Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối thay áo ngủ xong tôi bỏ qua phòng chị Bình. Chị vẫn còn thức đang ngồi đọc sách. Tôi bước tới một rừng chữ Anh dày đặc.

- Sách gì đấy chị?

Lan Bình nghe tiếng ngẩng đầu lên cười:

- Chị đang chuẩn bị cho kì thi TOEFL.

- Thi TOEFL? Tôi ngỡ ngàng ngồi xuống. - Thế chị tính mùa hè này xuất ngoại thật à?

- Ờ. Chị Bình chớp nhanh mắt. - Chị cho em hay một tin bí mật, nhưng nhớ đừng bật mí cho ai biết cả nhé! Tim tôi đập nhanh, có liên hệ đến sở Liêm chăng?

- Vâng, em sẽ giữ kín không cho ai biết hết.

Tôi đáp, gương mặt chị đầy vẻ rạng rỡ:

- Chị sắp được học bổng của trường M.I.T Hoa Kỳ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm:

- Thế hả, vậy thì em mừng cho chị.

- Đừng mừng sớm. Chị Bình đỏ mặt. - Chưa có gì chắc chắn lắm.

- Thế tại sao chị biết?

- Giáo sư trưởng ban đề cử chị và hôm nay, chị có ghé trường, ông ấy cho biết có nhận được thư bên Mỹ, trên nguyên tắc họ đã đồng ý.

Chị Bình càng nói càng hăng:

- Em biết không, học viện M.I.T là một trong những việc kỹ thuật lừng danh nhất nước Mỹ, mấy năm nay chưa có một sinh viên nào của nước mình được học bổng ở đó cả.

Tôi nhảy lên:

- Thế thì phải cho ba mẹ biết ngay để người vui chứ?

- Đừng Lăng! Chị bình giữ tôi lại. - Thấy chưa, mới bảo em giữ kín giùm em đã hét lên om sòm như thế, thì còn gì bí mật. Đó chỉ mới là tin nghe được thôi chưa có gì chính xác, làm rùm lên rồi rủi không có được phải xấu hổ không?

Tôi nhìn chị:

- Nhưng chín phần mười kết quả đã nằm trong tay chị rồi?

Chị Bình cười nhẹ gật đầu, tôi ngã dài trên giường chị:

- Vậy là sướng rồi, chị sẽ ra nước ngoài...

Chị cũng nằm xuống cạnh, quay lại ôm lấy tôi giọng an ủi:

- Đừng buồn Lăng ạ, chị đi ít lâu thế nào cũng tìm cách mang em theo.

Tôi xúc động nhìn bà chị dễ mến:

- Nhưng em không thích xa nhà.

Chị Bình nhìn tôi thương hại:

- Thật chị chịu không hiểu được em, ở thời này, ai cũng thích xuất ngoại, chỉ có em thôi. Em không đi rồi làm sao biết được thế giới bao lớn chứ?

Tôi mỉm cười:

- Thế giới đối với em bày tỏ ra đủ rồi. Em không đòi hỏi hơn.

Chị bình lắc đầu:

- Em lúc nào cũng không thực tế, hãy nhớ là em đã lớn rồi không thể sống mãi trong thế giới thần tiên của tuổi thơ đâu nhé.

Tôi cười:

- Sợ rằng người sống trong mộng tưởng không phải là em mà là chị đấy. Chị đang sống trong "thế giới trẻ con ngày nay".

Chị Bình chau mày:

- Chị chịu không hiểu em muốn nói gì cả!

Chị không biết nhưng anh Liêm biết. Tôi nói thầm. Nghĩ đến Liêm tôi lại bàng hoàng. Câu chuyện buổi chiều giữa cha và mẹ, mục đích của tôi tối nay..

Tôi nằm ngửa ra nhìn lên trần nhà.

- Chị Bình.

- Hử?

- Hồi chiều em có nghe ba mẹ nói tới chị.

- Ờ.

- cha mẹ không hiểu giữa Đào Kiếm Ba và anh Liêm chị yêu người nào? Tôi nói. Chị Bình ngồi dậy tựa lưng vào thành giường yên lặng. - Chị có thể cho em biết chị yêu ai không?

Tôi luôn giọng hỏi.

Chị mỉm cười nhìn tôi:

- Điều đó có liên hệ gì đến em đâu?

- Vâng, nhưng em muốn biết.

Chị Bình nghi ngờ:

- Hay là mẹ muốn em dò hỏi chị?

- Không bao giờ có chuyện đó. Tôi lắc đầu nói. - Chẳng qua em thấy cả hai anh đồng cân, đồng lượng, nên tò mò muốn xem chị chọn người nào thôi.

Chị Bình là yên lặng  nhưng nụ cười trên môi chưa mất, nụ cười của kẻ đang yêu, đầu tôi căng thẳng tim đập mạnh.

- Nếu em là chị em sẽ chọn ai?

Chị Bình hỏi, tôi lúng túng chẳng biết trả lời thế nào, gương mặt tôi lúc đó có lẽ ngu và xấu ghê lắm. Chị Bình nhìn tôi, bàn tay chị vuốt ve mái tóc ngắn biếng chải của tôi.

- Hỏi là hỏi vậy, chứ em còn nhỏ quá, chị chắc em chẳng hiểu tình yêu là gì đâu.

- Thế à? Tôi mở to mắt, chị mình vẫn nhìn tôi với đôi mắt sáng, mái tóc dài của chị che đi phần nào đôi má đỏ hồng.

- Nhưng em muốn biết thật không?

- Thật.

- Thế thì chị cho em biết. Chị Bình e thẹn nói. Nhưng chỉ hai chị em mình biết thôi nhé, đừng nói ra kỳ lắm.

Tôi yên lặng gật đầu.

- Dĩ nhiên phải là anh Sở Liêm... Chị Bình nói, mắt chị có vẻ xa xôi. - Ngay từ lúc còn bé chị đã thấy yêu anh Liêm. Trong thời gian chị ở đại học, mẹ muốn chị đừng có bạn trai, không phải là chị có thể máy móc như vậy, chẳng qua lúc đó tim chị đã có hình dáng của sở Liêm rồi...

Lời chị Bình như mũi dao từ từ đâm thấu qua tim tôi, đầu óc choáng váng, nhưng tôi cố kìm hãm lại. Đôi mắt chị Bình ngập đầy say đắm và nụ cười... Nụ cười đẹp gấp trăm lần của Monalisa. Thật lâu tôi mới lấy lại được bình thản:

- Thế... Thế anh Liêm có yêu chị không? Anh ấy có tỏ bày tình yêu với chị bao giờ chưa?

Chị Bình yên lặng suy nghĩ:

- Tình yêu chân chính đâu cần phải tỏ bày. Chị hiểu anh ấy cũng như chị. Chị tin là anh Liêm cũng hiểu chị, bao nhiêu đó đủ rồi.

Trời ơi,  có chuyện kỳ cục vậy, tôi cắn môi:

- Thế còn anh Đào Kiếm Ba? Nếu chị yêu anh Liêm tại sao không có thái độ dứt khoát với anh Ba đi?

Chị mỉm cười:

- Em còn nhỏ quá  không hiểu gì hết. Tình yêu cũng giống như nấu ăn, ngoài món chính ra còn phải có gia vị. Đào Kiếm Ba đối với tình yêu của chị và anh Liêm giống như tiêu ớt trong thức ăn vậy, làm gia tăng sự nồng nàn cho tình ái.

Tôi ngỡ ngàng:

- Em không hiểu chị nói gì cả.

Trong bất cứ mối tình nào dù có say đắm đến đâu, cũng cần phải có một cái gì làm kích thích tố. Đào Kiếm Ba đeo đuổi chị, điều đó có thể khiến anh Liêm phải ghen tức, phải cố gắng yêu chị nhiều hơn. Em không để ý lúc gần đây khi anh ba thường xuyên lui tới thì gần như ngày nào anh Liêm cũng có mặt ở nhà ta sao?

Thì ra! Tôi cắn môi, mồ hôi toát ra ướt cả áo.

- Nhưng mà chị sắp xuất ngoại rồi, trong khi anh Liêm đến giờ vẫn chưa có ý xuất ngoại gì cả?

- Tại em không biết đấy thôi.

- Cái gì?

Tôi nhảy nhỏm lên:

- Anh ấy đã nói với chị rồi à?

- Liêm không nói, nhưng thời buổi này người trẻ tuổi nào lại không thích xuất ngoại chứ? Chị Bình nói. - Không phải người nào cũng có tư tưởng kỳ cũng như em đâu. Mấy năm qua anh Liêm chẳng xuất ngoại chẳng qua là vì muốn đợi chị. Một người học giỏi như anh ấy, việc xin học bổng dễ như trở bàn tay lo gì? Chị định ngày mai nếu gặp anh Liêm, nói cho anh ấy biết điều đó, để hai đứa cùng đi một lượt.

Một người tự tin thứ hai, "Tự cao" và "Tự tin" là dòng máu di truyền trong gia đình tôi mà.

- Thế... nếu anh Liêm không xuất ngoại thì sao?

- Không thể có chuyện đó.

- Em nói ví dụ như vậy kìa. Tôi nói. - Trong trường hợp đó chị có định đi một mình không?

Chị Bình cười tự tin nhìn tôi. Nếu đúng như vậy thì chị biết làm sao hơn? Dù sao chị cũng là đàn bà, anh ấy ở đâu vì chị ở đó.

Bao nhiêu đó đủ rồi, không cần hỏi nữa, tôi biết vì tôi đang yêu, kẻ đang yêu thì dễ tin tưởng một cách mù quáng. Chuyện hai chị em yêu lấy một người là chuyện tình quá cũ, có điều tôi không bao không ngờ là chuyện ấy lại có thể xảy ra với tôi. Bây giờ tôi mới thấy mình ngu thật, phải chi nghe lời Liêm công khai tuyên bố tình cảm hai đứa thì đâu có rắc rối thế này. Bây giờ chuyện đã đến nước này, thì tôi đâu còn can đảm để nói với chị Bình:

- "Anh Liêm yêu em, chị ạ."

Tôi làm sao nói được điều đó? Ngu thật, làm một chuyện mà không biết có hại đến người khác thì chỉ mang tội ngộ sát thôi. Còn tôi? Tôi là một đứa "cố sát". Không phải chỉ là cố sát thôi mà còn là cố sát dự mưu nữa. Bây giờ phải làm sao đây? Buổi chiều hôm sau tôi và Liêm lại gặp nhau trong công viên ưa thích. Sau khi đem chuyện kể lại cho Liêm nghe, tôi ngồi yên lặng trên tảng đá trong khi Liêm hét la bên cạnh:

- Em đúng là điên, ngu ơi là ngu! em làm toàn những việc ngu dại, tất cả đều do em hết. Tại sao bảo anh đi tìm Kiếm Ba, tại sao lại sợ cô ấy buồn, bây giờ chuyện như vậy em thấy hài lòng chưa chứ?

Tôi hối hận:

- Vâng, em ngu thật!

Sau khi lay hết một lúc Liêm như nguôi cơn giận, chàng quỳ trước mặt tôi:

- Tú Lăng, hãy nhìn anh nè.

Tôi nhìn chàng, đôi mắt chàng như hai mũi dao nhọn...

- Phải anh yêu em ít một chút thì hay biết chừng nào.

- Anh Liêm. Tôi vuốt tóc chàng. - Anh đừng buồn nữa, ai biểu trời sinh anh ra có quá nhiều ưu điểm hơn người làm chi, bây giờ em cũng không biết phải làm sao.

Liêm nắm chặt tay tôi:

- Em làm chuyện thêm rắc rối, bắt đầu từ hôm nay em phải nghe lời anh, biết chưa?

- Anh cho em biết kế hoạch anh thử xem.

- Trước tiên anh và em đến gặp cha em, người còn tỉnh trí để nói rõ hai điều. Thứ nhất anh vẫn tiếp tục làm việc việc làm hiện tại và không du học, thứ hai chúng mình thú thật yêu nhau, chỉ đợi để dành đủ tiền sẽ làm đám cưới....

- Nhưng em chưa định làm đám cưới ngay bây giờ?

- Em nói thế là thế nào?

- Em... Tôi ấp úng. - Đợi bao giờ chị Bình lấy chồng rồi mới tới phiên em.

Liêm đứng dậy quát to:

- Lăng, sao em vẫn còn ngu thế? Thời bây giờ chứ đâu phải lúc xưa đâu mà phải đợi chị lấy chồng trước rồi em mới lấy sau? Chị em túi tham không đáy muốn xuất ngoại du học, lấy thạc sĩ rồi tiến sĩ, dám định đoạt cả giải Nobel nữa là... Biết đến bao giờ cô ấy mới chịu lấy chồng mà em phải đợi? Rủi cô ấy ở vậy luôn thì sao?

Tôi cúi đầu:

- Anh không hiểu ý em!

- Thế thì giải thích xem!

Liêm hét. Tôi cũng bắt đầu nổi nóng:

- Anh chẳng có tình cảm tí nào cả, anh chẳng thông cảm được chị Bình, chị ấy yêu anh, không có anh chị Bình sẽ không sống nổi, vì vậy cái gì cũng phải từ từ chứ đâu phải giải quyết một cách máy móc như vậy được?

Liêm bóp mạnh tay tôi:

-  Em im đi! Em không hiểu gì hết, tối ngày cái gì cũng chị Bình, hỏi em nếu không làm ra lẽ, nếu anh cứ phải chiều theo ý Bình thì chuyện có giải quyết được gì không? Hay là bây giờ em không còn yêu anh nữa nên muốn đẩy qua cho chị em?

Tôi không nhịn được, khóc oà:

- Anh biết em yêu anh thế nào mà anh vẫn cứ đổ oan cho em!

Chàng ôm tôi vào lòng, dịu giọng:

- Thôi nín đi, chúng ta sẽ không cãi nhau về chuyện đó nữa, tất cả chỉ huy hiểu lầm thôi. Ta phải tỉnh táo để giải quyết rõ ràng.

- Anh định thế nào?

- Em đừng làm ồn nữa mới được, phải tỉnh trí nghe anh nói.

- Dạ.

- Trong chuyện này không phải Lan Bình khổ không mà còn có cả anh và em nữa, do đó phải có một người hi sinh chứ không thể để cả ba cùng khổ hoài được.

Tôi ngẩng đầu lên buồn bã:

- Ý anh muốn... chúng ta phải hi sinh chỉ Bình à?

- Đó cũng không có gì phải nói, em cũng biết là anh không hề yêu Bình phải không? Dù Bình là chị em, chúng ta cũng không có quyền nhường hạnh phúc riêng của hai đứa lại cho Bình, ta còn phải sống cho ta nữa. Tú Lăng, em đừng ngại, thời gian bao giờ cũng là liều thuốc công hiệu, với một người được cả ngàn đàn ông săn đón như Bình anh chắc nàng có buồn cũng không lâu đâu.

- Anh có chắc như thế không?

- Chắc.

- Thế anh định bao giờ gặp cha em?

Sở Liêm yên yên lặng ra chiều suy nghĩ, một lúc chành lắc đầu nói:

- Không, bây giờ anh đã đổi ý. Liêm quyết định. - Anh phải đến gặp tận mặt Bình nói chuyện.

- Sao?

Tôi ngạc nhiên.

- Chuyện này càng ít người biết càng tốt, như thế tự ái của Bình sẽ đỡ bị tổn thương.

Liêm nói, rồi nhưng sợ tôi lo nghĩ, chàng nói thêm:

- Em cứ yên tâm, anh sẽ cố gắng lựa lời, anh sẽ cố tránh để Bình buồn, chuyện này ngoài anh, em và Bình ra không nên để một người thứ tư nào biết cả. Dù sao Bình cũng sắp xuất ngoại rồi, đến khi Bình ra khỏi nước, người ta sẽ nghĩ rằng có lẽ tại anh không chịu xuất ngoại, không biết tiếng thân nên bị Bình bỏ rơi...

Tôi cắt ngang:

- Em hiểu rồi, chúng ta sẽ dựng lên một màn kịch như Bình bỏ rơi anh và em sẽ là người tiếp nhận.

- Đúng thế, chuyện chúng ta phải giữ kín cho đến khi bình xuất ngoại xong mới được công khai.

Chúng tôi yên lặng nhìn nhau, nỗi buồn phiền như tràn lan khắp không khí.

- Anh định bao giờ đi gặp Bình?

Liêm suy nghĩ:

- Hạ đao phải hạ nhanh, chiều mai anh sẽ gặp cô ấy.

Tôi rùng mình:

- Thế anh định gặp chị ấy ở đâu?

- Anh sẽ đưa Bình đến công viên này, ở đây yên tĩnh, lý tưởng cho cuộc nói chuyện.

Tôi nhìn Liêm nghi ngờ, chàng lo lắng:

- Em sao thế. Lăng lạnh à?

- Không, em không lạnh. Em chỉ có linh cảm không hay...

Chàng nắm chặt tay tôi, tay chàng ấm và cứng:

- Đem tất cả nỗi lo sợ buồn phiền của em giao hết cho anh. Liêm nói. - Hãy tin anh, Lăng ạ.

Tôi nhìn chàng, màn đêm đã bỏ rơi cả khu này từ bao giờ không biết, bóng tối gói trọn chúng tôi, tôi siết chặt tay chàng:

- Anh... Anh không yêu chị Bình thật chứ?

Chàng kêu lên:

- Trời ơi, đến bây giờ mà em vẫn không tin anh?

- Tại... tại em yêu anh.

- Anh cũng thế.

Chàng vòng tay tôi ôm tôi:

- Em phải tin anh, chúng ta sẽ không bao giờ sống xa nhau được.

Tôi cười với những giọt nước mắt long lanh, chúng tôi bước ra khỏi công viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro