Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tôi căng thẳng, một ngày thật chậm trôi qua. tôi ăn không biết ngon, ngồi không yên, hết chạy lên lầu lại xuống lầu, ôm guitar đàn không thành tiếng, nghe đĩa hát cũng không tròn bản. Chiều đến. Sở Liêm có điện thoại cho tôi  chàng chỉ vắn tắt cho biết là đã hẹn với Lan Bình sau giờ tan sở sẽ ra ngoại ô "dạo mát", nhưng chàng không quên bảo tôi yên tâm như ngày qua.

Bà chị đáng thương của tôi khi nhận được lời mời đi dạo của Sở Liêm đã nghĩ sao? Có dệt mộng không hay đã nghĩ được sự thật? Tối nay thấy mặt chị Bình tôi sẽ nói sao? Lòng tôi thật rối.

Mấy trăm lần bước tới máy nói, mấy trăm lần định bảo Sở Liêm đừng nói gì. Nhưng tôi lại không đủ can đảm nhấc máy lên. Sở Liêm nói đúng: phải hạ đao cho nhanh, chuyện sớm muộn gì rồi cũng phải công khai, tôi phải tin chàng... Nhưng không hiểu sao tim tôi vẫn đập nhanh, sự lo sợ cứ mãi ám ảnh.

Khoảng ba giờ chiều, chú Châu và anh Hoàn đến. Lúc gần đây, họ là khách thường xuyên của nhà tôi. Sau mùa đông với Vân Hoàn kèm đàn, tôi đã bắt đầu miễn cưỡng đi được hết bản nhạc, đó là vì lơ đãng, chớ bằng không tôi đã đàn thành thạo. Thấy tôi ông guitar vo tròn trong ghế, Hoàn bước tới nhận xét:

- Chẳng ai trông thấy cô ngồi mà tin là cô đang bàn bao giờ.

Tôi ngẩng đầu lên miễn cưỡng cười.

- Chính tôi cũng thế.

Cha và chú Châu sau khi bàn xong công chuyện đã cùng nhau kéo vào thư phòng tính toán sổ sách. Phòng khách chỉ còn lại Vân Hoàn và tôi. Chàng ngồi xuống trước mặt tôi đốt thuốc:

- Lăng đàn cho tôi nghe một bản xem.

Tôi miễn cưỡng ngồi ngay lại đàn bản "Cơn mộng xa". Hoàn rất chịu khó lắng nghe, khói tỏa mờ nhạt, hết bản, tôi lại bắt đầu đàn lại, càng đàn càng khá vì tôi lấy lại được bình thản, nhưng không hiểu sao khi bắt đầu đến đoạn "Xuân đã qua đi chỉ còn lại giấc mộng" thì dây đàn đột ngột "pằng" - một sợi đứt hai. Mặt tôi tái hẳn. Từ nào đến giờ tôi chẳng hề tin dị đoan, nhưng không hiểu sao hôm nay... hôm nay... Trời ơi, sao chuyện gì cũng xảy ra trong ngày hôm nay cả vậy?

Vân Hoàn có vẻ kinh ngạc:

- Tú Lăng, làm sao thế? Làm gì mà mặt mày tái mét vậy? Đàn đứt dây là chuyện thường mà?

Tôi mở to mắt nhìn chàng. Anh biết gì? Anh biết gì không? Tôi xông về phía máy nói, Vân Hoàn bước theo đặt tay lên vai tôi.

- Chuyện gì thế Lăng? Lăng đang lo chuyện gì?

Tôi buông tay xuống, không thể điện thoại cho Liêm, được phải tin chàng... Phải tin chàng. Tôi lùi trở về ghế ôm guitar lên.

- Không hiểu sao hôm nay tôi thấy khó chịu trong người quá. Anh Hoàn, người ta lớn lên chi vậy hở anhn

Vân Hoàn dụi tắt tàn thuốc, chàng bước tới đỡ chiếc guitar trên tay tôi.

- Đã làm người thì ai cũng phải lớn và khi lớn lên là có nhiệm vụ phải đối phó với tất cả những cái gì trong đời: buồn phiền, trách nhiệm, nỗi đau khổ, hay sung sướng, biết cảm xúc với bất cứ hoàn cảnh nào. Tất cả những cái đó gần như người nào rồi cũng phải đi qua hết, chứ không phải thượng đế hà khắc riêng gì mình Lăng đâu.

Tôi đưa mắt nhìn chàng tiếp nhận nụ cười.

- Sao thế Lăng? Lâu lắm rồi tôi không thấy lăng buồn nữa, chỉ có hôm nay. Nhưng Lăng nên nhớ rằng trên đời không gì không có gì quan trọng đến độ phải sầu khổ như vậy, có buồn chỉ nên buồn một chút thôi. Bây giờ lên lầu lấy dây khác xuống tôi thay cho.

- Anh cũng biết thay dây à?

Tôi hỏi một câu thật lãng. Vân Hoàn đã từng xách đàn đi khắp Âu châu không lẽ chỉ có một chút dây đàn mà cũng không thay được. Nhưng Hoàn chỉ cười. Thay xong dây, thử tiếng lại đàng hoàng chàng mới đưa lại cho tôi.

- Này, đàn lại nguyên vẹn như cũ rồi đây, có gì Lăng phải mặt mày tái mét như thế? Từ rày về sau Lăng đừng có như vậy nữa nhé, bất cứ một vật gì hư thì sửa, sửa không được thì ném bỏ chứ đừng buồn nữa nhé!

Tôi nhìn Hoàn thật lâu:

- Anh có bao giờ gặp những vật mà không bao giờ chữa lành được không?

- Có chứ, nhiều lắm.

- Và anh đã đến bỏ hết?

- Phải, với những vật quý giá thì cũng đành vậy.

- Đó là những vật nào?

- Ví dụ như hôn nhân...
- Hôn nhân?

Tôi mở to mắt. Chàng lại tiếp tục đốt thuốc. Nắng thật tốt bên ngoài cửa sổ, làm bằng bạc của mỗi chiều rực rỡ trên hàng cây. Nghĩ đến Liêm rồi chị Bình, tôi đứng bật dậy.

- Lămg làm gì mà anh có vẻ đứng ngồi không yên thế? Lăng đợi ai?

- Tại sao anh biết tôi đợi?

- Có gì đâu, chỉ có người chờ đợi mới có vẻ nôn nóng thế thôi.

Tôi ngỡ ngàng suýt tí đã kể hết sự thật cho Hoàn nghe, nhưng khi nghĩ đến lời cảnh báo của Sở Liêm, tôi đã dừng lại kịp thời. Hoànnói phải. Chuyện hôm nay rồi cũng trôi qua, tại sao lại lo lắng sợ hãi?

Thời gian tiếp tục nặng nề trôi, cứ cách ba phút là tôi lại nhìn đồng hồ một lần, mỗi một giây chờ đợi là một cực hình treo cổ. Mẹ xuống lầu Hoàn bắt đầu tiếp chuyện với mẹ, hết chuyện Mỹ đến Âu châu, đến chuyện chị Bình. Thạc sĩ, Tiến sĩ rồi giải thưởng Nobel... Cha và chú Châu cũng tính sổ xong bước ra nhập cuôc, cha giữa anh em chú lại dùng cơm.

Nắng Chiều đã bớt nóng, mẹ nhìn đồng hồ:

- Lạquá, sao hơn năm rưỡi rồi mà con Bình chưa về?

Tôi vọt miệng:

- Chị ấy hôm nay có hẹn đi chơi với anh Liêm.

Mắt mẹ sáng hẳn lên:

- Thế à? Sao con biết?

- Dạ, chị ấy có gọi điện về cho con hay.

Mẹ thở phào đoạn sang cha tôi:

- Đó anh thấy không, trước sau gì cũng phải vậy em đoán có sai đâu?

Chú Châu cũng phụ hoạ thêm:

- Họ xứng nhau lắm. Chừng nào có tiệc vui anh chị nhớ cho hay nhé.

Cha cười:

- Tuổi trẻ bây giờ khó hiểu lắm, chúng ta khó mà biết chúng ra sao?

Chỉ có Vân Hoàn vừa nhìn tôi vừa nói nhỏ:

- Mấy người lại bàn tới chuyện cô chị ư? Còn chuyện cô em đến chừng nào cho hay đây?

Tôi nhìn Vân Hoàn với vẻ cau có:

- Tôi không thể nói trước được điều đó.

Câu chuyện vừa đến đó bỗng có tiếng chuông điện thoại reo. Tôi nhanh nhẹn ào tới chụp lấy ống nghe:

- Alo, có phải đây là nhà của cô Bình không?

- Vâng! Tôi đáp vội vã. - Ông cần gặp chị tôi có chuyện gì?

- Đây là bệnh viện, cô Bình và ông Liêm đang ở đây. Họ bị xe đụng.

- Trời ơi! Tôi hét to, ống nghe rớt xuống đất, Vân Hoàn chạy tới cầm lên, tôi chỉ nghe Hoàn hỏi đứt đoạn:

- Mới đưa đến có năm phút à... có nguy hiểm lắm không? Xe gắn máy đụng phải xe hàng à?... Hai người... Máu ra nhiều... Đầu bị thương...

Tôi tiếp tục phát điên, mẹ chạy đến và ngã quỵ xuống.

- Trời ơi! Lan Bình, con tôi!

Sự bất tỉnh của mẹ càng khiến tôi khủng hoảng tột độ, tôi la hét lạc giọng, có người cầm lấy vai tôi lắc mạng:

- Đừng hét nữa, Lăng? Tỉnh lại đi!

Nhưng tôi vẫn không làm sao tỉnh trí được, tôi bây giờ là kẻ đang điên loạn. Đột nhiên có người tát tôi một cái như trời giáng! Tôi giật mình hơi tỉnh lại một chút. Vân Hoàn đang đứng trước mặt tôi:

- Tú Lăng, can đảm lên chứ, họ chưa chết mà, ráng bình tĩnh, thế nào cũng cứu được, biết không?

Mẹ cũng đã tỉnh lại, người đang nằm dài trên giường nức nở, kêu gào tên chị Bình, cha tôi tuy đau khổ nhưng  hình như vẫn còn giữ được bình tĩnh. Người hết chạy lên lại xuống lầu nói với chú Châu:

- Anh Châu, anh làm ơn đi với tôi tới bệnh viện, còn chú Hoàn, chú ở nhà chăm sóc giùm vợ con tôi nhé?

Chú Châu hấp tấp bước theo ra cửa:

- Anh nhớ đem theo đủ tiền nhé!

- Có!

Cha đáp nhưng tôi đã gào to:

- Cho con đi nữa! Con muốn đi nữa!

Và không đợi ai đồng ý, tôi chạy theo, Vân Hoàn giữ tôi lại.

- Không được, Lăng, cô phải ở nhà, cô bù lu bù loa thế này làm sao đến đấy cho được. Ở nhà đi, một chút họ về là biết tin ngay.

- Không, không, tôi phải đi... Tôi vùng vẫy la hét. - Phải cho tôi đi đến đó tôi van anh, van anh...

Mẹ cũng buông tiếng khóc lớn:

- Cho tôi đi với, trời ơi! Lan Bình, Lan Bình, con tôi!...

Vân Hoàn buông tôi ra chạy về phía mẹ, thừa cơ hội, tôi tung ra cửa định bắt một chiếc taxi thì Hoàn đã chạy ra:

- Thôi được rồi, nếu Lăng muốn đi tôi đưa đi với điều kiện là phải bình tĩnh không được là khóc nhé? Tôi đã bảo cô Tú chăm sóc cho mẹ Lăng rồi, bây giờ lên xe đi, nhanh lên.

Tôi leo lên xe Hoàn. Cố trấn tĩnh nhưng bao nhiêu hình ảnh khủng khiếp cứ tung chạy trong đầu. Lương tâm dằn vặt, cấu xé tim tôi, Hoàn nhấn hết ga. Cảnh vật hai bên đường vùn vụt lui về sau.

- Anh Hoàn, chính tôi đã giết họ. Tôi đã giết họ... Hôm trước chị Bình có nói với tôi chị ấy yêu anh Liêm... Tôi cũng thế. Sở Liêm bảo hôm nay đi gặp chị Bình nói cho ra lẽ, tôi đã để anh ấy đi... Đúng ra tôi phải ngăn họ, thế mà tôi không làm... anh Hoàn, tôi đã giết họ, nếu tôi ngăn thì đâu có chuyện gì xảy ra!...

- Vân Hoàn siết chặt tay tôi, chàng không nói gì hết. Nhưng cánh tay chàng thật rắn, tôi bắt đầu thấy đau và tỉnh táo chút ít.

Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, chàng tắt đèn rồi quay sang nhìn tôi:

- Nghe tôi nè Lăng. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, Lăng có trách móc hay hành hạ mình cũng vô ích. Lăng phải bình tĩnh, bằng không việc sẽ càng rối rắm hơn, biết không? Lăng đã đòi đến bệnh viện cho kì được, tôi đã đưa đi nhưng những hình ảnh Lăng sắp gặp sẽ không đẹp đâu. Lăng phải ráng bình tĩnh.

Tôi mở to mắt nhìn Hoàn:

- Họ chết cả rồi phải không anh?

- Bệnh viện cho biết thì họ không đến nỗi chết. Vân Hoàn cắn nhẹ môi nói. - Thôi vào đi!

Chúng tôi đến phòng cấp cứu, không có nơi nào khủng khiếp hơn ở đây, cả người tôi như biến thành đá. Vì tôi đã nhìn thấy chị Bình, chị đang được đưa từ phòng cấp cứu sang phòng giải phẫu. Toàn thân chị lấm đầy máu. Tôi chưa hề thấy nhiều máu như vậy... cha tôi đang nói chuyện với bác sĩ, khuôn mặt người tái xanh.

- "Tình trạng bắt buộc chúng tôi phải đưa cô ấy sang phòng giải phẫu, phải cắt bỏ cái chân đó mới cứu được..."

Tiếng vị bác sĩ nói, tôi nhắm mắt lại, chưa nhìn thấy Liêm tôi đã quỷ trong tay Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro