Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai có tin rằng con người có thể thay đổi hoàn toàn trong một ngày không? Đời sống từ tăm tối một hôm đã trở thành sáng lạng, tiếng cười và hi vọng tràn ngập tim yêu, tóm lại bây giờ tôi đã trở thành một người vui tươi, sung sướng, mang tiếng cười rải đầy căn nhà trầm lặng. Tiếng cười như đánh thức tất cả mọi người, mùa đông đã bị đẩy ra cửa từ lâu, và ngoại trừ Sở Liêm chẳng ai biết được tại sao lại thay đổi nhanh thế.

Có một lần cha nhìn tôi cười bảo:
- Nếu biết chuyện không thi đại học có thể làm con vui thế này, thì lần trước cha đã khuyên con đừng thi.

Thi đại học à? Chuyện đó nhắc lại như một quá khứ xa vời.

Vân Hoàn bắt đầu dạy tôi đàn, nhưng khi ôm đàn trong tay, tim tôi lại bay bổng đâu đâu. Anh chàng phải bực mình:

- Tú Lăng, Lăng còn có ý định học đàn nữa không?

- Có chứ. Tôi nhìn Hoàn cười nói - Tôi thề là lúc nào cũng muốn học.

Vân Hoàn nghĩ ngợi một lúc, hỏi:

- Thế Lăng cho biết, lúc gần đây chuyện gì đã xảy ra?

Tôi nóng mặt:

- Đâu có?

- Không có à? Vân Hoàn có vẻ buồn. - Lăng giấu ai chớ giấu tôi không được đâu. Nhìn mắt Lăng tự nhiên sáng, môi tự nhiên hồng, thích cười thích nói líu lo, là tôi biết Lăng không còn là đứa con gái bất đắc chí rồi.

- Vâng, tôi không còn bất đắc chí nữa.

- Vậy thì Lăng đã trở thành đắc chí rồi à?

Tôi cười lớn ôm lấy đàn guitar, giục:

- Thôi dạy tôi đàn đi, đừng hỏi lải nhải mãi.

- Hỏi thế là gỏi lải nhải à? Vân Hoàn nhìn thẳng vào mắt tôi: - Có thể cho tôi biết chuyện gì đó được không?

Tôi đỏ mặt cúi xuống, kéo nhẹ từng sợi dây đàn không đáp. Chàng tựa người vào ghế lấy thuốc ra đốt; dưới những ngọn khói toả khuôn mặt Vân Hoàn trở nên nhạt nhoà! Nhưng đôi mắt vẫn sáng, vẫn đủ nhìn sâu vào tận cùng trái tim tôi. Tôi lặng lẽ nhìn chàng, lặng lẽ đàn.

- Lăng có còn nhớ cái bài "Cơn mộng xa" của Lăng không?

- Nhớ chớ.

Tôi đáp nhanh và đỏ mặt khi nhớ tới chuyện say rượu hôm nào.

- Tôi đã phổ thành nhạc rồi.

- Thế à? Tôi ngạc nhiên - Đâu đàn cho tôi nghe xem.

Vân Hoàn dụi tắt thuốc.

- Đưa đàn cho tôi.

Chàng bảo.

Sau khi dạo nhẹ những đoản khúc để thử lại dây đàn, Vân Hoàn bắt đầu một bản nhạc có âm điệu trầm và hơi hướng dân ca Tây phương dễ thương. Sau khi đàn qua một lần, chàng bắt đầu hát:

"Người ngồi mơ với mộng
Duyên kia ai ơ hờ
Buồn nghe từng giọt đọng
Ngỡ ngàng trong giấc mơ.
Thiên thu sương sầu rơi
Nghe lang thang tơ trời.
Ơ hờ như cơn mộng
Mấy mùa hương người ơi.
Đêm qua nghe gió thổi
Đêm nay hoa rụng rơi
Mùa xuân nào có đợi
Ai nghe chăng đôi lời..."

Vân Hoàn vừa hát vừa nhìn tôi, những ngón tay điêu luyện của chàng uyện thành một bản nhạc đẹp, những dòng nước róc rách bên đá, những giọt mưa rơi trên hiên, một nỗi buồn thoáng qua xa dần. Lần đầu tiên tôi khám phá thấy ngoài tiếng đàn điêu luyện Hoàn còn có cả giọng ca thật trữ tình. Tôi chống tay lên cằm ngồi nghe mê mẩn. Mãi đến lúc Hoàn buông đàn:

- Sao? Lăng thấy thế nào?

Tôi mới bàng hoàng chợt tỉnh:

- Tôi không ngờ anh nhớ được nguyên bài thơ.

Vân Hoàn đốt thêm điếu thuốc.

- Trí nhớ con người kì cục lắm, không nói được. Tôi đoán có lẽ Lăng đã tìm được người "nghe chăng đôi lời" rồi phải không?

Tôi giật mình:

- Làm sao anh biết được?

Vân Hoàn nhả khói:

- Như vậy là Lăng đã thú nhận rồi phải không? Hắn là ai? Sở Liêm à?

Tôi cắn nhẹ môi:

- Anh thật là kì cục, cái gì cũng biết cả.

Vân Hoàn yên lặng tiếp tục nhả khói; những vòng khói tròn bay cao tan biến. Hình như chàng đang nghĩ ngợi gì. Một lúc thật lâu, chàng mới lên tiếng:

- Đã công khai chưa hay vẫn còn trong vòng bí mật?

Tôi nhìn Hoàn:

- Còn bí mật, anh đừng tiết lộ cho ai biết nhé.

- Tại sao phải giữ bí mật?

- Cái gì anh cũng biết hết mà còn phải hỏi?

Chàng chớp mắt:

- Có phải vì Lan Bình không?

Tôi thở dài nhìn khói thuốc toả dài. Đốm lửa đỏ mà khói lại xanh.

- Tú Lăng, Lăng có biết là Lăng đang đùa với ái tình không?

Tôi bối rối:

- Anh... Anh cũng thấy chị Bình yêu anh Liêm nữa sao?

Hoàn nhìn tôi rồi quay lại điếu thuốc:

- Chuyện hai chị em ruột yêu cùng một người, trên đời này không phải là không có, nói chi đến mấy người biết nhau từ lúc nhỏ.

Tôi bứt rứt:

- Em sợ nhất là chuyện đó xảy ra thật. Tại sao chị Bình chẳng yêu anh Đào Kiếm Ba? Anh Ba cũng tài giỏi có thua gì anh Liêm đâu?

- Thế tại sao Liêm không yêu người khác đi. Hoàn hỏi, chàng dụi tắt điếu thuốc. - Thôi, hôm nay Lăng kgông muốn học thì để hôm khác vậy. Chàng đứng lên. - Dù sao thì tôi cũng mừng cho Lăng, và mong Lăng sẽ gặp nhiều hạnh phúc.

Nhưng tôi vẫn lo lắng:

- Anh giữ giùm bí mật nhé!

- Được rồi, tôi cũng không phải mấy ông xướng ngôn viên của đài phát thanh đâu mà Lăng sợ.

Vân Hoàn cười nói, chàng bước ra cửa vẫn còn quay lại nói thêm một câu:

- Dù sao Sở Liêm cũng có diễm phúc lắm Lăng ạ.

Tôi không biết điều Hoàn nói có đúng không. Có điều, những lúc chúng tôi gần nhau là niềm vui tràn ngập. Những lần hẹn hò đó, vì chị Bình, chúng tôi không bao giờ gặp nhau ở nhà. Mùa đông lạnh giá vẫn là những đồi xa thành phố, Liêm chở tôi trên xe gắn máy lướt nhanh trên đường vắng ngoại ô, những cuộc vui chơi cút bắt, đi trốn đi tìm. Việc lén lút đó nhiều lúc khiến Liêm bực mình, chàng nói:

- Lăng, tại sao ta không công khai cho mọi người biết là anh yêu em? Anh muốn nói lớn cho cả thế giới biết điều đó.

Tôi cười khi đang đứng giữa đồi cao:

- Thì bây giờ anh cứ hét to đi!

Liêm đứng giữa đồi hoang đưa tay làm loa hét to như tên điên:

- Anh yêu em! Anh yêu Lăng, anh yêu Lăng!

Tôi cảm động chạy đến ôm chàng:

- Anh làm giống người điên quá!

- Được vì em mà anh điên thì anh sẵn sàng!

Liêm nói, chàng hôn tôi như mưa bấc.

Tình yêu đẹp như thế đấy, vừa nồng nàn vừa điên cuồng, tôi nghĩ như thế.

Trong những đêm đông chúng tôi thường tựa nhau đi hết những con phố có mưa mù. Áo tơi cùng che, tay trong tay, những ngọn đèn sáng chói đủ màu trong đêm tối, những con đường nghẹt cả xe, chúng tôi hối tiếc những thời gian bị bỏ quên, nhắc lại dĩ vãng nhỏ bé vàng son và tôi cứ hỏi mãi chàng:

- Anh yêu em từ bao giờ, nói cho em nghe đi.

Chàng khẽ cười ngại ngùng:

- Lâu, lâu lắm rồi.

- Lâu là bao lâu chứ?

- Khi em hãy còn bé, còn hai chiếc bím thả sau vai, còn cùng anh bắn bi, và cả lúc em phụng phịu nói: "Nếu anh không chơi với em, em sẽ khóc cho xem". Em khó chịu như thế đó, lì lợm, ưa vòi vĩnh một cách bực mình, nhưng khồn hiểu sao anh vẫn yêu em, và ngay từ lúc mới lớn anh cũng đã nghĩ rằng đời anh rồi không thể vắng em được.

- Nhưng chị Bình đẹp hơn em phải không anh?

Tôi hỏi. Chàng nhíu mày nhìn con đường đẫm nước:

- Lan Bình à? Có lẽ Lan Bình đẹp lại ngoan, nhưng cái đẹp toàn bích quá, thường khiến cho người ta mến chứ khó thân được. Em còn nhớ lúc mình còn nhỏ không? Mỗi lần đùa chung là lúc nào anh cũng sợ làm rách áo Bình trong khi anh không sợ cùng em vật lộn trong đất. Bình giống như bức tượng pha lê quý giá chỉ dsể ngắm hơn là ôm ấp.

- Nhưng anh vẫn thấy chị ấy đẹp?

Một chút hờn ghen lướt qua tim tôi, nhưng chàng vẫn thật thà.

- Đúng, anh công nhận điều đó.

Tôi khó chịu:

- Anh khen chị ấy đẹp, biết đâu từ trong tiềm thức người anh yêu là chị ấy chứ đâu phải em. Chẳng qua là chị Bình quá toàn bích, anh sợ tán không nổi nên mới quay sang con nhỏ xấu xí này?

- Đừng nói điên, sao em vô lý quá!

Sở Liêm chau mày, chàng siết tôi đau muốn ngất.

- Ai biểu anh khen chị Bình đẹp làm chi?

- Thế anh bảo nụ cười của Monalisa đẹp, rồi anh yêu Monalisa luôn sao?

- Nhưng Monalisa ở trong bức hoạ, còn chị Bình là người bằng xương bằng thịt.

- Anh thấy cả hai cũng giống nhau thôi.

- Em không tin.

Sở Liêm nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Nếu anh yêu Bình, thì tại sao lại còn yêu em để làm gì?

Tôi trề môi:

- Chuyện đó làm sao em biết được? Nếu anh không yêu chị Bình, tại sao ai cũng nghĩ là anh đang săn đuổi chị ấy, chính ba mẹ em và cả chị Bình cũng nghĩ như vậy?

Liêm đứng thật lâu, tôi không dám nhìn vào mắt chàng:

- Thôi đi!

Liêm cộc cằn nắm lấy tay tôi lôi đi, tôi vùng vẫy.

- Đi đâu chứ?

- Đến tìm ba mẹ em rồi chị Bình, rồi sau đó về cha mẹ anh, nói cho ra lẽ, chớ không thể để tình trạng mập mờ này kéo dài nữa.

Tôi giật tay lại:

- Không, em không đi đâu hết, làm thế chị Bình buồn.

- Nhưng sớm muộn gì cũng nói rõ sự thật.

- Em không đi.

- Tú Lăng. Liêm khó chịu nói. - Đây không phải là chuyện anh yêu hay là không yêu Bình nữa, mà là niềm tin của em, em không tin chuyện anh yêu em là sự thật, cứ cãi bướng là anh yêu chị em. Còn cách nào để anh chứng minh sự thật đó bây giờ? Em muốn chúng mình yêu nhau, mà cứ giấu không để ai biết rồi tối ngày cứ ghen với hờn, em thấy chuyện em làm vô lí không chứ?

Tôi cứng họng, nhưng vẫn không chịu thua một cách dễ dàng, nên vẫn vờ hờn dỗi, thái độ tôi khiến chàng nổi nóng hét to:

- Tôi xin thế tôi chỉ yêu có Lăng thôi chứ chẳng yêu Lan Bình nào cả!

Tôi hoảng hốt:

- Trời ơi anh điên à? Giữa đường rộng anh hét như thế, không sợ người ta nhìn sao?

- Thế em vẫn còn chưa tin, anh phải đi khắp thế giới hét to như thế mới được.

Tôi xua tay:

- Thôi được rồi, em tin, em tin.

- Thật không?

Chàng làm tới, tôi phải trừng mắt:

- Anh điên rồi à?

- Người hiểu anh sẽ không cho là anh điên, họ sẽ thông cảm cho anh.

- Anh nói thế là thế nào?

- Em thử nghĩ coi, mình yêu người ta mà không được yêu một cách ưuang minh chính đại, phải lén lén lút lút, thế mà không được cảm thông, còn ghen tới ghen lui nữa thế có khổ không?

Mắt tôi chợt ướt:

- Ồ anh Liêm, anh không hiểu cho em, em dễ hờn giận, dễ buồn khổ chỉ vì... Vì em yêu anh quá.

Liêm ôm chặt tôi vào lòng, chàng nói nhỏ:

- Trong đời chưa bao giờ anh xúc động như bây giờ, vậy thì em, Lăng, chúng ta từ đây trở đi đừng bao giờ để hai chữ Lan Bình làm cãi vã nữa nhé!

Tôi gật đầu sung sướng, chúng tôi kề vai nhau tiếp tục bách bộ trong mưa mù, mặc cho gió, cho những hạt nước lạnh giá đập vào mặt, nhưng lòng chúng tôi không lạnh, chân chúng tôi chẳng mỏi...

Rồi mùa xuân đến, Đào Kiếm Ba gần như ngày nào cũng đến nhà chúng tôi, lúc thì hoa hồng, thơ hoặc có khi anh chàng còn đàn cho chị Bình nghe nữa. Ba trút hết bao nhiêu tài ba để chinh phục chị Bình, kết quả thế nào chúng tôi không biết, vì chị Bình lúc nào cũng nhỏ nhẹ hoà nhã với tất cả mọi người. Ngay cả Liêm cũng thế, không biết hũ tình hay vô ý, thỉnh thoảng đến ngồi cạnh chàng thật lâu, giờ tan sở gọi điện thoại nhờ Liêm đưa về. Nhiều lúc băn khoăn, tôi không hiểu Bình chọn ai? Ngay chính mẹ cũng không biết ai sẽ làm rể nhà mình. Có lần tôi tình cờ nghe mẹ nói với cha:

- Em thấy Sở Liêm và Đào Kiếm Ba đều có vẻ yêu con Bình cả. Về con Bình, lúc đầu em tưởng nó yêu Liêm nhưng bây giờ em thấy khác, hình như thằng Ba cũng được nó để ý. Tính con Bình thật khó dò quá, em không hiểu rồi đứa nào sẽ được nó chọn.

Có tiếng cha nói:

- Bọn trẻ bây giờ chúng có nhận xét riêng của chúng, em đừng bận tâm nhiều phí công, gia đình họ Đào với họ Sở đều không phải xa lạ, con cái họ cũng khá, Lan Bình nó muốn chọn ai, anh cũng không phản đối hết.

Mẹ yên lặng một chút nói:

- Em cũng biết cả hai đứa cùng tốt, nhưng em thích thằng Liêm hơn. Thằng Ba có vẻ thô lỗ một chút, sợ không xứng với con Bình?

- Em đừng có ý niệm coi con mình cao quá như vậy. Tụi nó còn trẻ, hãy để tình cảm chúng tự nhiên phát triển.

- Còn trẻ á?

Mẹ chau mày:

- Qua mùa xuân này là con Bình đã hai mươi ba, cũng lớn quá rồi! Thằng Liêm không biết nó tính sao mà mãi bây giờ không ngỏ ý, ra trường mấy năm rồi lại không xuất ngoại, Không phải là chờ con Bình thì chờ ai? Nếu bây giờ hai đứa đính hôn rồi, cùng xuất ngoại thì hay biết bao.

Nghe mẹ nói tôi càng lo lắng, việc không xuất ngoại của anh Liêm là để chờ chị Bình chăng? Có tiếng hỏi của cha:

- Biết đâu thằng Liêm chẳng có ý xuất ngoại?

- Sao lại không được? Mẹ lớn tiếng. - Ít ra nó phải nghĩ đến tương lai nó chứ. Con Bình của chúng ta phải có chồng tiến sĩ trở lên mới hợp.

- Em đừng tưởng tiến sĩ là ngon, có ngày rồi ở ngoại quốc chở về cả xe đấy. Vả lại tình hình kinh tế của nước Mỹ bây giờ đâu có khá, đưa con qua bên đó khổ thân. Mảnh bằng tiến sĩ trị giá mấy xu? Em chẳng nghĩ xa tí nào cả.

Mẹ tôi vẫn bướng:

- Dù thế nào đi nữa con Bình cũng phải xuất ngoại du học, nếu thằng Liêm chẳng biết tiến thân thì rút lui trước đi.

Cha hỏi:

- Tại sao em biết con Bình thích du học chứ?

- Có gì lạ đâu, con Bình học giỏi như thế thì nhất định phải xuất ngoại. Anh đừng đánh giá thấp nó, biết đâu có ngày nó chẳng được giải Nobel.

- Thế à?

Cha yên lặng một chút:

- Có điều đàn bà không thể vừa tạo sự nghiệp vừa chăm sóc gia đình được. Không biết con Bình sẽ chọn cái nào trong hai thứ.

- Nó sẽ có đủ cả hai. Mẹ cả quyết. - Thế nào đi nữa em cũng phải gặp thằng Liêm hỏi cho ra lẽ ý nó!

Cha tôi thấp giọng:

- Tốt nhất là em đừng hỏi, thằng Liêm chứ chẳng phải đứa nào khác nó chọn lựa, em chen vào trên coi chừng hư cả việc đấy.

- Nhưng em không thể để con Bình mất cả thì giờ. Hôm trước chị Tâm Di cũng có bàn với em, muốn chúng lấy nhau và đám hỏi sẽ cử hành trong mùa xuân này để mùa hạ cả hai xuất ngoại. Em muốn chuyện phải giải quyết nhanh, bằng không thằng Ba nó chen vào thì hư việc.

Tâm Di là tên của bác gái đằng gia đình họ Sở. Nghe mẹ nói tôi càng buồn. Thế này thì mẹ chàng cũng đã có ý kết hợp chàng với chị Bình. Buồn bã trở về phòng riêng, tôi ngồi tựa người vào ghế, lắng nghe tiếng mưa tí tách trên khung cửa. Cành mai ngoài sân đã trổ lộc, những đám hoa đỗ quyên đỏ rộ trên cành, không ngờ mùa xuân lại đến nhanh thế. Nhà chàng mong làm lễ hỏi cho chàng trong mùa xuân. Nhưng bây giờ mùa xuân đã tới rồi.

"Chuyện không thể kéo dài được". Mẹ nói đúng vậy, tôi bước tới bên giường lấy đàn khảy nhẹ bản "Cơn mộng xa",  không hiểu bà chị xinh đẹp của tôi có những cơn mộng giống tôi không? Người đàn ông lý tưởng của chị là ai? Có phải là người tôi hằng yêu mến?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro