Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có cảm giác như mấy ngàn mấy bạn thế kỷ trước, có người đã nói với tôi:

- Cuộc đời cứ xoay vần từ ngày, từng giờ, tất cả rồi sẽ đổi thay. Nhưng tôi không ngờ đời tôi rồi lại đi vào những đột biến bất ngờ như vậy. Như một tiếng sét, chỉ cách đó một ngày mà tất cả thay đổi hết, trời đất và cả màu tươi. Sự vui vẻ hồn nhiên cũ gần như xa vời, thay vào đấy là buồn khổ ăn năn và chua xót. Cảm giác tuổi trẻ chẳng biết mùi buồn của thời con gái đã đi vào dĩ vãng. Chuyện ngày xưa mgỡ ngàng bên cửa, ngắm rèm dệt mơ, bây giờ đã mất và tôi như một thiếu phụ cô đơn rã rời.

Trong nhà không còn tiếng, cười hơi ấm gia đình cũng không còn nữa. Cha mẹ tôi suốt ngày ở bệnh viện chăm sóc cho bà chị bất hạnh, chị Bình đã mất một chân. Bà chị xinh đẹp của tôi từ đây sẽ không còn tung tăng bay nhảy, tôi không dám nghĩ tới tương lai, hình như với chị Bình được chết đi còn sung sướng hơn là phải tật nguyền. Cưa chân xong mấy hôm, chị rơi vào tình trạng hôn mê, và đến lúc ý thức được mình hãy còn sống nhưng đã mất một chân chị đã vật vã gào thét:

- Trời ơi sao không để con chết? Thà chết đi chớ hành hạ chi để con khổ thế này.

Mẹ khóc, tôi khóc và cả người cha không bao giờ rơi nước mắt của tôi cũng khóc. Cha đã ôm lấy chị Bình nghẹn ngào:

- Can đảm lên Bình con, con nên nhớ có một nhà văn ngày xưa vừa đui, vừa điếc mà vẫn trở nên vang lừng tên tuổi, còn con chỉ mất một chân...

Chị Lan Bình khóc ngất:

- Nhưng con là con, con không phải là nhà văn, thà để con chết còn sướng hơn!

Mẹ cũng khóc:

- Con không được chết, con phải nghĩ đến mẹ đến cha. Con phải biết con là linh hồn của gia đình. Ngoài ra... con còn phải sống vì thằng Liêm nữa...

Nghe nhắc đến Liêm chị Bình Như sực nhớ ra, khuôn mặt đầy nước mắt của chị hớt hải:

- Anh Liêm... anh Liêm có sao không?

- Con yên tâm, nó vẫn còn sống, nhưng chưa thể đến thăm con được.

Lan bình càng hoảng:

- Anh ấy có bị tàn phế không?

- Không. Liêm nó chỉ bị động não một chút, bây giờ tuy chưa được phép cử động, nhưng đã qua giai đoạn bị nguy hiểm rồi.

- À.

Chị Bình thở ra, mắt nhắm lại nhưng chỉ được một lúc thì lại lăn lộn:

- Con không muốn gặp mặt anh ấy nữa, con không muốn để Liêm thấy con tàn phế. Mẹ ơi mẹ! Sao mẹ không để con chết đi, con sống làm chi khổ thế này!

Lan Bình kêu thét la khóc, bác sĩ trị liệu bắt buộc phải chích cho chị ấy một mũi thuốc an thần. Nhìn khuôn mặt chị xanh xao trên giường, những hạt lệ còn đọng trên mi, tôi thấy tim mình như bị ai bóp chặt. Tại sao người gặp nạn không là tôi mà là chị Bình hở trời! Tôi khổ muốn chết cho rồi.

Sở Liêm, cái tên là mỗi lần nhắc đến là tôi lại đau lòng. Khi mới được đưa đến bệnh viện, chàng còn nặng hơn cả chị Bình, nào bị động đến độ y sĩ phải xem như phép lạ khi kéo chàng thoát khỏi tay tử thần. Vợ chồng bác Sở và Sở Kỳ, suốt ngày bên giường Liêm kể lể, đôi lúc ngó qua tôi phải nuốt cả nước mắt, nhưng rồi bốn ngày sau tai nạn, Liêm đã tỉnh lại, nhìn tấm thân quấn đầy băng trắng của mình, Liêm yếu ớt hỏi:

- Lan Bình đâu rồi?

Để an ủi Liêm, cũng như để tránh cho Liêm những cơn xúc động, mẹ chàng đã dối chàng:

- Bình chỉ bị thương nhẹ, hôm nay nó khỏe nhiều rồi con ạ.

- Thế à!

Liêm thở ra như trút được gánh nặng. Lòng tôi đau như cắt, nước mắt tả tơi, tôi thắc mắc không hiểu khi xảy tai nạn xảy ra, Liêm đã nói điều gì với chị Bình chưa? Theo lời thuật lại của cảnh sát thì tai nạn xảy ra lúc năm giờ rưỡi, nghĩa là giữa khoảng đường đưa tới chỗ hẹn. Đứng trước giường Liêm, nhiều lần tôi vẫn bâng khuâng. Nhưng khi Liêm hồi tỉnh, chàng chỉ yên lặng  nhìn tôi với đôi mắt ngỡ ngàng. Anh đã nhìn ra em chưa hở Liêm? Tôi khóc nước mắt nghẹn trong cổ.

- Lăng đừng khóc nữa, anh đã khỏe rồi.

Nước mắt tôi rơi nhiều hơn, Liêm nhìn tôi thật lâu:

- Anh chưa nói gì với Bình cả Lăng ạ...! Anh chưa kịp nói...!

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của chị Bình, lòng tôi lại thổn thức. Có phải lỗi ấy do lòng ích kỷ của tôi gây ra không? Tại sao tôi lại đồng ý để Liêm gặp chị Bình nói thật về tình cảm của chúng tôi? Nếu không có chuyện hẹn gặp chị Bình,... thì chị Bình đâu đã như thế!

Bất giác nước mắt tôi tuôn chảy xuống dầm dề, tôi có ngăn tiếng nấc, nhưng Liêm đã ngạc nhiên hỏi:

- Lăng, có chuyện gì mà em khổ sở thế? Hay là chị Bình...?

- Không, không. Tôi vội ngắt lời Liêm. - Chị Bình không thể đến thăm anh được.

Sở Liêm trở nên lo lắng:

- Vậy tại sao em tỏ vẻ đau đớn như mất mát một điều gì thế?

Nghe Liêm nói, nghĩ đến chị Bình nằm trên giường với một cái chân còn lại, tôi không yên lặng được nữa:

- Anh Liêm, chỉ tại em hết, chỉ vì em ích kỉ muốn chiếm đoạt tình yêu của anh nên em mới đồng ý có chuyện hẹn hò này... để bây giờ anh nằm đây... còn chị Bình đằng kia với một cái chân đã bị mất...

- Trời! Thật như vậy sao? Liêm ôm mặt sững sờ, giọng chàng như thắt nghẹn:

- Chúng ta đã làm hại Lan Bình... làm hại cả một cuộc đời tương lai tươi đẹp của cô ấy rồi... biết làm sao để mà sửa lỗi được nữa!

Rồi Liêm lại ôm chặt lấy đầu vật vã, một lúc, chàng mở mắt nhìn tôi rồi nhìn lên khoảng không là đứng bên chàng tôi thấy như có một khoảng cách thật xa trong đó.

Niềm đau giằng xé của chính chàng và tôi đã tạo ra khoảng cách đó. Liêm nằm đấy nhưng xa vời vợi. Tôi rút về vỏ ốc riêng của mình. Có tiếng Liêm hỏi:

- Bao giờ anh có thể đến thăm Bình?

Tôi ngơ ngác:

- Thăm chị Bình? Nhưng chị ấy không muốn tiếp anh.

- Bình hận tôi à?

Tôi định yên lặng nhưng không được:

- Không, chị ấy không muốn gặp anh vì chị ấy quá yêu anh, chị Bình mặc cảm.

Sở Liêm bàng hoàng, chàng tựa người vào thành giường. Không khí trong phòng căng thẳng, tôi lặng lẽ rút lui, nhưng khi ra cửa thì chạm ngay cha chàng. Ông Sở ngạc nhiên trước sự hiện diện của tôi, không giấu giếm tôi nói:

- Thưa bác, con người cho anh Liêm biết hết tất cả sự thật về chị Bình.

rồi không đợi cha Liêm phản ứng, tôi bỏ chạy về phòng chị Bình, mẹ tôi và mẹ Liêm đang ôm nhau khóc ngoài hành lang:

- Vũ Quyên, Quyên yên tâm đi, thằng Liêm nhà tôi không phải là đứa khắc bạc, nó sẽ thương con Bình như ngày nào, tôi dám đảm bảo với chị điều đó. Riêng phần chúng tôi, Quyên quá thân với tụi này Quyên cũng biết. Tôi sẽ không bao giờ xử tệ với con Bình đâu... Tôi lặng lẽ bước vào phòng, chị Bình đang nằm dài trên giường mắt mở to nhìn lên trần nhà, mấy hôm nay chị không còn vật vã đòi chết nữa, có điều lúc nào cũng trầm ngâm, sự yên lặng đáng lo không thuốc chữa. Tôi bước đến bên giường nhìn vẻ tiều tụy mới ốm khỏi của chị chợt xúc động:

- Em đi đâu mới về à?

Chị Bình nhìn tôi chậm rãi hỏi, tôi đành nói thật:

- Vâng. Em đến thăm anh Liêm và đã cho biết tất cả về chị.

Chị Bình hơi nhăn mặt nhưng vẫn yên lặng:

- Em không biết vì sao... ba mẹ anh ấy lúc nào cũng giấu sự thật Nhưng hôm nay anh Liêm đã khỏe em thấy không giấu mãi được...

Chị Bình cắn nhẹ môi, nước mắt tràn ra má, chị quay mặt vô vách, tôi lấy khăn tay cúi xuống chậm mắt chị.

- Chị Bình, chị nghe em nói này, nếu Liêm thật tình yêu chị, thì mất đi một chân cũng không nghĩa gì với anh ấy.

Chị Bình quay lại nhìn tôi:

- Nhưng biết Liêm có yêu chị không?

Đôi mắt của chị Bình khiên tôi không đủ can đảm nhìn ngay chị:

- Yêu chứ...! Anh Liêm yêu chị lắm!

Bình vẫn không rời nhìn tôi, một lúc lâu chị mới khép mắt lại:

- Mệt quá! Buồn ngủ quá!

- Vâng, chị cứ ngủ đi.

Tôi nói, kéo chăn đắp cho chị rồi đứng dậy, nhìn khuôn mặt phẳng lặng với những giọt lệ thừa còn đọng trên mắt, tôi thương chị hơn bao giờ hết.

Ngày hôm sau, mang cành hoa hồng đến bệnh viện cho chị Bình, qua khỏi hành lang, tôi thấy cha ngồi trong phòng khách ung dung hút thuốc, tôi nghĩ có lẽ chị Bình đã ngủ,  nhưng khi rón rén bước tới cửa phòng, thì cảnh bên trong khiến tôi ngơ ngẩn.

Trong phòng không phải chỉ có một mình chị Bình, mà có cả Liêm, chàng đang quỳ bên giường chị Bình.

Tôi muốn rút lui, nhưng không hiểu sao chẳng rời bước được.

- Lan Bình, em đừng nghi ngờ anh.

Giọng của Liêm:

- Bao nhiêu năm nay, anh chỉ nghĩ đến em thôi. Anh yêu em... Anh biết tỏ tình với em trong giờ phút này là chuyện ngu xuẩn... nhưng em hiểu cho, Thượng đế đùa dai với anh...

Có tiếng nấc:

- Trời bày chi cảnh này.... để anh phải... không thể không tỏ rõ lòng anh được.

Có tiếng chị Bình khóc, tiếng khóc thật ngọt:

- Anh Liêm, anh Liêm, em bây giờ đâu còn tư cách gì để nói yêu anh được nữa, em đâu còn là em ngày nào...

Qua khe cửa tôi thấy Liêm đưa tay trên miệng Bình:

- Đừng nhắc đến chuyện đó nữa.

Liêm nói giọng như nghẹn:

- Anh yêu là yêu em chứ đâu phải chân em. Vả lại... tai nạn xảy ra trách nhiệm là ở anh.

Chị Bình lớn tiếng:

- Em muốn anh nói rõ, vì yêu em mà anh tỏ tình hay chỉ vì trách nhiệm? Anh yêu em hay anh chỉ thương hại em?

Liêm úp mặt xuống giường:

- Anh phải nói thế nào em mới tin chứ? Trời ơi sao tôi khổ như vậy?

Chị Bình vuốt mái tóc đen của anh Liêm:

- Anh Liêm, em chỉ muốn biết sự thật thôi.

Giọng chị Bình thật buồn, hình như chị đang sụt sùi.

- Mấy ngày nay nằm trên giường em cứ nghĩ mãi. Em không biết anh yêu em hay yêu Lăng, hôm mời em ra ngoại ô cũng thế, anh có vẻ suy nghĩ lung lắm, thành ra em...

Sở Liêm ngẩng đầu lên:

- Tất cả chỉ là ngộ nhận. Liêm nói to như con thú bị thương. - Chẳng bao giờ có chuyện đó, người anh yêu là em chứ không phải là Tú Lăng nào cả... Hôm đó anh mời em là vì... Liêm thở hổn hển tiếp. - Là vì anh muốn nói rõ... Anh yêu em...anh đã bối rối vì... Vì anh sợ em từ chối, có lẽ vì thế nên anh mới bị xe đụng... Lan Bình, Lan Bình, em cứ tin anh...

Bình ôm lấy mái tóc rối của Liêm:

- Anh Liêm, anh nói thật đấy chứ? Em muốn tin anh...Nhưng anh thề đi?

- Anh xin thề.

Sở Liêm có vẻ đau đớn:

- Nếu anh lừa em anh sẽ sa xuống chín tầng địa ngục.

- Ôi, anh, anh Liêm!

Chị Bình khóc ngất, cái khóc của người sung sướng trong niềm đau:

- Anh sẽ không bao giờ vì sự tật nguyền của em mà khinh rẻ em chứ?  Anh yêu em mãi nghe anh.

Liêm nói:

- Em bao giờ cũng đẹp trong tim anh. Em như một bức tượng pha lê mà nhìn ở bất cứ góc cạnh nào cũng đều đẹp cả.

Chàng vuốt lại mái tóc dài của chị Bình:

- Hãy tin anh, bao giờ em được xuất viện, chúng ta sẽ làm lễ cưới ngay em nhé!

Chị bình yên lặng, chị đưa mắt đầy lệ nhìn Liêm. Liêm nói tiếp:

- Được không Bình? Anh sẽ cố gắng yêu em, chăm sóc em trọn vẹn, em nghĩ sao?

Chị Bình thở ra:

- Em đã từng mơ xuất ngoại, mơ lấy bằng thạc sĩ, tiến sĩ và chiếm cả danh dự cao quý khác, nhưng bây giờ em không mơ gì nữa hết.

Chị lại bắt đầu khóc:

- Em bây giờ... Bây giờ chỉ biết nghĩ làm sao... làm sao với một chân còn lại có thể làm tròn bổn phận người vợ của anh. Anh Liêm!

Liêm quỳ ở đấy thật lâu, chàng không nói thêm gì nữa, không hiểu sao lệ đổ đầy má tôi. Cành hồng trên tay tôi với những gai thật ngọn. Gió thổi mạnh và cánh cửa đột nhiên mở bung ra.

Tôi không lánh kịp hay không nghĩ đến chuyện lánh mặt? Hai người bên trong đã giật mình quay lại, họ đã nhìn thấy tôi, tôi không thể nào đứng một chỗ được.

Bước vào với những bước phiêu bồng, tôi có cảm giác là mình đang lơ lửng trên mây, khoảng cách từ cửa đến giường thật ngắn nhưng sao lại quá xa. Tôi bước đến bên tủ, cắm cành hồng vào bình, cúi xuống giường với đôi mắt mờ lệ.

- Chị Bình, em nào có dối chị đâu, phải không?

Khi ngẩng đầu lên nhìn tôi cũng không quên Liêm. Cố lấy hết sức bình thản, tôi chỉ nói được với chàng:

- Anh Liêm, em hết sức mừng khi được biết anh không vì sự mất mát của chị Bình mà quay mặt...

Khuôn mặt chàng trắng hơn giấy, trong đôi mắt đen kia một chút đau khổ dâng cao, tôi chợt thấy xót mắt, và thấy không thể nào ở lại được nữa, nếu ở lại chắc tôi không còn kiểm soát được mình:

- Cánh hồng ban nãy mang vào là muốn tặng cho cả hai... Em rất sung sướng được biết mình là người đầu tiên mừng cho anh chị.

Và quay thật nhanh tôi bước ra khỏi phòng, tôi chạy như bị ma đuổi, băng qua hành lang phòng khách. Tôi không biết gì hết, mặt mũi như cảm thấy tối sầm, cho đến lúc có người giữ tôi lại, rồi giọng cha hỏi:

- Tú Lăng, con đến bao giờ thế?

Tôi nói như hét:

- Họ vừa mới đính hôn xong cha ạ!

Cha mở to mắt nhìn tôi ngơ ngác. Tôi vung tay người chạy tung ra khỏi bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro