Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sẽ không bao giờ tôi quên những hình ảnh tiễn đưa hôm ấy nơi phi trường. Đôi mắt thiết tha của cha, đôi mắt sưng húp của mẹ và bàn tay siết chặt của Sở Liêm, lòng tôi ngập đầy xúc động khó tả. Một thứ hối tiếc bàng hoàng. Chị Bình không ra sân bay, chỉ có Sở Liêm. Tôi nói với chàng:

- Nhớ hôn chị Bình thật nhiều dùm tôi anh nhé.

Thừa dịp đông người Liêm kề sát tai tôi:

- Thế anh có thể hôn em giùm Lan Bình để tiễn em không?

Tôi vội tránh xa, giả vờ như không nghe. Vợ chồng bác Sở và Sở Kì lần lượt chúc tụng, Đào Kiếm Ba cũng có đến, anh chàng mang theo cả máy ảnh và tôi chụp hết tấm bên này rồi tấm bên kia, mãi đến lúc hết phim mới đứng yên được. Mẹ nắm tay tôi dặn dò đủ chuyện: phải giữ gìn sức khỏe, phải đề phòng, nhớ viết thư thường xuyên về nhà.... và tôi gần như trở về với tuổi lên ba.

Sau cùng rồi cũng ra phi cơ. Tôi và Hoàn bước chân lên thang. Tất cả nghi lễ chấm dứt, bánh lăn và máy bay vút thẳng lên trời. Ngồi bên Hoàn chăm chú nhìn chồng, lòng tôi dâng lên những xúc cảm mông lung. Tôi đã cùng Hoàn rời quê hương thật rồi sao? Tôi đã vứt bỏ bao nhiêu khung cảnh quen thuộc mà hai mươi năm qua bên những người yêu mến, tôi đã sống, đã buồn vui rồi à? Bước chân vào xứ người ta sẽ ra sao với một tương lai mịt mù xa lạ? Tôi chợt bối rối và lo sợ, mắt đỏ với những tủi phiền. Vân Hoàn nhìn tôi cười, chàng siết chặt tay tôi:

- Yên chí Lăng ạ. Đi phi cơ an toàn lắm.

Tôi ngước mắt nhìn lên:

- Không, em biết anh hiểu em không phải lo lắng về sự an toàn của phi cơ.

- Thế à? Hạ thấp giọng. - Vậy thì anh cho em biết, đời em rồi cũng sẽ an toàn như thế.

- Thật chứ anh Hoàn?

Hoàn gật đầu, nhưng nụ cười trên môi Hoàn đã tắt.

- Anh muốn nhờ em điều này được không Lăng?

Đầu tôi căng thẳng, không lẽ vừa mới lên phi cơ Hoàn đã đặt điều kiện với tôi ư?

- Chuyện chi thế anh?

- Em thấy là chúng mình đã thành vợ chồng rồi chứ?

Tôi gật đầu, không hiểu Hoàn muốn nói gì.

Hoàn nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Em có thể gọi anh một cách thân mật được không?

Tưởng chuyện gì, thì ra chẳng qua là thế. Tôi chảy nước mắt, chàng kéo tôi sát vào người chàng.

- Thôi ngủ đi, chúng mình còn ngồi trên phi cơ hàng tiếng đồng hồ nữa, mệt lắm.

Tôi quay đầu lại nhìn ra cửa, những đám mây bồng bềnh ngoài trời:

- Em không ngủ, đây là lần đầu tiên ngồi máy bay, em chỉ muốn ngắm cảnh.

- Ngu quá. Vân Hoàn cười. - Ngoài trời có gì lạ đâu, mây không mà ngắm gì. Chỉ nửa tiếng là em sẽ mỏi ngay cho xem.

Tôi không đáp, cứ yên lặng nhìn qua khung cửa. Hoàn bấm chuông gọi cô chiêu đãi viên hàng không đến:

- Cho tôi chai champagne.

- Anh gọi champagne làm gì vậy?

Tôi ngạc nhiên. Hoàn nháy mắt:

- Để dỗ say em. Anh muốn em ngủ được một giấc thật ngon.

- Nhưng champagne cũng đâu có gì hơn nước ngọt, uống nó có say đâu.

- Thật chứ?

Mắt Hoàn sáng và tôi lại nhớ ngày nào, niềm vui thoải nhẹ trong tim. Tôi siết tay Hoàn.

- Anh Vân Hoàn.

- Hử.

Tiếng hử của chàng khiến tôi nhớ ra:

- Không, anh Hoàn.

Hoàn gật gù:

- Tạm được, chuyện gì?

- Anh cứ rắc rối mãi khiến em quên không biết nói gì nữa rồi đấy.

Hoàn tươi cười:

- Định nói gì? Quan trọng không? Ba chữ phải không?

Tôi ngẩn ngơ:

- Cái gì ba chữ?

Champagne đã mang đến, Hoàn rót đầy ly.

- Dù em muốn nói gì cũng được, nhưng phải nghe anh này.

- Vâng.

Vân Hoàn nâng cao ly, khuôn mặt nghiêm trở lại.

- Hãy cầu chúc cho tương lai hai ta, được chứ?

Tôi gật đầu và cụng ly với chàng. Chúng tôi cạn ly rồi nhìn nhau.

- Anh sẽ đưa em đến một thế giới hoàn hảo, một mái nhà ấm cúng. Em có tin anh không?

Tôi gật đầu:

- Anh Hoàn, bây giờ em chỉ còn có anh. Nếu anh ăn hiếp em...

Câu nói chưa dứt thì Hoàn lại đưa tay bịt miệng tôi lại.

- Em nghĩ là anh có thể làm chuyện như vậy được à?

Tôi cười và tựa vào vai chàng.

Đúng như Hoàn nói, cuộc hành trình quá dài và mệt mỏi. Tuy trên danh nghĩa đây là đường bay thẳng, nhưng phi cơ đã phải ghé nhiều nơi, mỗi nơi nghỉ ít nhất một tiếng. Nhiều khi tất cả hành khách còn phải xuống trạm bay làm thủ tục vượt cảnh. Mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên phi cơ là cả một cực hình. Hoàn tìm đủ chuyện để tôi khuây khỏa, từ truyện đấu bò ở Tây Ban Nha, thành phố nổi Venise, thế giới đêm Ba Lê, những thiếu nữ trong lồng kính ở Hambourg, sa mù thành Luân Đôn, chuyện thần thoại ở sân giác đấu Rome... Nhưng tôi vẫn rã rời yên lặng, vừa nghe vừa nhấm nháp loại champagne không mạnh hơn nước ngọt bao nhiêu. Tôi mơ màng, và thấy mình bồng bềnh như mây và rơi vào giấc ngủ khi nào không biết.

Hình như phi cơ có đáp xuống thêm một hai hai lần, nhưng vì không có khách xuống nên tôi vẫn được ngủ yên trên phi cơ, mãi đến lúc Hoàn đánh thức, tôi vẫn còn mơ trong cơn mộng.

- Thôi dậy đi cô vợ hay mơ của tôi. Hoàn nói. - Đến phi trường La Mã rồi, xuống chứ?

Tôi giật mình ngồi dậy, dụi mắt nhìn qua khung kính, chỉ thấy sa mù dày đặc bên ngoài.

- Chưa sáng sao anh?

Tôi hỏi. Hoàm nhún vai:

- Tại thời khắc khác biệt. Chúng ta đã bị mất hết một ngày rồi đấy, bây giờ đã qua ngày mới rồi.

Tôi hoàn toàn mù tịt với sự xoay vần của quả đất, thời cắp sách đến trường môn địa lí thiên văn là môn tôi chào chua.

- Bây giờ xuống phi cơ chứ?

Hoàn giục. Tôi bước xuống cầu thang, đầu óc vẫn còn bồng bềnh, nhìn bầu trời chợt thấy ra sự khác biệt với bầu trời ở nhà. Tôi không tin vào mắt mình. Có thật tôi đang đứng giữa thành phố mà ngày nào chỉ thấy qua màn ảnh không thôi?

Nhưng khi bước chân vào phi cảng, nhìn những khuôn mặt ngoại quốc, nghe những tiếng nói xa lạ tôi mới hiểu là quả thật mình đã xa thành phố thân yêu mấy mươi ngàn cây số rồi.

Sau những thủ tục quan thuế, nhập cảnh rườm rà, chúng tôi bước ra ngoài phi cảng, lập tức có hai gã người Ý chạy đến. Họ vồn vã với Hoàn, Hoàn vòng tay qua tôi:

- Họ là quản lý nhà hàng của anh, tốt lắm em à, chào họ đi!

Tôi rụt rè:

- Em mệt quá, vả lại em không biết tiếng Ý, miễn cho em đi.

Hoàn khuyến khích:

- Không sao đâu, họ dễ thương lắm, em đến đi. Không lẽ nhìn thấy họ rồi không chào xem sao được.

Và Hoàn quay sang hai gã đàn ông ngoại quốc xa lạ xổ một tràng tiếng Anh, tôi rụt rè đưa tay ra định bắt, không ngờ chẳng ai để ý đến tôi cả, họ hét lên lộ vẻ mừng rỡ, rồi một gã ôm lấy tôi siết chặt với nụ hôn mạnh, tôi hoảng hốt chưa kịp phản ứng thì gã thứ hai bước tới với nụ hôn thứ hai. Tôi ngất ngư nhìn Hoàn nhưng Hoàn chỉ cười trừ.

- Họ khen em đẹp và dễ thương như thiên sứ.

Hoàn lại vỗ về:

- Đừng sợ, người Ý họ nổi tiếng nhiệt tình nhất châu Âu, thích lắm họ mới vồn vã thế.

Hai gã Ý giành vali, chúng tôi ra khỏi phi cảng, một chiếc du lịch lộng lẫy chờ đến, những người Ý luôn mồm với Hoàn, thỉnh thoảng họ thêm vào một câu "Ma-ma-mi-ya"!

Tôi tò mò hỏi Hoàn:

- "Ma-ma-mi-ya" là gì thế?

- Đấy là tiếng thường nghe trên đầu lưỡi dân Ý. Hoàn nói. - Có nghĩa là "trời ơi" của ta vậy.

- Thế làm gì họ cứ luôn gọi trời thế?

Vân Hoàn cười to:

- Thì họ đang "lớn lối" ấy mà.

Xe vào thành phố tôi mới thấy Hoàn nói đúng. Người Ý lái xe khá ẩu, bất kể đèn hiệu lưu thông và luôn nhấn còi, thỉnh thoảng lại thò đầu ra cửa gầm gừ với những chiếc xe khác.

Khung cảnh bên ngoài thật lạ mắt: một chiếc tháp cao có dáng dấp gần với Kim Tự Tháp sừng sững bên đường, xe vút quá nhanh khiến tôi không nhìn rõ, rồi sân giác đấu... Một kiến trúc cổ hình tròn một nửa đã sụp đổ đứng im lìm trong nắng mai. Tôi kêu lên:

- Anh Hoàn xem kìa, sân giác đấu đấy phải không anh?

Hoàn vòng tay qua người tôi.

- Đó là nơi mà truyền thuyết cho là vua La Mã đã cho sư tử xé thịt người đạo Chúa.

Tôi mở to đôi mắt nhìn kiến trúc đồ sộ và cổ lỗ, theo Hoàn thì nó đã có một lịch sử dài trên một ngàn năm trăm năm. Không hiểu sao khi nghe Hoàn nói tôi chợt vọt miệng "Ma-ma-mi-ya" khiến hai gã người Ý ngồi đằng trước phải cười ầm. Hoàn có vẻ vui, chàng nói:

- Để nghỉ ngơi khỏe xong, anh đưa em đi dạo, em sẽ thấy thành La Mã đầy rẫy những cổ tích lạ lùng.

- Thế mà anh nào có kể cho em biết, em cứ tưởng những di tích lịch sử đó chỉ có ở ngoại ô chứ đâu ngờ lại nằm cả trong trung tâm thành phố thế này.

- Thì La Mã là một thành cổ mà.

- Vâng. Tôi mơ màng. - Đế quóc cổ La Mã... Tất cả các con đường rồi đều đổ về đây, thành La Mã đâu phải chỉ xây trong một ngày?

Tất cả những câu nói ngày nào quay cuồng trong đầu... Không ngờ ngày hôm nay tôi lại là kẻ sắp chọn nó làm quê hương.

- Anh Hoàn, anh có biết em vừa mới trông thấy gì không?

- Thấy gì?

Hoàn hỏi:

- Em vừa trông thấy một chiếc xe ngựa.

Vân Hoàn thở phào:

- Thế đố em anh vừa trông thấy gì?

- Không biết.

- Anh vừa trông thấy một nàng Alise lao vào cõi tiên.

Tôi nguýt Hoàn:

- Cấm anh không được ngạo, người ta mới đến La Mã lần đầu còn anh ở lâu nay rồi có gì hay hơn đâu?

- Anh đâu có ngạo em? Hoàn nói: - Chẳng qua thấy em ngơ ngác một cách dễ thương quá anh mới nói thế.

Xe tiếp tục chạy thêm một lúc rồi ngừng lại.

- Đến nhà rồi.

Hoàn bảo, tôi vẫn ngơ ngác:

- Đến nhà? Nhà anh à? Thế mà em cứ tưởng tối nay ta lại phải ở khách sạn chứ.

Hoàn nhìn tôi với đôi mắt ấm:

- Anh đã hứa với em là sẽ đưa em đến ngôi nhà hạnh phúc đầy đủ mà, em quên sao?

Nơi xe ngừng là một ngôi nhà đồ cổ đồ sộ, nó gần như một chung cư, nhưng với vẻ cũ kỹ này ít ra cũng có hơn trăm tuổi. Bức tường trắng chạy dài trước mỗi khung cửa sổ, đều có những lan can trồng đầy các loại hoa hồng, trắng... Mới nhìn thoáng qua tôi tưởng chừng như đó là những khung cửa kết hoa, những hình điêu khắc nổi trên tường càng khiến ngôi nhà càng tăng thêm vẻ cổ kính.

Vào nhà, phòng khách rộng có chiếc thang chân hình tam cấp và cả thang máy, Hoàn nhìn tôi:

- Nhà chúng ta ở tận lầu ba. Em muốn đi bằng thang máy hay là thang chân?

- Thang chân đi.

Vừa nói, tôi vừa xung phong bước lên trước.

Chúng tôi ngừng trước cửa một căn phòng có biển đồng để tên Hoàn bằng Anh ngữ.

Tôi chùn chân:

- Trong nhà có gì không anh?

- Có gì? Hoàn chau mày. - Em muốn ám chỉ chuyện gì tiệc tùng à? Không đâu, đi xa quá em mệt rồi, anh bày vẽ chi nữa, vào nhà em tắm xong là ngủ ngay nhé.

Hoàn chớp mắt.

- Không phải nói chuyện yến tiệc, nhưng... nhưng đây là địa chỉ cũ của anh, em không biết bên trong có ai không... người đàn bà Ý mà anh từng sống chung ấy?

Vân Hoàn có vẻ ngỡ ngàng, chàng đờ ra một chút mới quay sang gã Ý lấy chìa khóa.

Kế bên tai tôi Hoàn nói:

- Đừng để những lời đồn đại bịt mắt em ạ. Tất cả chẳng qua chỉ là kịch, còn đây là nhà riêng của chúng ta.

Hoàn vòng tay đưa tôi vào phòng, hai gã Ý bước theo vào, họ lúc nào cũng ồn ào, Hoàn để tôi đứng yên chàng quay lại nói chuyện với hai gã Ý. Bây giờ tôi mới có cơ hội ngắm phòng. Căn phòng thật lớn, bốn vách chạm trổ tỉ mỉ, trần lót gỗ, máy điều hòa lớn với thảm thật dày màu trắng phối hợp với những tấm màn cửa màu vàng. Bộ sa lông lớn lắm nằm lọt một phần trong tường, cũng màu vàng như màn cửa, bên cạnh phòng khách cao hơn mấy bậc thang là phòng ăn, lọ hoa trên bàn có loài hoa không rõ tên màu đỏ.

Hai gã người Ý vẫn còn nói chuyện với Hoàn, họ đưa tay chỉ trỏ khắp nơi, không biết nói gì chỉ thấy Hoàn gật gù đáp lễ.

- Họ nói gì thế?

Tôi hỏi, Hoàn quay sang:

- Nhà này của anh mua đã lâu nhưng để trống chứ không dùng đến, hôm trước anh có viết thư và vẽ họa đồ nhắn họ để họ theo đó mà trang trí, có điều vì gấp quá nhiều món chưa mua kịp, họ giải thích cho anh biết đấy mà.

Tôi nhìn quanh ngắm nghía:

- Thế này thì đẹp chán rồi, em có cảm giác như mình đang ở trong cung vua cần gì phải thêm nữa.

Hoàn nhún vai:

- Anh còn căn nhà gỗ ở ngoại ô, đẹp hơn đây nhiều. Bao giờ em thấy chán La Mã anh sẽ đưa em đến đấy ở mấy hôm nhé.

Tôi ngỡ ngàng nhìn Hoàn, tôi ngơ ngác thật vì, không ngờ mình đã lấy chồng giàu thế này.

Một lúc thật lâu, hai gã người Ý mới rút lui, trong phòng chỉ còn lại Hoàn với tôi, chúng tôi yên lặng nhìn nhau, không khí chùng xuống.

Hoàn cúi xuống hôn nhẹ lên môi:

- Mệt không em?

- Dạ.

Hoàn đến từng nơi xem xét, chàng ngoắc tay gọi tôi đến:

- Lại đây Lăng.

Tôi bước tới:

- Đây là phòng ngủ của chúng ta.

Hoàn nói, tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, gian phòng phủ đầy màu hồng, thảm đỏ, giường ngủ tròn drap trắng, bàn phấn, đèn ngủ tất cả đều sang trọng, đặc biệt nhất là khung cửa sổ, những chuỗi sáo bằng pha lê như những hạt mưa óng ánh. Tôi chạy đến. Tiếng pha lê chạm vào nhau tạo nên những âm thanh tan vỡ đẹp, những âm thanh quen thuộc. Tôi quay lại nhìn Hoàn, những hạt nước mắt cảm động trẻ con lại lăn ra má, tôi kêu lên:

- Anh Hoàn... Anh sắm tấm sáo này chi thế?

- Anh đo đúng kích thước bức mành ở nhà em, viết thư sang đặt đóng đấy.

Chàng nói, tôi cảm động:

- Anh... anh làm thế chi vậy?

Chàng bước tới siết mạnh tôi:

- Nếu không có tấm sáo này làm sao anh có thể cùng em chung mộng được?

Tôi nhìn chàng, gương mặt thành khẩn và chín muồi, đôi mắt đen tha thiết... Bất chợt lòng mềm đi, tôi ôm lấy chàng và hôn nhẹ lên má Hoàn.

Hoàn có vẻ cảm động, lúc chàng ngước lên tôi thấy đôi mắt chàng ướt.

- Em biết không, đây là lần đầu anh được em hôn.

- Thế à?

Tôi ngỡ ngàng, Hoàn cười và đẩy tôi về phía phòng tắm.

- Tắm đi, tắm và ngủ khỏe, xong anh đưa em đi dạo phố.

Tôi lắc đầu:

- Không cần ngủ, tắm xong đi ngay cũng được.

Nhưng Hoàn không chịu:

- Không được, em mệt lắm rồi, em phải ngủ mới được đi phố.

- Anh làm như bạo chúa không bằng, được rồi, tắm trước tính sau.

Soạn áo quần ra, tôi bước về phía buồng tắm. Ngồi trong bồn nước ấm, sự mệt mỏi mới xuất hiện, tôi tắm rồi vội vã bước ra ngoài. Hoàn đã kéo drap phủ ra, đôi gối trắng thật quyến rũ. Tôi ngáp thêm mấy cái rồi ngã nhoài lên giường, đệm thật êm, thật dễ chịu.

Úp mặt xuống, tôi ậm ừ:

- Anh đi tắm đi, tắm xong mình sẽ đi ngay.

- À.

Hoàn cười nhẹ, kéo chăn phủ lên người cho tôi.

Xoay người lại ôm lấy gối, tôi nhắm mắt, cơn mê kéo đến mây trời, khoảng tối mịt mù vây quanh, tôi không buồn nghĩ đến gì nữa, bên tôi chỉ có Hoàn, chỉ có Hoàn thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro