Chương 14 : Niall Horan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi cứng họng khi tôi nghe cái từ đó và cả thế giới đang quay mòng mòng xung quanh tôi. Tôi cảm thấy chóng mặt khủng khiếp và nó không phải theo cái kiểu lãng mạn gì hết. Tôi cảm thấy mình bệnh nặng đến nơi rồi và có khi nôn luôn ra đây cũng nên, ngay bây giờ luôn. Tôi không chỉ hôn một đứa nổi tiếng, tôi còn hôn một đứa cực kì nổi tiếng hiện nay, cái đứa mà ai cũng phải bàn tán đến, cái đứa mà ai cũng mong muốn được gặp. Mấy con chị của tôi rất muốn cái đứa đó và say đắm đứa đó điên cuồng luôn!

Trong hàng đống những ngồi nổi tiếng ở cái khu này tôi lại phải hôn Niall Horan. Thiệt đấy chứ? Nó có thể là bất kì ai cơ mà! Kể cả Harry, thằng cha không có bạn gái và tôi biết là tôi hổng phải mẫu người của thằng chả. Chính thằng chả bảo tui vậy mờ! Và tôi không hề có sự tương tác ngoài hôm vũ hội. Thế là yên tâm rồi.

Không, tôi từ chối việc Anh chàng Bí ẩn đấy là thằng cha Niall. Không, ai cũng được trừ thằng chả đó. Và thằng chả còn có bạn gái, Zoe nữa chớ!

Ôi chúa ơi... có phải đó là lí do con mẹ đó đòi phòng riêng không vậy trời? Nhưng cổ vẫn ở đây, hai đứa vẫn giành thời gian cho nhau. Tôi đã thấy họ với nhau rồi. Không hẳn là đã vượt qua chuyện đó, nên họ vẫn nhau bằng cách nào đó... đại loại thế.

Ôi chúa tôi... tôi đã hôn một thằng cha có bạn gái rồi. Việc đó tồi tệ đến mức nào cơ chứ?

Tôi có thể thực sự trớ luôn một bãi tại đây. Tôi cần vào nhà vệ sinh.

"Ella ới? Em sao thế?" Liv hỏi và chỉ tới lúc đó tôi mới nhận ra là tôi đã nín thở suốt từ lúc Charlie công kích tôi và khi tôi nhìn chị, mặt tôi chắc hẳn là hoảng hốt lắm vì chị bước tới trước tôi. "Ella, thở đi!"

"Niall á? Không, không thể là anh ta được. Anh ta có bạn gái rồi. Em không phải là một đứa đi phá hạnh phúc ngừi ta!" Tôi bật thành lời. Cái việc là anh ta là người nổi tiếng vẫn chưa đủ thì phải.

Tôi biết trước rằng anh ta đã có bạn gái, nhưng tôi không biết cô ấy là ai và tôi không biết anh ta là ai nữa; giờ thì nó đều tệ như nhau thôi. Và cô ta không đến nổi nào, ý tôi là, con mẹ đó cười với tôi dịu dàng lắm mà. Có lẽ 5 người nổi tiếng đã làm thế từ khi cái chỗ này thành khu nghỉ dưỡng cho những người như họ.

Đối mặt với anh chàng bí ẩn và cô bạn gái của ảnh khiến mọi thứ thêm rối bù. Sao Charlie lại nhất thiết phải nói với tôi điều đó chứ?

"Cậu không phải vậy đâu!" Charlie vội nói nhưng tôi trừng mắt nhìn cậu. "Cơ bản, anh ta đang độc thân và anh ta cũng là độc thân khi cậu hôn anh ta. Họ vẫn chưa quay lại với nhau, mặt dù họ vẫn đang hàn gắn mối quan hệ. Hoặc đó là những gì tớ nắm bắt được."

"NÓ VẪN RẤT KHỦNG KHIẾP ĐẤY!" Tôi hét lên và thằng bé phải lùi lại, phòng ngự trước phản ứng của tôi. "Sao cậu phải nói cho tớ điều này thế nhở?"

"Vì cậu xứng đáng được biết điều đó. Anh ta đang tìm cậu đấy, anh ta muốn tìm cậu là đằng khác. Mối quan hệ của họ đã tan vỡ sẵn rồi." thằng bạn thân nhứt của tôi khăng khăng, nhưng tôi chỉ lắc đầu.

"Và có lẽ sự xuất hiện của tôi trong mấy bộ phim kịch tính chỉ là khiến mọi thứ tệ hơn. Cậu không thấy à? Nếu cái mối quan hệ đó đã mục nát thì là do tớ hết thôi."

"Em đâu thể chắc chắn về điều đó," Olivia nói một tay vẫn vòng qua tay tôi. "Có lẽ nó đã đổ nát lâu lẳm rồi. Có lẽ em là người giúp cậu ta nhận ra điều đó." Chị gợi ý nhưng tôi không nhìn theo chiều hướng đó.

Tôi đã kết thúc ở nơi này như thế nào vậy?

"Không, không phải là Niall đâu," tôi phản đối và lùi lại, lùi khỏi Liv và Charlie. " Tớ cần chút khí trời."

Tôi cứ thể chạy ra khỏi phòng, bỏ lại hai đứa bạn của tôi ở đó. Đầu tôi thành một mớ bòng bong, tim thì đập thình thịnh đau đớn trong lồng ngực, không chắc là tôi đang cảm thấy thế nào về cái thông tin này. Tôi không muốn tin đấy là anh ta, tôi muốn quay lại những giây phút hạnh phúc dại khờ ấy khi mà mọi việc vẫn còn là một ẩn số. Nó dễ dàng hơn thế này nhiều, nó đã là điều tuyệt nhất.

Lỡ tôi bắt gặp Zoe ở hành lang thì sao? Tôi phải làm gì khi ở cùng cô ấy khi cô biết là tôi đã hôn bạn trai của cô?

Khủng khiếp. Tôi sẽ phải làm gì khi nhìn thấy Niall? Biết rằng tôi đã hôn anh ta, rằng chúng tôi có sự kết nối đó, rằng anh đã khiến thế giới của tôi quay cuồng chỉ vì một nụ hôn?

Cảm ơn Chúa là tôi đã không ăn tối.


Tôi tiếp tục đến nơi duy nhất tôi biết tôi có thể bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo. Và tôi quá tuyệt vọng với cái viễn cảnh thanh bình rằng tôi chạy nhanh nhất có thể, nhanh nhất có thể và tôi không dừng lại đến khi tôi đứng trước chuồng ngựa, thở hổn hển với hai tay đặt trên đầu gối, cố gắng giữ lại nhịp thở.

Không có ai ở đó, chỉ có lũ ngựa và khi tôi nhận ra điều đó, tôi mới có thể thở lại được. Tôi hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại, để sự thân thuộc của nơi này giúp tôi bình tĩnh lại. Khi tôi dừng tiếng thở hổn hển lại tôi đến chỗ Ares, bởi vì cậu là con ngựa tôi thích, và ôm cậu ấy.

"Ares, tớ đúng là một người tồi tệ," tôi bảo cậu, giấu mặt của tôi sau cái bờm bù xù, vẫn ôm cậu. Cậu cử động và khịt mũi, nhưng không phải là để đẩy tôi đi. Tôi cảm thấy đó là cách cậu giúp tôi thoải mái hơn bởi sau đó thì cậu đứng yên, cạnh tôi, và tôi bắt đầu cảm thấy khá hơn nhiều. Bình tĩnh hơn. "Tớ ước là cậu có thể nói cho tớ rằng đó không phải anh ta," tôi thì thầm vẫn còn ôm lấy cổ Ares.

Ares đột ngột di chuyển, hào hứng, và tôi lùi lại. Tôi bối rối và tôi cố giữ cậu lại một lần nữa, nhưng rồi tôi nghe thấy ai đó đang gọi tên tôi.

"Ella?" Tôi quay lại và tôi hiểu vì sao Ares lại di chuyển đột ngột thế. Đó là bởi vì cậu muốn cảnh báo tôi có ai đó đang đi tới.

"Cảm ơn, Ares," tôi nói sau tiếng thở phào trước khi tôi nhìn vào mắt anh ta. Đôi mắt xanh của anh là thứ duy nhất mà tôi tập trung vào trong suốt buổi dạ vũ. "Niall," tôi nói và anh nở một nụ cười.

"Tôi không mong gặp lại cô ở đây vào thời gian này," anh nói và tôi nghiêng đầu về bên phải, cố gắng hiểu xem anh ta đang có ý gì. Anh ta tiến lại gần phía tôi. Tôi cảm thấy nhịp tim đang tăng lên trong lồng ngực và bụng tôi thắt lại một cách khó khăn. " Tôi đến đây lúc này, không hơn không kém, để gặp lũ ngựa. Từ ngày chúng ta gặp nhau ở đây, ít ra là vậy." Anh ta nhìn Ares với đôi mắt long lanh đó trước khi anh dừng lại giữa tôi và con ngựa. Anh ta chải lông cho Ares và con ngựa trông rất hài lòng, vui khi nhìn thấy Niall ở đó. " Chúng đúng là có sự bình yên, phải vậy không? Tôi có thể thực sự nghĩ khi tôi ở gần và trong lúc tôi về phòng, tôi thấy dễ chịu hơn rất nhiều."

"Chúng giúp được rất nhiều mà," tôi nói bởi vì giống như anh, tôi, tôi đến đây để tìm kiếm sự bình yên, bởi vì tôi đang chìm trong đống suy nghĩ mông lung.

Niall nhìn tôi, đôi mắt anh vẫn như cái lần đi dạ vũ và mặc dù nó tối hơn lúc trong chuồng ngựa, tôi vẫn có thể thấy nó ánh lên long lanh hoàn hảo. Những vệt tối quanh mặt anh ta khiến anh trông giống như cái đêm dạ hội, bị che khuất một phần.

Đó không thể là anh ấy, đó không thể là anh ấy được, tôi cầu khấn trong đầu, mong rằng tôi đang nhìn lầm.

"Có việc gì khiến cô phiền lòng à? Sao cô lại đến đây giờ nà?" Anh hỏi và tôi lắc đầu trước khi tập trung vào Ares. Tôi chẳng thèm nhìn anh luôn.

"Tôi chỉ muốn được gặp Ares," tôi nói dối và tôi không biết là anh có tin tôi không, nhưng tôi hỏi một câu mà tôi biết sẽ khiến anh tập trung hơn vào câu hỏi đó thay vì tôi. "Anh thì sao? Có rắc rối gì à?"

Tôi nghe tiếng anh thở nặng nhọc, ngạc nhiên là tôi đã hỏi anh điều đó. Tôi không trách anh làm gì, tất cả quãng thời gian còn lại chúng tôi gặp nhau tôi đã chẳng thể hiện điều gì ngoài việc thờ ơ với những rắc rối của anh. Nhưng giờ tôi lại ở đây, hỏi điều gì khiến anh buồn phiền thế.

"Thực ra thì, có đấy. Vẫn vấn đề như mọi khi," anh nói và tôi lướt nhìn anh thật nhanh, cuốn anh vào cuộc trò chuyện. Nếu anh nói về những vấn đề của anh có lẽ tối sẽ dừng suy nghĩ những chuyện của tôi. "Đó là Zoe." Và một lần nữa, tôi cảm thấy buồn nôn. " Chúng tôi đã có quãng thời gian tuyệt vời lúc đầu, cô biết đấy. Tôi thực sự yêu cô ấy và tôi đã bảo vệ cô ấy, vậy nên chúng tôi muốn giữ kín chuyện đó. Với lại cô ấy là người mẫu và rất kiêu hãnh. Cô ấy muốn đi theo con đường riêng của mình." Tôi nhìn đi chỗ khác bởi tôi không thể nhìn vào mắt anh khi anh đang nói về bạn gái ảnh như vậy, và nếu những gì ảnh bảo tôi là đúng, tôi thực sự ngưỡng mộ việc cô ấy làm. " Tôi không biết khi chuyện đó xảy ra, nhưng mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu rạn nứt. Tôi đã không còn trong mối quan hệ đó nữa. Tôi không còn gọi điện cho cô ấy mỗi ngày, tôi cũng chẳng phiền khi chúng tôi không gặp nhau lấy một lần trong tuần. Thỉnh thoảng tôi còn chẳng muốn nhìn mặt cô ấy." Bụng tôi thắt lại sau những từ ngữ ấy. Vấn đề của họ đã bắt đầu từ lâu trước khi tôi xuất hiện; nếu anh ấy là anh chàng bí ẩn của tôi. " Đó là lí do tôi đến đây. Chúng tôi tưởng rằng có lẽ thỉnh thoảng tránh xa khỏi giới truyền thông và công việc sẽ giúp chúng tôi, nhưng không phải vậy."

"Tôi rất tiếc," tôi nói vậy vì tôi không biết còn có gì để nói nữa.

"Đó không phải lỗi của cô," anh ta cười. " Tôi đoán tôi bắt đầu hết yêu mà chẳng hề nhận ra và tôi không thể quay lại như trước được nữa." Anh ấy trông rất cam chịu và buồn trước những gì đã mất, nhưng anh ấy không hẳn là đau khổ. Kì lạ thiệt. " Và giờ thì cô ấy giận tôi bởi cô ấy biết có gì đó đã thay đổi. Ý tôi là, cô ấy đã giận tôi trong một khoảng thời gian dài vì cô nói tôi không hề cố gắng gì để xây dựng lại mối quan hệ nhiều như cô ấy đã cố. Tôi luôn luôn chậm trễ, tôi đã khiến cô ấy đợi vì tôi cứ quên là chúng tôi đã hẹn gặp nhau. Tôi biết, tôi thật khốn nạn. Cô ấy đúng, tôi là một người bạn trai tồi tệ. Đó là lý do vì sao khi cô ấy nói chúng tôi nên chia tay tôi đã đồng ý. Và điều đó còn khiến cô ấy điên tiết hơn," anh cười thầm. " Và rồi hôm có vũ hội tôi gặp được cô gái hết sảy" – tôi thắt lại khi nghe đến những từ đó và tôi thấy nụ cười trên môi anh – " Tôi đã gặp người con gái tuyệt vời ấy. Chúng tôi chỉ...chúng tôi có sự kết nối đặc biệt nào đó, cô biết đấy. Tôi còn không biết cô ấy là ai và cô ấy từ chối nói với tôi điều đó, nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ về cổ. Và từ cái đêm đó tôi chẳng muốn cố quay lại với Zoe nữa. Cô ấy hỏi tôi sao tôi lại có thể dễ dàng bỏ cuộc như thế, và tôi không thể giải thích cho cô ấy. Thế nên tôi đến đây, cố gắng tìm ra cách nào đó để nói với cô ấy tất cả mọi chuyện mà không khiến cô căm hận tôi.

Tôi một lần nữa nín thở vì Niall, không hề cố ý, xác định được anh ấy thực sự là anh chàng bí ẩn. Charlie đã đúng. Tôi đã hôn anh ở buổi khiêu vũ, tôi chia sẻ khoảnh khắc ấy với anh và giờ anh đang đứng ngay cạnh tôi, kể cho tôi tất cả rắc rối của anh với cô bạn gái, bạn gái cũ - Tôi còn không rõ nữa! – và tôi thì ở đây, đứng chỗ này, với trái tim đập loạn xạ đến mức tôi có thể lên cơn đau tim.

Tôi đã tìm ra anh chàng bí ẩn. Chết tiệt, quái quỉ, điên rồ!

Niall cười khoái trá, xấu hổ vì chính bản thân mình. Tôi thấy má anh ửng hồng và anh đang lo lắng, anh gãi đầu. "Tôi...tôi xin lỗi vì đã nói hơi quá đà. Chỉ là nói chuyện với cô dễ chịu lắm, cô biết đây?" Anh bảo tôi vậy, nhìn thẳng vào mắt tôi và tôi hơi nghĩ đến việc anh có thể nhận ra tôi. Tôi biết tôi nhìn rất khác sô với đêm đấy nhưng tất nhiên là mắt tôi vẫn vậy.... không có trang điểm, dù vậy. "Tôi không biết tại sao, có thể cô không quan tâm đến việc này và cô chỉ nghĩ đến việc tôi là một thằng cha nổi tiếng kiêu ngạo."

Ờ thiiiì.....

Một lần nữa, anh cười khoái trá. "Dù sao, cảm ơn vì đã lắng nghe."

"Các mối quan hệ thật phức tạp," tôi nói và anh nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Có lẽ anh ấy mong đợi câu "Đó là việc của tôi mà" nhiều hơn. Đó là cái cách tôi đáp lại anh, sau tất cả. "Nhưng chúng cũng đáng đấy chứ. Có lẽ anh nên thử sửa chữa lại mọi chuyện với Zoe," tôi gợi ý, liếc qua mắt anh.

" Tôi không biết nữa...có vẻ như đã quá muộn rồi."

"Không bao giờ là quá muộn hết !" Tôi kêu lên và anh lùi lại, nhưng tâm trí tôi đang làm việc hết tốc lực, thấy rằng tôi có thể sắp xếp lại mọi việc, làm mọi việc trở lại bình thường sau buổi vũ hội. Có lẽ tôi đã không phá hỏng mối quan hệ đó, nhưng tôi khiến mọi thứ bung beng hết. "Tôi có thể giúp," tôi nói và anh mở mắt to hết cỡ. "Ừ, tôi có thể giúp anh. Anh không thể từ bỏ cô ấy được. Dù cho cô gái bí ẩn này là người anh để ý đến cũng không quan trọng nữa. Cô ta không nói tên cho anh đúng không? Có thể có lí do nào đó nên sao phải phí thời gian với cô ấy. Tập trung vào những thứ anh đang có: Zoe. Tôi sẽ giúp anh."

"Tôi không biết nếu đó có phải ý hay không..." anh đăm chiêu.

"Tất nhiên là có rồi. Tôi sẽ giúp hai người quay lại với nhau," tôi tuyên bố, mỉm cười. Đây là cơ hội để tôi sửa chữa sai lầm.

Ha, nhìn tôi nè, Lọ Lem giúp Hoàng tử Quyến rũ quay lại với cô công chúa đích thực, người không phải là tôi.

e{���1�B�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro