Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng vài tháng trôi qua, Tần Dạ cũng không còn giam lỏng Tịch Nguyệt nữa. Anh cho phép cô được tự do đi lại.

Tịch Nguyệt đoán chắc anh đã thông suốt sự việc.

Dù vậy nhưng khi ra ngoài bên cạnh cô vẫn có vệ sĩ đi theo Tần Dạ đã từng giải thích rằng không phải sợ cô trốn thoát mà chỉ bảo vệ sự an toàn cho cô.

Vốn dĩ Tịch Nguyệt cũng biết việc trốn thoát khỏi anh là một vẫn đề không thể xảy ra.

Cũng khá nhiều người biết đến bên cạnh Tần Dạ có một người phụ nữ, đương nhiên điều đó cũng chứng tỏ anh đã có điểm yếu và nó lại là một cơ hội tốt để những người đối nghịch với anh hành động.

Dù sao an toàn cũng là trên hết nên Tịch Nguyệt cũng chả buồn mà chất vấn mấy vấn đề đó.

Không hiểu sao cô cảm nhận được Tần Dạ càng ngày càng đối xử tốt với cô.

Anh vẫn lạnh lùng như vậy nhưng nhiều hành động của anh lại khiến trái tim cô không thể không rung động.

Không chỉ riêng Tịch Nguyệt, Tần Dạ cũng vậy, từ khi có người phụ nữ này bên cạnh cảm xúc của anh luôn biến đổi bất thường.

Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt cô trái tim anh lại có một cảm xúc xa lạ ập đến, lan rộng ra từng ngày.

*

Dù đã cố kìm nén không cho bản thân rung động nhưng Tịch Nguyệt làm sao có thể kiểm soát nổi trái tim đây.

Cô muốn có thời gian để xác định lại cảm xúc này. Liệu đó là thích thực sự hay chỉ vì sống với Tần Dạ quá lâu nên nó đã tự sinh ra một cảm giác phụ thuộc vào anh.

Nắng sớm chiếu qua ô của sổ thẳng đến người Tịch Nguyệt, cô từ từ mở mắt. Đập vào mắt cô là một thân ảnh mạnh mẽ, cao ráo đang tiến về phía mình.

"Dậy rồi" Tần Dạ cất giọng

"Ừm"

"Hôm nay em muốn đi trung tâm thương mại được không?" Tịch Nguyệt ngước mắt nhìn về phía anh.

Cô muốn đi đâu làm gì trước tiên đều phải báo cho anh biết, đó là quy định.

Tần Dạ đến bên chiếc tủ đầu giường cầm điện thoại "Tối qua mệt rồi, hôm nay nghỉ ngơi đã, mai rồi đi"

Chỉ mấy câu đơn giản mà đã thấy rõ lời từ chối của anh.

"Không mệt, em khỏe lắm, cho em đi được không?" cô vẫn cố nài nỉ anh, hôm nay cô đã lên kế hoạch rõ ràng rồi mà.

Tần Dạ nhìn cô từ trên xuống, anh vẫn nhìn chằm chằm như đang suy nghĩ chuyện gì, im lặng không trả lời.

Phải một lúc lâu anh mới từ từ thốt lên "Được"

Tịch Nguyệt vui mừng, không biết anh sẽ phát hiện ra cô có điểm bất thường không!

Ăn sáng xong cô được chú tài xe trong biệt thự đưa đến trung tâm thương mại, giờ chỉ còn một công đoạn nữa thôi là kế hoạch của cô sẽ thành công.

Hai vệ hằng ngày đi theo cô vẫn lẽo đẽo đằng sau. Phải nghĩ cách cắt đuôi bọn họ mới được.

"Tối muốn đi vệ sinh, hai anh canh chừng ở ngoài cửa đi" cô ra lệnh cho hai vệ sĩ kia.

Vì là trung tâm thương mại nên nơi đây khá đông đúc, nhà vệ sinh cũng luôn có người ra vào.

Hai anh vệ sĩ kia quá trung thành với nghề, đứng ngay hai bên cửa dù nhiều người phụ nữ nhìn họ với ánh mắt sát khí nhưng họ vẫn không thay đổi sắc mặt.

Vào trong nhà vệ sinh, lấy hết đồ trang điểm ra hóa trang, đúng ngay với sở trường của mình, chỉ trong vài phút mà cô đã thay đổi thành một người khác, cũng may cô còn mua lại được cái mũ của người phụ nữ đi vào nhà về sinh.

Lúc đi qua hai vệ sĩ kia trái tim cô như ngừng đập, chỉ sợ hai người họ nhận ra cô. Cũng may họ không nhận ra. Đến lúc cô lên taxi mới thấy được phía bên vệ sinh một mảng hỗn độn nhốn nháo cùng tiếng mắng chửi la hét của mấy người phụ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh