Chương 41: Chịu đựng vết thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trước lời van xin đầy đau đớn và ánh mắt kiệt quệ của cô làm trái tim Minh nhói lên từng hồi đau đớn. Lo lắng cho sự an toàn của cô nên Minh vẫn khăng khăng từ chối:

- Cậu nghe tôi được không Ly ? Không thể làm như vậy được, rất nguy hiểm!

  Đáp lại sự quan tâm lo lắng từ Minh là lời nói đầy quyết tâm và dứt khoát từ cô:

- Tôi không thể bỏ cuộc! Nếu cậu không giúp thì tôi sẽ tự đi!

  Vừa dứt lời cô cố sức chống tay trên thành ghế loạng choạng đứng dậy. Sự va chạm giữa vết thương và sàn nhà đã khiến cơn đau dữ dội đè nặng lên cơ thể cô, đặc biệt là bên chân bị thương. Cô bị mất thăng bằng vì không thể đứng vững được nên đã ngã  ra phía sau. Khánh Ming vội vàng đỡ lấy cô không để cô bị ngã.
- Cậu cần đến bệnh viện! _ Minh hằn giọng.

  Cô nhìn Minh đầy cương quyết, đẩy Minh ra tỏ ý không cần sự giúp đỡ từ cậu ấy. Minh biết điều này là mạo hiểm, nhưng với tình hình trước mắt thì có khuyên nhủ gì cô cũng chẳng nghe. Minh càng không thể bắt ép cô, cậu đành bất lực nhỏ nhẹ nhìn cô:

- Hãy hứa với tôi rằng cậu phải giữ an toàn hết mức có thể cho chính bản thân có được không ?
 
   Lúc này tâm trí cô chỉ biết rằng bằng cách vào đó dù nguy hiểm vẫn phải hoàn thành cuộc thi. Thật sâu trong ý nghĩ, chính bản thân cô cũng không thể chắc chắn rằng cô sẽ gặp chuyện gì khi đưa ra quyết định mạo hiểm đến vậy. Trước tình thế cấp bách, trong khuôn khổ hạn hẹp của thời gian thì cô chỉ có thể ép buộc chính mình cất lời hứa hẹn nhưng cốt yếu là để Khánh Minh yên lòng.

- Được. Tôi hứa với cậu. Xin cậu...giúp tôi!

- Cậu cố gắng chịu đựng, tôi đi mua thuốc rồi trở lại ngay._ Minh dịu dàng nhìn cô.

   May mắn khi khoảng cách từ nơi diễn ra cuộc thi đến hiệu thuốc rất gần nhau nên Khánh Minh chỉ cách vài phút đã trở lại. Trên tay Minh siết chặt lấy gói thuốc, cậu ấy cảm thấy lòng nặng trĩu khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn để xử lý như hiện tại.

- Cậu đưa cho tôi đi ? _ Cô cất giọng khi thấy Minh cứ im lặng.

  Minh ngồi xuống cạnh cô, vẻ mặt đầy lo lắng:

- Liều lượng và cách dùng có sẵn trong tờ hướng dẫn, cậu...

- Tôi biết mà._ Cô dứt khoát trả lời.

   Bỗng một thí sinh thi cùng cô bước vào, cô gái này rất quý Nhược Ly từ lúc cả hai cùng tham gia cuộc đến giờ.

-Ly ơi, sao em chưa ra sân khấu ? Bạn bè và người thân của em đã có mặt đông đủ ở hàng ghế khán giả rồi!

   Vừa dứt lời cô ấy đã hoảng hốt khi nhìn thấy vết thương trên chân cô và những bệch máu trên nền gạch. Cô nhanh chóng bảo Khánh Minh cùng cô gái đó ra ngoài nói với người quản lý giúp cô rằng cô sẽ xuất hiện trễ một chút vì đang gặp sự cố.

  Dù trong lòng không muốn để cô lại một mình nhưng Minh vẫn phải ép buộc mình làm theo lời cô. Khi căn phòng chỉ còn lại mình cô, thời gian cứ rút ngắn dần đi khiến cô không còn kịp để tâm đến việc đọc giấy chỉ định liều lượng dùng thuốc.

  Cô bình tĩnh đầy cứng rắn cần kim tiêm trên tay. Đầu ngón tay nhỏ nhắn được gọt giũa gọn gàng cẩn trọng đưa mũi kim vào đầu lọ thuốc, kéo đuôi kim tiêm một cách dứt khoát để đưa thứ chất lỏng từ trong lọ vào thân kim tiêm. Nhược Ly hít một hơi thật sâu, dứt khoát nghiến răng tiêm thuốc vào phần da thịt xung quanh vết thương. Cô tự nhủ với lòng rằng không được run sợ, không được hoang mang, cô phải làm thật dứt khoát, thật can đảm...

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro