Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh ba, Tiêu  sư huynh..."

Thiên Thiên khẽ gọi thầm hai người.Cô nhìn hành động và biểu cảm của họ,nhất là anh họ Vương Nhất Bác .Thiên Thiên có cảm giác như thế giới quan mười tám năm qua của mình đang đảo lộn.

Anh họ Vương Nhất Bác của cô luôn dùng thái độ ôn hoà,kiên nhẫn,mỉm cười để ứng xử với mọi người,mọi việc.Người ngoài cho rằng anh họ là người dễ gần,ôn nhu,lễ độ nhưng thật ra chỉ có người nhà mới biết rõ.Tính cách anh họ rất lạnh nhạt.Có thể nói anh họ là người máu lạnh,quyết đoán.

Ba của cô với anh họ lớn Vương  Quân thì trực tiếp dùng mặt than để thể hiện sự lạnh lùng,quyết đoán của mình,còn anh họ Vương Nhất Bác thì lại tạo ra vỏ bọc để che giấu nó.Anh họ có thể thành công như bây giờ cũng nhờ tính cách này của anh.

Trong mắt anh họ chỉ có người nhà. Thiên Thiên chưa bao giờ thấy anh họ quan tâm hay hứng thú với người nào khác.Mặc dù luôn có người ngưỡng mộ,yêu thích,kiếm cách lấy lòng anh.
Nhưng hôm nay anh họ đối với Tiêu sư huynh...lưu manh,đùa giỡn,dụ dỗ còn có một chút....Ngưng.Thiên Thiên không dám nghĩ nữa...

Có phải dạo này cô đọc tiểu thuyết nhiều quá nên mới suy nghĩ nhiều vậy không...uhm tối nay phải đọc nhiều hơn nữa để cân bằng cảm xúc mới được.

Còn có Tiêu  sư huynh nữa...đàn anh đỏ mặt,đàn anh bối rối,đàn anh để anh họ đứng gần mình.Còn cho anh họ số điện thoại...Không có thiên lý ah...Tại sao cô cực khổ gần hết năm học mới xin được số điện thoại của đại thần,còn anh họ chỉ dùng thời gian ngắn ngủi mà có được...Ông nội ông không phù hộ con,con muốn kiện ông thiên vị...Ặc Thiên Thiên cô nương vì bị sốc mà suy nghĩ lạc tuyến mất rồi.

"Thiên Thiên,không phải em đang tìm anh sao,có việc?"

Thiên Thiên đang đứng tự biên tự diễn thì nghe Tiêu  đại thần hỏi mình.Cô mới nhớ ra mình đang tìm đàn anh.

Tiêu Chiến  sau khi nhận lại điện thoại từ Vương Nhất Bác thì quay sang hỏi Thiên Thiên. Anh  nhớ đàn em này lúc nãy nói tìm mình,với lại anh cũng muốn kết thúc câu truyện với Vương Nhất Bác.

"Á...chết em rồi.Là Trương tỷ bên hội sinh viên.Tỷ ấy nhờ em tìm đàn anh gấp.Hic nãy giờ em quên béng mất.Tỷ ấy đợi anh nãy giờ. Tiêu  đại thần,chút anh gặp Trương tỷ có thể nói giúp em không,đừng nói là em quên nha.Em xin anh đó!".Lúc này Thiên Thiên đã quay về với mặt đất.
Thiên Thiên chấp tay cầu xin Tiêu Chiến .

Đừng đùa.Trương tỷ hội trưởng hội sinh viên không ai dám trêu chọc đâu.Tỷ ấy mà chỉnh người thì khỏi phải nói tàn ác tới mức nào.Trương tỉ mà biết cô quên nhiệm vụ...hic Thiên Thiên không dám nghĩ đâu.Lúc này Trương tỷ trong truyền thuyết đang đứng ngồi không yên,nghiến răng nghiến lợi "Con bé tiểu Thiên này sao lâu vậy,không phải thấy Tiêu Chiến  là sáng mắt quên nhiệm vụ rồi nha".

Dù Thiên Thiên không cầu tình mình thì Tiêu Chiến  cũng không làm khó cô.

"Được,anh biết rồi,vậy giờ anh qua bên Trương tỷ."

"Cảm ơn đàn anh,tỷ ấy đang chờ anh trong hội trường. Tiêu  đại thần trưa mai em mời cơm anh xem như cảm ơn nha!"

"Không cần đâu,việc nhỏ thôi." Tiêu Chiến  cười nhẹ từ chối Thiên Thiên.

Nhìn đàn anh cười nhạt từ chối,lại thất bại rồi,Thiên Thiên hơi hơi buồn.Lần sau chắc chắn sẽ thành công.Thiên Thiên âm thầm nắm tay lại tự cổ vũ lần thứ n cho sự nghiệp mời đại thần ăn cơm của mình.

"Vậy anh đi trước." Tiêu Chiến  nói với Thiên Thiên.

"Vâng,bye bye sama!"Thiên Thiên cười không thấy tổ quốc vẫy tay vói Tiêu Chiến .

" Vương  tổng,có việc,tôi đi trước." Tiêu Chiến  quay qua chào với Vương Nhất Bác.

"Tiêu chiến ,hẹn ngày gặp lại." Vương Nhất Bác nhìn anh ,ôn nhu đáp lại. Cậu  biết anh  muốn tránh cậu .Không sao thứ cậu  không thiếu nhất là kiên nhẫn.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến  ôm mèo con dọn đồ của mình rời đi,cho đến khi anh  khuất bóng sau khúc cua đằng xa. Uhm nhìn từ sau lưng dáng anh không tệ,tuy hơi gầy nhưng chỗ nên cong thì cong nha...Haaaiiizz....bao giờ mới ôm được anh về nhà,chưa gì thấy nhớ vợ rồi.

Thiên Thiên nhìn Vương Nhất Bác đang lưu luyến dõi theo bóng lưng đàn anh,cô mím môi,mấp máy môi muốn nói lại thôi.Cô không có can đảm...

Mấy năm gần đây, trong nước việc yêu người đồng giới cũng đã thoáng hơn rất nhiều.Thiên Thiên cũng biết,thậm chí cô cũng tham gia rất nhiều diễn đàn lớn,đọc tiểu thuyết.Thiên Thiên không bài xích,cô cũng ủng hộ họ.

Anh lớn Vương  Quân năm nay 30 mới lấy vợ năm ngoái.Anh tư Vương  Việt tuy mới 22 tuổi thì khỏi nói,ngựa đực chính cống,tháng trước minh tinh này thì tháng sau siêu mẫu nọ,tất nhiên cũng là nữ.Chỉ có anh ba Vương Nhất Bác này,Thiên Thiên chưa thấy anh qua lại với ai,cho dù là nam hay nữ.Các mối quan hệ của anh chỉ là xã giao hay công việc mà thôi.Mẹ Vương  lớn còn hay than thở không biết anh ba có mắc bệnh lãnh cảm hay yếu sinh lý gì không.Nhưng hôm nay thái độ của anh ba với đàn anh...

Ngay khi Thiên Thiên hít sâu,lấy can đảm để hỏi nghi hoặc của mình với Vương Nhất Bác,thì có người gọi cô.

"Thiên Thiên!" Một giọng nữ nhỏ nhẹ,ngọt ngào mang theo chút dịu dàng gọi Thiên Thiên.

Thiên Thiên nhíu cặp mày nhỏ của mình lại,giọng nói này,không phải chứ...Thiên Thiên quay đầu lại,đúng như cô nghĩ,là Giang Ngọc Hiểu.

Giang Ngọc Hiểu học cùng năm với Thiên Thiên,lại cùng một nghành học.

Thiên Thiên nổi tiếng trong trường,được mọi người yêu thích do sự hoạt bát,thông minh,lanh lợi.Khuôn mặt loli dễ thương,vui tính luôn làm người khác vui lây.Khỏi phải nói các hoạt động của trường mà có cô tham gia thì náo nhiệt tới mức nào.Tất nhiên trong đó cũng có thanh tích học tập luôn nằm trong top đầu của Thiên Thiên.

Còn Giang Ngọc Hiểu tuy thành tích học không bằng Thiên Thiên,nhưng mới năm nhất cô đã đạt danh hiệu hoa khôi của trường.Giang Ngọc Hiểu nổi tiếng không chỉ nhờ danh hiệu hoa khôi mà còn nhờ gia thế.Tuy con nhà giàu lại xinh đẹp nhưng Giang Ngọc Hiểu sống khiêm tốn,không mắc bệnh tiểu thư.Tính tình thì dịu dàng,nhỏ nhẹ,lại tốt bụng nên cô thành mục tiêu săn đón của các đàn anh và bạn học.Hình như cô cũng có danh hiệu hoa khôi thân thiện.

"Bạn học Giang!"

Thiên Thiên cười đáp lại Giang Ngọc Hiểu.Tuy cả hai học chung lại cùng trong hội sinh viên nhưng Thiên Thiên không muốn thân với cô.Thiên Thiên hoạt bát,dễ gần,hoà đồng không có nghĩa ai cô cũng qua lại.Đừng quên dòng máu thông minh họ Vương  đang chảy trong người cô.Ánh mắt cô tuy không bằng các ba mẹ và các anh trai nhưng Thiên Thiên vẫn phân biệt được người không nên thân thiết.Nhất là hoa khôi của trường này.

Vương  sói ca rất nhớ vợ,rất muốn sàm sỡ vợ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro