Chương 20: Ngoài ý định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh bối rối trước sự xuất hiện và câu nói của Đình Trân, đặc biệt là trong hoàn cảnh này, anh cũng không biết tại sao Đình Trân lại biết địa chỉ nhà anh, nhưng bây giờ anh không suy nghĩ được gì ngoài việc phải nhanh chóng tìm ra cô. Đình Trân nhận thấy sự lạnh lùng từ anh thì trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu và bực tức. Cô ta bước đến bên cạnh anh:

- Anh không thể mời em vào nhà anh được sao ?

- Xin lỗi em, anh biết em từ xa về mà còn đến nhà thăm anh nhưng bây giờ anh đang có việc gấp!

Nghe vậy vẻ mặt cô ta vội cau có, cô ta vẫn không bỏ cuộc:

- Anh sợ vợ của anh ghen đúng không?

Anh lại được một phen bất ngờ từ cô ta, anh và cô ta đã lâu không liên lạc gì với nhau, tuy vậy giọng anh vẫn vô cùng ôn nhu :

- Sao em biết anh đã có vợ ?

- Lúc nãy em sang nhà ba mẹ anh để thăm hai bác thì được tin anh đã lấy vợ. Hai bác đã cho em địa chỉ nhà của anh.

- Anh hiểu rồi! Bây giờ anh có công việc phải đi nên mong em thông cảm. Khi khác mình sẽ nói chuyện với nhau đàng hoàng hơn.

Câu nói vừa thốt ra thì anh đã xoay người bỏ đi nhưng cô ta vội vàng nắm lấy tay anh rồi ngã vào lòng anh, anh giật mình nhanh chóng đẩy cô ta ra nhưng cô ta ôm chặt lấy anh nhất quyết không buông:

- Anh đừng bỏ đi mà! Sao anh lạnh lùng với em như vậy chứ!

- Em làm gì vậy Trân! Bỏ ra đi!

- Em không buông! Chỉ mới 2 năm kể từ khi anh trở về nước mà sao anh đã lấy vợ, trả lời em đi Du!

- Buông anh ra đi Trân! Nếu không thì đừng trách anh! _ Anh hằn giọng đầy đáng sợ.

Cô ta nghe anh nói vậy thì bắt đầu cảm thấy lo sợ vì anh là người đã nói thì sẽ làm. Dù trong lòng không hề muốn nhưng Đình Trân đành buông anh ra. Cô ta chỉ vừa bỏ tay ra khỏi người anh thì anh đã đơ người ra, vì cách hai người không xa chính là...cô. Không lẽ nãy giờ cô đã chứng kiến hết mọi chuyện, nếu chứng kiến từ đầu đến cuối thì còn họa may nhưng lỡ như cô chỉ nhìn thấy cảnh tượng cô ta ôm chặt lấy anh thì...

- Nhược Ly...anh không có...em đừng hiểu lầm!

Cô đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn anh đầy tức giận, cô cười nhạt rồi lên tay ga xe chạy đi mất. Mọi chuyện có vẻ không tốt đẹp một chút nào mà trái lại đang rất tồi tệ. Anh hốt hoảng đuổi theo cô mặc cho cô ta ra sức níu kéo bằng cả lời nói và hành động. Khi anh đã đi khuất cô ta nở một nụ cười đắc ý trên môi. Dù chuyện khiến cô giận bỏ đi hoàn toàn nằm ngoài ý định của cô ta, cô ta không hề biết rằng cô sẽ về và chứng kiến ngay khoảnh khắc ấy. Cô ta thích thú nghĩ thầm: "Xem ra lần này ông trời cũng muốn giúp mình".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro