Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao vậy,còn giận anh à?"

Đang trên đường lái xe về,thấy Thiên Thiên im lặng không nói câu nào, Vương Nhất Bác  lên tiếng hỏi cô.

"Dạ không,em đâu phải vô lý vậy,đâu phải do anh ba,em chỉ đang suy nghĩ..."Thiên Thiên quay qua nhìn sườn mặt Vương Nhất Bác .Sự việc lúc nãy khi lên xe cô đã ném ra sau đầu rồi,bạch liên hoa không đáng để cho cô thương nhớ.Thiên Thiên chỉ là nhớ lại những nghi hoặc của mình với anh ba thôi.

"Suy nghĩ chuyện gì?" Vương Nhất Bác nhìn Thiên Thiên qua gương chiếu hậu.Thấy cô ngập ngừng, cậu  hạ giọng ôn nhu hỏi Thiên Thiên.

"Anh ba,có phải anh đối với Tiêu sư huynh..." Thiên Thiên lấy can đảm hỏi Vương Nhất Bác.

"Đúng như em nghĩ." Vương Nhất Bác không chờ Thiên Thiên hỏi hết đã trả lời cô.Thiên Thiên tâm tư rất nhạy cảm, cậu  biết em gái mình nhìn ra được.

Thiên Thiên càng cau mày,không phải là cô bài xích anh ba thích con trai,mà người đó là...

"Nhưng anh ba..."

"Tiểu Thiên,em thích Tiêu Chiến sao?"Vương Nhất Bác lại một lần ngắt lời Thiên Thiên, cậu cần làm rõ một vấn đề.

"Tất nhiên là em thích rồi,anh không biết Tiêu  đại thần tốt như thế nào đâu,là thủ khoa của trường,luôn đứng đầu trường,người lại kiên nhẫn......" Haiiizzz cứ mỗi lần ai nhắc tới Tiêu đại thần là Thiên Thiên lại thao thao bất tuyệt kể.Nào là đàn anh giỏi như thế này,đàn anh tốt như thế nọ...

"Tiểu Thiên,là yêu sao?"Vương Nhất Bác âm trầm hỏi Thiên Thiên.

"A..."nghe Vương Nhất Bác hỏi,Thiên Thiên ngẩn người ra.

Yêu,yêu,yêu....giỡn hoài,nhìn cô giống như đang yêu lắm hả,anh ba không biết người ta còn nhỏ lắm hả,cái gì mà yêu,bộ anh không biết con gái rất dễ thẹn thùng sao,tự nhiên đi bàn chuyện yêu đương với người ta.....

Từ từ...anh ba đang nói cô yêu Tiêu đại thần sao?Đậu nành cho cô mười không là một ngàn lá gan cô cũng không dám...Thiên Thiên bắt đầu thoát tuyến đã nghe ra trọng tâm câu hỏi của Vương Nhất Bác.

" Anh ba,tuy mới mười tám tuổi nhưng em phân biệt được.Em đối với Tiêu sư huynh chỉ đơn thuần là thích,là sự ngưỡng mộ,sùng bái,là anh trai giống như các anh vậy. Tiêu sư huynh là thần tượng là mục tiêu để em phấn đấu.Tuy có xa cách với mọi người nhưng anh ấy rất tốt,luôn kiên nhẫn,ôn hoà với người nhờ vả mình.Anh ấy dạy em rất nhiều thứ.Tình cảm em dành cho anh ấy đơn giản là hâm mộ,thưởng thức,là tình thân." Thiên Thiên nghiêm túc giải thích từng chút cho Vương Nhất Bác nghe.Cô chưa bao giờ nghĩ là sẽ yêu Tiêu sư huynh.Cô không dám nghĩ và cũng không xứng.Nếu Tiêu sư huynh nếu có người yêu,người đó phải như thế nào...

Thiên Thiên nhìn chăm chú Vương Nhất Bác.

Tuy anh ba đối với ái tình vô cảm,nhưng một khi anh đã để ai trong lòng thì cũng sẽ như ba ba lớn cưng chiều má hai. Như anh Vương Quân nâng niu chị dâu.Như ba cô che chở mẹ cô.Nhưng nếu anh ba chỉ là đùa giỡn...

"Anh ba..."

Lúc này Vương Nhất Bác nghe xong câu trả lời của Thiên Thiên thì cậu thở phào. Cậu  sẽ không buông tha Tiêu Chiến  nhưng cậu  cũng không muốn vì chuyện này mà sứt mẻ tình cảm gia đình.Nghe Thiên Thiên gọi mình Vương Nhất Bác ôn hoà nhìn cô qua kính chiếu hậu trong xe,chờ cô nói tiếp.

"Anh ba,nếu anh thật lòng yêu thích,theo đuổi anh Tiêu Chiến  em sẽ không phản đối,thậm chí em sẽ giúp anh.Nhưng nếu anh chỉ hứng thú nhất thời,muốn đùa giỡn thì em xin anh hãy thu hồi ý nghĩ đó hoặc anh kiếm người khác.Tiêu Chiến  anh ấy là người tốt,thật sự rất tốt.Em không muốn anh làm điều gì có lỗi với anh ấy.Cho dù là anh,là người thân của em.Em tuyệt đối không tha thứ."

Nghe ngữ khí kiên định,nghiêm túc của Thiên Thiên nói từng câu,từng chữ với mình.Vương Nhất Bác cau mày, cậu  là loại người như vậy sao.Với lại,Thiên Thiên tuy hay làm nũng với cậu,nhưng Vương Nhất Bác biết cô có chút e ngại,sợ cậu .Hôm nay cô vì Tiêu Chiến  kiên cường,đối lập nói chuyện với cậu ....thì ra vợ cậu là người rất tốt,được người yêu thích nha.

Vương Nhất Bác lái xe vào lề,ngừng xe. Cậu  quay qua nhìn Thiên Thiên,đưa tay chỉ ngực trái của mình.

"Tiểu Thiên,anh không biết tình yêu sét đánh hay yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên mà người ta hay nói là gì. Anh chỉ biết khi nhìn thấy Tiêu Chiến ,nơi này của anh đập nhanh hơn rất nhiều,khi thấy anh ấy cười,nó như ngừng đập . Anh không biết yêu là cảm giác ra sao,nhưng anh muốn ngày nào cũng được nhìn thấy anh ấy,muốn ở bên,bảo vệ,che chở Tiêu Chiến .Giống như ba với mẹ anh,như anh hai,như chú ba.Tiểu Thiên không phải chỉ là một ngày,một tháng,hay mười năm . Mà là cả đời." Vương Nhất Bác nói những lời đó bằng nét mặt nghiêm túc,kiên định,như lời thề.
Thiên Thiên bị cậu cảm động rồi,ánh mắt cô hơi ửng đỏ.

"Anh ba,anh phải nhớ những lời anh nói.Em tin anh.Em sẽ cố hết sức giúp đỡ anh.Đem Tiêu Chiến đại thần về làm anh dâu nhỏ của em."Thiên Thiên nắm tay lại trịnh trọng tuyên bố với Vương Nhất Bác . 

"Cảm ơn em tiểu Thiên."Xoa đầu Thiên Thiên xong Vương Nhất Bác lái xe ra làn đường lớn,tiếp tục hành trình về nhà.

Vương Nhất Bác thở phào,về phải cảm ơn mẹ mới được.Nhờ mỗi lần bị mẹ khóc lóc bắt bồi bà xem phim thần tượng cậu  mới nói lưu loắt được như vậy.Thành công,qua mặt,dụ dỗ được con bé....Nhưng,đó cũng là những lời thật tâm của cậu .

Tiêu Chiến , em đang  rất mong chờ...

Thiên Thiên cô nương còn non nớt lắm.Cô bị anh ba đem đi bán,lại còn vui vẻ giúp anh đếm tiền mà không hay....haaiiiz.

~~~~~~~~oOo~~~~~~~~

"Cả nhà ơi!Con về rồi!" Vừa mới xuống xe,Thiên Thiên đã lao vào nhà.

"Bảo bối về rồi à!" Mẹ Thiên Thiên hiền lành cười với cô.

"Mẹ!..."Cô nhào vô ôm mẹ mình.

"Haaiiizz...ông xã,tiểu Thiên không thương em!..." Giọng nói mang theo ngữ điệu làm nũng vang lên.

Chủ nhân của giọng nói đó là người phụ nữ ngồi đối diện với mẹ Thiên Thiên.Là mẹ của ba anh em trai nhà họ Vương  tên là Tiêu Như Lan.Tuy đã trên 50,nhìn bà cứ như mới 40 tuổi.Nhan sắc của bà Vương  tuy đã phai bớt theo thời gian nhưng gương mặt bà vẫn xinh đẹp,quý phái.Nhìn bà có thể thấy được lúc trẻ bà là một mỹ nhân đẹp sắc sảo với cặp mắt phượng đầy quyến rũ.Lúc này bà đang làm nũng với chồng bà Vương  Thiên Hạo.

Ông Vương  nhìn bà Vương  với cặp mắt đầy cưng chiều.

"Ặc má hai,con thương má mà,tại hôm nay má đẹp quá con nhận không ra."Thiên Thiên đi qua ôm bà lấy lòng.

"Con đó,được cái miệng."Bà Vương  cười rộ lên,yêu thương chọt chọt trán Thiên Thiên.

"Ba,mẹ,chú ba,thím ba,anh hai,chị dâu.Con về rồi!Tiểu Việt về sớm vậy à." Vương Nhất Bác cất xe xong,vô nhà chào hỏi mọi người.Lúc này các thành viên trong gia đình đã có mặt đầy đủ,cùng nhau quây quần trong phòng khách.

"Tiểu Bác ,về rồi hả." bà Vương  buông Thiên Thiên đứng lên ôm con trai.Tiểu Bác  càng ngày càng phong độ,giống hệt ông xã bà. Ông Vương ,chú ba,thím ba, Vương Quân gật đầu với Vương Nhất Bác.

"Anh ba,hôm nay sinh nhật Vương mỹ nhân em phải về sớm chứ,với lại em muốn giành ăn với tiểu Thiên Thiên nữa nha.Ai da....đauuu...". Vương Việt đang ngồi ngả ngớn trên ghế sô pha,vừa trả lời Vương Nhất Bác,vừa dùng con mắt đào hoa,phong tình của mình đá lông nheo với mẹ,tự nhiên nhảy dựng lên,ôm chân la oai oái.

"Ngồi thẳng lên." Vương  Quân bế con trai,đá một cái vô chân thằng em không xương của mình.Thằng bé thấy chú tư nhà mình nhảy lưng tưng thì cười khanh khách.

"Anh hai!Đau chết em. Vương tiểu Hoàng,ba con không có lương tâm thì thôi tại sao ngay cả con cũng không có vậy!" Vương  Việt vừa xoa chân vừa oai oán với cháu trai mới hơn một tuổi của mình.

"Ý kiến!" Ba ba mặt than liếc em trai mình. Vương Việt ngoan ngoãn ngậm miệng,trừng mắt nhìn thằng cháu mình. Vương  Hoàng tròn xoe mắt nhìn Vương  Quân.Ba ba thật ngầu.

Cả nhà nhìn tổ hợp hai lớn một nhỏ trừng mắt nhau mà ôm bụng cười.

Sau bữa tiệc nhỏ với không khí gia đình ấm cúng,việc dọn dẹp đã có người giúp việc lo.cả nhà vây quanh chúc sinh nhật Vương  phu nhân.

Mọi người trong gia đình đều không thích náo nhiệt.ồn ào.Nên họ không đãi tiệc,mời khách.Các đối tác,người quen biết cũng chỉ gởi quà chúc mừng.

Vương  phu nhân đang hạnh phúc trong lời chúc của người thân thì sực nhớ một chuyện.Mắt bà loé lên nhào qua ôm cánh tay Thiên Thiên.

"Tiểu Thiên!Hôm bữa mấy cuốn truyện con đưa má hai,má đọc hết rồi.Con cho má mượn mấy cuốn khác đi.Lần này con đưa thể loại hài nha,bữa giờ má hai đọc toàn truyện ngược mà đau cả tim.Còn truyện" Yêu anh đến chết" ra tập mới chưa,đang khúc bánh bèo hành hạ thụ bị công phát hiện thì ngừng.Má tức muốn chết."

Ông Vương đỡ trán,yêu thương nhìn vợ mình.

"Đúng đó tiểu Thiên,chị cũng ức.Lần này chị muốn đọc thể loại xuyên không nhưng là cường thụ nha,chị ghét nhược thụ."Giọng nói này là chị dâu Tô Thanh Lam,cô cũng nhào qua nắm tay tiểu Thiên.

Vương  Quân mặt than bình tĩnh ôm con trai.Ánh mắt dung túng,ôn nhu nhìn vợ.

Tiểu Thiên cười tươi định trả lời thì Vương  Việt đã cướp lời.

"Mẹ,chị dâu!Con nói hai người.Tiểu Thiên còn nhỏ,não nhỏ ham đọc mấy thể loại não tàn thì thôi.Tại sao hai người cũng hùa theo nó.Hai người có chồng có con hết rồi,giữ hình tượng phu nhân họ Vương chút đi,mất mặt quá,ra đường con không nhận quen biết hai người đâu!"

Hai người phụ nữ cộng một người con gái sững sờ nhìn Vương  Việt.Cậu đang dương dương đắt ý vì câu nói của mình thì cả ba đều đỏ vành mắt nhào về phía người đàn ông yêu thương mình.

"Ông xãaaa!...tiểu Việt khi dễ em"

"Lão côngggg!.....chú tư khi dễ vợ"

"Ba baaaa!... anh tư khi dễ con"
Đậu xanh rau má ,cái quái gì đang diễn ra. Vương  Việt phun tào trong lòng.Còn Vương Nhất Bác với thím ba thì cười nghiêng ngã.

"Anh từ nó." Ông Vương  ôn nhu,mỉm cười xoa xoa mắt bà Vương .

"Đánh chết nó." Vương  Quân mặt than một tay ôm con,một tay ôm vợ phun ra một câu.

"Thiến." Ba ba Vương  mặt liệt,một bên đỡ vợ đang cười không ngừng,một bên xoa đầu con gái bảo bối,nhả ra chữ vàng.

Vương Nhất Bác trực tiếp tắc thở luôn rồi.Anh đang cười không dứt thì cảm giác nguy hiểm.Ba người cáo trạng mắt tỏa sáng nhìn anh.Ba người đàn ông nheo mắt nguy hiểm nhìn cậu.

"Con làm nó phá sản." Vương Nhất Bác rất thức thời lên tiếng.

"Với lại,tiểu Việt không nhận mẹ cũng được.Nhưng theo con thấy với cái tính phong lưu của nó,trên ba mươi tuổi nó sẽ không "lên" được.Tới lúc đó mẹ đỡ xấu hổ vì nó." Vương Nhất Bác bình tĩnh nói tiếp.Đáng đời Vương  Việt.

Cả căn nhà như rung lên vì tiếng cười.

Còn nhân vật dại dột kia.Trực tiếp chui vô góc ngồi xổm...Ô...ô...ô,kiếp trước cậu tạo nghiệt gì thế này.Kì Kì,Tiên Tiên,Mery,Bối Bối....... chỉ có mấy em mới dễ thương,biết nghe lời anh,không bắt nạt anh.

Vương  sói ca rất muốn ôm vợ về nhà.Tiêu Chiến  em  muốn anh  trở thành một thành viên trong gia đình em .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro