Thanh Như nhìn xung quanh , cô đang ở đâu đây ?
Khi nải mãi chạy đi chẳng để ý đường đi .
Nơi này thật là lạ , cả Bạch Sa sau lại có một nơi yên bình như vậy .
Gió lùa các ngọn cỏ làm cả một xanh mướt lượng yên ả trên mặt gió .
Thanh Như lặng lẽ ngồi dựa vào thảm cỏ thiên nhiên , hít thở khí trời .
Cô nên lặng lẽ hưởng thụ mây trời mát mẽ.
.....
Uyển Thư ngồi ở sofa hơn 2 tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy bóng dáng Thanh Như đâu .
Mỗi phút mỗi giây đều phải đối mặt với Chính Quốc , khiến hơi thở của Uyển Thư cũng trở nên ngột ngạt vô cùng .
- Anh bảo , chỉ cần nụ cười của Thanh Như , vậy mà con bé đi đâu giờ này vẫn chưa về , anh đến cuộc gọi cũng không thèm quan tâm .
Uyển Thư nhíu mài trách vấn .
Chính Quốc vẫn yên vị :- Gọi điện thoại thì Thanh Như sẽ trở về ?
Hắn cứ hỏi những câu Uyển Thư không thể trả lời , sắc mặt hắn chỉ một nét lạnh hai nét khó ưa , không chỗ nào có thể giúp Uyển Thư kiềm chế sự tức giận .
Người con trai lúc trước đã đi đâu , Điền Chính Quốc hiện tại là một người không cảm xúc , lãnh đạm .
Uyển Thư cầm điện thoại gọi Thanh Như thì chỉ là sự quan tâm bình Thường giữa chị và em .
Nhưng Chính Quốc gọi , chắc chắn cô sẽ rất vui .
- Thanh Như , em về rồi .
Uyển Thư chạy đến nắm lấy tay Thanh Như .
Nhưng ánh mắt của Thanh Như chỉ dáng lên người Chính Quốc .
Con người đó mãi mãi chắc chỉ có thể yêu Uyển Thư , sẽ không để ý đến cô .
Nhưng nắm giữ , thử một lần thôi để bản thân không hối hận .
Thanh Như cười mỉm :- Em không sao , hôm nay em đã đi thử áo cưới , rất đẹp , nếu chị mà thấy sẽ ghen tị cho mà xem .
Thanh Như có 1 tuần để thử trái tim Chính Quốc, thử thách bản thân.
- Em có chụp hình không ? Sao đi lại không đợi chị chứ ?
Thanh Như rót ít nước lãng tránh đổi sang chủ đề khác :-À chị , Anh Tại Hưởng cũng về cùng chị à ?
Tại Hưởng có nhắn tin cho Thanh Như , anh ấy là người rất tốt , nói chuyện rất dễ thương , là bạn thân của Uyển Thư lúc đi học .
- Ừm , anh ấy về đây làm việc không đi nữa đâu , thôi , tối rồi , chị phải về , em ở lại đi .
Thanh Như cũng định ở lại , nhưng dường như Chính Quốc thì không muốn :-Thanh Như về đi , tôi bảo Thạc đưa em về .
Nếu bình thường cô sẽ ngoan ngoãn nghe theo , nhưng hiện tại thứ cô cần là thời gian để bên anh .
- Không , em ở lại .
- Phiền phức .
Anh nhắn lại một câu rồi bỏ lên phòng.
Tối đó Thanh Như vẫn quyết định ở lại .
- Quốc , cơm xong rồi , đến ăn đi .
- Em Tự ăn đi , tôi không đói .
Chính Quốc khoác áo vets từ từ đi xuống lầu .
- Anh định đi đâu ?
- Em ăn xong tôi sẽ gọi Thạc đưa em về .
Thanh Như vẻ mặt biến sắc :- Thạc ? Lúc nào cũng Thạc , anh ấy là chồng em sao ? Anh đến ánh mắt cũng dành cho chị em , vậy cưới em làm gì ?
Chính Quốc thở dài dường như đang nhẫn nhịn .
Có lẽ anh đã đối với cô quá lạnh nhạt , chiều ý Thanh Như, anh ngồi xuống bàn :- Ăn cơm đi .
Cảm giác như bị người khác sỉ nhục , sự nhạy cảm tâm trí làm cô bực bội, là một cô gái , họ không thích sự miễn cưởng , cô cũng vậy .
Thanh Như nhẹ nhành cười nhạt , bỏ chén cơm đặt xuống bàn :- Ăn với em một bữa cơm cũng khó vậy sao ?
Chính Quốc vẫn yên lặng , anh không muốn trả lời với Thanh Như.
Nhưng anh không hề thấy nước mắt của cô , nó rơi nhẹ nhàng đối với anh , nên anh không muốn nhìn .
- Anh không thích gì , em sẽ sửa , em có chỗ nào anh thấy không tốt em sẽ sửa mà , chỉ cần anh thật sự nhìn về phía em thôi .
Phải , khi yêu em mù quán, dễ dàng thay đổi một con người vì yêu .
Thanh Như vẫn cười , cô không ngại dứng dậy cầm con dao .
Đúng , chỉ có thể cầm dao anh mới lên tiếng , ánh mắt Chính Quốc chuyển sang một tia khó hiểu :- Em làm gì vậy ?
Anh chỉ thấy khó hỉu , không cảm thấy lo lắng như khi tay Uyển Thư bị dao khứa .
Một nhát dao , Thanh Như gạch vào cổ tay ,Chính Quốc đứng nhanh dậy theo quán tính .
Anh muốn bước tới nhưng cô lại gạch thêm một nhác, mỗi nhác càn lúc càn sâu hơn.
Cô nhẫn tâm khứa vào bản thân thêm nhìu nhát , ánh mắt anh vẫn không chút lo lắng :- Thì ra , tất cả là do em tự ngốc mới yêu anh .
- Đừng làm bản thân bị thương .
Thanh Như bỏ dao mặt cho nó rơi xuống đất .
- Em nghĩ em có thể dành trái tim anh với chị , nhưng không được rồi , nếu chị Uyển Thư dành anh thì chắc chắn em sẽ dành lại , còn anh thương chị anh thì em đã thua rồi .
Chính Quốc nhíu mài , vẻ mặt cương nghị bao phũ toàn là tức giận.
Tức giận vì sao ? Không phải vì Thanh Như cắt tay , anh chỉ cảm thấy trong lòng bực bội khi nghe câu " em đã thua rồi ".
Anh bắt lấy khủy tay cẩn thận kéo lại mình , sợ làm vết thương cô sẽ đau .
- Tôi đưa em đi bệnh viện .
Thanh Như mỏi mệt , kéo tay trở lại , chỉ là một vết thương nhỏ cô sẽ không chết được , buổi chiều cô muốn nắm giữ tim anh bao nhiêu thì vào lúc này cô lại muốn buông tay anh bấy nhiêu .
Cô cứ ngỡ còn cơ hội cho mình , quả thật là còn cơ hội , còn cơ hội làm kẻ cho Chính Quốc chọc tức Uyển Thư thì có .
Đến bữa cơm còn tránh đi thì anh cũng đã nói rõ rằng mối quan hệ này có cố gắng cũng bằng thừa .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro