Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cha,mẹ.Sao hai người lại ở đây?Tiểu Thiên đâu ạ."

Sau khi Vương Thiên Hạo mới vào phòng bệnh.Vương Nhất Bác cũng vừa trở lại,đi ra từ khúc cua mà vào phòng.Cậu ngạc nhiên khi thấy cha mẹ mình đang đứng ở trong phòng bệnh của Tiêu Chiến mà không phải cô em họ mà cậu  canh chừng Tiêu \Chiến giúp cậu.
Oành...Tiêu Chiến ngay khi nghe câu nói của Vương Nhất Bác thì đầu nhỏ trực tiếp nổ tung vì chấn động...cha...mẹ...Vương Nhất Bác. Anh chết ngồi tại chỗ.Dì xinh đẹp,hiền từ vừa vui vẻ nói chuyện với anh là ....
"Còn không phải tại con sao?Không cho mẹ đến đây.Mẹ nhịn không được nên mới tới thăm cậu áy,tiểu Thiên đã đi về rồi." Tiêu Như Lan ai oán nhìn Vương Nhất Bác.Bà xỉa xỉa ngón tay lên ngực cậu.
"Rất thích sao?" Vương Thiên Hạo ôn nhu hỏi vợ mình.Ông nhìn ra được vợ mình rất thích chàng trai này.
"Em thích Chiến nhi lắm.Vừa ngoan lại đáng yêu.Lại đẹp nữa.Anh nói chuyện với cậu ấy đi,anh sẽ thích đó." Tiêu Như Lan mắt loé sáng,mỉm cười với chồng mình.
"Mẹ à..." Vương Nhất Bác nhìn biểu tình của mẹ mình thì cười bất đắc dĩ.
"Hừ nể tình ánh mắt của con tốt,nên mẹ bỏ qua việc này cho con." Tiêu Như Lan trường mắt với Vương Nhất Bác.
"Bà xã.Có phải chúng ta làm cậu ấy sợ rồi không?" Vương Thiên Hạo nhìn Tiêu Chiến , biểu tình phong phú, mặt hết trắng lại đỏ,  đang chết ngồi trên giường,ông mỉm cười hoà ái,vỗ nhẹ cánh tay vợ mình.
"Bảo bối.Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ngây ngốc ngồi trên giường thì mỉm cười, cậu đang muốn bước đến bên anh thì...
"Tránh ra,để mẹ.Con mau đi rửa trái cây cho mẹ.Ông xã qua đây với em." Tiêu Như Lan uy vũ đẩy Vương Nhất Bác ra,đưa giỏ trái cây cho cậu rồi kéo tay chồng bà tới giường của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác nhìn giỏ trái cây trong tay rồi nhìn mẹ mình đang ngồi trên giường bảo bối,cha thì kéo ghế ngồi kế bên.Vợ mình thì đang ngây ngốc nhìn hai người họ.Ừm hình như anh ấy bị dọa sợ mất rồi.Cậu bật cười rồi nhận mệnh đi rửa trái cây.
"Chiến nhi ngoan,sao vậy.Dì làm con sợ à.Dì chỉ muốn làm con kinh ngạc thôi." Tiêu Như Lan cười hoà ái với Tiêu Chiến,nắm nhẹ tay anh.
"Con...Vương lão gia,Vương phu nhân...con..." Tiêu Chiến nghe bà hỏi thì hồi thần.Anh hơi bối rối.Không nghĩ sẽ gặp cha mẹ Nhất Bác sớm như vậy.Anh chưa chuẩn bị sẵn sàng.Liệu bọn họ có thích anh,chấp nhận anh hay không.
"Sao lại gọi Vương phu nhân xa lạ như vậy.Không phải lúc nãy gọi dì ngọt ngào lắm sao?" Tiêu Như Lan nắm chặt tay Tiêu Chiến,mỉm cười trách nhẹ anh.
"Gọi chú Thiên Hạo." Vương Thiên Hạo ôn hoà nói với Tiêu chiến đang sợ hãi ngồi trên giường.
"Nhưng...con..." Tiêu Chiến  hơi sợ .
"Đứa nhỏ ngoan,không phải sợ.Là dì muốn làm con kinh ngạc thôi." Tiêu Như Lan hoà ái,dịu dàng nói với Tiêu Chiến .Bà đưa tay xoa nhẹ má anh.
"Chuyện của hai đứa,Nhất Bác đã nói cho chúng ta biết rồi.Chúng ta đã đồng ý nên con đừng lo lắng." Vương Thiên Hạo biết anh đang lo lắng điều gì nên hiền từ trấn an Tiêu Chiến.
"Con xin lỗi.Chỉ là con không nghĩ tới thôi ạ." Tiêu Chiến cúi đầu,hai tay anh nắm lại với nhau.
"Đứa nhỏ này.Nhìn chúng ta giống loại người khó tính,khắc khe,bảo thủ,chia rẽ tình ái lắm sao,sao lại không nghĩ tới?" Tiêu Như Lan nhéo nhẹ má Tiêu Chiến.
"Không có.Vương phu nhân..." Tiêu Chiến vội ngẩng đầu muốn giải thích thì bị bà cắt ngang.
"Gọi dì với chú Thiên Hạo." Tiêu  Như Lan mạnh mẽ nói.
"Dì,chú Thiên Hạo." Tiêu Chiến ngoan ngoãn.
"Ngoan.Con đang muốn nói gì." Tiêu Như Lan vừa lòng mỉm cười.
"Con chỉ không nghĩ sẽ gặp dì với chú sớm như vậy.Con sợ,con chưa chuẩn bị sẵn.Lại gặp hai người trong tình cảnh này." Tiêu Chiến nắm chặt hai tay mình.
"Không phải sớm hay muộn con sẽ gặp dì với chú sao.Hai đứa con tuy mới quen nhau,đã xác định thì con gặp chúng ta sớm một chút cũng không sao." Tiêu Như Lan hào ái nói.
"Hơn nữa,tuy mới gặp mặt con nhưng dì rất thích con.Chúng ta cứ vui vẻ,thoải mái trò chuyện như lúc nãy là được rồi.Con đừng xấu hổ,hay ngại ngùng với chúng ta." Bà vỗ nhẹ bàn tay Tiêu Chiến.
"Dì.Con cảm ơn dì." Tiêu Chiến được bà trấn an thì cong cong khoé mắt,cười tươi với bà.
"Khờ quá." Tiêu Như Lan vui vẻ xỉa nhẹ trán Tiêu Chiến.
"Mẹ.Anh ấy bị thương trên đầu nữa đó.Mẹ nhẹ tay chút." Vương Nhất Bác vừa rửa trái cây xong thì thấy mẹ mình đang xỉa trán Tiêu Chiến thì nhăn nhó.
"Mẹ biết.Không đợi con nhắc.Mau gọt táo đem qua đây cho Chiến nhi ăn.Không biết chăm sóc gì hết.Con xem Chiến nhi gầy đến mức này."Tiêu Như Lan lườm Vương Nhất Bác.
"Rất gầy." Vương Thiên Hạo gật đầu phụ họa vợ mình.
"Không phải đâu dì.Là do thể chất của con,không phải do Nhất Bác." Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác bị mắng thì vội vàng lên tiếng.
"Con không cần sót thương nó.Da mặt nó dày,cứ để bị mẹ nó mắng một chút cũng không xi nhê đâu." Vương Thiên Hạo lên tiếng chọc ghẹo Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác nghe vậy thì mỉm cười im lặng,ngoan ngoãn gọt trái cây.
"Đúng đó.Con không cần lo cho nó.Để dì xem,sao lại gầy như vậy chứ.Không được,từ ngày mai...không phải từ tối nay dì phải tẩm bổ cho con mới được.Phải mập lên 5-10 kg mới được.Quyết định vậy đi." Tiêu Như Lan nghiêng đầu,nhìn Tiêu Chiến từ trên xuống dưới.Đánh giá rồi quyết định.
"Dì,con không...." Tiêu Chiến muốn ngăn cản bà.Chỉ một mình Vương Nhất Bác ép anh ăn thôi,anh đã mệt đứt hơi rồi,giờ thêm mẹ cậu ấy nữa.
"Còn phải uống sữa nữa.Như vậy mới đủ chất. Chiến nhi con có uống sữa không?" Tiêu Như Lan lại cắt ngang.
"Dạ khô..." Tiêu Chiến muốn trả lời không,annh không thích uống.
"Có mẹ.Ngày nào anh ấy cũng uống hai ly." Vương Nhất Bác nhanh chóng trả lời,dừng tay đang múa trên trái táo. Cậu ngẩng đầu cười gian xảo với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác.Một ngày anh uống hai ly lúc nào.
Vương Nhất Bác nhún vai.Không phải ngày nào em cũng pha cho anh sao,nhưng anh không chịu uống.
Tiêu Chiến lại trừng .Tại anh không thích.
Vương Nhất Bác cười xấu xa.Em biết.
"Được rồi,hai đứa đừng liếc mắt đưa tình nữa.Quyết định vậy đi.Mỗi ngày con phải uống ba ly cho dì." Tiêu Như Lan còn không hiểu sao.Bà bật cười.
"Nhưng dì,con..." Tiêu Chiến mếu máo.Đừng.
"Không được phản đối." Tiêu Như Lan mỉm cười hoà ái nhưng...ai dám phản đối.
"Con biết rồi ạ." Tiêu Chiến ỉu xìu.
"Nhìn xem đáng yêu chưa này." Tiêu Như Lan bật cười vui vẻ.
"Cha mẹ.Hai người ăn trái cây.Không phải con đã nói mẹ sẽ thích anh ấy sao." Vương Nhất Bác bưng dĩa trái cây đã được gọt tỉa tỉ mỉ. mỉm cười nói với mẹ mình rồi kéo thêm một cái ghế ngồi xuống cạnh cha.

"Ừ con nói rất đúng.Đây,Chiến nhi,con ăn miếng này đi.Con có thể tự ăn không." Tiêu Như Lan mỉm cười trả lời con trai,bà ghim một miếng táo cho Tiêu Chiến.
"Dạ được.Con cảm ơn dì.Chú với dì cũng ăn đi ạ." Tiêu Chiến giơ phần cánh tay có thể cử động được nhận lấy.
"Con cứ ăn đi.Kệ chúng ta." Vương Thiên Hạo hiền từ nói với anh.
"Nhìn con xem,cứ như con thỏ gặm cà rốt vậy,cứ tự nhiên đi.Chúng ta là người nhà.Con đừng ngại." Tiêu Như Lan thấy Tiêu Chiến không dám ăn,cứ gặm từng chút thì bật cười.Bà để nguyên dĩa lên cho anh,rồi vuốt nhẹ tóc Tiêu Chiến . 
Tiêu Chiến hơi xấu hổ,cười ngại ngùng với bà.
Nghe câu sau của bà,tim Tiêu Chiến đập nhanh.Họ xem anh như người nhà sao.Tay anh khẽ run lên vì kích động
"Chiến nhi.Con học bên chuyên ngành đồ họa đúng không.Lĩnh vực của con có rộng không?" Vương Thiên Hạo nhận ra Tiêu Chiến đang kích động,ông liền dời chú ý của anh.
"Dạ có.Ngoại trừ thời trang ra thì mọi lĩnh vực con có thể vẽ." Tiêu Chiến luôn tự tin vào khả năng của mình.
"Nghe tiểu Thiên nói con có chút thành tựu,nổi tiếng trong trường học cũng như làm việc bên ngoài đúng không?" Vương Thiên Hạo tiếp tục trò chuyện với Tiêu Chiến.
"Dì không ngờ nha.Con bận như thế mà vẫn nhận việc bên ngoài làm  sao?" Tiêu Như Lan khen ngợi Tiêu Chiến .
"Chú với dì đừng nghe Thiên Thiên.Con chỉ là làm thêm thôi ạ." Tiêu Chiến xấu hổ,gò má hơi đỏ lên.
"Không phải xấu hổ.Chúng ta thật tình khen con." Vương Thiên Quân cười hoà ái với anh.
Chàng trai này rất trong sáng,thật thà,không có nửa phần giả tạo,ánh nhìn ngay thẳng không có chút tâm kế.Trai hay gái cũng được, ít tuối hay nhiều tuổi hơn cũng được ,chỉ cần là người tốt,thật lòng với con trai ông là được rồi.Vẫn phải nói,mắt nhìn của Nhất Bác rất tốt.Chỉ có thằng út nhà ông...Haizz nó không mang về mấy chục đứa cháu cho ông là mừng lắm rồi.
"Chiến nhi.Sau này làm luận án xong con có tính vào công ty nào không?" Vương Thiên Quân lại hỏi anh.
"Con không tính đi làm ở công ty,con chỉ hợp tác với họ ở mức độ nào đó thôi." Tiêu Chiến nhẹ nhàng trả lời.
"Sao con nghĩ vậy.Đó là môi trường tốt để con phát triển tài năng.Đừng suy nghĩ nhiều về câu hỏi này của chú.Chú chỉ đơn giản muốn hiểu thêm thôi." Vương Thiên Quân mỉm cười ôn hoà với Tiêu Chiến.
"Con...vì con..." Tiêu Chiến hơi ngập ngừng.Vương Nhất Bác biết chuyện của anh nên anh có thể thẳng thắng với cậu.Nhưng với cha mẹ em ấy...
"Bảo bổi.Không sao,anh muốn thì cứ nói." Vương Nhất Bác đứng lên,đi vòng qua bên kia giường,ngồi xuống ôm nhẹ vai Tiêu Chiến.
"Chú xin lỗi.Là chuyện riêng tư khó nói thì con không cần trả lời chú cũng được."Nhận thấy tiêu Chiến không được thích hợp thì Vương Thiên Hạo hiền từ lên tiếng.
"Đúng đó.Con không cần trả lời đâu." Tiêu Như Lan nhẹ nhàng nói vớiTiêu Chiến.
"Không sao ạ.Vì con có vấn đề về tâm lý nên không thể quá tiếp xúc với người xa lạ được." Tiêu Chiến mỉm cười trả lời câu hỏi của Vương Thiên Quân.Anh giơ cổ tay trái có vết sẹo dài cho ông thấy.
Vương Nhất Bác cúi xuống hôn nhẹ lên vai anh.
Tiêu Chiến không muốn giấu diếm họ quá khứ của mình.anh nhận ra họ thật tâm yêu thích mình.Hơn nữa nếu để sau này cha mẹ Vương Nhất Bác phát hiện được,anh sợ sẽ gây ra hậu quả xấu.
"Con có thể kể cho chúng ta nghe đã xảy ra chuyện gì không?" Tiêu Như Lan khẽ vuốt lên vết sẹo nơi cổ tay Tiêu Chiến.
"Dạ được.Năm con 15 tuổi...." Tiêu Chiến nhỏ giọng kể lại chuyện khi đó của bản thân.
Giọng anh mang theo sự bình thản như kể lại câu chuyện mà mình đã chứng kiến của người khác.Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh,mỉm cười yêu thương,vuốt nhẹ cánh tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến muốn nói ra không phải để lôi kéo tình cảm của ông bà Vương.Chỉ đơn giản,anh thật sự thích hai vị trưởng bối hoà ái,hiền từ này.Không muốn giấu diếm bất cứ chuyện gì.
"Đứa nhỏ này.Sao lại nông nổi,khờ khạo vậy chứ.Lúc đó không đau sao?" Tiêu Như Lan nghe xong thì nhíu mày trách nhẹ Tiêu Chiến.
"Lúc đó con không suy nghĩ được nhiều ạ." Tiêu Chiến nhìn thấy sự quan tâm,lo lắng trong mắt bà.Anh cảm động hơi ửng đỏ vành mắt.
"Không những khờ mà còn mít ướt nữa chứ.Xem con kìa." Tiêu Như Lan mỉm cười,ôn nhu xoa nhẹ vành mắt Tiêu Chiến.
"Dù sao chuyện cũng qua.Con đã biết suy nghĩ,thay đổi tư tưởng làm ba mẹ con yên tâm là tốt rồi." Vương Thiên Quân cũng lên tiếng dỗ dành.
Haizzz nhà có ba thằng con trai,thêm một đứa con dâu.Đứa nào đứa nấy đều thông minh,tài giỏi,gian xảo,mạnh mẽ làm cho ông tự hào nhưng lại có chút tiếc nuối của niềm vui làm cha.Gặp Tiêu chiến  ngoan hiền,đáng yêu,thật thà lại ôn hoà,tài giỏi thật sự khiến ông thật tâm yêu thích .Bây giờ lần đầu tiên được dỗ dành con cháu cũng bù lại tiếc nuối trong lòng.Ông đã hiểu vì sao vợ mình lại thích chàng trai này đến vậy .
"Con cảm ơn chú và dì chấp nhận cho Nhất Bác và con." Tiêu Chiến nở nụ cười từ trong tâm của mình với ông bà Vương.Nụ cười xuất phát từ trong tim,như đối với ba mẹ anh.Nụ cười chân thành,rạng ngời,trong sáng lại đẹp đẽ.
"Thật là,muốn làm dì rụng tim luôn à.Cười lên đẹp quá đi." Tiêu Như Lan yêu thích,vươn tay nhéo hai má Tiêu Chiến.
"Mẹ.Nhẹ tay.Xệ má anh ấy bây giờ." Vương Nhất Bác nhanh chóng lên tiếng.Giỡn hoài,để mẹ cậu nhéo riết rồi ghiền thì sao. Cậu phải bảo vệ chủ quyền chứ .
"Mẹ không nói chuyện với con." Bà liếc Vương Nhất Bác một cái dài thật dài.

"Chiến nhi.Lúc dì nghe Nhát Bác come out.Dì vì thương con mình nên đi mới đồng ý chuyện hai đứa nhưng trong tâm dì vẫn có chút gì đó lo lắng.Nghe em dâu và tiểu Thiên kể về con,dì có thể đoán được con là chàng trai tốt.Nhưng dì vẫn chưa yên tâm và có gút mắt trong lòng." Tiêu Như Lan buông tha hai má Tiêu Chiến ,cầm lấy tay anh ,bà nhẹ nhàng nói.
"Nên hôm nay dì mới không nói cho Nhát Bác nghe mà đến đây để gặp con.Nhân cơ hội nó ra ngoài mà nói chuyện với con.Nếu con là người có tính toán,lợi dụng chuyện cứu tiểu Thiên mà lấy lòng gia đình chúng ta,hay có chút xíu giả tạo.Dì nhất định sẽ phản đối chuyện hai đứa,cho dù Nhất Bác yêu con sâu đậm đến mức nào,khổ sở như thế nào thì dì cũng sẽ kiên quyết tách hai đứa ra." Tiêu Như Lan hoà ái,yêu thương nhìn Tiêu Chiến.
"Nhưng con đã thành công thuyết phục được dì.Chỉ cần tiếp xúc với con trong khoảng thời gian không nhiều dì đã thật sự hài lòng về con,thật tâm yêu thích con.Ở con có sự bình thản,ôn hoà làm dì cảm thấy thoải mái,nhẹ nhàng khi trò chuyện với con.Lại có nét ngây ngô,đáng yêu.Nhưng quan trọng nhất là ánh mắt và nụ cười của con.Thật thà,trong sáng,xuất phát từ nội tâm,không có tính toán,giả tạo.Rất đẹp,tâm hồn con rất sạch sẽ.Nên dì đã bị con thuyết phục hoàn toàn.Xem con như Nhất Bác mà yêu thương." Tiêu Như Lan vỗ nhẹ bàn tay Tiêu Chiến.
"Ông xã.Em nói có đúng không." Tiêu Như Lan mỉm cười hỏi ý chồng mình.
"Còn phải hỏi anh sao.Ánh mắt em luôn tốt." Vương Thiên Hạo mỉm cười gật đầu với vợ.
"Ôi.Sao lại khóc rồi.Ngoan,thân thể con không tốt,đừng khóc." Tiêu Như Lan quay lại thì thấy Tiêu Chiến đã rơi nước mắt.Bà vội chồm tới,cẩn thận ôm anh mà dỗ dành.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Chiến.Bảo bối ngốc này,không biết bản thân mình có bao nhiêu tốt đẹp,không tự tin vào con người mình,toàn ép buộc bản thân vào bế tắc.
"Con không nghĩ mình sẽ may mắn đến vậy.May mắn gặp được Nhất Bác,may mắn được em ấy yêu thương.Con không nghĩ con lại may mắn được chú với dì chấp nhận con và yêu thích con.Con không nghĩ là mình may mắn đến vậy." Tiêu Chiến nghẹn ngào nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Anh luôn nghĩ chỉ có mỗi ba mẹ mình vui vẻ chấp nhận chuyện của anh với Vương Nhất Bác.Còn cha mẹ cậu sẽ không như vậy. Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác rất nhiều nên rất lo sợ,bất an về thái độ của họ đối với anh,sợ Vương Nhất Bác sẽ vì mình mà bị dồn ép.Tuy đã được cậu khuyên nhủ,trấn an nhưng nỗi sợ đó vẫn luôn trong tâm trí  Tiêu Chiến.
Hôm nay khi bất ngờ gặp cha mẹ Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến không ngờ họ không chỉ chấp nhận mà còn yêu thương mình.Nên khi nghe những lời nói dịu dàng của mẹ cậu,bản thân không nhịn được mà bật khóc,lộ ra tất cả bất an,lo sợ của mình trước mặt họ.
"Con đừng khóc,lại ảnh hưởng đến thân mình bây giờ." Vương Thiên Hạo thấy vậy cũng mềm lòng mà tiến lại dỗ Tiêu Chiến.
"Sao mà mít ướt quá vậy." Tiêu Như Lan vẫn ôm Tiêu Chiến,vui vẻ bật cười.
"Không phải em đã nói rồi sao.Cha mẹ nhất định sẽ thích anh.Cứ thích ép buộc mình không.Ngoan đừng khóc nữa,hôm qua cũng mới khóc.Sao càng nuôi càng mít ướt vậy ta. Anh mà không nín thì ngập luôn bệnh viện,nhấn chìm mọi người bây giờ." Vương Nhất Bác vỗ lưng Tiêu Chiến,trêu chọc anh.
"Em có nói quá không vậy." Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác trêu ghẹo thì xấu hổ rời khỏi cái ôm của Tiêu Như Lan,đỏ mặt,hít hít cái mũi,trừng mắt với cậu.
"Còn không đi lấy khăn lại đây cho mẹ.Ở đó mà trêu ghẹo Chiến nhi.Con rảnh quá ha.Nhanh đi." Tiêu Như Lan cũng quay sang trừng mắt với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vui vẻ nghe mẹ mắng,vui vẻ chạy vào nhà vệ sinh lấy khăn đã thấm nước ấm đưa cho mẹ mình.Để bà lau mặt cho Tiêu Chiến.
Bốn người họ vui vẻ nói chuyện,rồi cùng nhau ăn tối.
Xong bữa tối cha mẹ Vương cùng nhau trở về.Mẹ Vương còn lưu luyến ôm rồi hôn má Tiêu Chiến một cái mới vừa lòng,hẹn ngày mai đem cơm trưa do bà nấu cho anh,kèm theo mua sữa cho anh uống,làm Tiêu Chiến khổ không thôi.Cha Vương không thua kém,vuốt nhẹ đầu Tiêu Chiến,làm cho ông có cảm giác rất thành tựu.
Sau khi tiễn cha mẹ,Vương Nhất Bác lau người,thay đồ cho Tiêu Chiến rồi tắm rửa cho bản thân.Tiêu Chiến thì gọi điện về cho ba mẹ.
Từ ngày biết Tiêu Chiến sẽ ở chung với Vương Nhất Bác,ba mẹ anh cũng ít gọi điện cho Tiêu Chiến vì sợ ảnh hưởng đến đôi trẻ đang yêu nhau,nhưng cũng là 1 tuần phải 1 lần nói chuyện với anh,thời gian cuộc gọi lại dài hơn nhiều.Thêm nghe giọng điệu của con trai luôn vui vẻ,lại có phần hoạt bát,thường xuyên trêu ghẹo họ,làm ba mẹ Tiêu cũng yên tâm.Cho nên mấy ngày nay Tiêu Chiến xảy ra chuyện không gọi về nhà nên họ cũng chưa biết tin.Đang khi ba mẹ Tiêu muốn gọi cho cậu,thì con trai đã gọi về cho họ.
"Sao vậy,sao lại ngồi thẩn thờ vậy.Ở nhà có chuyện hay sao,hay anh khó chịu ở đâu?" Vương Nhất Bác vừa tắm xong thì thấy Tiêu Chiến đang ngồi thẩn thờ trên giường. Cậu nhanh chóng bước tới,kéo ghế ngồi đối diện Tiêu Chiến.
"Sao em không lau tóc đi,để bị cảm bây giờ.Hiện tại anh không thể lau cho em được đâu." Tiêu Chiến hồi thần,mỉm cười với Vương Nhất Bác.
"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác vuốt đầu Tiêu Chiến.
"Anh không có nói cho ba mẹ tình trạng hiện nay của anh." Tiêu Chiến ỉu xìu nói.
"Tại sao? Anh không nói,lỡ sau này cô chú biết được sẽ tự trách bản thân họ thì sao?" Vương Nhất Bác nhíu mày không đồng ý với cách làm của Tiêu Chiến.
"Không thì đưa đây Em nói,dù sao nói cho cô chú vẫn tốt hơn." Vương Nhất Bác nói rồi vươn tay lấy điện thoại của Tiêu Chiến .Mấy ngày nay nhiều việc nên cậu cũng quên mất chuyện này.
"Đừng , Nhất Bác." Tiêu Chiến vội ngăn lại.
"Vì sao.Không muốn em nói chuyện với họ." Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi Tiêu Chiến.
"Không phải.Anh không nói vì anh không muốn ba mẹ lo lắng.Hai người nhất định sẽ vứt bỏ,mặc kệ tất cả mà đến đây chăm sóc anh.Ba mẹ đã khổ cực vì anh nhiều rồi,anh không muốn họ vì anh mà lo lắng nữa." Tiêu Chiến nói ra suy nghĩ của mình với Vương Nhất Bác.
"Là vì cô chú thương yêu anh. Em biết trong lòng anh có khúc mắt với ba mẹ.Nhưng trong khoảng thời gian qua không phải anh đã thoải mái hơn rất nhiều sao." Vương Nhất Bác ôn nhu nói với Tiêu Chiến.
"anh biết ba mẹ luôn áy náy,yêu thương,muốn bù đắp cho anh. anh đã bỏ được khúc mắt trong lòng mình,nhưng ba mẹ anh thì chưa.Nếu ba mẹ mà biết tình trạng của anh,họ sẽ vất bỏ tất cả,công việc,nhà cửa.Thậm chí là chị và em trai nhỏ của anh mà đến đây.Dồn hết tâm trí vào anh.Nên anh không muốn nói cho ba mẹ biết." Tiêu Chiến nhẹ nhàng giải thích cho Vương Nhất Bác.
"Ừ.Nhưng anh không nhớ họ sao." Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến.
"Sao anh lại  không nhớ.Trong bốn ngày qua,khi bị những cơn đau hành hạ,anh rất nhớ ba mẹ.Muốn họ đến đây với anh.Chiều nay gặp chú và dì,anh lại thêm nhớ ba mẹ mình.Nhưng anh không muốn họ đau ;lòng  vì anh nữa." Tiêu Chiến buồn bã nói với Vương Nhất Bác.
"Bảo bối." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gọi tên anh.
"Hơn nữa,anh đã có ô sin toàn năng ở đây hầu hạ anh,thì tại sao anh phải để ba mẹ anh đến đây chịu cực chứ." Tiêu Chiến biết cảm xúc của mình ảnh hưởng đến Vương Nhất Bác thì hất mặt nói với Vương Nhất Bác,chuyển đề tài.
"Phải phải.Đã có em rồi ,không nên làm phiền ba mẹ vợ." Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến muốn dời đề tài,cũng vui vẻ hùa theo anh.
"Ai ba mẹ vợ em." Tiêu Chiến hung dữ.
"Ah em gọi anh là vợ thì ba mẹ anh chính là ba mẹ vợ em,không phải sao." Vương Nhất Bác ra vẻ nghiền ngẫm.
"Ai là vợ em , ai thèm là vợ em." Tiêu Chiến trừng mắt với Vương Nhất Bác.
"Bảo bối à.Là người thì phải biết chịu trách nhiệm,anh đã cướp sự trong trắng của người ta,bây giờ còn không thừa nhận.Em muốn cáo trạng với ba mẹ vợ." Vương Nhất Bác ủy khuất,giơ tay muốn lấy điện thoại của Tiêu Chiến.
"Nhất Bác . Em có thể lưu manh hơn nữa không." Tiêu Chiến nghiến răng,là ai cướp của ai hả .
"Có thể ah.Với anh em không bao giờ thiếu." Vương Nhất Bác nháy mắt với Tiêu Chiến
"Em lăn đi cho anh." Tiêu chiến hơi xấu hổ.
"Không được.Em đã hứa với mẹ sẽ chăm sóc anh cẩn thận rồi , không lăn đi được a ."Vương Nhất Bác lắc đầu,ra vẻ em muốn lăn đi lắm mà không thể.
"Em.. anh còn chưa xử lý em.Đã biết anh không thích uống sữa sao còn nói với dì mỗi ngày anh đều uống hai ly." Tiêu chiến nhớ thù cũ,dùng chân lành lặn đá Vương Nhất Bác.
"Ấy đừng đá em,không thì bó bột nốt chân còn lại luôn bây giờ.Còn không phải do anh sao,mỗi ngày em đều pha cho anh,anh đều không chịu uống.Ép uống thì anh tỏ vẻ đáng thương,không thì quyết liệt chống cự.Em sao dám mạnh tay với anh.Nên em đành phải để mẹ ra tay thôi ." Vương Nhất Bác nhún vai trả lời.
"Anh không thích thật mà." Tiêu Chiến làm nũng.
"Anh nên nói với mẹ." Vương Nhất Bác nhéo má anh.
"Em nói cho anh." Tiêu Chiến trừng mắt .
"Em cũng không dám nói đâu, mẹ mắng em." Vương Nhất Bác lại nhéo nhéo.
"Vậy Em  uống cho anh ."  Tiêu Chiến mếu máo.
"Em không thích uống sữa." Vương Nhất Bác làm vẻ mặt đau khổ.
"Vậy tại sao em bắt anh uống." Tiêu Chiến hờn dỗi nói với Vương Nhất Bác.
"Vì em cao to,khỏe mạnh,đẹp trai ngời ngời.Còn anh tuy rất đẹp nhưng lại gầy quá,sức khỏe lại yếu hơn em , nên anh phải uống." Vương Nhất Bác bật cười.Mổ lên cái miệng nhỏ nhắn đáng yêucủa Tiêu Chiến .
"Không công bằng.Anh không muốn uống." Tiêu Chiến kì kèo.
"Muộn rồi Đi ngủ thôi.Tới lúc anh nên ngủ rồi." Vương Nhất Bác đứng lên muốn ẵm Tiêu Chiến nằm lại giường thì anh lại không cho.
"Không muốn uống sữa." Thề chết phải bảo vệ nhân quyền.
"Ngoan.Đi ngủ sớm,sẽ tốt cho sự phục hồi của anh." Vương Nhất Bác dụ dỗ.
"Không muốn...ahh..." Tiêu Chiến muốn nói nữa thì bị Vương Nhất Bác bá đạo hôn lên.
Vương Nhất Bác không thèm dỗ nữa mà trực tiếp hôn lên cái miệng nhỏ đang kì kèo,đồng thời cách lớp vải mỏng,bóp nhẹ lên hạt đậu nhỏ trên ngực Tiêu Chiến Thành công làm Tiêu Chiến rên lên một tiếng.Một tay Vương Nhất Bác đỡ thắt lưng của Tiêu Chiến để anh không bị ngã,tay kia lại không ngừng,xoa nắn,bóp nhẹ hạt đậu nhỏ của anh. Vương Nhất Bác hôn sâu,tay không ngừng trêu chọc Tiêu Chiến,làm anh,không ngừng run nhẹ.
Thấy đủ thì Vương Nhất Bác buông tha Tiêu Chiến.Tuy cậu rất muốn nữa nhưng khoảng thời gian này Vương Nhất Bác không thể đụng tới anh.Ít nhất là một tháng nữa.Nên cậu phải cố gắng kiềm chế.
Nhân lúc Tiêu Chiến đang thở dốc,cơ thể mềm nhũn,Vương Nhất Bác nhanh chóng bế lên,để anh nằm ngay ngắn trên giường.
"Ngoan.Anh đã buồn ngủ rồi.Ngủ đi." Vương Nhất Bác vuốt má Tiêu Chiến.
"Anh có thể không uống sữa không?" Tiêu Chiến vừa hít thở vừa đáng thương nói tiếp.
"Sao anh chấp nhất vấn đề này vậy." Vương Nhất Bác bật cười,ngắt nhẹ mũi Tiêu Chiến.
"Anh thật sự không thích." Tiêu chiến nghiêm túc nói với Vương Nhất Bác.Nhưng với khuôn mặt đang ửng đỏ,cặp mắt hơi ánh nước thì chẳng có chút nghiêm túc nào.
"Như vậy đi. anh uống một nửa,Em  sẽ uống một nửa.Đồng cam cộng khổ với anh .Chịu chưa." Vương Nhất Bác gian xảo mà tính kế.Vẻ mặt  rất chân thành.
"Thật sự."
"Em nói thật."
"Phải giữ lời."
"Ừ.Bây giờ chịu ngủ chưa.Mắt mở không nổi rồi kìa."
"Em nhớ ngủ sớm.Nhất Bác ngủ ngon."
"Ngủ đi.Em ngồi với Anh.Bảo bối ngủ ngon."
Vương Nhất Bác hôn lên khuôn mặt đang ngủ say của bảo bối. Cậu ngắm anh một lúc rồi đứng dậy,tới bộ sô pha trong phòng bệnh mở đèn bàn lên.Rồi tắt đèn lớn trong phòng,trở về sô pha ngồi xuống tiếp tục làm việc.
Vương Nhất Bác mở laptop,trong lúc chờ đợi cậu lại nhìn Tiêu Chiến nằm yên tĩnh trên giường ngủ say.Sắp phải về phụ anh hai điều hành tập đoàn rồi,thêm công ty của mình,giải quyết Trác gia.Có lẽ cậu cần một kỳ nghỉ phép dài với bảo bối trước khi bận rộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro