Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng tư, chị Bình xuất viện. Chị trở về nhà trên chiếc xe lăn đặc biệt do cha đặt đóng. Tất cả đều dùng loại thép tốt, cứng và không rỉ sét, kiểu trông cũng trang nhã, nhưng mỗi khi nhìn nó tôi lại bàng hoàng với những ám ảnh tối tăm.

Hôn lễ của chị và anh Liêm dự định cử hành ngày một tháng năm, để tránh tình trạng em trước chị sau, tôi vào Hoàn cũng dời ngày cưới mình lại trung tuần tháng đó. Trong vòng một tháng phải mất đến hai đứa con gái, đối với mẹ cha là một cái gì buồn phiền. Mẹ tôi suốt ngày trầm lặng chứ không còn vui tính như xưa. Cả ngày dù có bận rộn lo lắng cho chị Bình: may áo cưới, sắm sửa cô dâu về nhà chồng... nhưng đôi khi tôi vẫn thấy người sụt sùi bên bác Sở:

- Tâm Đài, xin chị nghĩ đến tình bạn hai mươi mấy năm của chúng ta mà thương yêu con Bình một chút nhé.

- Vũ Quyên, Quyên cứ yên tâm.

Bác sở thành thật:

- Quyên còn nhớ lúc chúng vừa lớn không? Tôi đã từng đùa gọi nó là dâu rồi, không ngờ lời đùa đó bây giờ là sự thật, mừng không hết chứ đâu lại buồn phiền. Lan Bình đẹp, thông minh, hiền hậu... Tôi xin hứa với chị là tôi sẽ coi nó như con ruột.

Tôi không hiểu bên trong trái tim người lớn họ đã toan tính gì? Có điều tôi như linh cảm thấy sự miễn cưỡng không hay trong đấy. Họ gần nhau một cách không tự nhiên, ngay cả chuyện hôn lễ với cô dâu ngồi trên xe lăn cũng là một chuyện bất thường, mặc dù được tổ chức một cách trang trọng.

Quan niệm của gia đình họ Sở rất tiến bộ. Họ chủ trương con cái khi đã thành gia thất là phải ra riêng, nhưng vì chị Bình tật nguyền họ đã đặc biệt cấp cho đôi vợ chồng trẻ một căn phòng rộng trong nhà.

Nhà bác Sở trước kia ở trên tầng thứ tám của một cao ốc, nhưng bây giờ sắp có chị Bình về bác ấy phải dọn xuống một biệt thự hai tầng ở ngoại ô. Biệt thự có vườn hoa rộng, cất theo kiểu Tây phương, vợ chồng bác Sở và Sở Kỳ sẽ ngủ trên lầu, còn bên dưới dành cả cho vợ chồng Liêm. Tôi đã đến đây đôi lần và thấy được sự bài trí lộng lẫy và ấm cúng của đôi tân nhân.

Tất cả mọi người đều đổ dồn về việc chuẩn bị đám cưới cho chị Bình, tôi và Hoàn lần như bị quên lãng, chúng tôi dự định sẽ tổ chức thật đơn giản, không cần nghi lễ rườm rà, cũng không cần nhà cửa về cưới xong chúng tôi sẽ sang ngay Âu châu. Trừ một lý do nào đó không đi ngay được, chúng tôi sẽ mướn tạm khách sạn để nghĩ đôi ngày. Hồ sơ xuất ngoại đang chuẩn bị, hôn thú được làm trước, dù chưa cử hành hôn lễ, trên danh nghĩa pháp luật tôi vào Hoàn đã là chồng vợ. Từ lúc chị Bình bị tật đến nay, tôi như kẻ mất hồn, tất cả những chuyện đã đến gần như chỉ là những cơn mộng vô thực.

Ngày chị Bình rời bệnh viện, tôi đã ngỡ rằng việc lánh mặt Liêm sẽ khó khăn, nhưng Vân Hoàn như những quái khách kỳ lạ trong kiếm hiệp, Liêm vừa đến chẳng mấy phút là lúc nào Hoàn cũng đến, chàng đã cứu tôi thoát khỏi những cơn lốc nguy hiểm và đưa tôi đi phố, mãi đến khuya mới trả về. Hoàn thường đưa tôi đến quán ăn yên tĩnh của chàng và gọi cho tôi một ly Champagne màu hồng trong khi chàng nhắc lại chuyện chai Champagne ngày nào, hoặc ngồi tựa vào ghế yên lặng hút thuốc. Có lần, Hoàn nhìn tôi thật lâu rồi vụt hỏi:

- Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi Lăng?

- Dạ, hai mươi.

- Lúc anh biết em, em chỉ mới là cô gái mười chín.

- Một năm rồi, đâu ai có quyền ở mãi tuổi mười chín đâu.

- Vì vậy năm nay anh không có quyền lớn hơn em gấp đôi rồi.

Hoàn cười, tôi yên lặng nhìn chàng rồi nhớ tới buổi dạ tiệc mùa thu xưa. Lần gặp nhau đột ngột đó không ngờ trở thành định mệnh, tôi không ngờ gã đàn ông xa lạ ngày nào nay lại sẽ là chồng tôi.

- Không lớn hơn gấp đôi, rồi sao?

Tôi hỏi, chàng cười nắm tay tôi:

- Nhờ thế anh không có cảm giác mình quá già. Tú Lăng, anh mong rằng anh sẽ xứng với em.

Mắt tôi rớm lệ:

- Em cũng mong sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.

Vân Hoàn cười một cách cảm động. Chàng nhìn tôi say đắm. Đột nhiên, trong phút giây thoáng qua tôi thấy như chàng mới đúng là người tôi hằng mong đợi. Những hạt giống tình cảm gieo mầm lâu ngày bắt đầu nảy nở.

- Anh Hoàn, em xin hứa với anh em sẽ hết sức cố gắng để làm người vợ toàn vẹn. Chuyện cũ kể như đã qua, bắt đầu từ bây giờ em sẽ sống cố vì anh.

Vân Hoàn dụi tắt thuốc, chàng chậm rãi nâng tay tôi lên hôn nhẹ. Tối hôm ấy, tình cảm hai đứa thật ngọt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy gần Hoàn hơn bao giờ hết. Rời quán ăn, Hoàn đưa tôi đi dạo phố mãi đến tối mò mới trở về, trên đường chúng tôi chỉ yên lặng bên nhau. Tôi tựa đầu lên vai chàng trong khi tay Hoàn vòng qua người tôi. Đứng trước cổng, sau cái hôn tạm biệt Hoàn nói:

- Lăng, anh rất xúc động với những điều em đã nói ban nãy. Anh không mong gì hơn có một ngày nào đó em sẽ nói được với anh thêm một câu ba chữ, nhưng không, hôm nay thì không cần, những điều em nói đã đủ lắm rồi.

Vân Hoàn đi. Tôi bước vào nhà. Lòng vẫn ngỡ ngàng chẳng hiểu câu ba chữ là gì, nhưng tôi cũng không thắc mắc hơn. Với Hoàn, tiến được một bước như vậy là khá lắm rồi, dù sao chàng cũng chỉ là người mới đến với ta. Tôi nghĩ và cố gắng xua đuổi hình bóng của Sở Liêm.

Những việc tôi làm chỉ hoài công. Suốt một buổi tối trốn tránh, tôi tưởng đã tránh được Liêm, không ngờ vừa bước vào phòng, tôi thấy chàng. Liêm đang ngồi trong phòng tôi.

- Trời ơi! Tôi giật mình. - Khuya quá rồi anh chưa về sao?

Sở Liêm có vẻ khó chịu. Liêm nói:

- Tôi có chuyện muốn nói với Lăng. Bây giờ tôi đã làm anh rể cô, tôi đã thuộc người nhà rồi, Lăng làm gì lại trốn tôi mãi thế?

Tôi bước đến cửa sổ lùa tay qua rèm:

- Tôi sắp sang Âu châu rồi.

- Có phải vì muốn sang Âu châu mà Lăng lấy Hoàn không?

- Điều đó nào có liên hệ gì đến anh đâu?

Liêm bước tới đặt tay lên vai tôi:

- Đừng ngu thế Lăng ạ. Lăng có thể xem chuyện chung thân như một trò đùa được sao? Hoàn là người thế nào Lăng cũng biết. Hắn đã từng có vợ con, mèo mỡ lăng nhăng, trác táng, đầy đủ tật xấu, thế mà Lăng lại chọn hắn. Lý trí Lăng để đâu chứ?

Tôi vũng tay khỏi Liêm hét:

- Im đi!

Chàng ngừng nói ngạc nhiên nhìn tôi:

- Đừng nói xấu Hoàn trước mặt tôi. Tôi nói tiếp. - Chuyện của tôi mặc tôi, anh không có quyền chen vào. Tôi đã chọn Hoàn, đã nhận Hoàn làm chồng, thì không có gì thay đổi nữa, cũng như chuyện anh với chị Bình...nói cũng vô ích. Anh hiểu không, ông anh rể của tôi?

Liêm lắc đầu:

- Em thay đổi hết rồi, em đã trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.

Tôi cười nhạt:

- Vâng, tôi thay đổi thật đấy vì tôi đã trưởng thành, tôi đã tỉnh cơn mê, anh Hoàn dù sao cũng không đến nỗi xấu như anh tưởng, anh ấy đẹp trai, tế nhị và có đầy đủ đức tính của một người đàn ông, không phải vì anh lấy chị Bình mà tôi nhắm mắt nhận Hoàn đâu, mà là chính tôi, tôi lựa chọn, anh có hiểu không?

Liêm đỏ mặt:

- Nếu Lăng nói thêm một lúc nữa, Lăng dám bảo là chẳng hề yêu tôi bao giờ nữa à?

Tôi cười nhẹ:

- Hừ, bây giờ mà nhắc lại chuyện cũ thì... nhạt quá. Anh quên chỉ còn ba ngày nữa là anh đã thành anh rể thật sự của tôi, và một tháng sau này biết đâu tôi chẳng đang ngồi trong nhà hàng Moulin Rouge uống Champagne. Bây giờ chúng ta đang ở vị trí khác nhau, nhắc đến chuyện cũ làm gì? Tình yêu? Tình yêu à? Nó có nghĩa gì đâu. Anh đừng nhắc nữa, chuyện cũ tôi đã quên từ lâu rồi.

Liêm tái hẳn, chàng quay lưng:

- Hay lắm, cảm ơn anh đã cho tôi biết chuyện đó. Xin chúc mừng Lăng được một ngày trưởng thành và lạnh lùng như hiện nay.

Bước ra tới cửa Liêm trừng mắt nhìn lại:

- Còn nữa, tôi phải mừng cho Lăng kiếm được ông chồng sộp, có đủ phương tiện để đưa Lăng sang Paris uống champagne ở Moulin Rouge!

Chàng bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Tôi đứng chết lặng trong phòng, lòng đau quặn với khối óc rỗng, nhưng chưa kịp ngã lên giường thì cánh cửa lại bật mở, Liêm xuất hiện trở lại với khuôn mặt khổ đau.

- Làm chi cho khổ thế Lăng? Tại sao chúng ta lại làm mặt lạnh? Tại sao phải hành hạ nhau thế này? Có quên được không chứ Lăng? Không bao giờ tôi quên Lăng đâu! Dù Lăngnói thế nào cũng mặc!

Chàng lắc đầu và thở dài, tiếng khép cửa lại vang lên. Liêm đã đi. Chúng tôi đã bị cánh cửa buồng ngăn cách. Chàng đã đi rồi, những bước chân mất dần trên cầu thang.

Chuyện cũ của tôi với Liêm có được kết thúc ở đây không? Tôi cũng không biết, đời có hàng ngàn mẩu chuyện không đoạn kết, nhưng thế nào cũng vậy thôi. Chỉ còn ba ngày nữa thôi là tôi phải đến dự tiệc cưới giữa chị Bình và chàng.

Như một thứ tình cờ, trước ngày cử hành đám cưới Liêm - Bình một ngày, chị Bình nhận được bức thư phúc đáp của Viện M.I.T ở Hoa Kỳ. Họ đã chấp nhận đơn xin của chị và mong rằng chị sẽ sang kịp ngày khai giảng của niên học mới.

Ngồi trên xe lăn, im lặng nhìn bức thư, chị Bình giống như một pho tượng đúc. Cha mẹ tôi đứng cạnh cũng im lặng theo. Nếu chị Bình chưa bị mất một chân, thì bức thư kia sẽ mang đến cho gia đình biết bao sự vui tươi, nhưng bây giờ thì bức thư quả là một sự thách thức ngạo nghễ. Tôi nghĩ chắc chị sẽ khóc, khóc thật nhiều, vì ao ước tuyệt đỉnh đã đạt được nhưng không còn giá trị. Nhưng tôi đã lầm, chị Bình ngồi yên với bức thư trên tay thật lâu, rồi...xé hai, xé tư, bức thư trở thành từng mảnh giấy nhỏ. Chị xé thật bình thản. Không khí thật ngột ngạt, chị quay lại vào ngoài ý nghĩa của tôi, chị nhìn mẹ nói:

- Mẹ, con muốn mặc thử áo cưới, mẹ đến giúp con đi.

Chị Bình, bà chị cao ngạo siêng năng của tôi! Ôi! Chợt nhiên tôi muốn khóc, bây giờ trong tim chị chỉ còn Sở Liêm. Tình yêu thật phi thường, đó là điều may mắn hay bất hạnh cho chàng?

Hôn lễ cử hành thật trang nghiêm và không kém phần long trọng. Tất cả thân bằng quyến thuộc gần như hiện diện đầy đủ. Chị Bình trang điểm lộng lẫy, dù phải ngồi trên xe lăn, vẻ đẹp của chị vẫn rực rỡ, vẫn lôi cuốn được khách trầm trồ. Anh Liêm trong bộ y phục sậm màu, trịnh trọng và trẻ trung đứng cạnh chị. Họ đẹp như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, nhìn họ rồi nghe những lời bình phẩm của khách khứa, tiếng nhạc tiếng pháo, không hiểu sao tôi đột nhiên nghĩ tới tiếng hát của Bội Tần với bản "Tôi đến dự tiệc cưới nhà em".

"... cha em ơ hờ, mẹ đang khóc, và tôi cũng không cầm được những giọt lệ chảy tuôn..."

Vâng, tôi cũng đang khóc đây. Chị Bình rồi sẽ thành đàn bà, anh Liêm rồi sẽ là anh rể nhà tôi. Và tôi chợt nhớ đến những băn khoăn ngày nào của mình: anh Liêm sẽ là của ai, chị Bình hay tôi? Đó là câu hỏi từ trước, nhưng bây giờ đã có lời giải. Đám cưới. Một kết thúc hay một bắt đầu, tôi cũng không biết. Nhìn thấy Liêm đẩy xe cho chị Bình vào phòng tân hôn, chàng có vẻ rạng rỡ cười chào đáp lễ từng người, tôi chợt bâng khuâng. Anh Liêm đã thực sự tìm thấy niềm vui hay chỉ là những nụ cười gượng? Tôi cũng không biết, tiếng vỗ tay điếc óc, không khí ngột thở khiến tôi choáng váng. Hình ảnh Liêm chạy trong công viên, vừa chạy vừa hét lớn:

- Tôi yêu Lăng! Tôi yêu Tú lăng!

Và trên đường vắng người:

- Lăng ơi! Lăng ơi! Anh chỉ yêu có Lăng thôi!

Mắt tôi hoa đi, hình ảnh chập chờn, vang bên tai là tiếng chúc mừng vui sướng. Vui lắm sao? Vui sao?...

Hoàn đến bên tôi lúc nào không hay. Chàng dìu tôi ra vườn hoa, để tôi ngồi thoải mái trên ghế đá rồi chạy vào mang rượu ra đưa đến môi tôi:

- Uống đi em.

Chàng bảo, tôi ngoan ngoãn thấm giọng, những giọt rượu cay đun nóng cả dạ dày. Gió thoáng qua làm tôi tỉnh đôi chút. Hoàn nhìn tôi chăm chú. Tôi chợt hối hận:

- Em xin lỗi anh, em rất tiếc.

Hoàn vuốt mái tóc ngắn của tôi:

- Em không có quyền xỉu giữa tiệc cưới, em hiểu chứ?

- Vâng. Tôi gật đầu. - Em rất tiếc, bây giờ em thấy khỏe rồi, ban nãy tại phòng ngột quá.

- Đừng, Lăng khỏi phải giải thích gì cả. Hoàn nhìn sâu vào mắt tôi. - Anh chỉ mong rằng đến ngày cưới của chúng ta không khí sẽ không đến nỗi ngột thế này.

Tôi siết mạnh tay Hoàn:

- Tại sao anh nói vậy? Em đã xin lỗi rồi cơ mà. Thật tình em muốn lấy anh...

Vân Hoàn rút khăn tay ra đưa cho tôi, chàng cắt ngang:

- Anh bậy quá. Nè, lau mặt em đi, chúng ta còn trở vào trong dùng tiệc nữa chứ.

Tôi nhăn mặt:

- Bắt buộc phải dùng bữa tiệc nữa sao?

Vân Hoàn nghĩ ngợi:

- À, hay là khách đông thế này, vắng hai đứa chắc chẳng sao đâu. Vả lại mình đã dự lễ rồi mà.

- Nếu họ để ý đến cũng chẳng sao.

Tôi nói, hắn gật gù:

- Phải, không sao hết. Dù sao chúng ta cũng đã mang tiếng là kẻ phản loạn rồi.

Thế là chúng tôi đứng dậy chạy ra xe và bắt đầu làm cuộc phiêu lưu trên phố.

Sống với cái thế giới đêm của thành phố, ăn quà vặt ngoài đường, cá bò viên và vịt tiềm đơn quy, hết ăn lại đến bát phố, tôi đã chọn được một chú gấu nhồi bông vừa đẹp vừa xinh, mãi đến thật khuya mới về nhà.

Mẹ đợi Hoàn chào giã từ ra về mới quay sang tôi hét:

- Tú Lăng, con làm gì kỳ vậy? Hôm nay là ngày cưới của chị Bình, tại sao con lại bỏ tiệc? Không lẽ chỉ còn mấy hôm nữa mà con đợi cũng không được nữa sao? Làm như vậy khách họ sẽ nghĩ sao? Gia đình bác Sở sẽ nghĩ gì về ta chứ?

Tôi mệt mỏi:

- Thôi mà mẹ. Gia đình bác Sở cưới chị Bình cho con trai chứ đâu phải cưới con. Cầm gì con phải đóng vai ngoan ngoãn cho họ nhìn chứ?

- Cái gì con cũng không biết cả. Mẹ nhìn thẳng vào mặt tôi. - Tiệc cưới của chị còn mà ngay đến cả câu chúc mừng con cũng không chúc, sao vậy?

Tôi nói nhỏ:

- Những gì cần chúc con đã chúc trước rồi.

Mẹ vẫn tiếp tục hét:

- Con là đứa con không biết điều! Ít ra ở bên nhau hai mươi năm, phải lưu luyến lắm chứ, đằng này chị Bình con lấy chồng, ngay trong ngày vui mà con không ở lại còn bỏ đi chơi.

Cha bước tới kịp thời giải nguy cho tôi:

- Thôi Quyên ạ, con nó cũng không đến nỗi nào, em dùng chi những tiếng nặng thế, nó còn ở lại đây với ta được mấy hôm nữa chứ?

Lời cha như một gáo nước lạnh làm thức tỉnh mẹ. Phải, ngày ra đi của tôi không còn xa nữa. Mẹ đứng lặng nhìn tôi, nước mắt chảy quanh má:

- Anh Bằng, ta sinh con ra để làm gì, nuôi chúng lớn lên để khi chúng đủ lông đủ cánh là lại xa ta, là lại bay mất...

Tôi xúc động, bước tới ôm vai mẹ, hôn:

- Mẹ, mẹ sẽ không bao giờ mất chúng con đâu, thật đấy.

Cha cũng nói vào:

- Thôi, hôm nay em cũng mệt lắm rồi Quyên ạ, em lên lầu nghỉ đi, để anh nói chuyện với con một chút.

Mẹ ngoan ngoãn quệt nước mắt, chệnh choạng lên gác. Nhìn theo đột nhiên tôi thấy người có vẻ già đi thật nhiều.

Trong phòng chỉ còn lại cha và tôi. Hai cha con yên lặng nhìn nhau. Lâu lắm rồi, từ khi hãy còn bé tôi cũng thấy sự trầm mặc giữa tôi với cha như ẩn chứa một sự cảm thông. Khi người nhìn, tôi đến gần và đặt tay lên vai...

- Lăng, cha có mấy lời muốn nói với con, nếu không nói ngay bây giờ có lẽ cha không biết đến bao giờ em mới có cơ hội nói nữa.

- Dạ.

Tôi nhìn cha.

- Thật ra trước kia ta không hiểu Hoàn lắm, nhưng lúc gần đây cha mới thấy cha lầm. Hoàn đúng là một mẫu người đàn ông có tư tưởng, hiểu biết và cảm thông được.

Rồi cha nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Cha không mong gì hơn là con sẽ hiểu biết, yêu Hoàn. Cha tin rằng như thế là đời sống hôn nhân của con đã vẹn toàn.

Tôi kinh ngạc nhìn cha, người đã từng phản đối cuộc hôn nhân của tôi và Hoàn. Tại sao? Tại sao? Nhưng khi nhìn vào mắt cha, tôi chợt hiểu, chợt hiểu tất cả. Phải chăng Hoàn đã nói hết cho cha nghe? Tôi thở dài và cảm thấy mình trở nên yếu đuối vô cùng.

- Cha, con sẽ cố gắng, cha cứ yên tâm.

Mười lăm hôm sau, đám cưới chúng tôi được cử hành đơn giản, ngoài người thân trong gia đình không mời ai hết. Anh Liêm và chị Bình cũng có đến dự, nhưng tôi không quan tâm lắm. Tất cả trái tim tôi đã dành cho Hoàn. Lúc đưa tay cho Hoàn mang nhẫn, tôi đã thực sự xúc động. Đêm tân hôn, chúng tôi ở khách sạn, vì mệt mỏi và nỗi bâng khuâng sắp xa xứ, tôi đã run rẩy trước ngưỡng cửa cửa làm vợ. Vân Hoàn là người hiểu biết, chàng cho tôi dùng thuốc an thần. Tối hôm ấy tôi ngủ say và Hoàn để tôi ngủ yên.

Và hôm sau, chúng tôi lên phi cơ của hãng The World, bay thẳng sang Châu Âu. Xin giã từ quê hương yêu dấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro