Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thiên Thiên bạn có thể gọi mình là Hiểu Hiểu mà,như vậy nghe thân thiết hơn."
Giang Ngọc Hiểu ngại ngùng,cười ôn nhu nói với Thiên Thiên.

"Giang bạn học,bạn gọi mình có việc gì ?" Thiên Thiên trực tiếp bỏ qua vấn đề xưng hô của Giang Ngọc Hiểu mà hỏi vô vấn đề chính.

"Uhm mình chỉ muốn hỏi cậu tìm thấy đàn anh Tiêu Chiến  chưa,Trương tỷ cần gặp anh ấy gấp.Nếu cậu chưa tìm thấy để mình giúp cho,với lại trường rộng thế này hai người tìm nhanh hơn." Giang Ngọc Hiểu vẫn giữ nụ cười ôn nhu,giọng nói nhỏ nhẹ của mình nói với Thiên Thiên.

"Mình tìm thấy sama rồi,anh ấy cũng đi rồi,cảm ơn bạn học Giang,vậy bây giờ mình về trước."

Thiên Thiên nhanh chóng trả lời Giang Ngọc Hiểu,cô nổi da gà đầy tay rồi.Thiên Thiên muốn đi ngay bây giờ,cô không thích Giang Ngọc Hiểu một chút nào.

"Thiên Thiên,lâu rồi chúng ta chưa tâm sự với nhau,với lại là bạn bè mà cậu không chịu giới thiệu vị tiên sinh này với tớ sao."Giang Ngọc Hiểu nhìn qua nở nụ cười e ấp với Vương Nhất Bác.

Thật ra Giang Ngọc Hiểu đã ở đây lâu rồi,từ lúc Thiên Thiên chạy về phía Vương Nhất Bác.

Giang Ngọc Hiểu nhìn thấy Vương Nhất Bác mà ngây người,gương mặt anh,thân hình anh...Giang Ngọc Hiểu thấy hai má nóng lên,tim đập nhanh hơn.Cô muốn bước qua từ đầu rồi nhưng có Tiêu Chiến  ở đó nên cô không dám bước tới.Giang Ngọc Hiểu rất kiêng kị người đàn anh này.

Nếu nói gương mặt Vương Nhất Bác mang vẽ đẹp anh khí,cuốn hút,đầy mê hoặc.Ánh mắt sâu thẳm làm người nhìn không thể cưỡng lại được mà chìm đắm trong đó.Thì Tiêu Chiến lại có vẻ đẹp nhu hoà.

Từng đường nét tinh tế,không quá góc cạnh,cái mũi nhỏ cao,sóng mũi thẳng tắp.cặp chân mày ngang không quá rậm rạp,con mắt to trong suốt,ánh nhìn sạch sẽ.Khi nói chuyện với người khác thi thoảng anh  sẽ cười nhẹ,tính cách ôn hòa nhưng không thân cận làm cho khí chất của Tiêu Chiến  rất đặc biệt,cho dù anh  đứng trong một biển người thì anh  vẫn luôn nổi bật.

Giang Ngọc Hiểu không dám đến gần Tiêu Chiến .Nếu đứng chung với Tiêu Chiến  cô cảm thấy mình sẽ rất nhỏ nhoi,có chút hèn mọn.Cho dù từ nhỏ cô đã sống trong giới thượng lưu,học cách đi cách đứng,ăn nói sao cho tao nhã,nhưng cô biết mình cũng không sánh bằng một góc khí chất của Tiêu  sư huynh.

Với lại trước đây trong một lần Tiêu Chiến  cộng tác với hội sinh viên.Lúc đó Giang Ngọc Hiểu vừa đưa ra ý kiến của mình,mọi người trong hội thấy ý kiến của cô rất hay khen ngợi cô.Giang Ngọc Hiểu tuy bên ngoài tỏ ra khiêm tốn nhưng trong lòng thì sớm đắc ý.Ai ngờ vị Tiêu  sư huynh này lại thẳng thắng không nể nang mà phản bác.Giang Ngọc Hiểu rất tức giận,từ nhỏ tới lớn chưa ai đánh vào mặt mũi của cô như vậy.Cô không kìm chế được cảm xúc mà gằn giọng nói anh chỉ điểm cho.Khi đó Tiêu Chiến  không nhìn cô một cái,chỉ ôn hoà,kiên nhẫn giải thích cho mọi người từng sai sót trong đó.Giang Ngọc Hiểu không phản bác được gì.

Nên sau này Giang Ngọc Hiểu tận lực tránh mặt Tiêu Chiến .

Nghe Giang Ngọc Hiểu nói là bạn bè với mình thì Thiên Thiên càng cau mày,từ lúc nào Thiên Thiên cô là bạn bè với đóa bạch liên hoa luôn tỏ ra cao quý này.Không chờ Thiên Thiên trả lời.Giang Ngọc Hiểu đã tự bắt chuyện với Vương Nhất Bác.Mày liễu cong lên,đôi môi đỏ mọng hé ra,hai má hơi ửng hồng như ngại ngùng,ánh mắt mang theo dịu dàng.Giang Ngọc Hiểu nói với Vương Nhất Bác.

"Chào anh.Em là bạn học của Thiên Thiên.Tên là Giang Ngọc Hiểu.Em chưa thấy anh trong trường bao giờ.Anh là..." Giang Ngọc Hiểu kéo dài câu nói chờ Vương Nhất Bác trả lời.

"Chào Giang tiểu thư,tôi là Vương Nhất Bác.Anh họ Thiên Thiên.Rất vui được gặp cô." Vương Nhất Bác nở nụ cười chuyên nghiệp trả lời Giang Ngọc Hiểu.

Nhìn nụ cười của Vương Nhất Bác ,tim Giang Ngọc Hiểu đập càng nhanh,hai má càng thêm đỏ.

"Ah..anh là Vương Nhất Bác,có phải anh là Vương  tổng của công ty Thiên Vũ không."Giang Ngọc Hiểu kích động hỏi.

"Đúng vậy!"Vương Nhất Bác hơi gật đầu trả lời Giang Ngọc Hiểu.

"Ôi trời thì ra là anh,em không ngờ được gặp anh.Ba em thường hay khen ngợi anh rất nhiều.Ba em là Giang Đông Hạo,ba em từng hợp tác với anh.Thiên Thiên thật là,vậy mà bạn cũng không nói cho mình nghe,là bạn với nhau mà bạn giấu kín quá.Tớ rất giận đó nha."

Nhìn Giang Ngọc Hiểu cắn môi dưới,cặp mắt xinh đẹp ủy khuất nhìn mình.Thiên Thiên rùng mình,cô thấy da mình trở thành da gà luôn rồi.

Gương mặt Thiên Thiên bây giờ rất là vi diệu.Do phép lịch sự nên cho dù ghét người ta cô cũng không thể hiện ra mặt,nhưng mà hiện tại Thiên Thiên rất muốn ói.Cô đã phun tào trong lòng rồi....Đậu xanh rau má,câu dẫn anh bà thì cứ câu dẫn đi,quay qua bà đây làm cái mặt chọc người thương như vậy làm gì,tối nay bà gặp ác mộng làm sao....hic hôm nay ra đường không coi ngày rồi,tuy được gặp đàn anh rất là happy nha nhưng biết bị bạch liên hoa ám thì cô thà không ra khỏi nhà.

"Anh ba,không phải chúng ta nên về làm tiệc sinh nhật cho má hai sao.Bây giờ trễ lắm rồi,chúng ta về nhanh không thì không kịp.Giang bạn học,bạn nghe rồi đó,nhà chúng tôi có việc nên về trước,bye bye bạn." Thiên Thiên vừa nói với Vương Nhất Bác,vừa tạm biệt Giang Ngọc Hiểu,vừa nắm cánh tay anh họ kéo đi.Không,phải nói là chạy mới đúng.Các động tác lưu loát,liền mạch.
Vương Nhất Bác thì vừa nhìn Thiên Thiên,vừa nhịn cười,để mặc cô bé kéo mình đi.Anh cũng không bận tâm tạm biệt Giang Ngọc Hiểu.Cho dù là ba cô,Giang Đông Hạo anh còn không để trong mắt huống chi là cô.Thiên Thiên mà còn nhìn ra bản chất Giang Ngọc Hiểu thì người thông minh như Vương Nhất Bác không nhìn rõ hơn sao.Huống chi Giang Đông Hạo,anh còn chưa tính sổ với ông ta nha.

Giang Ngọc Hiểu nhìn hai người bước đi,muốn gọi mà không được,người ta đã nói rõ rồi cô còn có thể giữ lại sao.

Ra tới bãi xe,Vương Nhất Bác dựa vào thân xe,hơi cúi người,vai run lên bần bật.Gương mặt của tiểu Thiên lúc đó...còn hơn cả lúc hồi nhỏ bị Vương  Việt lừa ăn miếng khổ qua đắng,mặt vặn vẹo,lúc xanh lúc trắng... anh không nhịn được nữa rồi.Từ cổ họng Vương Nhất Bác phát ra những tiếng ha ha trầm thấp.

"ANH BA!" Thiên Thiên rống lên với Vương Nhất Bác.Thiên Thiên biết lý do tại sao Vương Nhất Bác cười.Đậu xanh,cũng do bạch liên hoa đó mà ra,làm mất hết hình tượng của cô.

"Được.Anh không cười" Vương Nhất Bác nghe Thiên Thiên rống,anh liền ngừng cười nhưng bờ vai đang run lên đã triệt để chọc giận Thiên Thiên.

"Hứ" Thiên Thiên phồng má chu mỏ,đá chân anh một cái rồi chui vào xe ngồi.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ lắc đầu,anh cười cười cũng ngồi vào xe làm tài xế cho Vương  tiểu thư.

Vương cơ hội bác  ước gì lúc đó vợ mình ở đó,anh sẽ chui vào lòng Tiêu Chiến  mà cười cho đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro