Chương 12. Trần Vương và Ngọc Linh (P3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 3: Quyết định của nó

"Linh... Anh hạnh phúc quá... Anh chỉ ước ngày nào cũng được ôm em ngủ như vậy thôi..."

"Linh... Anh xin em... Xin em hãy tha thứ cho anh đi mà... Em đừng rời bỏ anh..."

"Anh và cậu ta... Tôi nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho 2 người... Mãi mãi không..."

"Cậu hãy ra trước đi... Tớ ổn mà... Chạy đi... Ánh........."

Những tiếng nói và âm thanh phát ra một cách đứt quãng không rõ ràng kèm theo những hình ảnh mờ ảo. Tất cả đang rối loạn... Đau... Cơn đau đầu vẫn còn...

"Á..." Trần Vương khẽ xoa đầu và tỉnh lại... Anh cảm thấy đầu mình đau như búa bổ và có gì đó cứ ong ong trong bộ não của mình. Âm thanh nào đó, tiếng nói nào đó, hình ảnh nào đó... Tất cả cứ như rất quen thuộc nhưng lại rất mờ ảo mà chẳng hề rõ ràng.

Trần Vương đưa mắt nhìn xung quanh và cố nhớ lại... Lần cuối cùng anh nhớ được là anh đang ở chân cầu Nhật Tân và mọi chuyện xảy ra... Sao anh lại ở đây? Đây là đâu... Xung quanh thật nhiều màu trắng, rèm trắng, nền nhà trắng, tường trắng, nơi anh đang ngồi cũng toàn màu trắng. Dụi dụi đôi mắt, Trần Vương cố gắng trấn tĩnh và nhìn kỹ mọi thứ. Hình như anh đang ở bệnh viện... Nhưng sao anh lại ở đây?

Ở bên ngoài hành lang, Trần Thiên, Ánh, Huy, Vi và Tiểu Mai đang rất lo lắng...

- Thưa bác sĩ... Em trai tôi có sao không ạ? – Trần Thiên hỏi vị bác sĩ khá lớn tuổi

- Cậu ấy không sao? Hiện tại thì mọi thứ đều ổn... Theo như bệnh án trước đó và kết quả hiện tại thì cậu ấy đang có dấu hiệu hồi phục trí nhớ... Nên cậu ấy mới có hiện tượng đau đầu như vậy... Chuyện này không đáng quan ngại cho lắm... Chủ tịch Trần không cần quá lo lắng đâu...

- Sao? Bác sĩ nói em tôi đang dần hồi phục trí nhớ là sao? Nhưng... Em ấy đau tới mức ngất như vậy thì sao tôi có thể để em ấy bị vậy được... - Trần Thiên lo lắng nhìn vào phía cánh cửa phòng bệnh

- Anh lo cậu ấy đau đớn hay anh lo cậu ấy nhớ ra chúng tôi... Hứ... Bác sĩ... Cậu ấy có khả năng nhớ lại được không ạ... Sao cậu ấy lại bị ngất đi như vậy... 2 lần rồi ạ... - nhỏ Vi nhanh nhẹn cướp lời Trần Thiên

- À... Cái đó là do thể trạng của cậu ấy thôi... Có thể do ký ức của cậu ấy có phần rất đặc biệt nên gây ra cho cậu ấy cảm giác choáng tới mức ngất đi như vậy... Tôi sẽ kê đơn thuốc cho cậu ấy uống... Cơ thể cậu ấy sẽ thích nghi được với việc đau đầu của mình... Các cô cậu khỏi lo... Còn việc có lấy lại được trí nhớ hay không? Tôi khẳng định là có thể nếu như cậu ấy thường xuyên tiếp xúc với những sự vật sự việc liên quan tới quá khứ của mình...

- Thật sao bác sĩ... Thế thì tốt quá... Anh Huy... Chúng ta có hy vọng rồi... - Ánh vui mừng nhìn Huy

- Ừ... Cậu ấy sẽ sớm nhớ ra chúng ta thôi... - Nguyễn Huy cũng mỉm cười cảm thấy đầy hy vọng

- Bác sĩ... Tôi... Tôi có chuyện riêng muốn nói với ông... - Trần Thiên lại gần vị bác sĩ kia khẽ nói

- Trần Thiên... Anh đừng tưởng tôi không đoán được anh sẽ hành động gì... Anh thôi đi... Làm ơn để cậu ấy tự nhớ lại mọi thứ... Được chứ... - Ánh cũng lại gần Trần Thiên và nhẹ nhàng nói

- Cô... Tôi việc gì phải nghe cô nói... Tôi sẽ làm điều gì tốt cho em trai tôi... - Trần Thiên gầm gừ khẳng định

- Ừ... Vậy tùy anh thôi... Nhưng anh đừng mong chúng tôi sẽ để anh mang cậu ấy đi... Không bao giờ... Đi thôi anh, Vi... Chúng ta vào thăm cậu ấy... Chắc cậu ấy sắp tỉnh rồi... Và biết đâu lại nhớ ra chúng ta... - Ánh mỉm cười tự tin nói với Trần Thiên rồi quay qua nắm tay anh và Vi đi về phía cửa phòng bệnh

- Hừ... Các người được lắm... Chờ xem tôi sẽ làm gì các người... Tiểu Mai... Chúng ta cũng vào đó thôi em... - Trần Thiên bực tức cùng tiểu Mai theo sau.

Tất cả từ từ bước vào phòng... Trần Vương đã tỉnh từ rất lâu, Ánh vội vàng chạy lại gần phía anh và hỏi han.

- Cậu... Cậu đã tỉnh rồi sao? Cậu... Cậu có nhớ tớ là ai không? – Ánh cau mày nhìn Trần Vương hi vọng

- Không... Tôi chỉ biết cô là Dương Hồng Ánh... Những chuyện khác tôi không biết... - Trần Vương nhìn Ánh lạnh lùng nói

- Sếp... Sao sếp lại không nhớ tụi em chứ... Em nè... Em là Vi nè... Vi xinh đẹp ngày nào của sếp nè... - nhỏ Vi cũng vội vã lại gần hỏi han

- Thôi hai đứa... Cậu ấy chưa thể nhớ ra nhanh vậy đâu... Để cậu ấy nghỉ ngơi đi... Cậu ấy có vẻ rất mệt rồi... Em còn đau đầu không Vương? – anh nhìn Trần Vương ân cần hỏi

- Em đỡ rồi... Cảm ơn anh... - Trần Vương nhẹ nhàng nhìn anh trả lời rồi quay mặt đi hướng khác, anh cảm thấy lòng mình có gì đó ấm áp khi nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Huy

- Các người thôi đi... Để em trai tôi yên được không? Các người ở đây làm gì chứ... Tiểu Vương phải vào viện đều là do các người... Làm ơn rời khỏi đây ngay... Trước khi tôi báo cảnh sát... - Trần Thiên nhìn Ánh với ánh mắt sắc lạnh

- Do chúng tôi ư? Chứ không phải do anh cứ khăng khăng giữ cậu ấy bên mình sao? Cậu ấy nhớ lại quá khứ thì có gì sai nào... Chúng tôi chỉ đơn giản là giúp cậu ấy thôi... Anh mới là người nên rời khỏi đây... - Ánh cũng nhìn Trần Thiên với ánh mắt không mấy thiện cảm

Những lời đấu khẩu lại bắt đầu diễn ra, không ai chịu nhường ai, tất cả chỉ là muốn tranh giành một con người. Thật nực cười, con người đâu phải một món đồ, vậy mà họ cũng tranh giành được sao. Trần Vương không nói gì, anh chỉ im lặng quan sát tất cả. Bản thân anh cũng đang rất băn khoăn, anh nên tin ai, tin điều gì đây.

Trần Thiên thật sự rất yêu thương anh, bảo vệ và chăm sóc anh, xứng đáng là một người anh trai tốt. Nhưng tại sao anh ấy lại luôn muốn anh phải tránh xa quá khứ của mình chứ. Lý do vì muốn tốt cho anh quả thật không hề thỏa đáng, tất cả đều không rõ ràng minh bạch. Rốt cuộc thì anh trai anh đang làm điều gì đây.

Còn quá khứ về con người kia thì sao? Trần Ngọc Linh ư? Người đó thật sự giống anh sao? Anh đang tự hỏi bản thân liệu rằng sự thật đó có đúng, rằng quá khứ đó có phải của anh không đây?

Trần Vương vẫn ngồi đăm chiêu suy nghĩ về cách giải quyết mọi thứ, giải quyết xích mích đang diễn ra kia, giải quyết những ngờ vực của bản thân, và giải quyết cả quá khứ kia nữa. Khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng Trần Vương cũng phải đưa ra quyết định của mình thôi.

- Dừng lại... Các người định đấu khẩu tới bao giờ hả? Tôi không phải đồ chơi mà các người cứ giành qua giành lại vậy đâu... Con người tôi, tôi sống ra sao, tự tôi sẽ quyết định... - Trần Vương nói lớn chặn lại những lời đấu khẩu kia

- Tiểu Vương... Hai xin lỗi... Hai chỉ là... - Trần Thiên nhẹ nhàng lại gần em trai mình

- Hai... hai không cần xin lỗi em... Em biết hai làm mọi thứ đều có lý do riêng của mình... Em không ép hai phải nói ra... Nhưng em đã có quyết định của riêng mình rồi... Có lẽ em sẽ tự tìm lại quá khứ kia... Em xin lỗi...

- Tiểu Vương... Em đừng nghe họ nói bậy... Hai đúng là hai của em mà... - Trần Thiên lo sợ nắm vai Trần Vương

- Em biết mà... hai mãi là hai của em dù thế nào đi nữa... Hai yên tâm... Em không theo họ... Nhưng em vẫn sẽ tìm lại quá khứ của mình... Em đã quyết rồi... Hai đừng ép em nữa... - Trần Vương đưa tay đặt vào tay Trần Thiên đang để trên vai mình, nhìn Trần Thiên mỉm cười

- Linh... Cảm ơn cậu... - Ánh cũng lại gần Trần Vương và đặt tay lên vai bên kia của anh

- Tôi không phải là Linh... Tôi vẫn là Trần Vương... Cô có thể gọi tôi là Trần Vương được chứ... - Trần Vương nhìn cô không chút cảm xúc

- À... Được... Tất nhiên là được rồi... Tớ chỉ cần cậu đồng ý tìm lại quá khứ là tớ vui rồi... - Ánh khẽ mỉm cười gật đầu

- Đúng... Tôi đồng ý là tôi sẽ tìm lại quá khứ... Tôi sẽ tìm lại quá khứ mà các người đã nói kia... Nếu nó đúng là quá khứ của tôi tự khắc nó sẽ trở về, còn nếu nó không phải thì lúc đó tôi mong các người để yên cho tôi và anh trai tôi sống vui vẻ... Được chứ! – Trần Vương vẫn vô cảm nói

- Được... Anh và mọi người sẽ đồng ý với em... Con người em là ai thì trước sau gì em vẫn sẽ là em thôi mà... Em đừng lo... - Nguyễn Huy gật đầu nhìn Trần Vương mỉm cười khả ái

- Tiểu Vương... Em... Em đừng quên hai nhé... Bây giờ hai có việc về công ty trước, tiểu Mai sẽ ở lại chăm sóc em... - Trần Thiên xoa đầu Trần Vương lo lắng

- Hai yên tâm... Hai là hai của em mà... - Trần Vương mỉm cười nhìn anh trai mình

Trần Thiên cũng mỉm cười đáp lại nụ cười của Trần Vương rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Trong lòng anh lúc này đang tràn ngập cảm giác lo sợ, anh sợ anh sắp mất nó thật rồi. Bí mật anh giấu giếm bao lâu nay sắp lộ tẩy hết rồi, mọi thứ về nó, mọi thứ về anh, mọi thứ... tất cả liệu có còn không đây.

Trần Thiên nhớ lại 5 năm về trước, vào cái ngày đen tối đó. Vụ hỏa hoạn đầy ác độc kia không chỉ làm em trai anh bị thương nặng, mà nó còn khiến cho gia đình anh khốn đốn. Ba anh vì quá thương Trần Vương mà trụy tim qua đời, mẹ anh thì đổ bệnh cũng vì nỗi đó, Trần Vương bị bỏng quá nặng chuyển tới Singapore phẫu thuật nhưng cũng chưa chắc sẽ thành công, rồi cả công việc của công ty.... Tất cả mọi thứ lúc đó đều đặt lên vai một chàng trai còn cực kỳ trẻ tuổi như anh. Sao anh có thể vững vàng mà đứng lên bước tiếp con đường đó chứ.

Rồi cũng vì nó, nó đã không bỏ anh, nó đã đấu với tử thần để chiến thắng, để ở lại bên anh. Đó là nghị lực khiến anh cố gắng vượt qua tất cả, vượt qua nỗi đau cùng em trai mình. Mọi thứ dần dần trở nên ổn định, nó qua khỏi nguy kịch và sống sót. Mẹ anh cũng vì vậy mà tâm bệnh đỡ đi phần nào nhưng vẫn rất yếu. May nhờ có tiểu Mai mà anh cũng đỡ đi phần nào gánh nặng của mình.

Nhưng rồi một ngày, anh phát hiện nó lại không phải là em trai anh, không phải Trần Vương của anh mà là một người khác. Anh điều tra lại tất cả và biết toàn bộ sự thật. Người ta đã nhầm lẫn hai thân thể với nhau, em trai anh đã mất và được an táng với cái tên Trần Ngọc Linh, còn nó không phải em trai anh mà là Trần Ngọc Linh sống với cái tên Trần Vương. Một sự thật đau đớn làm anh suy sụp, nhưng bản thân anh lại không thể cho phép điều đó.

Anh đã rất vất vả để có thể cố gắng tìm cách giải quyết hợp lý nhất. Mẹ anh đang mắc tâm bệnh, nếu biết tin con trai mình qua đời có lẽ bà cũng sẽ ngã quỵ và theo ba anh luôn. Chính vì điều này mà anh phải cố gắng giấu bà bằng mọi cách. Trùng hợp và may mắn là nó lại mất đi trí nhớ, và chính nó sẽ giúp anh hoàn thành được kịch bản dựng sẵn của mình. Nó sẽ sống với cái tên Trần Vương, với một hình hài mới sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, và một cuộc sống mới không có ký ức.

Mới đó mà đã 5 năm, mẹ anh cuối cùng vẫn phải qua đời vì sức khỏe ngày một yếu. Anh chỉ còn lại Trần Vương và tiểu Mai là người thân trên đời. Thời gian bên nó đã làm anh quên đi nó là ai, quên đi mọi thứ trong quá khứ. Anh nghiễm nhiên chấp nhận nó như một phần cuộc sống của mình, như một người em trai đúng nghĩa. Cái tên Trần Ngọc Linh dường như anh chưa từng nghe tới, mà anh chỉ biết nó là em trai anh mà thôi.

Thứ tình cảm anh dành cho nó là gì đây, có thật sự là tình anh em không. Đôi khi anh cũng không thể hiểu bản thân sao lại muốn nó mãi bên anh không xa rời, chẳng lẽ trong anh đã có một thứ tình cảm mới chiếm lĩnh rồi sao. Anh ích kỷ giữ nó lại bên anh dù cho kế hoạch đã hoàn thành, anh ích kỷ không muốn nó nhớ lại quá khứ phũ phàng kia. Sự ích kỷ đó là gì đây... Khẽ thở dài thườn thượt, tâm trạng đầy rối bời, lo sợ, mệt mỏi... Anh lặng lẽ lái xe vút đi trong màn đêm tĩnh lặng.

Chúng ta hãy cũng chờ xem những ký ức kia quay vềnhư thế nào nhé. Những thứ tình cảm lạ lẫm rồi kết thúc ra sao, liệu rằng nó cóquay trở về là nó của ngày xưa không? Mời các bạn cùng đón đọc chương 13 (Tìm lạithứ đã mất)    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro