Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải đến đầu giờ chiều Tịch Nguyệt mới hé mở đôi mắt. Mỗi khi cô bỏ trốn đều bị Tần Dạ dày vò đến sáng nên cô thường ngủ đến bây giờ. Không biết từ khi nào mà nó đã thành thói quen như vậy rồi.

Bước ra khỏi giường cả người đều mềm nhũn. Tần Dạ luôn cầm thú đến như vậy.

Về sinh cá nhân, ăn uống sơ qua cô lại đi dạo xung quanh biệt thự. Cô là người yêu thích hoạt động vậy mà giờ lại bị giam giữ không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài ròng rã lâu như vậy.

Khu này rất rộng nhưng Tịch Nguyệt không tìm lấy nổi một người để làm bạn, hằng ngày người nói chuyện với cô chỉ có dăm ba câu là dì Trần hay Tần Dạ.

Tịch Nguyệt đã đi xung quanh ngôi biệt thự này biết bao nhiêu lần rồi. Vì mỗi lần đi là cô lại nghĩ đến một cách trốn khỏi nơi đây nhưng chưa bao giờ thành công.

Có phải cô nên từ bỏ việc trốn khỏi đây hay không? Dù cô có thoát khỏi đây cũng chưa chắc đã thoát khỏi được sự kiểm soát của Tần Dạ, vậy sao không sớm từ bỏ để cuộc sống sẽ an ổn hơn.

Đanh suy nghĩ miên man chợt có chiếc áo khoác lên người cô kèm theo giọng nói trầm thấp, mang theo chút lạnh lùng "Sắp vào đông rồi, mặc thêm áo vào"

Tịch Nguyệt ngoảnh mặt lại, nghe thấy giọng cô cũng đoán là Tần Dạ. Nếu không có sự việc tối hôm qua ai sẽ nghĩ anh là một người cầm thú như vậy.

"Tôi không trốn nữa anh có cho tôi ra ngoài không?" Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm vào anh dường như cô rất mong chờ câu trả lời.

Tần Dạ bước đến bên cô cúi xuống, gặm nhấm đôi môi đỏ mọng đến khi cô cảm thấy mình sắp ngạt thở anh mới buông ra

"Tùy tâm trạng" anh hờ hững đáp

"Anh..." cô tức giận đùng đùng, biết mình không nói lại với anh nên đi thẳng vào trong nhà không thèm quay lại.

*

Tối đến khi Tịch Nguyệt đang ngủ, thực ra là đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Cô biết hôm nay Tần Dạ sẽ không đụng vào cô. Anh luôn có một quy tắc, không bao giờ rút cạn hết sinh lực của cô, anh có thể dày vò cô cả ngày nhưng sẽ để cô nghỉ ngơi để hồi phục.

Hôm nay anh lại đến thư phòng làm việc lúc quay lại đã thấy cô nằm trên giường. Cứ nghĩ cô đã ngủ say nhưng khi vừa nằm xuống thấy cô khẽ cử động.

Kéo thân ảnh mảnh mai của người con gái vào lòng.

"Chỉ cần ngoan ngoãn, em sẽ được ra ngoài" anh dịu dàng nói.

"Anh nói thật?" có chút kích động nhưng cô không dám để lộ rõ.

"Em có thể không tin"

Lần này thực sự Tịch Nguyệt kích động rồi, anh nói thế vậy là cô sắp được ra ngoài rồi.

Đối với anh chỉ cần nghe lời, không phản kháng, thuận theo tất cả sự sắp đặt của anh mà làm thì anh sẽ thực hiện mong muốn của mình.

Giống như Tịch Nguyệt, anh muốn cô phục tùng anh vô điều kiện. Mới ngày đầu vừa đưa cô về biệt thự vậy mà cô không biết điều muốn trốn khỏi nơi đây khiến anh tức gianh mới giam lỏng cô ở nơi này.

Tần Dạ anh muốn có được thứ gì là phải có được. Anh chưa chán thì cô đừng hòng thoát khỏi anh

"Xoay người qua đây" Tần Dạ ra lệnh

"Hả..?" Cô vẫn còn ngu ngơ

Chưa kịp hiểu vấn đền anh đã xoay người cô đối diện với mình, đặt xuống một nụ hôn. Có vẻ như vẫn còn đang vui sướng vậy nên cô cũng không phản kháng. Anh nhếch mép cười. Thì ra cô thích mềm không thích cứng.

Buông môi ra anh không có làm thêm việc gì khác chỉ ôm cô mà đi vào giấc ngủ.

Cô thầm nghĩ "Thực ra anh cũng không quá đáng ghét như vậy".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh