Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bảo bối.Anh làm sao vậy?"
Vương Nhất Bác nghe thấy động tĩnh trên giường thì ngẩng đầu lên.Thấy Tiêu Chiến đã ngủ  dậy,cậu mỉm cười muốn tới chọc ghẹo anh thì thấy biểu cảm của Tiêu Chiến không được đúng lắm,không có mơ mơ màng màng như mọi lần.Vương Nhất Bác lo lắng liền nhanh chóng bước tới lên tiếng hỏi.

"Anh...không sao." Tiêu Chiến cảm thấy hơi xấu hổ.Hơi nhúc nhích cái chân không bị gì của mình.
"Không sao.Sao mặt anh nhăn nhó vậy,bị đau ở đâu sao?" Vương Nhất Bác ngồi xuống giường,cặp mày cậu  hơi nhíu lại.
"Không có.em...em đỡ anh dậy.Anh muốn...đi vệ sinh." Hai má Tiêu Chiến hơi ửng đỏ.Anh sắp không chịu nổi nữa rồi,đã nhịn từ lúc trước khi ngủ ah.Nhưng ngại nhờ Vương Nhất Bác nên anh nhịn tới giờ.
"Ah...đi vệ sinh." Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói thì chợt hiểu ra.Cũng đúng,từ lúc tỉnh dậy tới giờ cậu cho anh uống cũng nhiều nước,thêm trưa nay thím ba mua cháo cho anh ấy nữa.
"Anh muốn...đi xả hay giải quyết." Vương Nhất Bác cười gian xảo,cậu ghé vào tai anh hỏi nhỏ,tay nhanh chóng đặt lên bụng dưới đã căng cứng của Tiêu chiến,cách lớp vải quần nhấn nhẹ một cái.
Lần đầu tiên gặp bảo bối xấu hổ về vấn đề tế nhị này,cái tật xấu thích trêu chọc Tiêu Chiến đến bức bối,điên tiết của Vương Nhất Bác lại nổi dậy.Hơn nữa, Cậu muốn phạt anh.
"A...VƯƠNG NHẤT BÁC.BỎ TAY  RA." Bị cậu nhấn ngay chỗ bụng dưới đang căng cứng.Tiêu Chiến rên nhẹ,mém chút nữa là không cầm được. Anh tức giận mắng tên mặt dày Vương Nhất Bác.
"Anh chưa trả lời nha.Đi xả hay giải quyết." Vương Nhất Bác tà ác,lại nhấn nhẹ một cái.
"Đừng...đừng nhấn nữa,không phải em biết rồi sao.Đi xả...anh muốn đi xả đó ." Tiêu Chiến muốn khóc luôn rồi.Anh vội kẹp chặt hai chân mình lại.Đáng thương nhìn Vương Nhất Bác,xấu hổ nói ra.
Tiêu Chiến , anh còn không hiểu rõ tính tình Vương Nhất Bác sao,bị cậu trêu chọc,càng tức giận cậu ra tay càng ác.Con người có ba cái gấp. Nên Tiêu Chiến chính là đang nhịn .
"Lúc nãy anh mắng em .Anh hung dữ với em .Em ..Em  rất tủi thân a." Vương Nhất Bác học Tiêu Chiến chu miệng,ủy khuất nói,tay cậu vân vê nơi bụng dưới của anh.
"Hic...là anh sai rồi.Anh không nên hung dữ. Tiểu tổ tông của tôi ơi , anh biết sai rồi mau đỡ anh dậy." Tiêu Chiến  rơi nước mắt,cái tay tàn ác của Vương Nhất Bác không chịu buông tha vùng bụng căng cứng của anh. Một cảm giác quen thuộc truyền đến.
"Nhanh.Nhất Bác ,anh không chịu được nữa rồi ." Tiêu Chiến vội la lên.Gấp muốn chết anh rồi,anh  không thèm xấu hổ nữa, sĩ diện hay liêm sỉ giờ này cũng vứt hết .
"Tuân lệnh .Em bế anh đi." Vương Nhất Bác mỉm cười.Thấy Tiêu Chiến đã đến cực hạn thì không trêu chọc anh nữa.
Vương Nhất Bác nhanh chóng đỡ Tiêu Chiến dậy,thuần thục bế anh lên mà không chạm đến những chấn thương của anh.Nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh.
"Em ra ngoài đi.Anh có thể tự đi." Tiêu Chiến gắng nhịn,nói với người đang đứng đằng sau,ôm lấy mình.
"Không.Anh đứng bằng một chân sẽ không thoải mái,hai tay không thể tự do cử động nên rất dễ mất thăng bằng,sẽ ngã." Vương Nhất Bác kiên quyết từ chối.
Cậu để chân bó bột của Tiêu Chiến kê lên chân mình,vòng một tay ôm ngay bụng giúp anh cố định thân thế,một tay kéo lưng quần anh xuống,cầm lấy "tiểu Chiến" phấn nộn của vợ.
"Đáng yêu quá đi,nhìn hoài mà không chán nha." Vương Nhất Bác ngậm vành tai của Tiêu Chiến khẽ nói.Xoa nắn "tiểu Chiến " trong tay mình.
"Em bỏ tay,nhanh ra ngoài." Tiêu Chiến giận mà không dám bộc phát.Vành mắt do tức giận mà ửng đỏ,tay anh khẽ đẩy tay Vương Nhất Bác ra.Người này sao biến thái đến vậy. Anh đau lắm rồi nha.
"Bảo bối,anh đừng nhịn,sẽ không tốt cho thận đâu.Em giúp anh." Vương Nhất Bác cười khẽ nhìn Tiêu Chiến giận mà không dám nói,không báo trước bàn tay đang đặt trên bụng anh đi chuyển nhanh xuống bụng dưới,dừng ở vùng đang căng cứng mà nhấn mạnh.
"Ah..." Tiêu Chiến rên nhẹ,không nhịn được nữa,"tiểu Chiến Chiến" trong tay Vương Nhất Bác nhanh chóng cứng rắn mà...ừm xả ra. Tiêu Chiến lúc này mới thấy cơ thể  thoải mái  nhẹ nhõm ,   khẽ run nhẹ.
"Thoải mái sao.Anh đã nhịn lâu rồi phải không?" Vương Nhất Bác bên tai anh nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Chiến nhắm mắt,mặt anh đỏ bừng lên vì tiếng nước róc rách nơi bồn cầu và tình cảnh xấu hổ hiện tại. Anh mím môi lại,không trả lời.
Giải quyết,vệ sinh xong xuôi mọi việc,Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến mặt đã muốn nhỏ ra máu ra khỏi phòng vệ sinh.
"Có phải đã nhịn lâu rồi không?" Sau khi đặt Tiêu Chiến ngồi lên giường,Vương Nhất Bác  kéo ghế ngồi trước mặt anh,lên tiếng hỏi.
"Lâu rồi." Tiêu Chiến ỉu xìu trả lời.Cúi đầu  không thèm nhìn Vương Nhất Bác.
"Sao không nói em giúp ?" Vương Nhất Bác khom người mình xuống ôn nhu hỏi anh.
"Anh...chuyện này..." Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt đẹp hoàn mỹ với nụ cười ôn nhu,ấm áp của Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện thì bối rối.
"Ngại sao?" Vương Nhất Bác giúp anh nói ra.
"Phải." Tiêu Chiến lí nhí trả lời.
"Ngốc quá.Sao phải ngại.Những chuyện thân mật nhất chúng ta cũng làm rồi.Tại sao chuyện nhỏ này lại không gọi em?"Vương Nhất Bác nhỏ nhẹ nói với Tiêu Chiến.
"Anh..." Tuy chuyện quan hệ anh có thể nhiệt tình,quyến rũ,câu dẫn cậu nhưng đây là chuyện tế nhị . Vả lại anh không muốn , ngay cả nhu cầu cá nhân của mình  cũng phải dựa vào cậu . 
"Bảo bối.Những chuyện này đừng ngại ngùng với em . Em muốn chúng ta càng thân mật,thân thuộc với nhau. Em muốn tất cả mọi thứ,cho dù là nhỏ nhất của anh đều thuộc về em . Emmuốn chăm sóc cho anh cho dù là chuyện tế nhị nhất.Lần sau không được ngại ngùng mà nín nhịn lâu như vậy,phải nói cho em liền có biết không." Vương Nhất Bác ngồi thẳng dậy,hai tay ôm mặt tiêu Chiến,để anh nhìn thẳng mình.Từng lời nhẹ nhàng,giọng điệu cưng chiều mà nói với anh.
"Anh đã biết rồi." Tiêu Chiến chu miệng trả lời.Được Vương Nhất Bác  dỗ dành xấu hổ của anh đã vơi bớt.Thôi,tập cho quen vậy, anh còn phải nhờ vào cậu trong một tháng này,cho đến khi hai vai anh khỏi hẳn,có thể chống nạng được.
"Nhưng lúc nãy em rất ác.Em có biết con người có ba cái gấp không.Còn trêu chọc anh ác như vậy." Tiêu Chiến tức giận , lườm Vương Nhất Bác chuyện lúc nãy,chút nữa là anh không nhịn được mà tè dầm rồi .
"Còn không phải để phạt anh vì không chịu nói sớm,nhịn lâu như vậy,có biết sẽ ảnh hưởng tới thận không?" Vương Nhất Bác bật cười,đáng yêu quá đi. Cậu nhéo nhẹ hai má anh,trừng mắt lại với Tiêu Chiến.
"Nhưng mà em rất ác.Còn biến thái,lưu manh như vậy." Tiêu Chiến toàn đuối lý,không nói lại Vương Nhất Bác.
"Em sẽ còn biến thái,lưu manh với anh hơn nữa.Sau khi hồi phục anh có muốn thử qua chút không?" Vương Nhất Bác cười quyến rũ,cúi xuống áp môi mình  lên môi anh.Giọng nói trầm đầy gợi cảm mà mời mọc.
"Không đứng đắn. Em nghĩ anh giống em vậy hả." Tiêu Chiến lại trừng mắt lườm Vương Nhất Bác.
"Nhưng mà...anh cũng muốn thử nha~~~" Tiêu Chiến lập tức thay đổi thái độ cong cong khoé môi mình, ánh mắt đong đưa nhìn cậu dụ dỗ. anh ngậm lấy môi dưới đầy gợi cảm của Vương Nhất Bác,cắn nhẹ rồi khẽ liếm.
"Tiểu yêu tinh.Càng ngày càng hư hỏng...nhưng mà em rất thích,rất rất thích." Vương Nhất Bác bật cười trước hành vi dụ dỗ đầy đáng yêu nhưng không kém phần mê hoặc của Tiêu Chiến. Cậu cảm thấy rất may mắn khi bắt được bảo bối này về nhà.
"Vương tổng thích sao.Anh cũng chỉ hư hỏng với Vương tổng thôi. Vương tổng đỉnh của đỉnh , bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền nhất định phải bao dưỡng anh cả đời nha." Tiêu Chiến bắt chước mấy diễn viên trong phim, anh nghiêng đầu ngả lên vai Vương Nhất Bác.Rồi làm nũng,ngọt ngào nói với Vương Nhất Bác,còn ngậm lấy làn da nơi cổ của cậu,mút lấy,tạo ra một dấu hôn.Tiêu Chiến thích thú,bật cười nhìn thành phẩm của mình nơi cổ Vương Nhất Bác.
"Cẩn thận một chút.Không bị đau bây giờ.Sao mà nghịch ngợm quá vậy." Vương Nhất Bác cười cưng chiều,cẩn thận ôm lấy Tiêu Chiến.
"Nhất Bác." Tiêu Chiến nhìn dấu hôn trên cổ Vương Nhất Bác,khẽ gọi tên cậu.
"Bảo bối.Em ở đây." Vương Nhất Bác ôn nhu đáp lại Tiêu Chiến.
"Cả người anh chỗ nào cũng đều đau nhức.Rất khó chịu." Tiêu Chiến khẽ thì thầm nói.
"Ừ.Em biết.Bảo bối em đều biết." Vương Nhất Bác yêu thương nói với anh.Tay cậu khẽ sờ nơi vai đang bị cố định của Tiêu Chiến.
"Nhưng anh rất vui.Vì em luôn bên cạnh ,chăm sóc cho anh từng chút một ." Tiêu Chiến khẽ nói bên tai Vương Nhất Bác.
"Ừ.Không chỉ lúc này.Mà sau này,cả đời em đều bên cạnh anh ,chăm sóc anh,nuôi anh béo tròn quay." Vương Nhất Bác mỉm cười,hơi nghiêng đầu dụi lên trán báu vật trong lòng mình.
"Em còn phải kiếm thật nhiều tiền cho anh tiêu xài nữa." Tiêu Chiến mỉm cười,tiếp tục làm nũng với Vương Nhất Bác.
"Tất nhiên rồi.Em sẽ kiếm tiền thật nhiều để vợ em tiêu xài phung phí,không phải lo nghĩ " Vương Nhất Bác cưng chiều nói với Tiêu Chiến.
Tuy được uống thuốc,nhưng những cơn đau nhức chỉ bớt đi chứ không hết hẳn.Từng trận đau nhức vẫn luôn âm ỉ hành hạ khắp cơ thể tiêu Chiến khiến anh rất khó chịu.Nhưng anh vẫn có thể chịu được,mỉm cười vui vẻ.Vì người đàn ông mà anh yêu vẫn luôn bên cạnh,yêu thương,chăm sóc,dỗ dành anh từng chút,từng chút một. Anh không muốn Vương Nhất Bác phải lo lắng vì anh thêm nữa .
Vương Nhất Bác cẩn thận ôm lấy Tiêu Chiến ,Tiêu Chiến thì tựa vào người Vương Nhất Bác .Hai người, một cao một cao một thấp dựa và nhau nhỏ to tâm sự, được một lúc. Thì Tiêu Chiến đã mệt mỏi thiếp đi trên vai Vương Nhất Bác.
~~~oOo~~~
"Con khốn.Chỉ một việc nhỏ mà làm cũng không xong." Trác Vị rít qua kẽ răng,tức giận ném mạnh tách trà trong tay xuống.Giang Ngọc Hiểu run rẩy vội né tránh.
Trong một phòng khách sạn xa hoa Trác Vị đang rủa xả Giang Ngọc Hiểu đang quỳ trên nền sàn.
Gương mặt cậu ta đâu còn nét ngây thơ,xinh đẹp trong sáng.Mà thay vào đó là sự xấu xa,hung ác.
"Không phải chỉ cần đẩy ngã thằng bệnh hoạn đó thôi sao.Đụng tới Vương Thiên Thiên làm gì.Giờ thì hay rồi.Cấp cho nó công lao lớn như vậy." Trác Vị hung hăng đá cho Giang Ngọc Hiểu một cước.
"A...Trác thiếu gia...tôi sai rồi...tôi không biết tên Tiêu Chiến kia lại đứng vững được...càng không biết tên xã hội đen ngu ngốc đó sẽ va trúng Vương Thiên Thiên." Giang Ngọc Hiểu run rẩy trả lời.Ôm bên hông đau nhói của mình.Không dám rơi nước mắt.
Trong khoảng thời gian ăn chơi trước đây,cô đã quen biết Trác Vị.
"A vậy là do số thằng bệnh hoạn đó may mắn sao?" Trác Vị ác hiểm nhìn Giang Ngọc Hiểu.Tuy mới 18 tuổi mà Trác Vị đã thừa kế tính cách hung ác của Trác gia.
Giang Ngọc Hiểu run lên không dám trả lời.
"Hừ.Đồ chết nhát.Chí ít bọn họ chỉ nghĩ là tai nạn thôi,không biết là do chúng ta." Trác Vị cười nham hiểm.Ngồi xuống nắm mạnh cằm Giang Ngọc Hiểu.
"Đừng sợ.Người đẹp,chúng ta nên vui vẻ rồi đúng không?" Trác Vị cười với Giang Ngọc Hiểu đang run rẩy rồi đi tới giường lớn mềm mại,ngồi xuống,cởi áo khoác tắm,để lộ ra thân thể nhỏ nhắn,trắng nõn,vong eo thon gọn nhưng lại đầy những dấu hôn.
Trác Vị từ năm 14 tuổi đã tụ tập,ăn chơi,trác tán.Chưa món nào là chưa thử qua.Nhưng cậu ta che giấu rất tốt.Những bạn bè tốt,những người thân đều cho rằng cậu là một Trác thiếu gia xinh đẹp,trong sáng,ngoan ngoãn.
Trác Vị không những hung ác,lại còn là tên bệnh hoạn.Không chỉ nằm dưới thân đàn ông mà còn thích phụ nữ làm cho mình.Rên rỉ,đong đưa eo mình dưới sự phục vụ của họ.
Giang Ngọc Hiểu trong lòng thầm rủa Trác Vị là tên bệnh hoạn,đè nén cảm giác ghê tởm mà bò tới phục vụ Trác Vị.
"Ahhh....người ta muốn...aaaaa...nhanh....mạnh nữa....ahh." Trác Vị nhanh chóng rên rỉ ,đong đưa thắt lưng của cậu ta.
Tô Quân Tường nhíu mày nhìn hình ảnh bọn họ trong màn hình máy tính.Cảm giác ghê tởm nhanh chóng ùa ra.Anh tắt màn hình,nếu xem nữa sẽ ói mất.
Cứ tưởng cậu ta tuy xinh đẹp,độc ác nhưng sạch sẽ.Hoá ra khi điều tra,cậu ta lại hư hỏng,dơ bẩn,bệnh hoạn đến vậy.Anh còn nghĩ sẽ chơi đùa với Trác Vị một thời gian.Nhưng bây giờ anh ngại bẩn,không hứng thú.Tuy nhiên...Tô Quần Tường mỉm cười độc ác.Bệnh hoạn sẽ có bệnh hoạn trị.Anh không hứng thú nhưng người khác lại hứng thú ah.
~~~oOo~~~
"A..."
Tiêu Chiến vừa mở mắt tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa ngày hôm sau.Thì đột nhiên thấy gương mặt của một người phụ nữ tuổi tầm bốn mươi.Bà có khuôn mặt xinh đẹp,quý phái lại hiền hoà,phúc hậu.Gương mặt xa lạ nhưng có chút quen thuộc đang mỉm cười hoà ái nhìn anh.Tiêu Chiến giật mình,tỉnh táo hẳn,không mơ mơ màng màng như mọi lần.Theo bản năng Tiêu Chiến muốn bật người ngồi dậy vai đau nhói làm anh rên nhẹ rồi nằm im,không dám động đậy nữa.
Đây là ngày thứ tư Tiêu Chiến nằm viện.
"Chết thật.Dì làm con giật mình sao.Có đau lắm không,để đi gọi bác sĩ đến." Tiêu Như Lan vội vàng lên tiếng,bà ngồi hẳn lên giường,lo lắng nhìn tiêu Chiến.
"Con không sao.Dì đừng gọi bác sĩ.Do con phản ứng mạnh quá nên đụng tới chấn thương thôi." Tiêu Chiến cố gắng nhịn cơn đau ngăn cản người phụ nữ.Sau đó chậm rãi hít thở để cơn đau dịu xuống.
"Là lỗi của dì,đã làm con giật mình rồi." Tiêu Như Lan cười áy náy với anh.
"Không có ạ.Chỉ vì con phản ứng hơi quá thôi.Không phải lỗi của dì." Tiêu Chiến cười ôn hoà với bà.Nét thân quen trên gương mặt của người phụ nữ,thêm ánh mắt hiền từ,nụ cười hoà ái của bà,làm Tiêu Chiến không tự giác mà muốn thân thiết với bà.
"Ngoan quá.Cặp mắt con rất đẹp.Nụ cười rất trong sáng.Dì rất thích.Mà sao lại bị thương nặng đến vậy.Nhìn xem,trên đầu cũng quấn băng,vai cũng bị cố định,chân cũng phải bó bột.Có phải rất đau đớn,khó chịu lắm không." Tiêu Như Lan nhíu mày nhìn thương tích của Tiêu Chiến.
Không ngờ lại nặng đến vậy,ra tay đủ ác độc.Đứa bé nhà Trác gia này không ngờ còn nhỏ mà lại thâm ác đến vậy.
"Nhìn vậy thôi,chứ không sao đâu dì.Dù sao con cũng có uống thuốc giảm đau nên không có đau đớn gì.Cho con xin phép hỏi dì là..."Tiêu Chiến ôn hoà,lễ phép nói với bà.
"Chết.Xem dì vô ý chưa.Dì là người thân của tiểu Thiên.Để dì giúp con nâng giường lên cho con nói chuyện được thoải mái hơn." Tiêu Như Lan mỉm cười rồi nhấn nút nâng giường của Tiêu Chiến lên.
Tiêu Như Lan chỉ nói mình là người thân của tiểu Thiên.Ừm bà chính là cố ý.Rất muốn thấy biểu cảm khi kinh ngạc của Tiêu Chiến ah.
"Đây.Con uống nước đi.Mới ngủ dậy nên uống nước,như vậy mới tốt." Tiêu Như Lan đứng lên rót ly nước rồi giúp Tiêu Chiến uống.
"Con cảm ơn gì.Làm phiền dì rồi." Tiêu Chiến nhẹ nhàng cảm ơn.Là người thân của Thiên Thiên,hèn gì anh thấy quen thuộc như vậy,chắc dì là bà con bên ngoại của Thiên Thiên.
"Con đừng khách sáo nghe xa lạ lắm.Con tên Tiêu Chiến đúng không,dì gọi con là Chiến nhi được không.Nói chuyện với dì chút xíu nhé.Sẽ không phiền con nghỉ ngơi chứ." Tiêu Như Lan thân thiết nhìn Tiêu Chiến.
"Không có phiền.Dì cứ nói ạ." Tiêu Chiến mỉm cười nói với bà.Không hiểu sao,Anh rất thích người phụ nữ này.
"Chiến nhi.Dì cảm ơn con đã cứu tiểu Thiên của chúng ta.Nhìn con xem,bao nhiêu là chấn thương.Dì không biết phải cảm ơn như thế nào mới xứng." Tiêu Như Lan nâng tay rờ nhẹ vải trắng đang quấn trên đầu Tiêu Chiến, nhìn anh đầy yêu thương.
"Không có gì đâu dì." Tiêu Chiến cười ôn nhu.Anh không thấy sợ khi bà đụng chạm.
"Chậc.Cười lên rất đẹp nha.Nhìn hàng lông mi này,làm dì muốn ghen tỵ với con ghê.Dì nhìn con còn thấy thích nữa là.Dì sờ mặt con được không?"Tiêu Như Lan mỉm cười với Tiêu Chiến.Bà thấy thích chàng trai này rồi.
"Dạ được.Dì cũng rất đẹp mà." Tiêu Chiến vui vẻ đồng ý. Anh thật lòng khen Tiêu Như Lan không hề có chút nào là miễn cưỡng cả.
"Phải vậy không?" Tiêu Như Lan cười rộ lên.Bà nhìn thấy sự chân thật  trong ánh mắt của Tiêu Chiến .Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh.
"Con nói thật." Ý cười hiện rõ trong mắt của Tiêu Chiến.Tuy mới gặp lần đầu nhưng người phụ nữ này tạo cho anh cảm giác thân thiết giống như mẹ anh vậy.
"Vậy con đoán xem dì tầm bao nhiêu tuổi?" Tiêu Như Lan nháy mắt với Tiêu Chiến .
"Ưhm khoảng 40 ạ." Tiêu Chiến nói ra suy đoán của mình.
"Ha ha dì đã hơn 50 rồi." Bà bật cười vui vẻ.
"Hơn 50." Tiêu Chiến tròn mắt nhìn,hơi há miệng vì kinh ngạc.Đôi mắt to tròn của anh hơi ngây ngốc.
"Trời ạ.Sao đáng yêu quá đi." Tiêu Như Lan nhìn biểu tình hơi ngốc của Tiêu Chiến thì vui vẻ,đưa tay nhéo nhẹ má anh.
"Con...tại con nhạc nhiên quá.Dì thật sự rất trẻ so với tuổi." Tiêu Chiến hơi ngại ngùng.
"Ừ.Nhìn con thật sự rất đáng yêu.Chẳng như mấy thằng con trai nhà dì.Tuy đứa nào cũng tốt,cũng giỏi nhưng tụi nó lại không đáng yêu như vậy ah.Đi suốt ngày,không chịu ở nhà với dì." Tiêu Như Lan bĩu môi,oán trách.Tay bà vuốt nhẹ má Tiêu Chiến.
"Nhưng con thấy dì rất hạnh phúc,vui vẻ."Tiêu Chiến mỉm cười với bà.
"Phải dì rất hạnh phúc.Vì con trai và con dâu dì đều thương dì,rất ngoan.Nhưng phải chi đi có thêm một đứa là con nhỉ.Vừa kiên nhẫn nói chuyện vói dì,lại ngoan ngoãn,đáng yêu như vậy." Tiêu Như Lan nắm tay Tiêu Chiến.Nhìn anh yêu thương.Bà rất hài lòng về Tiêu Chiến.
Tuy chấp nhận chuyện của con trai.Nhưng trong lòng bà vẫn lo lắng.Không biết chàng trai mà con trai bà chọn là người như thế nào,tính cách ra sao.Bà cũng là một người làm mẹ,có tâm tư lo sợ.Dù nghe chuyện Tiêu Chiến cứu Thiên Thiên,nghe em dâu Lãnh Nguyệt,nghe Thiên Thiên kể nhiều điều về Tiêu Chiến,bà cũng tin tưởng vào ánh mắt con trai mình.Nhưng bà vẫn lo lắng.Nên hôm nay bà không nói cho Vương Nhất Bác biết mà đến bệnh viện thăm Tiêu Chiến .Muốn tiếp xúc,xem anh là người như thế nào . 
Quả thật khuôn mặt Tiêu Chiến rất đẹp,từng đường nét nhu hoà,tinh tế.Khi Tiêu Chiến mở mắt ra,bà ngạc nhiên vì cặp mắt rất đẹp,ánh mắt trong suốt,sạch sẽ không có chút tạp niệm,tối tăm.
Khi Tiêu Chiến nói chuyện, luôn kiên nhẫn,nhỏ nhẹ,thật thà trong từng lời nói.Nụ cười lại trong sáng,thật tâm.Tuy còn trẻ nhưng ở Tiêu Chiến lại có khí chất bình thản,ôn hoà làm cho bà cảm thấy thoải mái,vui vẻ khi nói chuyện .Không có mệt mỏi hay gượng ép,phải giữ phong cách của quý phu nhân như nói chuyện với vị tiểu thư,công tử nhà quyền quý luôn tỏ vẻ tao nhã,khí chất hơn người kia.Bà rất thích Tiêu Chiến .
"Nói chuyện với dì rất vui." Tiêu Chiến cười tươi với Tô Như Lan.
"Xem cái miệng nhỏ ngọt ghê không.Cười như thế này cũng đẹp nữa.Nghe tiểu Thiên nói con hết hè này là con hoàn thành xong luận án đúng không?" Tiêu Như Lan cười rộ lên.
"Dạ."
"Con học đại học mỹ thuật đúng không.Chuyên ngành con học là gì?"
"Con học bên thiết kế đồ họa."
"Con có thể vẽ chân dung không?"
"Dạ có."
"Hôm nào vẽ cho dì một bức nha."
"Vâng."
....
Tiêu Như Lan trò chuyện vui vẻ,không ngừng với Tiêu Chiến.
"Hai người nói chuyện rất vui nha." Một giọng nói ôn hòa,ấm áp phát ra từ cửa phòng bệnh,cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên thì sững người.Rất giống.
"Ông xã.Anh mua trái cây về rồi à.Mau vào ngồi nghỉ,nói chuyện với Chiến nhi.Đưa giỏ cho em,em đi rửa,gọt cho Chiến nhi ăn." Tiêu Như Lan thấy chồng bà là Vương Thiên Hạo bước vào thì đứng dậy,cười ngọt ngào với ông.Bước đến đỡ giỏ trái cây trong tay chồng bà.
Tiêu Chiến chết lặng nhìn người đàn ông trung niên thân thể cao lớn,thân hình lại cân đối,chuẩn mực.Khuôn mặt anh tuấn,đẹp từng góc cạnh,tuy đã có dấu vết thời gian nhưng không hề ảnh hưởng đến nét đẹp của ông.
Ông nở nụ cười ôn hoà,hiền từ với Tiêu chiến.
Phiên bản hoàn hảo của Vương Nhất Bác khi tới tuổi trung niên.Tiêu Chiến cảm thấy anh sắp tìm thấy chân lý rồi.

Hắc hắc bố mẹ ck tương lai của anh tìm tới tận nơi rồi nha Chiến ca .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro