ nghĩ tới một khoảng thời gian dài thiệt dài,thiệt dài không được gặp anh là em muốn bệnh luôn rồi." Vương Nhất Bác làm nũng,dụi đầu sau lưng anh.
"Có một tháng mà thôi.Em đừng nói quá vậy chứ." Tiêu Chiến khoá cửa xong quay sang đập một cái lên vai Vương Nhất Bác.
"Bảo bối.Anh hổng có thương người ta,yêu người ta gì hết á~~~Người ta nghĩ tới xa anh là buồn thúi ruột rồi.Vậy mà anh hổng tỏ vẻ buồn hay đau khổ gì hết trơn hết trọi à~~~,tối qua còn ấy ấy người ta xong."Vương Nhất Bác chu miệng,mắt long lanh,đang hề hề nhìn Tiêu Chiến,kéo dài giọng nói trầm ấm,từ tính của mình mà làm nũng.Làm cho người nghe một cảm giác...muốn đạp cho một phát.
"Em có thôi đi không,sáng ra đã làm anh sởn hết cả da lên." Tiêu Chiến bật cười, anh đá cho Vương Nhất Bác một phát.
"Được rồi.Không ghẹo anh nữa.Đừng đá lại đau chân mình." Vương Nhất Bác mỉm cười,không trêu chọc anh nữa.
"Đi thôi.Bảo bối phu nhân." Vương Nhất Bác hôn lên gò má anh.Tay xách nách mang hành lý của anh xuống lầu.
Tiêu Chiến mỉm cười nhìn bóng lưng rắn chắc,vững chải của cậu.Làm sao anh nỡ xa cậu chứ. Tiêu Chiến thảnh thơi tay không đi xuống lầu.
Hai người chào tạm biệt bác chủ nhà rồi khởi hành ra ga xe lửa.
"Bảo bối.Những gì em dặn anh đã nhớ hết chưa." Vương Nhất Bác một tay kéo hành lý,xách túi đồ,một tay ôm vai Tiêu Chiến bon bon đi tới xe lửa anh sẽ ngồi.
"Anh nhớ hết rồi.Em đã nói suốt với anh cả tuần qua." Tiêu Chiến thở dài.
"Nhưng em vẫn lo.anh nhớ ngủ nghỉ đều đặn.Uống thuốc đúng giờ,cách sắc thuốc em đã ghi và liều lượng em đã chia sẵn cho anh .Một bữa phải ăn đủ hai chén cơm cho em.Không được kén ăn.Thân thể mà khó chịu phải gọi cho em liền.Luôn đem điện thoại bên người....." Vương Nhất Bác lại bật bài hát cả tuần qua của cậu.
Tiêu Chiến không lên tiếng.Anh mỉm cười,kiên nhẫn nghe người yêu mình lải nhải.Anh nghe từng lời,từng chữ của cậu.
Vương Nhất Bác đưa anh lên toa xe,giúp anh cất hành lý.
"Ghế bên cạnh anh không có ai ngồi đúng không." Vương Nhất Bác hỏi anh.
"Ừ,anh luôn mua hai vé sát nhau để không có ai ngồi gần mình."tiêu Chiến trả lời cậu.Tuy lãng phí nhưng biết sao giờ. Anh không thể chịu được khi có người ngồi gần mình cả mười mấy tiếng đồng hồ.Với lại anh luôn lựa thời điểm ít người đi.
"Hay là em theo anh về luôn nhỉ.Sẵn tiện ra mắt bố mẹ anh luôn.Con rể ra mắt bố mẹ vợ." Vương Nhất Bác mặt dày buông ra một cậu.
"Nói linh tinh.Ai bố mẹ vợ em." Tiêu Chiến đỏ mặt,vỗ một chưởng ngay trán Vương Nhất Bác.May mà toa này vắng người.Mấy ghế xung quanh anh không có ai.
"Còn không phải sao.Em cũng đã bán thân cho anh rồi.Anh cũng ôm em ngủ biết bao nhiêu đêm,giờ còn không chịu trách nhiệm.Em đau lòng quá đi."Vương Nhất Bác lại bĩu môi.
Tiêu Chiến bật cười.Trình độ ăn nói của anh kém Vương Nhất Bác rất xa,anh mà lên tiếng không biết cậu nói tới đâu luôn.
"Em mau xuống đi,tàu sắp chạy rồi." Tiêu Chiến nghe thấy loa thông báo thì nói với Vương Nhất Bác.
"Ừ.Bảo bối.Thượng lộ bình an."Vương Nhất Bác cúi người,hôn nhẹ lên mi mắt Tiêu Chiến.
"Còn nữa.Nghĩ hè nay anh nên suy nghĩ đến việc về ở chung với em.Vì sau khi anh trở lại,em nhất định ôm anh về căn hộ của em."Vương Nhất Bác ghé sát tai anh rồi nói.
"Anh biết rồi." Tiêu Chiến  lí nhí trả lời Vương Nhất Bác.
Tuy tối nào hai người cũng ngủ chung với nhau nhưng việc ở chung lại là chuyện khác biệt hoàn toàn.Nó có rất nhiều ý nghĩa.
"Thôi em xuống đây.Tạm biệt anh.Hẹn ngày gặp lại." Vương Nhất Bác vuốt má Tiêu Chiến rồi lưu luyến buông ra.
"Nhất Bác.Tạm biệt.Anh sẽ sớm quay lại." Tiêu Chiến  cười ôn nhu với cậu.
Vương Nhất Bác nhìn anh thật sâu rồi quay lưng đi xuống xe lửa. Cậu đứng ngay cửa kính chỗ Tiêu Chiến ngồi.Áp tay lên mặt kính chạm vào tay anh. Cậu tham lam nhìn khuôn mặt anh dù trong điện thoại,máy tính của cậu có rất nhiều hình của Tiêu Chiến . Vương Nhất Bác không biết thời gian không có Tiêu Chiến  bên cạnh,cậu sẽ trải qua như thế nào.Cho dù chỉ là một tháng thôi.
Tiếng còi tàu,tiếng xình xịch vang lên,bánh xe dần lăn chầm chậm chở người cậu yêu đi. Vương Nhất Bác bước theo anh cho đến khi xe rời khỏi ga, cậu không theo được nữa.
"Bảo bối.Em bắt đầu nhớ anh  rồi."
"Em có chút hối hận vì không làm cho anh ở lại.Tuy có nhiều cách sẽ khiến anh ở lại bên em,không trở về nhà.Nhưng anh sẽ không vui đúng không."
Vương Nhất Bác nhìn theo bóng con tàu xa dần mà lẩm bẩm từng câu. Cậu không biết là cậu đang giúp Tiêu Chiến chữa bệnh hay là anh đang chữa bệnh cho cậu nữa.
Điện thoại trong túi quần rung lên kéo Vương Nhất Bác về với hiện tại. Cậu  lấy điện thoại ra,là tin nhắn.Vương Nhất Bác mở tin nhắn ra đọc.
_Mới có mấy phút mà anh nhớ em rồi.Làm sao bây giờ. Từ Vợ yêu.
_Hay là em cho nổ đường ray rồi đón anh về nha.Bảo bối.�. Đến Vợ yêu.
_Nhất Bác đến lúc đó cảnh sát có hỏi,anh nhất định sẽ nói là tôi không quen biết em ấy.�. Từ Vợ yêu.
_Xoảng. Bảo bối à,anh có nghe thấy trái tim thủy tinh của em vỡ ra không.�. Đến Vợ yêu.

_Anh sẽ lượm lên gắn lại rồi làm vỡ tiếp�. Nhất Bác em lấy xe rồi đi làm đi.Khi rảnh lại nhắn tin với anh . Từ Vợ yêu.

_Ừ.Em ra lấy xe đến công ty rồi nhắn tin với anh.Bảo bối em cũng rất nhớ anh. Đến Vợ yêu.
_Anh đã biết.Không nhắn lại cho anh nữa. Em nhanh đi.Nhớ lái xe cẩn thận.Em phai chăm chỉ kiếm tiền để nuôi anh.�. Từ vợ yêu.

Vương Nhất Bác khẽ cười rồi cất điện thoại vào trong túi.Tâm trạng cũng tốt hơn.

Bảo bối của cậu luôn đáng yêu, vậy ah.Tâm tư anh ấy thật kín đáo.Biết cậu đang không vui thì nhắn tin cho cậu.Được rồi.Một tháng này cậu còn nhiều việc phải làm cho vợ đây.Nên sửa đổi căn hộ của mình một chút rồi.
." Tiểu Tán .Ba mẹ bên này." Mẹ Tiêu vẫy tay với con trai của mình.Đứng đằng sau bà là ba Tiêu .Tiêu Chiến về tới nơi đã là sáng sớm hôm sau.

"Ba mẹ." Tiêu Chiến bước nhanh về phía ba mẹ mình.Cậu nở nụ cười với họ.
Ba mẹ Tiêu  nhìn thấy nụ cười của Tiêu Chiến thì sừng sốt.Nụ cười của con trai họ rất tươi,rất đẹp.Ánh mắt con họ đang loé sáng.Đã bao lâu rồi họ mới thấy được nụ cười này của cậu.
"Ba mẹ,hai người sao vậy.Mặt con dính gì sao."Tiêu Chiến thấy ba mẹ nhìn mình chăm chú thì thắc mắc.
"Không có.Lại đây cho mẹ ngắm con trai của mình nào." Mẹ Tiêu vươn tay nắm bàn tay anh.Nó đã không còn run lên như trước đây mỗi khi bà chạm vào.
"Mẹ." Tiêu Chiến cười với mẹ.
"Tốt lắm.Ngày càng đẹp trai ra.Sắc mặt đã hồng hào hơn trước.Tuy còn gầy nhưng da thịt cũng đầy đặn hơn." Mẹ Tiêu vuốt khuôn mặt của anh .Tốt quá,anh đã không còn nhẹ nhàng né tránh bàn tay bà.Mắt bà ửng đỏ lên
"Mẹ.Mẹ làm sao vậy?" Tiêu Chiến thấy khoé mắt mẹ hơi đỏ thì hỏi.
"Không có gì.Tại lâu quá mẹ không gặp con thôi.""Đi thôi nào.Tán nhi mới xuống tàu,con nó mệt,em đừng ở đây nói chuyện." Ba Tiêu hiền từ lên tiếng.Ông vỗ nhẹ vai Tiêu Chiến.Cả nhà ba người bước ra chiếc xe hơi của ba Tiêu .

Tiêu Chiến ngồi băng ghế sau đang nhắm hai mắt dưỡng thần thì điên thoại rung lên.anh hé mắt hơi nhìn ba mẹ mình đang ngồi đằng trước rồi lấy điện thoại ra.
_Vợ à.Anh  đã đến nơi chưa. Từ Chồng yêu
Nhìn cái tên Chồng yêu hiện lên Tiêu Chiến lại đau đầu.Đó là công sức của Vương Nhất Bác bỏ ra một ngày bám theo anh,giành điện thoại khi thấy anh lưu tên cậu trong danh bạ là Nhất Bác . Tiêu Chiến tranh với cậu sửa đi sửa lại,cuối cùng cũng phải thua trong tay Vương Nhất Bác.
_Anh về tới rồi.Ba mẹ tới đón anh về nhà. Đến Chồng yêu.
_Anh có mệt không.Đã ăn gì chưa. Từ Chồng yêu.
_Anh không có mệt.Mà sao em dậy sớm vậy.Tối qua em thức nói chuyện với anh đến gần sáng rồi. Đến Chồng yêu.
Hôm qua trên tàu Tiêu Chiến không ngủ được vì lạ chỗ,thêm sự ồn ào của xe lửa. Vương Nhất Bác cũng thức nói chuyện với anh cả đêm.
_Em đã quen giấc rồi.Sức em khỏe nên chỉ cần nhắm mắt một,hai tiếng là đủ rồi.Với lại văn phòng của em có phòng nghỉ nên buổi trưa em có thể ngủ một chút.Còn anh,cả đêm không ngủ mà dám nói không mệt à.�. Từ Chồng yêu.
_�Anh không sao.Chút nữa về tới nhà anh lại ngủ.Vuốt lông. Đến Chồng yêu.
_Dám xem em là thú cưng mà vuốt lông sao.�. Từ Chồng yêu.

Mẹ Tiêu ngồi đằng trước quay lại nhìn con trai mình chăm chú bấm điện thoại đến mức bà quay lại nhìn anh,anh cũng không biết.Ánh mắt loé sáng.Khi thì cười mỉm,khi thì cười rộ lên,khi thì bĩu môi.Đã 6 năm rồi bà không được thấy những biểu cảm đáng yêu này của con trai.Bà biết con trai bà đã có đối tượng yêu đương.Bà rất muốn gặp người đã làm cho con trai bà hiện ra những biểu cảm đáng yêu như vậy.

Ba Tiêu cũng nhìn thấy hành động của con trai qua kính chiếu hậu.Ông đưa tay sang vỗ nhẹ vai vợ mình.Ba mẹ Tiêu nhìn nhau cười.

"Tán nhi.Vô nhà nghỉ ngơi đi,để ba đem đồ vô cho con." Về tới nhà ba Tiêu vừa mở cốp xe vừa quay qua nói với Tiêu Chiến .
"Không được đâu.Để con đem vô." Tiêu Chiến đứng cạnh ba mình,muốn phụ ông xách đồ của mình vô.
"Vô nhà đi ngồi nghỉ đi.Chỉ nhiêu đây thôi ba con lo được.Kệ ba con,cho ông ấy thể hiện bản lãnh đàn ông của mình." Mẹ Tiêu đi tới xoa nhẹ vai cậu.
"Nhưng..." Tiêu Chiến  tính nói.
"Tiểu tán ,ba mẹ đã nói vậy thì em nghe theo đi." Giọng nói mềm mại,dịu dàng vang lên.
Một cô gái thân hình cao ráo,thon dài,mái tóc đen tuyền,suôn dài với gương mặt trái xoan đẹp thanh tú,từng đường nét nhu hòa,mang theo một nét hiền dịu làm người nhìn luôn có hảo cảm,muốn nhìn mãi không thôi.Gương mặt cô hao hao giống Tiêu Chiến.Cũng đôi mắt to,tròn,hàng mi dài đen,cong vút.Cặp chân mày ngang gọn gàng,không quá đậm,hoàn mỹ như được vẽ ra.Nụ cười ôn nhu với hai lúm đồng tiền.Cô là một mỹ nhân không cần bất kì mỹ phẩm nào phụ trợ.Cô đang đứng ở cửa,mỉm cười với cậu.
"Chị hai." Tiêu Chiến quay sang cười với chị mình Tiêu Hoài.
"Tiểu Tán.Nhớ chết chị rồi." Tiêu Hoài lập tức dẹp bỏ hình ảnh thục nữ,tao nhã,chạy nhào tới ôm lấy Tiêu Chiến .
"Chị hai.Chú ý hình tượng thục nữ." Tiêu Chiến cũng chỉ thấy hơi giật mình một chút thì không có thấy sợ như mọi lần trước.Anh vòng tay ôm lấy chị gái thấp hơn mình một chút,mỉm cười trêu ghẹo cô. Anh đã làm được rồi.Thân cận với người nhà của mình .
"Tiểu Tán ." Được Tiêu Chiến vòng tay ôm lại mình, Tiêu Hoài ngạc nhiên rồi cô càng ra sức ôm lấy em trai mình.
Em trai cô không giống như trước đây.Mỗi lần cô nhào đến ôm cậu.Cậu đều cứng người lại,hơi run lên.Tuy cậu vẫn luôn mỉm cười nhưng thân mình lại cứng đơ,để mặc cho cô ôm,cũng không có vòng tay ôm lại cô.Em trai cô đã tốt hơn trước rất nhiều.
Mẹ Tiêu nhìn hai con mình.Một giọt nước mắt lăn trên má bà.Bây giờ bà rất hạnh phúc.Tuy những năm qua gia đình bà luôn cố gắng bù đắp cho Tiêu Chiến. Anh cũng chưa hề oán trách họ một câu.Anh vẫn luôn ngoan ngoãn,cười nói với người nhà,nhưng mỗi khi tiếp xúc thân mật với người trong nhà con trai bà vẫn không được tự nhiên.Bây giờ thì tốt quá rồi.Bà không mong gì hơn.
"Không phải em nên đi nấu đồ ăn sáng cho cả nhà sao.Tranh thủ tiểu Khải còn ngủ chúng ta ăn vui vẻ một chút,một hồi tiểu quỷ đó dậy lại quậy om sòm." Ba Tiêu vươn tay ôm vai vợ mình,nói với bà.
"Đúng rồi.Để em vô nấu,anh cùng Hoài nhi còn phải đi làm nữa." Mẹ Tiêu lau nước mắt,cười với chồng mình rồi đi vào nhà.
"Hoài nhi,buông em con ra để thằng bé còn vô nhà nghỉ ngơi nữa." Ba Tiêu an ủi vợ mình xong rồi đi tới vuốt tóc con gái mình.
"Đúng ha.Tiểu Tán ,em mau vô nhà đi.Để chị xách đồ vô phụ ba cho.Chị hai nói thì phải nghe lời." Tiêu Hoài buông em mình ra rồi đẩy anh đi vô nhà,không cho anh  phản kháng.

Tiêu Chiến mỉm cười,cũng không tranh nữa,đi vào bếp phụ mẹ nấu ăn.
Đang phụ mẹ trong bếp thì Tiêu Chiến nghe ba gọi mình.
"Tán nhi." Ba Tiêu hốt hoảng vào bếp gọi con trai mình.Trên tay ông là túi xách phồng to của anh mới đem về.
"Ông xã.Anh sao vậy." Mẹ Tiêu thấy chồng mình hốt hoảng cũng sợ theo,lo lắng hỏi ông.
"Ba sao vậy."Tiêu Chiến không hiểu sao ba lại gọi anh  hốt hoảng như vậy .
"Nói cho ba biết.Con bị sao,tại sao trong túi lại toàn thuốc như vậy.Sao con không gọi điện về nói cho ba mẹ biết,sao không nói cho ba mẹ biết." Ông đặt túi xuống sàn nhà rồi mở ra.Trong túi là những gói giấy được gói tỉ mỉ,cột cẩn thận,xếp ngay ngắn.Tuy kín đáo nhưng mùi thuốc đông y vẫn có thể ngửi thấy .Ba Tiêu nghiêm nghị nhìn con trai mình.Bàn tay ông khẽ run lên vì sợ.
"Tán nhi.Sao con không nói cho mẹ biết.Con bị sao vậy." Mẹ Tiêu đi tới nắm lấy tay con trai mình,vành mắt bà đỏ lên
Tiêu Hoài đứng ở cửa bếp lo lắng nhìn em trai mình.Hai tay cô nắm chặt.
Tiêu Chiến ngẩn người rồi nhìn ba mẹ,chị mình rồi nhìn túi thuốc.
Chết anh rồi.Anh quên nói cho cả nhà nghe về việc anh uống thuốc điều dưỡng sức khỏe.
"Mẹ đừng khóc.Con không sao mà.Mẹ đừng khóc." Tiêu Chiến bối rối dỗ mẹ mình.Vì bà đã rơi nước mắt.
"Không được giấu mẹ,không được giấu mẹ." Mẹ Tiêu càng rơi nước mắt nhiều hơn.
"Mẹ ngồi xuống được không.Từ từ nghe con nói.Ba,chị hai hai người cũng vậy.Mọi người đừng lo.Chỉ là thuốc con uống để điều dưỡng thân thể,sức khỏe của con thôi." Tiêu Chiến vừa đỡ mẹ anh ngồi xuống vừa nhanh chóng giải thích.
"Con nói thuốc điều dưỡng thân thể là sao,sao lại uống nhiều thế này?" Ba Tiêu bước tới bàn ăn ngồi xuống,nghe con trai nói,ông cũng bình tĩnh lại.
"Ba mẹ,hai người cũng biết sức đề kháng của con không được tốt......." Tiêu Chiến kể lại những gì giáo sư Chu đã nói và cách thức điều dưỡng của ông cho ba mẹ và chị mình nghe.
"Tán nhi,vị giáo sư đó có uy tín không?" Ba Tiêu nghe anh kể xong thì hỏi.
"Rất uy tín ạ.Con được một vị bác sĩ trong bệnh viện lớn giới thiệu cho." Tiêu Chiến mỉm cười trả lời ba Tiêu.
"Bệnh viện lớn.Sao con lại được bác sĩ trong đó giới thiệu.Con vô bệnh viện làm gì?" Ba Tiêu cau mày hỏi anh .
"Lúc trước con bị sốt,vô bê..." Tiêu Chiến đột nhiên ngưng bặt.Chết nữa rồi.
"Con từng bị sốt.Là khi nào.Sao không nói cho ba mẹ biết.Sốt cỡ nào mà phải vô bệnh viện?" Ba Tiêu tức giận,nghiêm nghị nói với anh .
Mẹ Tiêu nắm chặt tay anh . Tiêu Hoài nhìn em trai mình đầy lo lắng.
Tiêu Chiến đành kể lại việc mình bị sốt mấy ngày phải nằm viện. Anh  chỉ dám nói phân nữa lý do là do việc thi cử,cộng thêm anh lỡ nhận bản vẽ hơi nhiều nên ép buộc mình ngủ nghỉ không đầy đủ.Anh không dám nói một nguyên do nữa là Anh phát hiện mình thích Vương Nhất Bác ,tự tạo áp lực,sức ép cho bản thân.
"Thằng bé này.Con đã hứa với mẹ ra sao.Sao con ép buộc mình như vậy.Con cần tiền lắm sao?Con phải làm cho mẹ lo chết,áy náy chết khi con mình bị bệnh mà bản thân là mẹ mà không hay biết hay sao?" Mẹ Tiêu rơi nước càng nhiều.
"Mẹ con xin lỗi.Lúc đó sốt con không nhớ ra gọi về.Đến khi khỏe rồi con lại không muốn cả nhà lo lắng cho mình.Mẹ không phải bây giờ con đang khỏe mạnh ngồi đây sao.Mẹ đừng khóc nữa,nếu không con sẽ áy náy tự trách không thôi." Tiêu Chiến khuyên nhủ mẹ mình.Ánh mắt anh tự trách bản thân mình,anh lại làm mẹ lo lắng.
"Được rồi.Em đừng khóc nữa.Không thằng bé lại tự trách mình rồi buồn bã bây giờ.Khoảng thời gian này em cứ bắt nó ăn nhiều vô,bồi bổ lại cho con.Còn Tán nhi,sau này con không được phép như vậy nữa.Có chuyện gì cũng phải nói cho ba mẹ." Ba Tiêu ôm vai vợ mình khuyên nhủ rồi quay sang hiền từ nói với Tiêu Chiến .
"Mẹ không phải tiểu Tán đang ngồi đây khỏe mạnh sao.Em nó cũng tốt hơn trước nhiều,mẹ cũng nhận ra đúng không." Tiêu Hoài cũng tiến lên,dịu dàng trấn an mẹ.
"Mẹ con sai rồi.Mẹ mà khóc như vậy,con thấy mình rất tệ." Tiêu Chiến quỳ xuống trước mặt mẹ mình rồi nói.
"Đừng quỳ.Con mau ngồi lên.Còn làm mẹ lo chưa đủ hay sao.Nền nhà lạnh như vậy con quỳ làm gì." Mẹ Tiêu ngưng khóc kéo anh dậy,để anh ngồi trên ghế.Bà yêu thương vuốt tóc anh .
"Mẹ con xin lỗi.Là con sai." Tiêu Chiến  áy náy xin lỗi mẹ.
"Không sao.Đừng tự trách mình.Lần sau không được như vậy,giấu mẹ nghe không." Mẹ Tiêu yêu thương nói với anh.
"Mẹ con đã biết." Tiêu Chiến mỉm cười nói với mẹ.
"Tán nhi,mấy ngày đó con tự lo cho mình hay sao." Ba Tiêu nhíu mày hỏi anh.Cho dù cả nhà có biết thì sao.Cũng không kịp tới lo cho anh.
"Là...một người bạn chăm lo cho con." Tiêu Chiến hơi bối rối, anh chưa nói dối bao giờ
"Ô bao nhiêu năm nay mẹ mới biết con có bạn nha.Là con trai hay con gái." Mẹ Tiêu nhìn gương mặt bối rối của con thì đoán được bạn đó là bạn như thế nào rồi.Bà mỉm cười hỏi anh.
"Là con trai ạ." Tiêu Chiến thấy tai hơi nóng,tuy anh không tính giấu chuyện Vương Nhất Bác với ba mẹ nhưng kêu anh tự nhiên kể đến thì không được ah,rất xấu hổ.Hình như cả nhà anh đoán được gì rồi thì phải.
"Ô bạn con thật tốt.Biết chăm sóc người bệnh nha.Hôm nào nhớ cho mẹ gọi điện cảm ơn bạn con một tiếng." Mẹ Tiêu rất nhiệt tình trêu chọc con mình.
Ba Tiêu và chị anh nhìn nhau cười khi thấy vẻ mặt bối rối của Tiêu Chiến .
"Mẹ con nhớ rồi." Anh lí nhí trả lời mẹ.
"Vậy là được rồi,con nói cho mẹ nghe thuốc nay nấu ra sao,liều lượng thế nào.Để khoảng thời gian này mẹ nấu cho con.Phải uống nhiều vậy à." Mẹ Tiêu không trêu anh nữa,bà đi đến xách cái túi thuốc lên,để lên bàn.
"Không cần đâu mẹ.Để con tự nấu là được rồi." Tiêu Chiến quẫn bách nói với mẹ.
"Tán nhi.Mẹ muốn nấu cho con,nói cho mẹ nghe cách nấu,để chút mẹ nấu bữa sáng xong sẽ nấu cho con uống." Mẹ Tiêu hiền hoà nhưng giọng nói mang theo kiên định không cho từ chối nói với anh.
"Thật ra...con...cũng không biết cách nấu." Tiêu Chiến càng nói càng nhỏ.Từ ngày phải uống thuốc tới giờ toàn là Vương Nhất Bác  nấu cho anh .Cho dù bận cỡ nào cậu cũng không cho anh nấu,luôn tranh thủ tự nấu thuốc.Cho nên làm sao anh biết cách nấu ah.
"Tiểu Tán ahh...em nói mình đã uống được một thời gian rồi,mà không biết cách nấu,vậy là sao.Có người ngày nào cũng nấu cho em ah hay là thuốc tự bò vô nồi nhỉ." Tiêu Hoài lúc này đang ngồi trên bàn,chống đầu nhìn anh mà trêu ghẹo.
"Đúng đó Tán nhi.Làm sao mà không biết cách nấu.Từ lúc uống thuốc tới giờ con chưa nấu bao giờ à." Ba Tiêu hiền từ hỏi anh.
"Con...là...bạn con nấu cho con uống." Thấy ba mẹ và chị nhìn mình chờ câu trả lời,tai Tiêu Chiến hơi đỏ lên rồi trả lời.
"Là người bạn chăm sóc lúc con bệnh phải không." Mẹ Tiêu ôn hoà hỏi anh.
"Dạ phải." tiêu Chiến cúi đầu không dám mình mọi người.
"Ai da...em trai thật tốt số nha,không biết bạn nào lại tốt đến mức có thể chăm sóc lúc em bệnh.Đã vậy còn nấu thuốc cho em,mà là một khoảng thời gian luôn nha.Sao bạn tốt của chị cũng có,mà không tốt được đến mức đó ta." Tiêu Hoài lại tiếp tục nói trúng vấn đề.
"Haaiiz bây giờ con không biết cách nấu và liều lượng thì phải làm sao nấu cho con bây giờ." Mẹ Tiêu thấy anh cúi đầu thì không tiếp tục trêu anh nữa.Bà cau mày nhìn đống thuốc.
"Không sao đâu mẹ.Liều lượng Nhất Bác đã cẩn thận chia sẵn cho con,một gói là một ngày thuốc ạ. Em ấy cũng đã ghi lại rõ ràng cách nấu cho con rồi ạ." Tiêu Chiến mở một ngăn kéo nhỏ bên hông túi,lấy ra một tờ giấy.Anh chỉ lo trả lời mẹ Tiêu để tránh đi xấu hổ của mình mà không nhận ra vấn đề trong câu nói.Đúng là chưa đánh đã khai.Thật ra Tiêu Chiến  là một người thật thà nha.
Khi anh đưa giấy Vương Nhất Bác ghi cho mẹ thì anh thấy cả nhà đang cười một cách tỏ vẻ hiểu rõ với anh.
"Ba mẹ,hai người có nghe rõ không. Nhất Bác ,em ấy.Thì ra cái người bạn  ấy là Nhất Bác ah.Đã vậy còn gọi NHất Bác  là em ấy thân thiết đến vậy chứ không dùng từ cậu ta nha.Tiểu Tán em thật ngốc.Chưa đánh đã khai.Không thú vị chút nào.Tư xuân còn hiện rõ trên mặt,em tưởng cả nhà ngu ngơ giống em không nhận ra à.Từ lúc em về,chị không nhìn thấy em đeo cái vòng trên cổ tay là chị thấy nghi rồi.Ấy đừng đỏ mặt vậy chứ." Tiêu Hoài thấy em mình khó hiểu nhìn cả nhà thì tốt bụng giúp anh nói trúng vấn đề.Cô cười gian vạch trần em trai mình.
Tiêu Chiến  xấu hổ sờ mặt mình.Anh thể hiện rõ vậy sao.Chưa gì đã bị cả nhà biết rồi.
"Con đi nấu đồ ăn sáng." Anh đưa tờ giấy cho mẹ rồi vội chạy trốn.
"Nếu như nét chữ thể hiện cho người viết thì Nhất Bác  này là một người ngay thẳng,phóng khoáng,kiên định,là người rõ ràng,dứt khoát.Không tệ. Nhưng nhỏ hơn Tán nhi sao " Ba Tiêu  nhìn nét chữ trên tờ giấy vợ mình đang cầm rồi nhận xét.
" Không Sao , chỉ cần cậu ấy yêu thương Tán nhi thật lòng là đủ rồi " Mẹ Cố nhìn Ba Tiêu nói .
"Anh ra soạn đồ cho Tán nhi tiếp  ,Hoài nhi con cũng đi sửa soạn đi còn ăn sáng,đi làm.Đừng trêu ghẹo em trai con nữa." Ba Tiêu gõ trán con gái mình rồi bước ra khỏi nhà bếp.
Tiêu Hoài le lưỡi rồi cũng đi theo ba.
"Công việc cậu ta có ổn định không." Mẹ Tiêu đứng gần con trai,phụ giúp anh ,hoà ái hỏi thăm con mình.
"Em ấy tự mở công ty,rất phát triển ạ." Tiêu Chiến không còn thấy bối rối nữa nên cũng ôn hoà trả lời với mẹ.Dù sao anh  cũng không muốn giấu gia đình mình.
"Nhất Bác  cậu ta nhỏ tuổi  hơn con nhiều không."
" Ít Hơn con 6  tuổi ạ."
"Ừ , nhỏ tuổi như thế đã tự mở được công ty hẳn là rất tài giỏi , như vậy cũng tốt, cũng chín chắn không suy nghĩ bồng bột."
"Dạ."
"Gia đình cậu ta có biết chuyện hai đứa không." Mẹ Tiêu nói ra lo lắng của mình.
Tiêu Chiến  hơi dừng tay rồi làm tiếp cong việc của mình.
"Dạ chưa.Dù sao chúng con cũng mới kết giao chưa bao lâu."
"Tán nhi.Chuyện tình cảm của con,ba mẹ không ngăn cản,sẽ ủng hộ con.Nhưng mẹ mong con sau này lỡ có chuyện gì xảy ra,con hãy nhớ đến,nghĩ đến gia đình mình được không.Ở đây con luôn còn chúng ta." Mẹ Tiêu  mỉm cười nói với anh .
"Mẹ con đã biết,con sẽ không quên đâu.Hơn nữa em ấy đối xử với con rất tốt nên mẹ hãy yên tâm ạ." Tiêu Chiến cũng cười với mẹ mình.Sẽ không có chuyện gì xảy ra.Anh  tin tưởng Nhất Bác .
"Mẹ nhìn ra được cậu ta đối xử với con rất tốt.Mẹ chỉ lo xa thôi..."
"Vâng..."
Mẹ Tiêu cùng anh  vừa nấu đồ ăn sáng vừa trò chuyên.Bà rất vui vì Tiêu Chiến  đã nói chuyện nhiều hơn,cởi mở hơn với bà.
Cả nhà   ăn sáng trong bầu không khí vui vẻ,ấm áp.Sau đó kết thúc khi Tiêu Khải  bé nhỏ thức dậy.Vui mừng,la hét um sùm,bổ nhào đến ôm lấy anh ba thân thương của mình.

P/S : Chả là qua tôi xóat lại thì có lẽ tôi đăng lộn phần rồi , không hiểu sao nó nhảy từ 23 xuống 27 rồi mới lộn về 24 . sr các cô .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro