Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày liền trôi qua, buổi tối, ngồi một mình với cây guitar làm bạn, nhìn bức rèm bên cửa, tôi gảy nhẹ khúc "Cơn mộng xa". Phòng thật vắng, cả ngôi nhà chìm trong cô đơn, cha mẹ tôi đang ở bệnh viện. Sở Liêm xuất viện đã mấy hôm, có lẽ giờ chàng đang ở cạnh Bình, chỉ có tôi, chỉ có tôi là giam mình trong nhà vắng.

Tiếng guitar nhỏ dài từng giọt. Gió lộng bên ngoài làm xao động rèm thưa. Tối qua trời đã mưa, buổi sáng thức dậy ra vườn, nhìn những phiến đá tươi bên cạnh những cánh hoa tàn tôi chợt nhớ đến câu "Hôm qua nghe gió thổi, hôm nay hoa rụng rơi. Xuân đi rồi xuân lại, chỉ một cơn mơ dài". Vâng, chỉ là cơn mơ dài, nhìn bức rèm thưa, nghe gió reo, bên ngọn đèn heo hắt, lòng chỉ lại còn là một khoảng trống xa xăm. Cuộc đời là thế đây ư? Tôi bàng hoàng, ai đã tạo ra vạn vật rồi lại đổi dời? Ai?

Đặt đèn lên bàn, tôi không thiết đàn nữa, đầu óc long bong với bao nhiêu ý nghĩ. Thật ra tôi cũng không hiểu mình đang nghĩ gì vì óc tôi như chiếc thùng rỗng. Nhưng tôi vẫn ngồi đấy. Ngồi bất động. Mấy hôm nay, việc ngồi yên như vậy gần như là một phần của đời sống, tôi có thể ngồi thế suốt ngày, suốt đêm mà chẳng biết mỏi, nước mắt tôi cũng đã cạn, tôi không còn khóc nữa. Ngồi vậy không biết được bao lâu. Mãi đến khi tiếng chuông cửa reo làm tôi giật mình. Có lẽ mẹ hay cha đã về. Nhưng tôi vẫn ngồi yên tiếng chân bước lần lên lầu, rồi dừng lại trước phòng tôi.

Có tiếng gõ cửa:
- Ai đấy? Cửa không khóa!

Cửa mở và người bước vào khiến tôi giật mình: Sở Liêm.

Liêm khép cửa lại, chàng tựa người vào cửa và yên lặng nhìn tôi. Tôi cũng bất động nhìn lại chàng. Tuy cách xa một khoảng khá rộng, nhưng vẫn nghe được nhịp thở của nhau. Chàng nhìn tôi với những xót xa phiền muộn. Tôi không thể như tượng đá được nữa, nước mắt lăn dài xuống má, và chàng đã bước, bước đến thầm lặng quỳ trước mặt tôi, mặt chàng úp lên gối tôi, tay chàng giữ lấy đôi chân gầy của tôi.

Những giọt nước mắt lăn xuống từ đôi má hóp, những giọt nước mắt thấm ướt chân tôi. Ôi! Ôi những giọt nước mắt nóng.

- Lăng ơi! Lăng!

Chàng khẽ gọi, tôi không dằn được cúi xuống ôm lấy mái tóc rối của chàng.

- Lăng biết không, anh đã lỡ tay đánh rớt một tác phẩm nghệ thuật bằng pha lê đẹp và nguyên vẹn, vật đã vỡ và anh không còn biết làm sao hơn là mua nó, vâng, mua để bồi đền, chỉ có cách đó mà thôi.

Giọng chàng buồn vô cùng, tôi cúi xuống nâng chàng lên, mặt đối mặt không biết nói gì nữa. Nhưng không thể được! Không thể như vậy được! Tôi biết chàng đang giày vò khổ đau.

- Không cần giải thích gì cả. Anh Liêm, anh khỏi phải giải thích.

Mắt chàng nhìn tôi thật sâu, rồi chàng dang tay ôm choàng tôi, nhưng tôi đã lánh khỏi, Liêm như con thú bị thương:

- Lăng! Tại sao em lại trốn anh? Đừng ghê tởm anh như con rắn độc thế, Lăng! Lăng! Anh vẫn là anh ngày nào của em đây mà...

- Anh Liêm! Tôi đưa tay ngăn chàng, mặt quay sang chỗ khác. - Tất cả đã đổi thay rồi anh ạ.

- Phải, hoàn cảnh đã thay đổi. Mắt Liêm đỏ ngầu. - Nhưng chẳng bao giờ anh thay đổi, anh vẫn yêu em, tại sao em lại trốn tránh anh?

- Thế anh muốn em phải làm sao? Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt chàng. - Amh đã cầu hôn chị Bình, anh sắp là anh rể của em. Bây giờ... Chuyện đã đến mức đó rồi anh còn tỏ tình với em được sao? Không lẽ...cả hai đứa em lấy anh cả à?

Liên có vẻ bàng hoàng, chàng đưa cao tay lên nhưng rồi lại bỏ xuống, mắt chàng là cả một hố thẳm tuyệt vọng và... Liêm đã lắc đầu, quay đi:

- Phải, em nói đúng. Bây giờ anh chẳng còn tư cách gì để nói yêu em được nữa... anh cũng không còn đủ tư cách được em yêu, tốt nhất là anh phải xa em, xa em mãi... Vâng... em nói đúng, chúng ta không còn gì để gặp nhau....

Chàng loạng choạng bước ra cửa, tôi hét to:

- Anh Liêm?

Liêm đứng lại quay qua, đôi mắt đắm đuối tuyệt vọng. Trời ơi! Tôi phải làm sao đây? Liêm! Anh Liêm yêu quý của em, tôi chạy vụt đến và ôm chầm lấy chàng, chúng tôi cho nhau những nụ hôn khao khát bao ngày và... Rồi tôi chợt tỉnh, tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Liêm:

- Anh Liêm, chúng ta bây giờ... Chuyện cũng phải kết thúc ở đây. Từ giờ về sau có gặp nhau, anh hãy nhớ rằng anh đã là người yêu của chị Bình, là anh rể của em... Chúng ta không thể như thế này nữa... Anh đi đi!

Liêm nhìn tôi, chàng như vẫn chưa chịu nhìn vào sự thật.

Tôi đau khổ dứt khoát:

- Em muốn nói, chuyện của chúng ta kể như hết rồi, phải chặt đứt sự qua lại nguy hiểm này. Anh Liêm, chúng ta không có quyền đùa với tình yêu, anh phải giữ lời, phải thành thật yêu chị ấy.

Liêm ngỡ ngàng nhìn tôi:

- Em đơn giản quá, Lăng ạ. Bất cứ điều gì trên đời này đều có thể cắt đứt cả, nhưng tình yêu... Tình yêu làm sao cắt đứt được chứ?

Tôi lắc đầu:

- Anh Liêm, anh không có quyền nói thế. Anh còn nhớ những gì đã thề bên giường bệnh chị Bình không?

Liêm nhắm mắt lại, thở ra:

- Ngay lúc thề anh đã nghĩ rằng anh đã sa xuống chín tầng địa ngục.

Tôi sụt sùi:

- Đừng nói vậy anh, chị Bình yêu anh, yêu thành thật, anh hãy cố quên em và yêu chị Bình đi. Dù sao chúng ta cũng gần nhau từ nhỏ, tình cảm chắc chắn sẽ thành... Anh thấy không... Chị Bình hiền và đẹp lắm, anh đừng để chị ấy buồn... Hãy yêu chị ấy rồi địa ngục sẽ thành thiên đàng ngay.

Liêm nhìn tôi thật lâu, mới lên tiếng:

- Anh hiểu rồi, anh đã hiểu ý em, Lăng! Em, em lành quá, sau này ai cưới được em hẳn sẽ hạnh phúc khôn cùng.

Thật không? Biết đâu người lấy tôi sẽ chẳng là người bất hạnh? Anh Liêm, anh Liêm ơi!

- Anh có biết, lúc anh dễ yêu nhất là lúc nào không?

Liêm lắc đầu, tôi xúc động:

- Đó là lúc anh quỳ dưới chân chị Bình để nói rằng anh yêu chị ấy.

Liêm chăm chú nhìn tôi:

- Thì ra những điều anh đã làm là điều em hằng mong sao?

Tôi lặng lẽ gật đầu, Liêm chua xót)

- Thế thì... Câu nói vừa rồi của em có thể là một khuyến khích để anh đi trọn cuộc đời.

Giọng nói, cử chỉ và nụ cười sau cùng của Liêm đã làm tê liệt cả thần kinh tôi. Nhưng tôi hiểu rằng kể từ nay tôi không còn có quyền yếu đuối nữa. Tất cả phải kết thúc tại đây, bằng không sẽ tạo thành hận thiên thu. Thế là tôi đứng thẳng người lên.

- Thôi đi đi anh!

Liêm vẫn đứng bất động. Tôi phải nói thêm:

- Đi đi anh.

- Vâng, anh phải đi ngay! Liêm gật gù, chàng đưa tay lên, định sờ mặt tôi lần chót nhưng tôi đã tránh đi.

Liêm cười buồn:

- Thôi được rồi, tạm biệt Lăng, anh đi nhé.

- Dạ, anh đi.

Chàng nàng nhìn tôi thêm một lúc rồi quay lưng bước nhanh ra cửa, tiếng chân xa dần. Tôi chạy đến phía cửa sổ vén rèm nhìn ra, bóng chàng khuất nhanh giữa hàng cây, chàng đã đi và không hề quay đầu lại, vâng, chàng đã đi, đi khỏi thế giới thần tiên của tôi.

Đột nhiên, tôi thấy thân thể rã rời, tôi ngã nhoài xuống giường rồi khóc ngất, khóc mãi mà buồn sao cứ vây quanh.

Chắc tôi đã khóc lâu lắm, nước mắt như những con suối tôi ướt cả nệm, đầu óc tôi mê man trống rỗng, tôi chẳng còn thiết đến bất cứ điều gì đang xảy ra xung quanh. Có những bước chân lên cầu thang nhưng tôi cũng không hay. Mãi đến lúc cửa phòng bật mở, tôi mới biết là có người vào phòng. Mắt nhoè lệ khiến tôi chỉ thấy bóng người bước về phía tôi mà không biết người đó là ai? Có người ngồi xuống cạnh giường, một bàn tay vuốt lấy mái tóc rối của tôi:

- Đừng khóc nữa Lăng, Lăng khóc hơn tiếng đồng hồ rồi chưa chán sao? Giọng thật quen, tôi giật mình tỉnh khóc, trước mặt tôi là đôi mắt lo lắng thương hại: gã đàn ông trong buổi dạ hội hôm nào đã nhặt được con bé bất đắc chí ngoài sân thượng! Bây giờ cũng là hắn, một chiếc khăn tay khô lau nhẹ lên má tôi.

- Anh đến đây từ bao giờ?

- Hơn nửa tiếng rồi. Hoàn đáp. - Cửa mở, nhưng tôi vẫn đứng bên ngoài...

Hoàn chăm chú nhìn tôi:

- Tôi có đến bệnh viện thăm chị của Lăng, biết chỉ có mình Lăng ở nhà, nên nhịn không được đến đây, lúc tôi đến chắc Liêm cũng vừa ra khỏi?

Sở Liêm, nghe nhắc đến tên chàng, tôi cắn nhẹ môi, chắc chị Tú mách lại cho Hoàn biết Liêm vừa mới đến. Tôi cúi đầu yên lặng, nhưng những tiếng nấc vẫn còn trong tim.

Vân Hoàn nâng cằm tôi lên, chàng vuốt ngay lại những sợi tóc rối, cử chỉ của chàng khiến tôi thấy ấm hơn đôi chút.

- Đừng khóc nữa Lăng nhé? Xem này, Lăng khóc đến sưng húp mắt thế này mà làm sao ra phố được?

Tôi ủ rũ:

- Tôi không muốn ra phố, tôi cũng không muốn thấy người nào nữa hết. Kiếm một chỗ nào thâm sơn cùng cốc có lẽ yên ổn hơn.

Vân Hoàn cười:

- Lăng cũng không muốn thấy mặt tôi nữa sao?

Tôi thành thật:

- Không, anh là ngoại lệ.

Mắt Vân Hoàn chợt sáng:

- Sao thế?

- Vì anh sẽ là người mang tin tức ở thế giới bên ngoài đó cho tôi.

Hoàn cười:

- Như vậy nghĩa là Lăng chưa muốn dứt nợ trần?

Tôi ơ hờ  chống tay lên cằm, nước mắt vẫn lăn ra má, trút hờn:

- Điều đó có gì lạ đâu mà anh vẫn cười được?

Vân Hoàn có vẻ ngỡ ngàng:

- Thôi, tôi không cười nữa đâu Lăng ạ! Lăng cũng đừng buồn, đường đời là như thế, chông gai đầy rẫy, chúng ta có thể bị thương bất cứ lúc nào, tương lai lại khó đoán, vì vậy có ai dám chắc rằng mình nắm vững được vận mệnh chính mình đâu? Chuyện dù sao cũng xảy ra rồi, có khóc hay cười cũng không thay đổi được định mệnh.

Vân Hoàn lau đi những giọt lệ trên má tôi, chàng vỗ về:

- Thôi đừng khóc nữa, để tôi đàn cho Lăng nghe nhé?

- Vâng.

Tôi máy móc, chàng nâng đàn lên:

- Lăng muốn nghe bản gì nào?

-..."Có người con gái u hoài, lòng trăm mối..."

Tôi lải nhải nói với những giọt lệ, nhưng Hoàn lắc đầu:

- Bản này không hay, buồn lắm, để tôi lựa bản khác, nếu Lăng không thích nghe, Lăng cho biết nhé.

Và chàng bắt đầu khảy đàn, đầu tiên là bản "Hạt mưa trên người em", kế đó "Yêu là đau khổ". Và nhạc chủ đề của phim "Anh yêu, em yêu", rồi "Ngày mai" và những tình khúc của Beethoven... Cứ thế Vân Hoàn đàn hết bản này tới bán khác, chàng chăm chú đàn, say mê đàn. Tôi chưa bao giờ thấy chàng đàn hay như hôm nay và dần dẫn bị lôi vào tiếng nhạc, tôi ngẩn ra nhìn chàng đàn.

Vân Hoàn vừa đàn vừa nhìn tôi, nét mặt chăm chú. Những ngón tay lướt nhẹ trên phím, những bài hát bất tận cứ thế tuôn chảy, tôi mê mẩn nghe mà quên hết mọi buồn phiền khổ đau.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu có lẽ hai hay ba giờ, cũng có thể là lâu hơn thế, tôi chỉ biết khi Hoàn đàn đến bản "Cơn mộng xa" sau cùng thì đêm đã quá khuya rồi, tôi bắt đầu thấy mệt mỏi:

- Thôi đừng đàn nữa.

- Đủ rồi à?

- Vâng.

Vân Hoàn bỏ đàn xuống, mắt chàng vẫn dán chặt vào mắt tôi:

- Lăng biết tôi đã đàn bao lâu rồi không?

Tôi lắc đầu, chàng đưa cao bán tay khảy đàn, tôi giật mình. Những ngón tay đã bị dộp phồng. Chàng đã đàn suốt ba tiếng đồng hồ với những ngón tay bị đau.

Hoàn thấy tôi ngạc nhiên cười nói:

- Không sao đâu, chỉ tại đàn của Lăng không giữ gìn, không lau dầu chứ bằng không, đàn lâu cũng không đến nỗi này.

Tôi ngỡ ngàng:

- Thế... Tại sao anh cứ đàn mà không chịu ngừng?

Vân Hoàn nhìn tôi thật ấm:

- Vì Lăng chưa ra lệnh.

Tôi lắc đầu, Hoàn tiếp:

- Thật ra, tôi không muốn Lăng khóc nữa vì...vì trên đời này đâu phải chỉ có Sở Liêm là đàn đông đâu?

Tôi bàng hoàng, câu nói của Hoàn khiến tôi để ý. Tại sao Hoàn lại nói thế? Gã đàn ông xa lạ hôm nào trên sân thượng gã, con trai chỉ xuất hiện khi có đứa con gái đang hồi bất đắc chí. Nước mắt chợt ướt mi, chỉ vì muốn tôi không buồn, chàng đã để rướm máu cả tay:

- Anh... Chú Hoàn!

- Đừng, đừng gọi tôi là chú, tôi không xứng đáng ở vị trí đó đâu. Vân Hoàn thấp giọng tiếp. - Nếu Lăng thấy rằng tôi không phải thuộc hạng người thừa nước đục thả câu, nếu Lăng thấy tôi không đáng ghét lắm thì tôi mong rằng... mong rằng Lăng sẽ cho phép tôi làm chồng Lăng?

Lời đề nghị bất ngờ của Hoàn khiến tôi nhảy lên:

- Anh... Anh có còn tỉnh không? Anh biết anh nói gì chứ?

- Tôi rất tỉnh và có thể nói là tỉnh nhất suốt mấy năm nay. Hoàn đáp, mắt chàng thành thật. - Tôi cũng hiểu tôi đang nói gì và tôi nghĩ rằng đây là lúc hợp nhất để tỏ tình, nên tôi không thể nín mãi được.

Tôi ấp úng:

- Nhưng... Nhưng tại sao anh lại cầu hôn tôi ngay lúc này? Anh cũng biết người tôi hằng yêu chẳng phải anh mà?

Đôi vai Hoàn hơi run một chút, nhưng chàng đã nắm chặt tay tôi:

- Đừng hỏi tại sao, chỉ cần Lăng suy nghĩ cặn kẽ xem có thể lấy tôi được hay không thôi.

Nhưng tôi lắc đầu:

- Tôi không hiểu. Tôi hoàn toàn không hiểu anh muốn gì cả. Anh Hoàn, nếu anh thương hại tôi, thông cảm tôi thì tôi thấy đâu nhất thiết anh phải tỏ tình như thế?

Vân Hoàn cười nhẹ:

- Nhưng tại sao Lăng không nghĩ đến chuyện tôi có yêu Lăng không chứ?

Tôi nhăn mặt:

- Chuyện đó không thể có được.

- Tại sao?

- Vì... Anh là người sống nhiều, có nhiều kinh nghiệm về tình yêu, thì làm gì có thể yêu một người ngu ngốc như tôi chứ?

Vân Hoàn yên lặng một lúc mới lên tiếng:

- Sợ rằng không phải em ngu mà là tôi ngu thôi. Tú Lăng, tôi nói thật với Lăng đấy. Tôi thành thật cầu hôn Lăng, và Lăng cũng không cần trả lời cho tôi ngay, ba hôm sau cũng được. Trong trường hợp Lăng đồng ý chúng ta sẽ thành hôn ngay và tôi sẽ đưa Lăng sang châu Âu chung sống.

- Sang châu Âu?

Tôi ngạc nhiên, đối với tôi nó là chốn xa lạ, gần như là ở một hành tinh nào khác... đến đấy tôi có thể xa lánh Sở Liêm, chị Bình và tất cả.

Vân Hoàn chăm chú nhìn tôi, những tư tưởng vừa loé trong đầu tôi gần như không thoát khỏi tia mắt bén của chàng.

- Phải, sang châu Âu, ở đấy Lăng có thể cắt đứt tất cả phiền muộn và lo âu mà ở đây Lăng không thoát được.

Tôi bối rối:

- Tôi không biết...

Hoàn nói:

- Lăng không phải trả lời tôi ngay bây giờ. Bây giờ Lăng ngủ đi, nghỉ đi rồi ba hôm sau trả lời. Nhưng chớ vì dĩ vãng mà lo sợ nhé. Tôi hứa với Lăng là tôi sẽ cố gắng làm người chồng tốt.

- Nhưng... nhưng... tôi không hề yêu anh mà?

Đôi vai Hoàn lại run nhẹ:

- Vậy chớ Liêm nào có yêu Bình đâu? Con người ta không nhất thiết phải yêu nhau mới lấy được nhau. Lăng biết chứ?

Hoàn nhắc đến tên Liêm khiến tim tôi đớn đau.

Tôi nói:

- Tôi bối rối quá, tôi vẫn không hiểu anh muốn gì ở tôi nữa và cha mẹ tôi biết chuyện này xảy ra không biết họ có tán thành hay không?

- Đừng nghĩ nhiều quá Lăng ạ! Hoàn nói, chàng nhìn thẳng vào mắt tôi. - Lăng, chỉ cần Lăng tự hỏi rằng có muốn làm vợ tôi và sang châu Âu không? Ngoài ra những việc khác hãy để tôi. Lăng đừng lo nghĩ gì cả.

Tôi vẫn ngơ ngác nhìn chàng.

- Hãy nghĩ kỹ đi Lăng nhé!

Tôi chau mày. Hoàn lại tiếp:

- Tôi đợi đấy. Mong rằng Lăng đừng bắt tôi đợi lâu quá, vì việc chờ đợi không phải sung sướng gì.

Tôi ngẩng đầu lên:

- Bây giờ anh đi à?

- Khuya rồi, cha mẹ Lăng sắp về. Hoàn nói. - Tối nay ngủ ngon đừng suy nghĩ gì về ngày mai...

Hoàn nghiêng nghiêng nghiêng đầu với nụ cười nhẹ trên môi:

- Tôi mong rằng có ngày tôi sẽ được cùng Lăng mơ cơn mộng xa.

Vân Hoàn bước tới, thật lịch sự, hôn nhẹ lên đôi má tôi rồi mới bỏ ra ngoài.

Tôi vẫn ngồi bất động như kẻ bị say ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro