Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày trôi qua đầu tôi bềnh bồng. Chiếc chân tàn phế của Lan Bình, sự chọn lựa của Sở Liêm và lời cầu hôn của Hoàn, đè lên tim khiến tôi muốn nghẹt thở. Hoàn cho tôi ba ngày để suy nghĩ, nhưng tôi biết phải nghĩ sao đây? Tôi bây giờ như chiếc thuyền con lạc lõng giữa bể khơi. Tương lai mịt mù, biết định hướng về phương nào?

Để tránh mặt Liêm, cũng như tránh nhìn cảnh Liêm và chị Bình hai người bên nhau, mỗi ngày tôi chỉ đến bệnh viện buổi sáng khi Liêm đã đến sở và chiều trước khi Liêm tan sở là tôi về nhà. Chị Bình hồi phục nhanh chóng, mặt chị bây giờ hồng hào và bắt đầu tươi trở lại. Buổi sáng thức giấc với việc chờ đợi, anh Liêm chiều tối mới về, trong khoảng thời gian còn lại, chị Bình thường đem chuyện Liêm ra nói, tôi nghe chị nhắc lại tuổi thơ và những dự định sẽ làm sau này.

- Tú Lăng, em nghĩ xem, nhằm sau này anh Liêm có thể chịu đựng được một người vợ tàn tật như chị không? Anh ấy sẽ yêu chị mãi hay sau này sẽ thay đổi? Anh Liêm yêu chị thành thật chứ? Em ngắm chị có nên từ chối lời tỏ tình của Liêm không?

Những câu hỏi như những nhát roi đập mạnh lên cơ thể, nhưng tôi vẫn cố gượng cười, cố đè nén những xúc động sôi sục trong tim.

- Sao chị lại nghi ngờ anh Liêm? Ở bên anh ấy từ bé đến giờ chị chưa hiểu được sự thẳng thắn của anh ấy à?

Và khi trở về, vừa vào đến phòng riêng là tôi ngã nhoài lên giường khóc nức nở, chỉ có những giây phút này là của riêng tôi. Mấy hôm liền không thấy Liêm, cũng không gặp Hoàn, đúng như lời Hoàn nói, chàng đã dành cho tôi những phút giây lặng lẽ suy tư. Nhưng đầu óc rối mù như thế này tôi còn suy tư được gì nữa? Ngồi bên song cửa tôi ôm đàn nghĩ ngợi về chuyện xưa, phải nói là truyện cổ tích của bốn người Hoàn, Sở Liêm, chị Bình và tôi... Nhưng càng nghĩ càng thấy rối trí và lúc nào sau cùng tôi cũng phải bỏ đàn ôm đầu hét:

- Đừng nghĩ nữa! Đừng nghĩ nữa!

Sự suy tư bây giờ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Lúc nào cũng liên kết với tình cảm giày vò đay nghiến tôi.

Và ngày thứ tư, Hoàn đến.

Lúc chàng tới, mẹ ở bên bệnh viện, chỉ có tôi và cha ở nhà. Nhưng cha vì quá mệt mỏi nên đã ngủ từ lâu, chỉ còn tôi ngồi nơi phòng khách tiếp chàng. Hoàn ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc ghế, chàng nhìn tôi với đôi mắt sáng và dò xét. Bây giờ đã cuối xuân rồi, trời bắt đầu nóng. Hoàn mặc áo đen với chiếc vest sọc xanh vàng khoác ngoài dáng trông trẻ hẳn. Đây là lần đầu tiên tôi mới để ý áo quần chàng mặc.

- Lăng làm gì nhìn tôi kỹ thế? Mặt tôi có gì à?

Hoàn hỏi, mắt chàng đen với đôi mày sậm. Tôi đáp:

- Dạ có.

- Cái gì thế?

- Nhìn anh cũng không đến nỗi xí lắm.

Hoàn cười nhướng cao mày, mắt chàng thoáng tia ngờ vực.

- Đừng mập mờ, Lăng muốn nói gì chứ?

- Anh đẹp trai, hấp dẫn, có tiền, có kinh nghiệm đàn bà, lại thông minh, người như anh biết bao đàn bà thích gần gũi tại sao anh không chọn, chọn chi một đứa ngu dốt khờ khạo như tôi?

Mắt Hoàn chớp nhanh.

- Tôi chưa hề nghĩ đến điều đó, Lăng không nhạo báng tôi chứ?

Tôi nghiêm nghị:

- Làm sao tôi nhạo báng anh được, anh cũng biết rõ mà?

- Thôi được rồi, thế để tôi cho Lăng biết nhé.

- Dạ.

- Tôi yêu Lăng, vì Lăng hồn nhiên trinh bạch và thông minh, Lăng hiền lành chứ không phải ngu dốt gì cả. Tôi đã đi hơn nửa quả địa cầu mới tìm được một ngôi sao sáng như thế này.

- Anh thổi phồng quá. Tôi đáp. - Có phải anh thường sử dụng ngôn ngữ trên để tán gái không?

Mặt Hoàn đỏ gấc:

- Em thật bất công, đừng lạnh lùng thế Lăng ạ.

Tôi hất tóc về sau.

- Vâng, bây giờ tôi mới biết ngôi sao sáng thường có cả trái tim lạnh nữa.

Vân Hoàn mở to mắt, nụ cười tắt mgay trên môi. Tôi biết anh chàng buồn, hối hận nhưng không biết phải làm sao.

Hoàn nhìn tôi thật lâu rồi lặng lẽ mang quẹt và thuốc ra đốt hút, nhả một ngụm khói chàng nói:

- Thôi không cãi nhau nữa, Lăng đã suy nghĩ điều tôi yêu cầu chưa?

Tôi yên lặng... Lấy Hoang tôi sẽ có một đời sống bình thản, sẽ đến chân trời góc bể nào đó ngủ yên với tình yêu. Hoàn nhún vai hỏi:

- Hay là Lăng còn muốn để thêm một thời gian nữa?

Tôi nhìn thẳng vào mắt chàng không đắn đo:

- Không cần, tôi có thể cho anh biết ngay bây giờ.

Hoàn ngưng nhả khói:

- Thế thì sao? Chấp nhận chứ?

- Không.

- Tại sao?

- Hình như số mệnh đã an bài cho tôi phải sống bi đát suốt đời. Tôi cúi mặt nhìn xuống tiếp. - Niềm đau vật vã bao nhiêu đó tôi thấy cũng đủ rồi. Hiện tôi như kẻ nằm sâu trong lòng giếng tối tăm, tôi khổ một mình tôi chịu được, lẽ nào lại nỡ lôi anh xuống cùng đáy vực như tôi sao?

Vân Hoàn giụi tắt điếu thuốc đang hút dở:

- Nghe tôi đây Lăng. Tôi rất mong được cũng Lăng chia sẻ bóng tối dưới vực sâu đó, biết đâu có một ngày rồi chúng ta chẳng thoát khỏi nơi tối tăm đó.

Lời chàng khiến tôi cảm động, nước mắt trực trào ra má...

- Anh thực muốn mạo hiểm làm điều đó à?

- Vâng.

Mắt Hoàn trang nghiêm đầy dvẻ thật tình. Những giọt lệ bắt đầu lăn trên má tôi.

- Em không phải là một người đàn bà đúng nghĩa. Em không biết quán xuyến gia đình, cũng như không biết cả việc làm bếp.

- Anh không cần đầu bếp, cũng như quản gia.

Hoàn đáp.

Tôi lại nói:

- Em cũng không biết ngoại giao.

- Anh cũng không cần người ngoại giao.

- Cũng không biết chút nào về sự nghiệp của anh hiện tại.

- Anh đã có giám đốc và người quản lí.

Tôi ngỡ ngàng:

- Thế... Thế anh cưới em là gì?

- Cưới em làm gì à?

Hoàn nhìn thật sâu vào đôi mắt tôi.

- Vì anh cần em.

Một chuỗi nước mắt chảy dài xuống má tôi:

- Em... Em cũng hay khóc lắm.

- Nếu em muốn, bất cứ lúc nào em cũng vó thể nằm trong lòng anh khóc suốt ngày.

- Em... Cứng đầu lắm.

- Anh sẽ chiều em.

- Tính em ngang và ương ngạnh.

- Anh thích những đức tính ấy.

- Em không biết gì hết.

- Không sao, anh sẽ dạy em.

Hoàn đáp. Tôi mở to mắt, nhìn khuôn mặt lì lợm trước mặt hét:

- Trời ơi, anh điên rồi à? Nếu anh điên thật, thì xin anh cứ mang con nhỏ ngu này đến đâu thì đến đi!

Vân Hoàn siết mạnh tay tôi rồi kéo tôi vào lòng. Chàng nhẹ nhàng vuốt ve tôi. Thật lâu, thật lâu mới chậm rãi tìm môi tôi.

- Em là con bé dễ khóc thật... ở đâu mà có nhiều nước mắt thế? Sau này về với anh, anh sẽ cố gắng cho môi em nở đầy nụ cười, cho khuôn mặt buồn thảm hồng hào lên...

Hoàn nói nhẹ như ru:

- Anh sẽ cố gắng làm một người chồng gương mẫu, chăm sóc chiều chuộng, thương yêu em cho đến khi chết, để em không phải hối hận về việc chọn anh.

Đột nhiên tôi cảm thấy mình trở nên yếu đuối nhỏ nhoi vô cùng, nằm trong lòng chàng tôi thấy thật bình yên. Chiếc thuyền con trong cơn bão táp đã vào bến lành. Rã rời như kẻ vừa vượt bao nỗi khó khăn, tôi nằm yên thụ hưởng, ngửi lấy hương nước hoa của người chàng, nhắm mắt lại tôi nói:

- Anh Hoàn, anh hãy mang em đi đi, mang em đến chốn thật xa anh nhé.

- Vâng.

Hoàn đáp và bàn tay ấm của chàng vuốt nhẹ lên lưng tôi:

- Nhưng đây là sự thật chứ không phải màn kịch chứ?

Tôi sực nghĩ tới và ngồi dậy. Hoàn nhìn thẳng vào mặt tôi:

- Hôn nhân làm sao là trò đùa được, sao em lại nói vậy?

- Nhưng... Tôi lẩm bẩm. - Anh là người đã có vợ, đã ly dị. Anh không quan trọng chuyện hôn nhân, có lần anh đã bảo em. Anh xem nó như rác và vứt bỏ vào sọt...

Vai chàng run nhẹ:

- Vì vậy khi chọn lựa không nên nhầm lẫn. Hoàn nói và nhìn tôi. - Hãy tin anh Lăng ạ. Người ta chỉ có thể nhầm một lần chứ không bao giờ nhầm đến lần thứ hai.

Lời chàng thành khẩn, tôi không thể không tin nhưng vẫn hỏi gặng thêm:

- Anh... Thật sự hiểu việc anh đang làm chứ?

- Anh không phải là con nít nữa Lăng ạ.

Hoàn nói. Tôi cúi đầu xuống.

- Nhưng em không muốn làm kẻ lường gạt, anh cũng hiểu người em yêu là...

Tôi chưa nói hết câu, Hoàn đã bịt miệng tôi lại.

- Anh biết hết, em khỏi cần phải nói gì cả.

Tôi thở dài dựa người vào vai chàng:

- Em mỏi quá.

- Anh biết.

Chàng siết chặt tôi, chúng tôi ngồi yên lặng bên nhau không nói gì cả. Lâu rồi, đã lâu lắm rồi tôi mới tìm được những giây phút yên tĩnh thảnh thơi, trí óc không phải bận rộn với bao nhiêu phiền muộn. Thời gian như ngừng lại. Tôi không biết chúng tôi đã ngồi bên nhau thế được bao lâu, cho đến lúc Hoàn vừa nhích người, tôi đã lên tiếng:

- Đừng, đừng rời em, anh.

- Vâng.

Hoàn ngồi lại.

- Anh sẽ không đi đâu nữa, nhưng mà... Mẹ em về tới rồi đấy.

Tôi sực nhớ ra, chưa kịp nhỏm dậy thì cánh cửa mở tung ra. Mẹ tôi đã về? thế tại sao tôi chẳng nghe tiếng bước chân gì cả? Vừa xuất hiện nhìn thấy chúng tôi, mẹ đã hét lên như gặp chuyện quái đản:

- Trời ơi, Lăng, con làm gì thế?

- Tôi ngồi bật dậy nhìn mẹ, nhưng tay chân vẫn rã rời, tôi như kẻ còn say ngủ:

- Con? Con có làm gì đâu.

- Không làm gì à?

Mẹ ném ví lên ghế giận dữ:

- Chú Hoàn, chú giải thích cho tôi biết hành động vừa rồi của chú xem.

Hoàn thật bình tĩnh:

- Bà bình tĩnh một chút, tôi cũng định thông báo cho bà biết là: Tôi và Lăng con gái bà đã đồng ý lấy nhau.

- Trời ơi, cái gì? Mẹ mở to mắt nhìn chúng tôi như nhìn quái vật. - Chú nói gì chứ?

- Tôi muốn cưới Tú Lăng. Vân Hoàn lặp lại, giọng chàng vẫn bình thản. - Mong bà chấp thuận cho.

Mẹ tôi ngơ ngác, bà đứng bất động như pho tượng vậy, mắt bà mở to kinh ngạc, người gọi lớn:

- Anh Bẳng ơi! Anh Bằng, mau xuống đây, anh ơi!

Tiếng gọi của mẹ hớt hải như nhà cháy và cha tôi, cha tôi với chiếc áo ngủ nhàu nát vội vã từ lầu bước xuống.

- Cái gì? Cái gì? Con Bình nó làm sao chứ?

Có lẽ cha tưởng vết thương chị Bình trở nặng, thật ra chị ấy đã lành hẳn rồi, chỉ chờ ngày xuất viện thôi. Mẹ lại hét:

- Không phải chuyện con Bình mà là chuyện con Lăng. Anh ở nhà làm gì mà chẳng coi chừng gì cả, để chuyện này xảy ra chứ?

- Chuyện con Lăng à? Cha ngơ ngác nhìn tôi. - Con Lăng nó cũng bình thường chớ có gì đâu?

Hoàn đứng dậy:

- Để tôi trình bày. Chàng nói. - Ông Bằng, tôi có chuyện muốn nhờ ông.

- Chuyện gì? Mắt cha vẫn còn ngái ngủ. Cậu muốn gì thì cứ nói.

- Chuyện của tôi cũng là chuyện của Lăng. Hoàn chậm rãi. - Thưa ông, vhúng tôi muốn xin phép ông bà cho hai đứa lấy nhau.

Đến phiên cha ngạc nhiên, người đã hoàn toàn tỉnh ngủ. Hết nhìn Hoàn lại nhìn tôi, mắt cha đầy hoài nghi. Một lúc thật lâu, người mới hỏi:

- Lăng, có thật như thế không con?

- Dạ có.

Tôi đáp thật nhỏ, mẹ nương dịp la lớn:

- Hay lắm, chú Hoàn, chú giỏi lắm, chú thật xứng đáng là bạn bè chúng tôi, chú đã thừa dịp sự tin cậy của chúng tôi để dụ dỗ con gái chưa trưởng thành của chúng tôi. Ngay từ đầu tôi đã biết chú không phải là hạng người tốt. Chú đừng tưởng rằng, chú có tiền và hiểu kinh nghiệm rồi bắt hồn con gái tôi như thế, chú hèn hạ, bẩn thỉu lắm...

Mặt Hoàn tái hẳn:

- Thưa bà, bà đã dùng lời hơi nặng...

- Chú mà cũng biết nặng nhẹ nữa à? Mẹ quắc mắt. - Với những hạng người như chú chúng tôi phải dùng những lời như vậy mới hợp. Chú đã lợi dụng gia đình chúng tôi gặp cảnh bối rối không rảnh rỗi chăm sóc con Lăng, để thừa dịp nước đục thả câu...

- Quyên! - Cha cắt ngang lời mẹ. - Em im đi, để chú ấy nói. Chú Hoàn, chú cho tôi biết, chú muốn làm trò gì đây chứ?

Vân Hoàn điềm tĩnh, chậm rãi:

- Không có trò gì cả, tôi xin xác định với ông bà là tôi chẳng hề có ý định đùa giỡn với Lăng. Tôi thành thật yêu cô ấy và muốn được chăm sóc lo lắng cho Lăng suốt đời. Tôi muốn xin cưới cô Lăng của ông bà về làm vợ.

- Chú nói là xin à?

Mẹ lớn tiếng, Vân Hoàn nhẫn nhịn:

- Vâng.

Mẹ đanh thép:

- Thế thì tôi cho cậu hay: chúng tôi quyết không cho.

Vân Hoàn nhìn thẳng mẹ tôi:

- Tôi dùng chữ "Xin" là vì kính trọng ông bà. Hoàn nói: - Sự thật, chuyện hôn nhân là chuyện riêng của hai người thôi, chỉ cần Tú Lăng đồng ý, còn nếu ông bà chấp thuận thì tôi đồng ý, bằng không tôi có thể cưới cô ấy được như thường.

- Trời đất! Mẹ tôi trợn mắt. - Đời bây giờ lộn ngược vậy sao? Anh Bằng, bạn anh vậy đó anh thấy chưa? Để tôi gọi dây nói cho ông Châu hỏi ông ấy cho ra lẽ mới được.

- Không cần. Hoàn nói. - Dù bà có gọi điện thoại cho cha tôi, ông ấy vẫn không ngăn được tôi như thường.

- Trời ơi! Mẹ hét. - Anh Bằng, anh có nghe thấy không? Nói thế thì nói gì nữa, không hiểu sao gia đình này cứ gặp chuyện gì không vầy nè.

- Vũ Quyên. Cha gọi mẹ. - Em bình tĩnh xem nào.

Người quay sang Vân Hoàn với ánh mắt dò xét:

- Chú Hoàn, chú cứ thật tình cho tôi biết, tại sao chú lại muốn lấy con Lăng?

Vân Hoàn suy nghĩ mấy phút:

- Nếu tôi nói thật chưa hẳn là ông sẽ tin.

- Chú cứ nói.

Vân Hoàn nói thật nhỏ:

- Tôi yêu cô ấy.

- Yêu? Mẹ lại hét. - Với cậu yêu là sao chứ? Cậu đã từng lấy vũ nữ, gái bán bar, chiêu đãi...những người đó cậu cũng yêu họ đó sao? Yêu với cậu có nghĩa như vậy đó hả?

- Quyên!

Cha trừng mắt nhìn mẹ, xong quay sang nghiêm nghị dò xét thái độ của Hoàn, rồi tôi, ánh mắt của người quá bén khiến tôi sợ hãi. Tôi có cảm giác của một con bé vừa lớn đã phạm lỗi tày trời.

- Lăng này!

Cha vừa lên tiếng gọi, nước mắt tôi đã chảy dài ra má.

- Lăng, cha lúc nào cũng muốn hiểu con, cha đã cho con tự do, không thi đại học cũng được, muốn học guitar cũng cho, sách vở tất cả điều gì cha cũng chiều con cả. Nhưng lần này con hiểu là con đang làm gì chứ?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Hoàn, ánh mắt thành khẩn của chàng khiến tim tôi thắt lại. Trở lại với cha, tôi nói:

- Con hiểu, thưa cha.

- Con chắc chắn thế chứ?

- Dạ.

- Con hiểu thế nào là tình yêu không?

Tôi hiểu không? Trời ơi, sao cha hỏi tôi một câu tàn nhẫn thế? Nước mắt hoen má, tôi sụt sùi:

- Dạ hiểu.

Cha trầm ngâm:

- Thế thì con thật sự yêu chú Hoàn?

Đừng! Đừng hỏi nữa. Hãy để tất cả trôi vào dĩ vãng đi. Tôi muốn hét lên, tôi muốn trốn tránh tất cả. Tôi ôm lấy mặt khóc ngất.

- Vâng. Vâng, thưa cha. Con yêu chú ấy. Con muốn lấy Hoàn.

Cha buông tôi ra, người đứng thẳng người lại, giọng nói đau khổ:

- Chú Hoàn, nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến chuyện có ngày rồi chú sẽ là con rể tôi. Chuyện đã đến nước này rồi tôi biết nói sao nữa bây giờ...

Cha cắn nhẹ môi, người có vẻ suy nghĩ một lúc.

- Thôi được rồi. Tôi trao con Lăng cho chú đấy. Nhưng nhớ đừng bao giờ hắt hủi nó nhé, ngày nào mà tôi thấy chuyện đó xảy ra, tôi sẽ không tha thứ cho chú đâu.

Mẹ tôi hét lên:

- Anh Bằng, sao anh lại có thể dễ dàng với hắn như vậy? Với hạng như hắn mà anh còn tin được à? Hắn lớn hơn con Lăng mấy chục tuổi làm sao có thể làm rể nhà ta được. Không, không! Tôi phản đối, tôi cương quyết phản đối...

- Vũ Quyên. Cha kéo tay mẹ. - Đời bây giờ không còn là đời cha mẹ làm chủ vận mệnh con cái nữa rồi. Chúng đã yêu nhau, chúng ta ngăn cản làm chi vô ích?

Quay sang tôi, cha hỏi:

- Tú Lăng, có thật con chấp nhận làm vợ Hoàn không?

- Vâng.

Tôi đáp, cha lại thở dài, người quay sang Hoàn:

- Chú Hoàn, tôi biết chú là người bạn tốt của tôi nhưng không hiểu chú có thể là một thằng rể quý hay không?

- Ông cứ yên tâm. Hoàn nói. - Rồi thế nào đi nữa tôi cũng không bao giờ để Lăng phải khổ hết.

Nhưng mẹ tôi vẫn chưa hả cơn giận:

- Không được, anh Bằng, con không phải riêng mình anh, còn ý kiến tôi nữa chứ? Tôi không bằng lòng để con gái tôi lấy một tên đàn ông đã từng có vợ.

Mẹ quay sang Vân Hoàn:

- Chú Hoàn, chú đừng tưởng tôi không biết quá khứ của chú, chú từng li dị vợ rồi sống chung với một bà khác ở La Mã, ngay khi đến thành phố này chú cũng đã bao một vũ nữ. Phải không?

Cha vội cắt ngang:

- Quyên, em nói những chuyện đó làm gì, bây giờ mà em có liệt kê hết tất cả dĩ vãng của chú ấy cũng bằng không thôi.

- Nhưng em không muốn giao con em trong một tên đàn ông như vậy.

- Thật ra thì dù muốn giao cho ai chưa chắc ta đã yên tâm. Cha nói giọng buồn buồn. - Làm cha mẹ bao giờ cũng lo cho con hạnh phúc. Lan Bình đã tàn tật, còn Tú Lăng nó cũng lớn rồi, anh không muốn để nó buồn nữa. Hãy để cho con hưởng hạnh phúc tự nó tìm.

Lời của cha khiến tôi xúc động, nước mắt tôi như dòng sông vỡ đê tuôn chảy. Cha cũng rớm lệ, người quay sang mẹ:

- Thôi đi em, chúng ta lên lầu đi, anh có chuyện muốn nói với em, để đây cho hai đứa nói chuyện.

Người quay sang Hoàn:

- Chú Hoàn, mai chú đến đây nói chuyện một tí nhé?

- Vâng.

Hoàn đáp, mẹ hình như vẫn chưa hài lòng, người muốn nói thêm nhưng đã bị cha kéo đi, tôi vẫn ngồi yên trên ghế salon với nước mắt.

Và Hoàn bước đến, chàng ngồi xuống cạnh ôm vai tôi:

- Lăng, anh xin lỗi Lăng, không ngờ chuyện chúng ta gặp giông bão thế, bây giờ tất cả coi như đã qua rồi, từ đây về sau anh hứa luôn luôn sẽ để em vui Lăng nhé.

Tôi vùi đầu vào người chàng:

- Anh sẽ không ăn hiếp em nhé?

- Yêu còn không hết làm gì ăn hiếp.

Hoàn nói. Tôi ngẩng đầu lên:

- Thật không?

- Cái gì chứ?

- Mẹ bảo anh sống chung với bà nào ở La Mã, rồi còn bao gái ở thành phố này nữa.

Hoàn nhìn tôi, nhìn thật sâu, mắt chàng có vẻ hối hận thành thật:

- Anh có bắt buộc trả lời câu đó không em?

- Thôi khỏi.

Tôi đáp. Vân Hoàn siết chặt tôi. Chàng kề miệng bên tai tôi:

- Tất cả những chuyện ngày cũ chết mất rồi, anh chôn hết,và kể từ ngày hôm nay, anh sẽ hoàn toàn đổi mới, hãy tin anh, anh sẽ chẳng bao giờ để em buồn nữa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro