Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở về vào kỳ nghỉ, Thư Kì thường sống một mình ở ngôi nhà cũ trong khu tập thể cảnh sát. Đó là ngôi nhà cũ của gia đình cậu lúc bố cậu còn sống. Sau khi mẹ cậu tái giá, ngôi nhà này bị bỏ không.

Bây giờ là tầm chạng vạng tối, nhiều căn hộ trong khu tập thể đã bật đèn, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp không gian. Khá nhiều ô cửa sổ trên tòa nhà văn phòng cục cảnh sát cách đó không xa sáng trưng, những người cảnh sát vẫn đang bận rộn làm việc.
Thư Kì mở cửa nhà, liền thấy em gái Giản Huyên đang nằm trên ghế sofa xem tivi, miệng gặm dở quả táo. Nhìn thấy anh trai, Giản Huyên làu bàu: "Sao bây giờ anh mới về? Em đợi anh lâu rồi."
Thư Kì ném cặp gần người em gái, ngồi xuống cạnh cô: '' Anh đi phỏng vấn thử việc, vừa mới kết thúc. Chiều nay em cũng mới về đến nhà phải không? Anh còn tưởng em ở bên đó ngủ một lúc."
"Bên đó" mà Thư Kì nhắc tới là căn hộ tập thể của bố dượng. Trên thực tế, phần lớn thời gian tuổi ấu thơ cho đến lúc trưởng thành, hai anh em  đều sống trong ngôi nhà đó. Quan hệ giữa hai anh em và bố dượng rất tốt đẹp. Chỉ là căn hộ không lớn nên sau khi trưởng thành,Thư Kì dọn về bên này. Nhiều lúc, Giản Huyên chạy đi chạy lại giữa hai nơi, nhưng vào những dịp lễ Tết, cả gia đình đều tụ tập cùng nhau.
Giản Huyên đang học năm thứ nhất đại học ở tỉnh ngoài. Cô cũng vừa ngồi mười mấy tiếng đồng hồ ghế cứng tàu hỏa về quê nghỉ đông nên toàn thân lờ đờ mệt mỏi. Nhưng khi nghe anh trai nhắc tới việc "phỏng vấn", cô lập tức có tinh thần, ngồi bật dậy hỏi Thư Kì: "Em nghe mẹ nói anh đi "nơi đó" thử việc?"
Cậu mỉm cười: "Ừ, anh đi "nơi đó" thử việc." Cậu kể vắn tắt quá trình thử việc. Do yêu cầu bảo mật nên cậu không nhắc tới nội dung tài liệu dịch thuật.
Ai ngờ thần sắc Giản Huyên trở nên khó đoán: "Vì vậy...anh chưa từng gặp mặt vị Ngô tiên sinh đó?"

"Chưa."

Cậu nhìn em gái: "Sao thế?"

"Hừm..." Giản Huyên đột nhiên vỗ vai cậu, cô nói bằng một ngữ điệu vô cùng nặng nề: "Anh, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Hình như em đã gặp người đàn ông đó, anh ta trông rất đáng sợ."
Thư Kì ngẩn người. Theo phản xạ có điều kiện, đầu óc cậu hiện lên bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông ở ô cửa sổ tầng hai ngôi biệt thự.
Anh ta trông rất đáng sợ?
Giản Huyên lập tức kể lại ngọn nguồn câu chuyện. Hóa ra là tết thanh minh năm ngoái cô về qua nhà. Một lần cùng người bạn đi khe núi câu cá, cô tình cờ đi ngang qua ngôi biệt thự đó, nhìn thấy một người đàn ông đứng trên tầng hai. Lúc bấy giờ Thư Kì vẫn đang ở thành phố B nên không biết vụ này.
Đã gần một năm trôi qua, mặc dù không để ý kỹ nhưng bóng dáng người đàn ông đó vẫn hiện rõ mồn một trong ký ức Giản Huyên.

Cô hơi rùng mình: "Anh ta gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hai mắt hõm sâu, làn da nhăn nheo, trông giống đầu lâu...không, giống yêu quái thì đúng hơn. Sau đó có một lần, bạn em nói hình như gặp anh ta ở ngoài phố. Anh ta đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt. Có lẽ anh ta cũng sợ bộ dạng của anh ta dọa người xung quanh."
Thư Kì nghe xong, trầm mặc hồi lâu. Giản Huyên vẫn hăng hái nói tiếp: "Tóm lại, đây là kiến nghị xuất phát từ lương tâm, nếu người đó chính là Ngô tiên sinh, sau này nếu gặp anh ta, anh nhớ đừng nhìn mặt anh ta."
Thư Kì phì cười: "Nghĩ nhiều cũng vô dụng. Đến đâu hay đến đó, anh ta chẳng dọa nổi cậu."
Hai anh em trò chuyện một lúc, cậu xem đồng hồ, ngẩng đầu dõi mắt về tòa nhà làm việc của cục cảnh sát ở phía đối diện. Ô cửa sổ quen thuộc đối với cô vẫn sáng đèn. Cậu nói: "Tối nay gọi Lý Huân Nhiên cùng ăn cơm."
Giản Huyên nói đã hẹn bạn, sau đó cô hứng khởi đi mất.
Thư Kì  đi đến bên cửa sổ, gọi điện cho Lý Huân Nhiên: "Huân Nhiên, là em ,Thư Kì. Em về rồi."

Người đàn ông ở đầu kia điện thoại im lặng vài giây. Sau đó Thư Kì nhìn thấy một hình bóng thấp thoáng sau khung cửa sổ tòa nhà đối diện.
"Hãy thò đầu ra ngoài để anh xem nào, anh có ống nhòm đấy." Người đàn ông cất giọng từ tốn, âm thanh ẩn hiện ý cười.
Ở đầu bên này, Thư Kì cũng mỉm cười.
Lý gia và Giản gia có quan hệ từ nhiều đời nay, Lý Huân Nhiên lớn hơn Thư Kì bốn tuổi. Hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lúc trưởng thành, có thể coi là thanh mai trúc mã thực sự. Sau này Lý Huân Nhiên thi đỗ vào trường cảnh sát nên ít có cơ hội gặp mặt. Sau khi tốt nghiệp, anh được điều đi ngoại tỉnh công tác, trong khi Thư Kì cũng lên đại học nên càng khó gặp nhau. Tính ra, hai người đã ba năm không gặp.
Lúc này trời đã tối mịt, từng ngọn đèn đường tỏa sáng lung linh như hòn ngọc, cho đến cuối con đường. Sắc đêm mông lung và dịu dàng, Lý Huân Nhiên đứng tựa vào cột đèn ngoài cổng cục cảnh sát. Dáng người anh cao lớn nổi bật trong bộ cảnh phục. Anh như cười như không nhìn Thư Kì
Cậu mỉm cười đi về phía Lý Huân Nhiên. Đến trước mặt anh, cậu vừa định mở miệng, anh đột nhiên đưa người về phía trước, giơ tay ôm cậu vào lòng.
"Lâu rồi không gặp em, Thư Kì." Anh cất giọng nhẹ nhàng bên tai cậu
Cậu không ngờ anh bỗng dưng ôm cậu, cậu hơi sửng sốt, nhưng cũng giơ tay ôm anh.
Hai người tìm một quán ăn nhỏ ở gần đó. Lý Huân Nhiên chọn vị trí bên cửa sổ. Nơi đó có một tấm bình phong chạm hoa ngăn cách với gian ngoài, tạo thành không gian độc lập và yên tĩnh. Anh giở quyển thực đơn, còn Thư Kì im lặng ngắm anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro