Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngủ một giấc tới trưa hôm sau, tôi mới tỉnh dậy, mở mắt thấy mình nằm trong phòng riêng, cửa khép kín, ánh sáng nhạt nhòa, bên ngoài trời như đang đổ mưa. Những hạt mưa tí tách trên cửa kính tạo thành những âm thanh trầm buồn. Đầu tôi vẫn còn nặng trịch, chuyện hôm qua như những đám mây bềnh bồng mãi đến lúc nhìn thấy chiếc guitar bên bàn, tôi mới nhận ra đó là sự thực,  từ chuyện đàn guitar đến quán ăn, champagne và con người kì lạ Vân Hoàn!

Tôi xoay người qua một bên, ôm lấy mền nằm nghe mưa rơi mà lòng trăm mối. Có lúc tôi tưởng chừng như trong mơ tôi là kẻ mộng du. Tiếng mở cửa khiến tôi giật mình quay lại, mẹ bước vào, người bước tới giường cúi xuống:

- Tỉnh rồi phải không Lăng?

- Dạ.

Tôi chợt thấy hối hận về những hành động của mình hôm qua. Mẹ ngồi xuống cạnh giường, lấy tay vuốt thẳng lại gối, đôi mắt hiền buồn nhìn tôi. Đôi mắt vị tha từ mẫu.

- Tú Lăng.

- Dạ.

- Con biết tối qua con làm gì không?

Tôi cúi mặt.

- Con đã uống rượu và đã say.

Mẹ nhìn tôi thở dài:

- Đó là những ích lợi mà con đã học được lúc đi hoang đó phải không? Lăng ạ, con nên nhớ con mới mười chín tuổi thôi.

Tôi cố giải thích:

- Thưa mẹ, tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Con tưởng rượu Champagne uống không say, con cũng không biết khi say rồi mình sẽ không kiềm chế nổi hành động như thế. Mẹ cứ yên tâm, từ nay về sau con sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra lần thứ hai nữa.

Mẹ chăm chú nhìn tôi.

- Con nghĩ xem, con gái mà đi chơi đến khuya mới về, ngả tới ngả lui bên cạnh một người đàn ông, ca hát cười giỡn thì thế nào? Sở Liêm nó sẽ nghĩ sao về con chứ?

Tôi cắn môi:

- Mẹ cứ yên tâm, không việc gì đâu, người say rượu về khuya là con chứ có phải chị Lan Bình đâu mà mẹ sợ Sở Liêm buồn.

- Thế con không sợ người ta nghĩ gia đình mình không nề nếp à?

Tôi khó chịu khi nghe mẹ nhắc tới Sở Liêm.

- Mẹ tưởng chuyện con làm hôm qua sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của anh Liêm với chị Bình à? Không bao giờ có chuyện đó đâu. Nếu anh Liêm mà thật sự tệ như thế thì cũng không đáng để chị Bình thương, mẹ đừng xem thường anh Liêm như vậy.

- Thôi được rồi, mẹ không nói tới chuyện đó nữa.

Mẹ nói, người có vẻ buồn. Kéo chăn đắp lên người tôi, rồi định bỏ đi, tôi giữ lại:

- Mẹ có điều gì muốn nói với con?

Mẹ yên lặng, người có vẻ suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Vân Hoàn tai tiếng lắm, con cần lưu ý hắn.

Tôi cười lớn:

- Ồ mẹ, mẹ nghĩ sao lại nói vậy, con chưa hề nghĩ đến hắn bao giờ.

Mẹ vuốt mũi:

- Mẹ đâu có nghĩ là con có gì với hắn đâu, chẳng qua mẹ muốn con phải đề phòng, đàn ông chẳng có tên nào tốt cả, nhất là với những người như Vân Hoàn. Tại con chưa biết tiểu sử của hắn. Hắn chính là tên triệu phú bạo phát, tiền bạc không biết xuất xứ từ đâu, hắn cưới vợ ngoại quốc, rồi bỏ vợ. Từ Mĩ đến Âu châu, đến đâu là có gái đến đó, ngay cả thành phố này, hắn mới về mà cũng đã vang danh...

Tôi khó chịu ngồi dậy:

- Thôi con không muốn nghe chuyện người lớn nữa, con thật tình không hiểu người lớn tí nào cả.

Mẹ trừng mắt:

- Con muốn nói gì?

- Không hiểu sao trước mặt Vân Hoàn, cha mẹ cứ tâng bốc ca ngợi người ta, rồi sau lưng lại phê bình, con thấy kì quá!

- Hừ! Mẹ hét: - Bây giờ con lại muốn phê bình cả cha mẹ nữa à?

- Đâu phải con phê bình, nhưng chuyện của Vân Hoàn, con nghĩ, dù ông ấy có bê bối đến đâu, dù cha mẹ phê bình thế nào, thì ông ấy cũng có những tính tốt riêng của ông ấy. Ông ta dám nhìn thẳng vào sự thật. Con quý ông ta chỗ đó.

Mắt mẹ mở thật to:

 - Con bảo rằng hiểu hắn? Chỉ mới một hôm mà đã hiểu được người? Hắn đã nói gì với con chứ?

- Đừng, mẹ đừng hiểu lầm, sự thật con cũng không dám bảo rằng mình hiểu Hoàn, có điều con thấy sự phê bình của cha mẹ không chính xác.

Nhìn nét mặt khó chịu của mẹ, tôi sợ mẹ buồn nên nói:

- Mẹ cứ yên tâm, Vân Hoàn với con chẳng qua chỉ là chú cháu. Mẹ đừng lo khổ thân vô ích.

- Không phải, mẹ chỉ muốn con đề phòng.

- Con hiểu rồi...Mẹ cho rằng ông ấy là một tên điếm chứ gì?

Mẹ giật nẩy người:

- Trời ơi, sao con lại dùng danh từ gì mà thô tục thế?

Tôi nói:

- Vì nó chính xác với điều mẹ nghĩ, nhưng mẹ nói thật con nghe xem, con có đẹp không?

Mẹ ngắm tôi một chút, lắc đầu nói:

- Mẹ không hiểu con nghĩ gì? Với cha mẹ thì con cái bao giờ chả đẹp?

- Nhưng so với chị Bình thì con như thế nào?

Mẹ nhíu mày:

- Con với Lan Bình, mỗi người một vẻ làm sao so sánh được.

Tôi cười: 

- Đó mẹ lại dối nữa rồi, con biết so với chị Bình con kém xa. Con không đẹp, vì vậy nếu Vân Hoàn là tên điếm như mẹ nói thì người trước tiên hắn để ý phải là chị Bình chứ không phải con. Vả lại với người có đủ điều kiện như Vân Hoàn, hàng tá con gái đẹp vây quanh, thì con có nghĩa lí gì với hắn?

Mẹ có vẻ bị tôi thuyết phục:

- Nhưng con hứa với mẹ là từ rày trở đi sẽ không đi khuya cũng như không uống rượu với hắn nữa đi?

- Vâng, con hứa.

Mẹ cười:

- Như thế mẹ mới an lòng. Người  vuốt lấy mặt tôi: - sắp đến giờ cơm trưa, ngồi dậy đi chứ?

Tôi nhảy xuống giường thay chiếc áo ấm và quần dài. Trời lạnh quá, mùa đông đến âm thầm bao giờ không hay, tôi loay hoay cử động chân tay để xua đi cái lạnh đang len vào người, nhưng gió vẫn thổi và mưa vẫn bay những hạt mưa tí tách trên khung kính, nhưng hạt sáo reo nhẹ như ru.

Sau buổi cơm trưa tôi lại trở về phòng, không phải thi đại học thì cũng khỏi phải bận tâm với sách vở. Nhưng khi nhìn đống sách, vạn vật, hóa học, đại số...Tôi lại ngỡ ngàng. Trong tủ sách, ngoài sách học ra tôi chẳng còn một quyển sách nào đáng xem cả.

Không khí trong nhà lắng xuống. Cha và chị Bình đã đến sở, mẹ thì ngủ, cả nhà chỉ có tôi là thức. Ngồi vô vị nơi bàn học tôi lại vẩn vơ. Không biết tôi ngồi thế được bao lâu, mãi đến lúc tiếng chuông cửa reo rồi tiếng xe gắn máy nổ giòn, tôi ngỡ ngàng tỉnh lại. Bây giờ mới hơn hai giờ trưa, không lẽ chị Bình đã tan sở?

Có tiếng chân người chạy lên lầu gõ cửa, tôi bước ra, Sở Liêm với mái tóc bù ẩm nước đang ôm một gói giấy ướt nước đang đứng trước phòng.

- Ồ, anh dầm mưa đến à?

Tôi ngơ ngác. Sở Liêm có vẻ bực dọc:

- Nếu không dầm mưa thì chẳng lẽ tôi từ dưới ao nước bò lên sao?

Tôi vẫn không để ý đến vẻ khó chịu của chàng:

- Sao anh đến đây? Không đi làm à?

- Hôm nay xin phép nghỉ.

Liêm vừa nói vừa đạp cửa bước vào:

- Tôi mang mấy thứ này đến cho Lăng này.

Chàng mở gói giấy đổ một đống sách lên giường tôi.

Nhìn thấy sách tôi đâm bực:

- Bộ anh muốn dạy tôi học nữa sao? Cha mẹ đã cho phép tôi khỏi thi đại học rồi mà.

- Hừ! Chàng quay lại nhìn tôi với cặp mắt tóe lửa. - Đến đây nhìn xem tôi mang cho Lăng những cuốn sách như thế nào rồi hãy nói.

Tôi bước tới nhìn mới khám phá ra đó không phải là những quyển sách học, mà toàn là tiểu thuyết văn học "Đỏ Đen", "Khải Hoàn Môn", "Tạp ghi sông hồ", "Nước mắt loài nhạn lạc", "Trẻ con", những bài thơ tình... Tôi ngẩng đầu lên ngạc nhiên:

- Lăng không thích à?

Tôi vẫn còn ngạc nhiên:

- Nhưng...nhưng tại sao anh biết em thích?

- Nếu tôi không biết thì còn ai vào đây nữa chứ?

Sở Liêm trả lời nhát gừng, không hiểu điều gì đã khiến chàng giận:

- Tôi tài khôn quá phải không? Dầm mưa đi mua sách chi cho ướt cả mình, nếu Lăng không thích thì tôi mang về!

- Không, không phải thế! 

Tôi vội đính chính. Nhìn chàng, đôi mắt đen láy của chàng đang trừng trừng nhìn tôi. Một giọt nước trên tóc đổ xuống. Chợt nhiên tôi thấy choáng váng, tim muốn ngừng đập và tay chân run rẩy...không lẽ...không lẽ...nhưng chàng là người yêu chị ta mà? Tôi liếm mép, cố bình thản:

- Anh Liêm, anh... đang giận ai phải không?

Sở Liêm nhìn tôi với đôi mắt bén, hàm răng chàng như xiết lại:

- Lăng vô tình lắm, Lăng vô ơn phụ nghĩa, Lăng là đứa ngu ngốc!

Đột nhiên chàng lại nặng lời, toàn thân tôi run rẩy:

- Sao?...

- Đúng vậy, Lăng ác lắm.

- Tại sao vậy?

- Lăng không biết thật hay giả vờ không biết?

- Em không biết anh nói gì cả?

Tôi đáp, tay chân tôi đột nhiên lạnh ngắt, chàng nhìn tôi thật lâu mới lên tiếng:

- Ngay từ khi mười lăm tuổi, tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ đợi Lăng.

Tim tôi đập mạnh, đầu tôi choáng váng, tôi không tin những lời chàng vừa nói, tôi muốn ngã xỉu ngay. Lùi dần, lùi dần về phía bàn tôi mở to mắt nhìn chàng, không dám nói một tiếng nào. Một thế kỉ lại trôi qua, đột nhiên chàng giũ giũ áo, nghẹn lời:

- Thôi, Lăng cứ kể những lời vừa nói không có đi, nếu biết trước thế này tôi không ngu muội tơ tưởng...

Rồi chàng quay lưng, bước nhanh về phía cửa, tôi không thể yên lặng được nữa, hét lớn:

- Anh Liêm!

Sở Liêm đứng lại, mắt chúng tôi như dính chặt vào nhau, giọt lệ nóng loang trên má làm mờ mắt. Tôi chỉ còn thấy bóng dáng cao gầy của chàng đứng bất động như khối cẩm thạch.

- Thế mà em cứ tưởng...em không đủ can đảm giành anh với chị Bình!

Tôi vừa nói chàng đã xông đến ôm tôi vào lòng, cánh tay cứng rắn của chàng siết chặt lấy tôi. Tôi chợt thấy mình biến thành trẻ nít, run rẩy với những giọt lệ loang má, chàng cúi xuống với đôi mắt say và nụ hôn đầu đời trên môi tôi.

Tôi gần như ngất đi, tan biến theo mây mù, trước mắt tôi khói đủ màu vây chặt, tôi giữ chặt lấy chàng như kẻ đắm thuyền giữ chặt lấy phao.

Rồi chàng cũng buông tôi ra, nhưng bàn tay rắn chắc vẫn bá lên cổ, tôi nhắm chặt mắt không dám mở ra vì sợ ảo mộng sẽ tan biến.

- Mở Mắt ra nhìn anh này Lăng.

Chàng bảo, chiếc mùi xoa đã xóa tan những giọt lệ trên má.

- Không, em không mở ra đâu, mở ra rủi anh biến mất thì sao? Em biết em vẫn còn say đây mà, rượu ngày hôm qua vẫn còn trong người em.

Chàng siết mạnh tôi:

- Đừng ngu, Lăng. Anh đang đứng trước mặt em đây, anh đang ôm em nè, mở mắt ra đi chứ?

Tôi từ từ mở mắt ra và trước mắt tôi không còn khuôn mặt tái ngắt vì giận nữa, mà là một khuôn mặt đỏ hồng vì vui. Chàng nhìn tôi say đắm, một nụ hôn thứ hai khiến toàn thân tôi nóng bỏng, một cảm giác vừa tủi hờn vừa sung sướng đột nhiên len vào người, tôi vùng vẫy đẩy chàng ra:

- Buông em ra, buông em ra!

Chàng ngạc nhiên:

- Em làm sao thế Tú Lăng?

Nước mắt tôi lại tràn ra mi:

- Anh ác lắm, mấy năm nay em tưởng người anh yêu là chị Bình...

Chàng siết chặt lấy tôi:

- Tại em không để ý, em mới nói oan anh. Thế em có thấy anh bày tỏ là anh yêu Bình đâu mà nói vậy?

- Chứ tại sao anh cứ thích nói chuyện với chị ấy, còn khen chị Bình đẹp, lại đưa rước mỗi ngày... bao nhiêu đó còn chưa đủ chứng tỏ sao?

- Trời ơi! Chàng hét - Tú Lăng, em chẳng công bình tí nào cả, không lẽ chúng ta quen từ nhỏ, mà chẳng ngó ngàng tí nào đến Lan Bình được sao? Nhưng anh đâu có yêu cô ấy, anh yêu em mà. Nhiều lần đến đây anh đã tỏ ý nhưng em đâu có thèm nhìn, ngay cả chuyện đưa rước Lan Bình mỗi ngày, chẳng qua cũng để gặp em thôi.

Tôi hạ giọng:

- Thế sao bao lâu nay anh không nói cho em biết?

- Lăng! Sở Liêm nài nỉ - Em thử nghĩ lại xem, có nhiều lần anh muốn nói lắm, nhưng vừa bắt được em là em lủi như cá, lúc nào em cũng đem câu chuyện sang bà chị em, bắt anh phải nói với Bình, thế là anh phải câm ngay. Em còn nhớ có lần anh đã hỏi em: "Trong cơn mơ có bao giờ em trông thấy anh không?" thì em lại nói: "Có chứ, nhưng anh là con ễnh ương ở giữa đám lục bình". Ngay cả lúc cùng em khiêu vũ, em cũng cố đẩy anh qua cho Lan Bình. Em thấy không, chính em là kẻ tàn nhẫn chứ đâu phải anh, bây giờ còn đổ tội cho anh nữa. Em đừng quên anh là đàn ông nhé, anh cũng có tự ái chứ. Bị em hành hạ nhiều lần, làm sao anh dám mở miệng được?

Tôi nhìn chàng bây giờ mới hiểu:

- Em đâu biết, vả lại chị Bình đẹp hơn em nhiều nên em nghĩ là anh thích chị ấy hơn...

- Không phải vậy đâu. Liêm nói: - Em chẳng xấu tí nào cả, em hồn nhiên, dễ thương, tinh nghịch nhưng có tư tưởng. Vì vậy nếu em biết anh yêu em như thế nào chắc em không nỡ hành hạ anh đâu.

Tôi hờn:

- Anh tưởng anh không hề hành hạ em à? Nhiều lúc em giận anh chết đi được...

Sở Liêm đặt môi lên môi tôi:

- Thế bây giờ em còn giận anh không?

- Còn.

Chàng hôn thêm một nụ hôn:

- Còn bây giờ?

Tôi bá lấy mái tóc ướt của chàng xuống thở dài:

- Em không còn giận ai nữa hết, vì em hạnh phúc quá rồi, nhưng còn chị Bình?...

- Đừng nhắc đến tên ấy nữa...

-Nhưng...tôi bối rối - Chị ấy yêu anh và cũng tưởng anh yêu lại...

Sở Liêm mở to mắt.

- Đừng nói xàm, chẳng bao giờ có sự ngộ nhận như vậy được.

- Nhưng nếu có thì sao?

Sở Liêm bối rối:

- Chúng ta phải làm sáng tỏ chuyện này. Ngày mai anh sẽ công bố cho mọi người biết chuyện tình của của chúng ta.

- Không được. Tôi tái mặt - Đừng anh Liêm, để em gặp riêng chị Bình dò ý xem, để chị ấy khổ tội nghiệp.

Sở Liêm có vẻ buồn:

- Phải, để cô ấy buồn cũng tội.

Tôi nắm lấy tay chàng.

- Vậy thì chúng ta phải giữ bí mật nhé, đừng cho ai biết, cho đến bao giờ chị ấy có chồng...

- Trời ơi! Sở Liêm réo lên - Gì mà lâu thế!

- Không lâu đâu. Tôi giữ vững lập trường - Anh đi gặp Đào Kiếm Ba đi, anh ấy yêu chị Bình lắm, chúng mình sẽ kết hợp hai người đó trước để chị ấy không buồn, em mới yên tâm.

Sở Liêm vuốt lấy mái tóc ngắn của tôi:

- Em hiền lắm, thế mà anh đã để em buồn bấy lâu nay. Đừng giận anh nhé, vì anh cũng đâu có vui gì?

- Em không buồn nữa đâu Tôi cười nói - Nhưng tại sao hôm nay anh mới nói rõ chuyện anh yêu em?

Cánh tay Sở Liêm siết chặt:

- Vì cái ông Vân Hoàn chết tiệt ấy!

- Sao vậy?

Tôi ngạc nhiên.

- Hắn mua guitar tặng em, lại đưa em vô tiệm ăn uống champagne, nếu anh không tỏ rõ hôm nay rủi hắn cuỗm mất em thì sao?

- Ối giời ơi! Tôi kêu lên - Vậy thì xin thượng đế hãy gia ân phù hộ cho Vân Hoàn.

- Em nói gì thế?

- Em nói phải cảm ơn Vân Hoàn, vì nếu không có hắn thì biết bao giờ anh mới chịu mở miệng?

Chàng siết chặt tôi vào lòng, bên ngoài mưa vẫn rơi, vẫn tí tách trên khung kính. Tôi không biết trái tim nhân loại có thể chưa được bao nhiêu hạnh phúc nhưng trong phút giây đó tôi có cảm giác như đang ôm trọn trong lòng một thế giới đẹp đủ màu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro