Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấc ngủ đến thật ngon, thật ngọt, và khi tỉnh giấc, ánh sáng trong phòng đã nhạt nhòa, đèn đường hắt lên xuyên qua cửa làm lấp lánh những hạt sáo pha lê. Tôi giật mình quay người lại, mùi thuốc lá phảng nhẹ vào mũi và tôi bắt gặp ánh mắt của Hoàn.

Chàng đang ngồi tựa lưng vào tường, vừa hút thuốc, vừa ngắm tôi với nụ cười trên môi.

- Mấy giờ rồi anh?

Hoàn nhìn vào đồng hồ:

- Gần bảy giờ tối.

- Bảy giờ đêm à?

Tôi nhảy nhỏm lên. Hoàn cười:

- Dĩ nhiên là bảy giờ đêm rồi. Em đã ngủ một hơi mười tiếng đồng hồ em biết không.

- Thế sao anh không mở đèn?

Hoàn đưa tay mở đèn:

- Anh ngại ánh sáng đánh thức em.

Chàng nhìn tôi cười:

- Trông em ngủ đẹp hơn trẻ con.

- Thế... Tôi mở to mắt. - Anh không ngủ à?

- Có ngủ một chút. Hoàn nói. - Mà thấy em ngủ ngon quá, anh ngồi đây ngắm luôn.

Mặt tôi đỏ lên:

- Chắc kỳ cục lắm?

- Đẹp chứ kỳ đâu?

Hoàn cúi xuống hôn lên chóp mũi tôi rồi vỗ nhẹ vai:

- Bây giờ nếu em muốn ngắm thành phố La Mã thì dậy đi là vừa.

- Tối rồi mà ngắm gì?

- Thành phố La Mã không hẳn chỉ là thành phố cổ, nó sẽ biến dạng tùy theo buổi sáng, trưa hay tối, ngắm lúc nào cũng có cái đẹp cả.

Hoàn nói, tôi ngồi dậy:

- Anh quay mặt ra nơi khác đi em muốn thay áo.

Vân Hoàn chăm chú nhìn tôi:

- Tú Lăng. Chàng chậm rãi: - Em đừng quên là bây giờ em đã là vợ anh rồi nhé.

tôi đỏ mặt:

- Nhưng... nhưng em chưa quen.

Hoàn thở ra:

- Thôi được.

Chàng quay người lại nhìn ra cửa sổ, tôi bắt đầu thay áo, nhưng vừa thay được một nửa thì đột nhiên Hoàn quay lại ôm tôi, tôi hoảng hôta đưa tay chận ngực. Hoàn nhìn sâu vào đôt mắt tôi nói:

- Em cũng cần tập quen đi là vừa.

Tôi vừa giận vừa tức, cằn nhằn. Hoàn chỉ cười trừ. Thay áo xong chợt nghe có tiếng muỗng nĩa va chạm bên phòng khách, tôi nói:

- Anh ơi, chắc có trộm.

Hoàn cười:

- Gina đấy.

- Gina?

Tôi bàng hoàng chưa kịp lên tiếng, Hoàn đã tiếp:

- Đấy là một người đàn bà Ý.

Thôi đúng rồi, tôi lặng người:

- Trời ơi mới ngủ có một chút mà anh đã mang bà ta về đây rồi sao?

Hoàn hơi khựng lại:

- Đừng ngu vậy, em biết nấu cơm, giặt rửa không chứ?

Tôi thấy đau nhói tim:

- Em đã nói với anh là em không thể là một người vợ hoàn toàn cơ mà.

Hoàn ôm tôi vào lòng:

- Anh không phải nói thế, anh cũng không muốn em phải lo việc bếp núc, nhưng Gina là người giúp việc đảm đang.

Chàng nói và tôi chợt hiểu ra:

- Anh muốn em hứa với anh điều này nhé?

- Điều gì?

- Từ nay về sau đừng nhắc đến người đàn bà Ý đó nữa, em nhắc tới khiến anh có mặc cảm phạm tội.

- Nếu anh chẳng có lỗi thì sao anh lại có mặc cảm đó?

- Anh không có lỗi thật. Hoàn nói: - Có điều đứng trước mặt em, sự trinh trắng và tinh khiết của em khiến anh cảm thấy ngại ngùng.

Tôi mở to mắt, không hiểu chàng nói gì, nhưng nhìn ánh mắt thành thật của chàng tôi bất giác gật đầu và hứa sẽ không bao giờ nhắc đến người đàn bà đó nữa. Hoàn vòng tay qua người tôi với nụ cười mãn nguyện, chàng dìu tôi về phía phòng ăn.

Gina là một bà vừa cao lớn vừa béo, thấy tôi và bà đã cúi chào cung kính. Bữa tối đã làm xong, mùi bơ nồng mũi. Ngửi thấy mùi bơ, tôi mới nhớ ra từ sáng đến giờ chưa có một miếng gì vào bụng.

- Tú Lăng, em dùng thử món mì Ý xem. Gina làm cho chúng ta dùng đấy. Đến Ý thì phải ăn món Ý mới hợp tình.

- Em đói quá rồi.

Ngồi vào bàn tôi nói:

- Bây giờ dù món ăn Ý, Tây Ban Nha, Pháp hay Nhật gì em cũng nuốt trôi được hết.

Trước mắt tôi là một đĩa mì thật to, tôi ăn ngấu nghiến. Hoàn yên lặng ngồi cạnh nhìn tôi ăn trong khi Gina có vẻ thật hài lòng.

Sau bữa ăn, tôi và Hoàn ra phố.

Gió đêm đầu hè thoảng nhẹ, thành phố cổ xưa hiện ra dưới chân đồi, trước mặt tôi. Những ngọn đèn thắp sáng, ngôi nhà thờ ngàn năm xưa sừng sững giữa trời cao, tháp chuông rồi những bức tượng điêu khắc, vòi phun nước, cung điện hoang phế cổ tích hoà lẫn với những kiến trúc văn minh hiện đại, thành phố mang vẻ thật đặc biệt. Vân Hoàn không dùng xe, chàng dìu tôi đi bộ một quãng đường dài.

Đột nhiên có tiếng vó ngựa. Người phía trước hiện ra một chiếc xe song mã, hai con ngựa thật trắng với bờm lông trên đầu kéo một chiếc xe đẹp, tôi suýt kêu lên.

Hoàn đưa tay ngoắc xe lại, nói mấy câu tiếng Ý với gã phu xe, rồi dìu tôi bước lên. Chúng tôi vừa ngồi xuống, ngựa đã bắt đầu chạy. Tôi thở ra:

- Em có cảm giác như mình nằm mơ.

Hoàn siết chặt người tôi:

- Anh sẽ bảo xe chạy đủ mọi chỗ để em ngắm hết thành phố La Mã nhé.

Vó ngựa vỗ đều trên đường nhựa, hết quãng đường rộng đến ngõ hẻm. Cảnh đêm đẹp và sạch vô cùng. Tôi như ngẩn ngơ. Tất cả những gì đang xảy ra như chỉ có trong mơ thôi. Bóng đêm mờ ảo với sương nhạt.

- Anh Hoàn, chúng ta nằm mơ hay thật đây?

Hoàn cúi xuống:

- Nằm mơ đấy, chúng ta nằm mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ tôi không hề trông thấy La Mã, có điều La Mã đẹp hơn những gì tôi đã thấy nhiều. Xe chạy một lúc bỗng ngừng lại, Hoàn kéo tôi xuống xe. Trước mắt tôi đông đặc cả người và xe.

- Xuống đây anh đưa em thăm suối Trinh Nữ, một con suối danh tiếng nhất thành La Mã này. Theo lời đồn thì suối đó linh lắm, muốn khấn gì cũng mãn nguyện cả, em muốn khấn không?

- Muốn chứ anh.

Tôi nói và chạy ngay về phía suối, những bức tượng đá thật đẹp, nhìn những bọt nước quanh co dưới ánh trăng lóng lánh như những hạt ngọc và những đồng bạc trắng xóa dưới suối, tôi ngỡ ngàng. Con người sao đầy rẫy mơ ước thế này. Ngẩng đầu lên tôi gặp ngay ánh mắt của Hoàn.

- Em khấn thế nào anh?

- Quay lưng về phía suối, ném qua hai đồng xu, em sẽ có quyền ước hai điều.

Tôi làm theo lời chàng. Mắt Hoàn sáng dưới ánh đèn.

- Em đã ước gì đấy?

Tôi đỏ mặt:

- Không, em không nói đâu.

Chàng cười và nhún vai không hỏi thêm.

Chúng tôi lại leo lên xe ngựa, gió thật mát, những âm thanh lốc cốc lộc cộc nghe thật êm tai. Tóc tôi tung theo gió, Hoàn phải giữ lại. Xe tiếp tục chạy trong gió, trong đêm và ngàn năm sử xa vời.

Lần này xe ngừng trước một bờ thành rộng lớn, chúng tôi xuống xe. Đến gần bờ tường tôi mới biết đây là một di tích danh tiếng của La Mã. Đứng trên cao nhìn xuống ba chiếc cột trụ cao lớn đại diện cho đế quốc La Mã ngày nào sừng sững trong đêm. Cung điện im lìm, cửa thành thờ thẫn đứng nhìn từng hàng trụ dài chen chúc, đến đâu cũng gặp tượng. Nhìn cảnh tàn tạ nghĩ đến cảnh phục thịnh ngày nào yến tiệc linh đình, đèn đuốc rực rỡ, lòng tôi chợt bâng khuâng. Vương hầu khanh tướng gì cũng thế thôi, một kiếp hồng trần rồi cũng mai một. Anh hùng ư? Đẹp nghiêng ngửa giang sơn ư? Có hơn gì một đống gạch vụn, rồi cũng vỡ nát, cũng đi vào hư vô.

Lâu đài đâu không thấy?
Yến tiệc đâu không bày?
Giang sơn rồi đổ nát...

Tôi chợt cao hứng ngâm nga, Hoàn vòng tay sau lưng tôi nhại giọng:

Tiếc lâu đài đổ nát
Tiếc yến tiệc không bày
Tiếc giang sơn đổ nát...

Tôi quay lại nhìn sâu vào mắt chàng, trong thoáng giây, tôi chợt thấy Hoàn gần gũi và hiểu tôi thật nhiều. Di tích lịch sử vẫn còn nằm dưới chân. Tôi thấy mình quá may mắn không phải sống trong thời quá khứ đã trôi qua mà là sống hiện tại, sống với tất cả niềm vui sinh tồn.

Rồi lại lên xe, chúng tôi đến quảng trường Venice, chiêm ngưỡng viện bảo tàng, rồi sân giác đấu với những chiếc hang tròn thả thú. Tôi không dám nghĩ đến cảnh chiến đấu giữa người và thú. Sân rộng quá. Tôi hỏi Hoàn:

- Nếu đấu trường này ngồi đầy thì có thể chứa được bao nhiêu người hở anh?

- Khoảng năm mươi ngàn.

Tôi liên tưởng hình ảnh năm mươi ngàn người ngồi cổ vũ la hét... Máu của người và thú nhuộm đỏ, sự vật vã giữa sống và chết để rồi... bây giờ còn lại gì? Võ sĩ? Thú, khán giả ngày xưa ở đâu? Tôi rùng mình rúc đầu và ngực Hoàn, chàng xiết chặt người tôi, hỏi:

- Em làm sao thế?

- Em rất mừng khi biết mình đang sống. Tôi nói tiếp. - Chỉ có sống dù trong chớp giây mới là thực. Dù biết rằng rồi mấy nghìn năm sau ta lại giống như những vị vua chúa của đền đài này... ta sẽ trở thành dĩ vãng cho người phê phán...

Tôi nhìn chàng:

- Vì vậy sống là quý rồi phải không anh?

Chàng nhìn tôi say đắm và sau cùng cúi xuống:

- Anh yêu em, Tú Lăng.

Tôi đăm chiêu:

- Giữa khung cảnh hoang phế đẹp đẽ thế này, em tin rằng điều anh vừa nói là thật.

- Thế có nghĩa là từ trước đến nay em không hề cho rằng anh yêu em à?

- Vâng.

Tôi thành thật.

- Nếu thế anh cưới em làm gì?

- Có lẽ vì hiếu kỳ?

- Hiếu kỳ?

Hoàn ngạc nhiên. Tôi gật đầu:

- Vâng, em trẻ tuổi tinh khiết, đó là điều anh đã từng nói, chính vì sự khác biệt giữa em với những người đàn bà anh từng giao du mà anh cưới em.

Hoàn đăm đăm nhìn tôi:

- Đó là điều em nhận xét về anh?  Chàng hỏi: - Thôi được, anh mong rằng một ngày nào đó em sẽ hiểu anh nhiều hơn.

Chúng tôi ngồi xe tiếp tục cuộc du hành, xe chạy thật chậm, cổ thành La Mã như ngủ yên, hết con đường này đến con đường khác. Bốn giờ hơn chúng tôi mới trở về nhà.

Về đến nhà lòng tôi vẫn còn ngập đầy tình cảm mơ màng, vẻ trữ tình của khung cảnh vẫn còn miên man đâu đây. Tôi lười biếng thay áo ngủ. Tôi thay trước mặt Hoàn và đây là lần đầu tiên tôi không đòi hỏi chàng quay mặt đi nơi khác.

Lúc chui vào chăn Hoàn mới quay sang ôm tôi, chàng nhẹ nhàng ve vuốt... Tôi rúc vào lòng chàng, một chút sợ hãi, lo lắng và... say đắm len lỏi trong da.

- Anh Hoàn...

- Ồ...

- Anh biết em đã khấn gì không?

- Không, nhưng anh không bắt buộc em phải nói.

- Nhưng em muốn nói.

Tôi dựa đầu vào cằm chàng, bàn tay rụt rè đặt trên lồng ngực ấm.

- Điều khấn đầu tiên của em là cuộc hôn nhân của chị Bình với anh Liêm hoàn toàn hạnh phúc, và điều thứ hai là... anh với em sẽ bền chặt nhau mãi.

Hoàn có vẻ ngẩn ra. Một lúc lâu chàng mới cúi xuống hôn lên trán, lên môi, lên má tôi. Chiếc áo ngủ tuột mất. Hình ảnh hai con ngựa trắng tung vó trên đường phố La Mã lại hiện ra... Và mây mù đến, tôi như bay bổng lên trời...

Rồi người con gái rùng mình biến ra thành đàn bà, và tôi trở thành vợ chính thức của Hoàn.

Nửa năm trôi qua, trong nửa năm đó chúng tôi bận rộn liên miên.

Thế giới không ngờ to lớn quá, có nhiều thứ để tôi nhìn. Chỉ một thành phố La Mã mà tôi đã không viếng hết nói chi là những thành phố khác. Viện bảo tàng quốc gia, nhà thờ ST Paule, Milan,... Từ những danh họa thế giới đến những di vật thời cổ ngắm hoài không hết. Ở Rome hơn 3 tháng tôi mới có thể quen được thành phố một phần nào.

Sau đấy, Hoàn lái chiếc xe thể thao màu đỏ xinh xắn của chàng đưa tôi đi khắp châu Âu. Nơi nào cũng đến. Ban ngày thăm viếng các di tích lịch sử và thắng cảnh, tối đến vũ trường, phòng trà nghe nhạc... Cuộc sống ngập đầy không khí tươi mát và bận rộn. Nhưng đến cuối năm là tôi bắt đầu chán. Bao nhiêu khung cảnh đẹp thu vào đầy cả óc cộng thêm cái lạnh thấu xương của mùa đông châu Âu tuyết mưa suốt ngày... khiến tôi khó chịu. Nhìn khuôn mặt bơ phờ của tôi, Hoàn biết và đã cho kết thúc cuộc chơi, chúng tôi trở về thành phố La Mã.

Về tới nhà đã thấy một chồng thư cao nhất chờ đón. Tôi ngồi xuống cạnh lò sưởi lật từng bức ra xem. Đa số là của cha: tỉ mỉ hỏi thăm sức khỏe, trấn an và cho biết tin tức ở nhà... Cha mẹ vẫn mạnh, chị Bình và sở Liêm đang sống đời bình thường. Cha nhắc đến chị Bình và Liêm khiến vết thương cũ ngày nào trong tim tôi như khơi lại. Tôi biết mình chưa hề quên chuyện xưa.

Tiếp tục đọc những bức thư còn lại, tim tôi như ngừng đập khi thấy lẫn lộn trong đống thư một bức với nét chữ Sở Liêm. Tôi e dè nhìn sang Hoàn, hình như chàng chưa phát giác được cử chỉ bất thường của tôi, chàng đang uống rượu. Tôi vội vã mở thư. Bức thư ngắn với những mũi gai nhọn.

"Có lẽ Lăng và Hoàn đi khắp châu Âu rồi. Khi Lăng ngồi trong Moulin-Rouge uống champagne, không hiểu rằng có nghĩ đến một nơi xa xăm bên bờ bên này có người nghĩ đến Lăng không? Không hiểu Lăng rồi có còn nhớ đến công viên đẹp ngày nào ở quê nhà nơi đã từng có những cơn mưa bụi mùa đông? Tôi nghĩ có lẽ tất cả những kí ức kia chắc cũng đã phai tàn giữa cuộc sống văn minh vật chất ở phương Tây rồi, hay ít ra nó cũng bị đắm chìm, quên lãng giữa những giọt champagne trong dạ hội...

Lan Bình rất dễ thương, nàng đúng mực vợ hiền, buổi sáng tôi đến sở chiều tôi mới về... Bình thường đem những công việc hàng ngày làm được ra khoe... Chúng tôi thường nhắc đến Lăng luôn, từ tính gàn đến sự suy tư của Lăng, bức mành sáo và những cơn mơ mộng hàng ngày... Bây giờ tôi không hiểu lăng có còn Những Giấc mộng ngày nào nữa không..."

Lá thư rời khỏi tay, tôi ngồi bất động như pho tượng. Chuyện cũ... chuyện cũ... Tôi lại nhặt thư lên và ném vào lò sưởi. Một đốm lửa đỏ loé lên rồi màu trắng của giấy biến mất. Rồi đến phong bì. Khi tôi ngẩng đầu lên mới chợt thấy Hoàn đang lặng lẽ nhìn tôi từ bao giờ.

Tôi mở miệng định giải thích, nhưng Hoàn đã xua tay, chàng đẩy ly rượu sang tôi.

- Anh pha cho em đấy, nhạt chứ chẳng đồng đâu.

Tôi nâng ly hớp nhẹ, mùi rượu nồng nhẹ.

- Anh tập thói xấu cho em. Tôi nói: - Lúc xưa em không hề biết uống rượu.

Hoàn bước qua ngồi xuống cạnh tôi, lửa soi đỏ cả mặt chàng.

- Uống rượu không có gì là xấu cả. Hoàn nói: - Say được là cả một sự sung sướng.

Chàng nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Mai em muốn đi đâu chơi không?

- Không, em thích ở nhà hơn, vả lại chúng mình cũng vừa đi chơi về mà?

- Có thật em thích ở nhà chứ?

Hoàn đột ngột hỏi khiến tôi giật mình:

- Anh hỏi thế có nghĩa gì?

- Không có gì cả.

Hoàn cúi xuống hôn lên mặt tôi:

- Anh chỉ mong rằng em thích ngôi nhà này, nó sẽ ấm cúng hơn đối với em.

Tôi nhìn về phía lò sưởi.

- Em thích. Tôi nói: - Anh nhìn kìa, lửa đỏ thế này không ấm sao?

Hoàn nhìn tôi thật lâu:

- Mong rằng điều em vừa nói là thật.

Chàng đứng dậy bước đến tủ rượu, tôi ngồi yên hớp cạn ly trong tay.

Tối hôm ấy tôi cứ lăn lộn mãi, tôi nằm mơ thấy công viên ngày nào, thấy mưa, thấy tôi ngồi sau yên xe Sở Liêm, xe chạy thật nhanh trên xa lộ... Liêm vừa lái xe vừa hét to:

- Anh yêu Lăng... Anh yêu Lăng...

Nhưng đột nhiên chiếc xe cam nhông thật to không hiểu từ đâu chạy đến lủi về phía chúng tôi. Tôi hét to lên. Xe đổ... Đường nhuộm đỏ máu... Chiếc Scooter tan tành...

Tôi gọi lớn:

- Anh Liêm! Trời, anh Liêm!

Hình như có người ôm lấy tôi, lắc nhẹ. Tiếng của Hoàn buồn bã bên tai:

- Lăng, tỉnh dậy em... Em nằm mơ hử?... Tỉnh dậy em!

Tôi choàng tỉnh dậy, mồ hôi đổ ướt cả áo, Hoàn siết chặt tôi vào lòng, cánh tay rắn chắc của chàng khiến tôi hồi tỉnh.

- Lăng, anh đây này, đừng sợ... Đó chẳng qua là một giấc mộng thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro