Chương 12. Trần Vương và Ngọc Linh (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 2: Cậu là Ngọc Linh

Trần Thiên vẫn đang tập trung lái xe thật nhanh để thoát khỏi đám người phiền phức kia. Tâm trạng anh lúc này thật sự có gì đó vô cùng hoang mang, lo lắng, sợ hãi. Anh sợ Trần Vương biết được những việc làm của anh thì anh sẽ mất tất cả, mất đi người em trai anh vô cùng quý mến. Đôi khi anh lại không thể hiểu bản thân đang làm gì, dù biết người đó không phải em trai mình nhưng anh vẫn không hề muốn mất đi cậu ấy.

Nguyễn Huy cũng đang cố gắng hết sức đuổi theo chiếc xe của Trần Thiên. Trong lòng anh cũng có gì đó đang lo lắng và sợ hãi. Anh sợ sẽ mất nó một lần nữa, anh sợ nó sẽ vẫn không chấp nhận tình yêu của anh. Con người nó của hiện tại dù vẫn vậy nhưng phần nào cũng đã thay đổi đôi chút, liệu rằng cậu ấy có thể yêu anh một lần nữa không đây.

Trên đường cao tốc Võ Nguyên Giáp, hai chiếc xe đang chạy gần tới chân cầu Nhật Tân. Nguyễn Huy đã đuổi gần kịp tới xe của Trần Thiên, anh nhìn gương chiếu hậu bện trong xe và nhắc nhở Ánh.

"Ánh... Em lấy điện thoại anh nhắn tin cho Trần Vương... Em biết nhắn gì rồi chứ..."

Ánh nhanh chóng lấy điện thoại của Nguyễn Huy và nhắn tin gì đó cho Trần Vương rồi khẽ mỉm cười.

Ở phía bên trong xe của Trần Thiên, điện thoại Trần Vương đã có tiếng chuông báo tin nhắn tới. Trần Vương lấy điện thoại và đọc tin nhắn, đọc xong, anh khẽ nhíu mày nhìn Trần Thiên đang lái xe rồi đăm chiêu suy nghĩ một chút.

- Hai... Hai dừng xe lại phía bên kia đường đi... - Trần Vương nói và chỉ tay về phía chân cầu Nhật Tân phía trước.

- Hả??? Sao em lại muốn dừng lại... Họ đang ở sau chúng ta mà... - Trần Thiên lo lắng nói

- Em nói dừng thì hai cứ dừng đi... Đã đến lúc chúng ta kết thúc mọi chuyện với họ rồi... - Trần Vương nhất quyết

- Nhưng hai nghĩ chúng ta không nên nói chuyện với họ lúc này... Về đã rồi tính... Họ còn phiền chúng ta thì hai sẽ nhờ tới pháp luật... Em đừng lo... - Trần Thiên cố gắng khuyên em trai mình, trong lòng có chút sợ hãi dâng lên

- Không... Em nói hai dừng xe thì hai dừng đi... Nếu không đừng trách em hành động dại dột...

- Được rồi... Hai dừng... Nhóc cứ bình tĩnh – Trần Thiên cảm thấy lo sợ thật sự, anh cảm nhận được em trai mình đang có gì đó khác lạ

Trần Thiên giảm ga và quay xe dừng lại ven đường phía chân cầu Nhật Tân bên phía Đông Anh. Trần Vương mở cửa bước xuống đống thời tiểu Mai và Trần Thiên cũng vội vã xuống xe.

Chiếc xe của Nguyễn Huy cũng từ từ dựng lại cạnh xe của Trần Thiên. Cả ba người cũng vội vàng xuống xe và chạy lại phía Trần Thiên.

- Sao??? Các người muốn gì? Sao các người có thể cho tôi biết quá khứ của tôi chứ... - Trần Vương lạnh lùng nhìn Huy và Ánh

- Tiểu Vương... Em cứ bình tĩnh, anh và Ánh sẽ kể cho em nghe mà... - Nguyễn Huy nhìn Trần Thiên nhẹ nhàng nói

- Tiểu Vương... Em đừng nghe họ nói lung tung... Họ đang muốn phá chúng ta mà thôi... - Trần Thiên chạy đến trước mặt Trần Vương và tức giận nhìn 2 người đối diện

- Trần Vương... Chẳng lẽ cậu không muốn biết vì sao anh trai cậu luôn bảo vệ cậu khỏi quá khứ, cậu không muốn biết vì sao hôm nay anh trai cậu lại muốn cậu về Singapore, không muốn biết sao chúng tôi lại tới đây ư? – Ánh không để ý tới Trần Thiên, cô lại gần Trần Vương nhẹ nhàng nói

- Dương Hồng Ánh... Tôi cảnh cáo cô... Cô đừng ở đó ăn nói lung tung... Tôi sẽ kiện các người ra tòa... - Trần Thiên lo sợ, vội vàng kéo tay Ánh

- Được rồi... Hai... Em muốn nghe họ nói... Hai cứ để họ nói đi... - Trần Vương vẫn lạnh lùng nhìn Ánh và Huy

- Nhưng tiểu Vương... Hai...

- Em đã quyết rồi... - Trần Thiên định tiếp tục ngăn cản nhưng Trần Vương đã dùng ánh mắt đầy lạnh lùng của mình để ép anh chấp nhận.

Có gì nói thì nói đi... Tôi sẵn sàng nghe...

- Được... Vậy tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ? À... Từ lúc chúng ta bắt đầu gặp nhau... Blabla... Sau đó anh có gặp Kỳ Giang.... Blabla... Rồi ở Singapore... Blabla..................... - Ánh kể lại toàn bộ sự thật cho tất cả cùng nghe.

Cuối cùng, ngày hôm nay, anh ta vì sợ chúng tôi sẽ nhận ra cậu, sợ rằng cậu sẽ nhớ lại quá khứ khi ở nơi đây nên anh ta mới muốn cậu về Singapore...

- Nói như vậy... ý của cô... Tôi là Trần Ngọc Linh chứ không phải Trần Vương... - Trần Vương nhíu mày nhìn Ánh

- Đúng vậy... Anh chính là sếp Linh của tôi, bạn của chúng tôi... - nhỏ Vi nhanh nhẹn chen lời vào

- Ồ... Thật nực cười... Các người dàn dựng lên mọi chuyện để gạt tôi sao... Các người định phá vỡ tình cảm của anh em tôi, hòng phá hỏng tập đoàn gia đình tôi sao... Tôi nghĩ các người nên đi làm nhà biên kịch phim truyền hình chứ đừng kinh doanh du lịch – Trần Vương nhếch mép cười lắc đầu

- Đúng... Tiểu Vương... Chúng ta về thôi... Kệ bọn họ... - Trần Thiên níu tay Trần Vương

- Khoan đã... Trần Vương... Chẳng lẽ bức hình tôi gửi cho cậu chưa đủ rõ nét... Cậu nên xem lại bức hình đó ở đây... - Ánh cầm điện thoại của mình và lại gần Trần Vương

- Bức hình... Bức hình gì? Dương Hồng Ánh... Cô có hình gì của tôi chứ - Trần Thiên tò mò lo sợ tiến lại gần cầm chiếc điện thoại

- Hừ... Bức ảnh anh trai tôi đứng ở bãi bồi thì có ý nghĩa gì... Cô thật nực cười... - Trần Vương lạnh lùng không thèm để ý trong khi Trần Thiên thì lại giật mình sợ hãi không nói lên lời

- Phải... Đúng là chả có gì... Nhưng tôi nói cho anh biết... Bãi bồi này là nơi tôi chọn cho Trần Ngọc Linh yên nghỉ, chính tôi và ba cậu ấy đã tới đây hóa hũ tro cốt của cậu ấy... Anh nghĩ anh trai anh tới đó làm gì... Hơn nữa lại đứng tại nơi tôi đã đánh dấu như một ngôi mộ của cậu ấy... - Ánh nhìn Trần Thiên không chút cảm xúc tiếp tục điềm tĩnh nói với Trần Vương

Trần Vương... Đi ra được bãi bồi đó cần thuê xuồng đó... Anh trai anh có nhã hứng ngắm cảnh vào buổi trưa sao... Lý do anh ta đến đó là gì? Anh tự hỏi anh ta xem...

- Cô... Cô nói bãi bồi đó có mộ của Trần Ngọc Linh... Sao... Tôi... Tôi...

Trần Vương bắt đầu cảm thấy có gì đó khác thường ở anh trai mình, anh giật lại điện thoại trên tay Trần Thiên vội vàng nhìn kỹ lại. Người đàn ông trong hình quả đúng là anh trai anh, bức ảnh này cũng chỉ mới chụp mà thôi, vì hiện tại anh trai anh cũng đang mặc bộ quần áo kia. Hơn nữa người đàn ông trong bức hình đó lại có vẻ gì đó rất buồn và bị lụy trước một gò đất có cỏ nhô lên giống như một ngôi mộ. Anh ngỡ ngàng nhìn sang phía Trần Thiên.

- Hai... Hai... Chuyện này... Chuyện này là sao? – Trần Vương lay lay người anh trai mình

- Hai... Hai... Hai tới đó... Tiểu Vương à... Hai... - Trần Thiên lắp bắp lo sợ không nói lên lời

- Không nói được phải không? Anh có đủ dũng cảm để tới đó thăm người em xấu số của mình, vậy sao anh không đủ dũng cảm nói ra chứ... - Ánh nhìn Trần Thiên nói xéo

- Hai... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ những gì họ nói là sự thật... Em... Em không phải là Trần Vương sao? – Trần Vương bắt đầu rối trí

- Hai... Em... Không phải... Em... - Trần Thiên vẫn cố gắng thốt lên lời phủ nhận

- Không phải sự thật ư? Anh vẫn nhẫn tâm vậy ư? Nếu đó không phải sự thật thì anh có thể quay mặt ra phía con sông kia và chối từ người đã ra đi tại đó đi... Nếu đó không phải sự thật thì anh hãy đưa ra lời giả thích đi chứ... - nhỏ Vi bắt đầu xúc động chặn lời Trần Thiên

- Các người thôi đi... Đừng nói nữa... Anh Vương đúng là em trai của anh Thiên, các người có quyền gì mà nói không phải chứ... - tiểu Mai bắt đầu lo lắng và cũng sợ một điều gì đó

- Chúng tôi không có quyền ư? Hừ... Chỉ riêng cô và anh ta sợ mất đi người thân sao, chúng tôi không sợ sao? Chúng tôi đã mất em ấy 5 năm rồi... 5 năm đó với chúng tôi đau đớn như thế nào cô hiểu không? Các người giữ em ấy 5 năm bên mình chưa đủ sao... Hãy trả lại sự thật cho chúng tôi đi... - Nguyễn Huy cũng xúc động mà lên tiếng

- Đủ rồi... Tôi không phải là Trần Ngọc Linh... Các người... Các người lầm rồi... - Trần Vương phủ nhận nỗi ngờ vực trong bản thân mình

Trần Thiên không thể thốt lên lời nào trước sự thật phũ phàng kia, sự thật mà anh che giấu bấy lâu nay đã bị vạch trần. Anh cảm thấy mọi thứ đã hết, anh không còn kiểm soát được nó nữa. Nỗi sợ trong lòng anh đang ngập tràn và dâng lên khiến anh không thể làm gì vào lúc này cả.

- Cậu không phải ư? Linh à... Tớ... Tớ biết bây giờ cậu chưa thể chấp nhận bản thân, tớ biết bây giờ cậu thật sự đang rất bối rối... Nhưng tớ xin cậu, cậu hãy cố gắng được không... Hãy vì bản thân mình mà nhớ lại tất cả được không... Chẳng lẽ cậu không nhớ gì sao? Tớ và cậu đã cùng học cấp 3, cậu đã cứu tớ trong một trận bạo lực, chúng ta đã lập lời hẹn ước tình bạn mà... Cậu không nhớ sao? Mãi mãi ngàn đời vẫn là bạn mà...

Và anh ấy nữa, người yêu của tớ mà cậu lỡ quen và yêu anh ấy... Người cậu rất yêu...

Cậu đã vì tớ mà bỏ anh ấy còn gì... cậu còn cứu tớ trong trận hỏa hoạn... Không phải cậu đã hứa là cậu sẽ sống vì tớ sao... Cậu hãy nhớ lại đi... - Ánh vội vàng nắm tay Trần Vương và nhắc lại quá khứ với một chút hy vọng nhỏ nhoi

- Cô... cô đừng nói nữa... Tôi không hề nhớ gì cả?

Từng lời nói nhắc lại quá khứ kia, từng câu hứa quen thuộc kia như đi sâu vào trong đầu Trần Vương. Anh cảm thấy âm giọng kia có gì đó thật quen thuộc. "Chúng mình là... là... bạn...nhé... Ngàn đời...mãi...mãi...."

"Ánh... Tớ... T...tớ... cậu hãy...tha thứ..."

"....."

Những âm thanh quen thuộc đó như đang vang lên trong đầu anh khiến anh cảm thấy rối loạn. Mọi thứ có gì đó cứ mờ ảo và không rõ ràng.

- Tiểu Vương... Em có nhớ chuyện ở Sân Băng không? Những kỷ niệm giữa chúng ta... Chúng ta đã gặp nhau trên một chiếc xe bus... Anh là công an... Em nhớ không? Anh xin em hay nhớ lại đi mà... Em là Linh mà... Là Linh của anh mà ... Mỗi tuần em đều đến bên anh vào cuối tuần để chăm sóc anh mà... Em không nhớ chính em đã đưa anh đi chơi sao..... - Nguyễn Huy cũng cố gắng nhắc lại những kỷ niệm cùng nó

- Các người... các người đừng nói nữa... Hãy để em trai tôi yên – Trần Thiên sợ hãi quát lớn

- Không... Anh mới là người không nên nói ở đây... Cậu ấy là Linh... Không phải em trai anh... - tiếng của Vi

- Chị thôi đi... Anh Vương sao có thể chứ... Anh ấy không phải người mà các người nói... - tiếng của tiểu Mai

- Trần Vương là Linh...

- ...

Hàng loạt tiếng nói vẫn vang lên vây quanh đầu của Trần Vương, anh cảm thấy có gì đó nhói nhói. Mọi thứ bỗng trở lên nhỏ lại, anh đưa mắt nhìn khuôn mặt của Nguyễn Huy đang nhìn anh đầy tình cảm, có vẻ trong đôi mắt đó có không hề có sự giả tạo. Hình ảnh về anh bỗng dẫn mờ nhạt, không gian trở lên yên ắng hơn, cơn đau đầu kéo đến dữ dội, bóng tối ập xuống. Trần Vương chỉ kịp kêu lên một tiếng đau nhẹ rồi ngất lịm đi trong vô vàn tiếng nói kia.

Mọi chuyện rồi lại ra sao? Trần Vương có nhớ lạiquá khứ của mình không? Mời các bạn đón đọc chương 12 phần 3 (những giấc mơ cóthật)Ʊ�0y�N

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro