Chương 13. Có quá khứ mới có hiện tại (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 2: Một nửa ký ức

Một buổi sáng đẹp trời lại đến, gió đông bắc vẫn thổi vi vu se lạnh. Đã là cuối tháng 11 đầu tháng chạp rồi. Mùa đông sắp hết, mùa xuân sắp đến, những niềm vui sẽ lại tới che lấp đi những nỗi buồn và cơn đau kia.

Ánh đang chuẩn bị để tiếp tục tới chỗ Trần Vương, kế hoạch của cô đang dần dần thành công. Trong lòng cô đang cảm thấy rất hưng phấn với những điều sắp tới, những điều mà cô đang mong đợi. Nó đã nhớ được một chút gì đó về cô, và cũng đã tin tưởng cô hơn sau ngày hôm qua. Khẽ nhìn từng vết thương trên mặt mình qua tấm gương, cô mỉm cười: "Như này đã là gì... Đáng để cậu quay lại mà..."

"Biết đâu chữ ngờ...." Nhạc chuông điện thoại của cô reo lên.

- Alo, em nghe nè

- Ánh hả, hôm qua anh nghe Kỳ Giang nói là em đã dựng lại vụ đánh lộn đúng không? Em có sao không? Sao em phải cố gắng vậy chứ... Cứ từ từ cũng được mà... - tiếng của Nguyễn Huy trong điện thoại có gì đó lo lắng

- Dạ... Không sao mà... Em ổn... Khiến cậu ấy tin tưởng và nhớ lại chút chút cũng đáng mà anh...

- Sao? Linh nhớ lại rồi sao? Anh muốn gặp Linh quá...

- Từ từ nào anh... Cậu ấy mới chỉ nhớ được chút chút thôi mà... Anh cố gắng chờ đi... Chờ em tác hợp cho hai người nhá... hehe

- Hic... Bắt anh chờ tới khi nào chứ... Anh muốn gặp cậu ấy ngay bây giờ... Lát anh qua được không? – Nguyễn Huy hồi hộp nôn nóng

- Chưa được... Anh phải chịu khó chờ chứ... Em sẽ trao lại Linh cho anh khi em tìm lại được cậu ấy... hehe

- Vậy... thôi được rồi... Anh chờ.... Đau lòng quá đi thôi...

- Dạ... Thôi em đi đây... Bye anh nhé... Em sẽ gọi anh sau.

Ánh tắt máy và lên đường tới chỗ Trần Vương, ngày hôm nay cô sẽ đưa nó tới nơi mà nó đã cứu cô. Nơi mà nó đã ra đi, để lại ký ức tại đó. Hi vọng nơi kết thúc của mọi thứ cũng sẽ là nơi bắt đầu lại tất cả.

Trần Vương ngồi trên ô tô nhìn ra phía ngoài qua ô cửa kính, anh đang suy nghĩ về những gì đã diễn ra với anh. Ánh đã nói là hôm nay sẽ dẫn anh tới nơi mà anh đã cứu cô, vụ hỏa hoạn tại trường Cao Đẳng. Trong lòng anh thật sự đang rất rối bời, anh luôn hi vọng họ chỉ đang cố lừa dối anh, dàn dựng lên tất cả để chia rẽ anh và Trần Thiên mà thôi.

Thế nhưng, có vẻ như anh sắp phải thất vọng rồi, anh đã nhớ được một chút gì đó, một chút chút khiến anh đủ nhận ra những con người kia không lừa dối mình. Vậy chẳng lẽ người anh trai mà anh vô cùng yêu thương kia lại là người lừa dối anh sao. Nếu đúng như vậy thì anh sẽ phải làm gì đây, anh sẽ quyết định như thế nào đây...

- Tiểu Vương... Tới nơi rồi... Chúng ta xuống thôi... - Ánh dừng xe và quay sang nhìn Trần Vương mỉm cười

- Ừ... Tới rồi sao... - Trần Vương gật đầu mở cửa và bước xuống xe cùng Ánh

- Ừ... Đây là trường của chúng ta... Nó đã xây mới lại hoàn toàn rồi... Giờ không còn là trường Cao Đẳng của ngày xưa nữa... Có vẻ sẽ khó khiến cậu nhớ được đây... Haizzz... Đi thôi nào... Theo tớ... - Ánh trả lời rồi kéo Trần Vương vào trong trường.

Hiện tại vẫn còn đang trong giờ học, ngôi trường khá yên tĩnh, chỉ có tiếng xe cộ bên ngoài đường Hoàng Quốc Việt và tiếng rì rầm trong các lớp học mà thôi. Trần Vương cùng Ánh đi từng bước nhẹ nhàng trên hành lang và tiến ra phía sân sau trường khu gần ký túc xá.

- Tiểu Vương, cậu nhìn đi... Nơi này lúc trước là dãy nhà D, nơi xảy ra vụ hỏa hoạn đó... Cậu nhìn đi xem có nhớ được gì không? Mọi thứ đổi mới nhiều rồi nhưng vị trí khu nhà vẫn thế...

Trần Vương không nói gì, anh chỉ im lặng khẽ nhìn mọi thứ xung quanh một cách cẩn thận. Đúng, những hình ảnh nơi đây có gì đó rất quen thuộc, nhưng nó chỉ mờ mờ ảo ảo mà thôi.

- Cậu nhớ gì chưa? Hôm đó rất đông người, có cả Vi và mấy đứa lớp mình nữa... Cậu đã xông vào để cứu tớ dù có rất nhiều người ngăn cản...

- Tớ... Tớ xin lỗi... Tớ không nhớ được gì cả... - Trần Vương lắc đầu nhìn Ánh ái ngại

- Ừm... Không sao... Cậu cứ từ từ thôi... Sau này sẽ nhớ thôi mà... Thôi... Hay là hôm nay chúng ta đi chơi đi... Tớ cũng không muốn cậu phải mệt mỏi vì ngày nào cũng cố tìm lại ký ức... Hihi... Đi thôi...

Ánh nhìn Trần Vương cười khả ái, cô hiểu rằng nó cũng đã cố gắng rất nhiều để nhớ lại nhưng không thể. Bản thân cô cũng biết, có lẽ nó cũng đã khá mệt mỏi sau bao ngày đi cùng cô. Vậy nên, ngày hôm nay, cô sẽ cùng nó đi chơi đâu đó vậy, biết đâu như thế sẽ tốt hơn cho nó. Cô lại nắm tay kéo nó đi mà không hề e ngại điều gì, vì cô biết, cô cứ hành động tự nhiên như ngày xưa sẽ khơi gợi lại cảm giác quen thuộc ngày nào cho nó.

Trần Vương vẫn không có phản ứng gì, anh chỉ lặng lẽ làm theo những gì mà Ánh đã nói. Anh cứ để cô kéo anh đi trên từng ô gạch của hành lang rộng rãi, đúng là cảm giác này chả có gì lạ lẫm với anh thật, nó dường như đã từng xảy ra rồi thì phải.

"Reeng... Reeng... Reeng...." Chuông báo cháy bất chợt vang lên khiến cả hai giật mình. Trần Vương chợt sững lại khiến Ánh bất ngờ tuột tay ra khỏi tay anh. Anh ngã nhào xuống đất, tiếng chuông báo cháy vẫn reo ầm ĩ, tất cả sinh viên đang nhốn nháo ùa ra khỏi lớp, ai nấy đều hối hả tìm đường thoát thân.

Khung cảnh yên tĩnh bỗng chốc trở nên nhộn nhịp, những tiếng nói bắt đầu vang lên, tiếng la hét, tiếng hô hào, tiếng chỉ đạo sơ cứu thoát nạn.... Trần Vương chợt cảm thấy đầu mình nhói lên một cơn đau dữ dội, anh đã uống thuốc sẵn ở nhà nhưng có vẻ hôm nay nó không có tác dụng. Đầu anh choáng váng, mọi thứ bỗng chốc trở nên mờ ảo, những tiếng động, những bước chân... Anh bỗng nhìn thấy ánh lửa bập bùng mờ ảo trước mắt, cơ thể nóng ran, đôi mắt cay cay mờ ảo...

"Tiểu Vương... Cậu có sao không? Hình như có hỏa hoạn rồi... Sao trùng hợp vậy cơ chứ... Nào... mau lên... Đứng dậy... Tớ đưa cậu ra ngoài..."

Sau cú giật mình vì tiếng chuông báo động, Ánh trấn tĩnh lại và hoảng sợ nhận ra khung cảnh hiện tại. Cô vội vã chạy lại gần Trần Vương nắm tay anh và đỡ anh đứng dậy.

Trần Vương vẫn cảm thấy đầu anh đau nhói, những tiếng nói của Ánh vang lên càng khiến anh hoảng loạn hơn. Mọi thứ âm thanh đang rõ ràng hơn, hình ảnh cũng đang rõ ràng hơn. Từng ánh lửa bập bùng và những làn khói bắt đầu vây kín nơi đây. Đôi mắt anh cay xè chỉ nhìn thấy mờ mờ ảo ảo Ánh đang lại gần anh, mọi thứ quá quen thuộc....

Anh vẫn đơ người ngồi đó, tại chỗ mà anh đã ngã xuống, Ánh đang cố sức nắm tay và đỡ anh dậy nhưng cô lại không hiểu vì sao anh không hề nhức nhích.

"Tiểu Vương... Cậu sao thế? Chúng ta phải ra ngoài thôi... Trường mình hình như lại có hỏa hoạn rồi... Chuyện này không phải tớ dựng lên để làm cậu nhớ lại đâu... Mau lên... Đứng dậy đi..."

Từng lời nói của Ánh lại vang lên, Trần Vương nghe rõ từng lời một. Tất cả bỗng ào tới, một tiếng động lớn do cánh cửa đang cháy đổ ào xuống, tiếng hét của nó, tiếng khóc của nó, tiếng khóc của Ánh, tiếng lửa cháy... cả mọi thứ hình ảnh... Tất cả đều rõ ràng...

"Không... Cậu ra ngoài trước đi... Tớ ổn mà..." như vô thức, Trần Vương chợt hét lên và hất đôi tay của Ánh ra khỏi cơ thể mình.

"Tiểu Vương, cậu sao thế... Chúng ta đi thôi..." Ánh vẫn tiếp tục chạy tới để kéo Trần Vương đứng dậy. Cô chợt có cảm giác lo sợ giống như ngày đen tối trong quá khứ kia.

"Alo 1234 Alo... Nhà Trường xin thông báo, buổi diễn tập phòng cháy chữa cháy của mùa đông năm nay đã kết thúc... Các em sinh viên và các thầy cô giáo có thể ổn định lại giờ học và tiếp tục chương trình học của mình... Chúng tôi mong rằng... Các em sinh viên luôn luôn có kỹ năng phòng cháy chữa cháy tốt như hôm nay, để có thể tránh khỏi rủi ro trong trường hợp xấu xảy ra... Xin cảm ơn các em!"

Mọi thứ âm thanh ồn ào chợt kết thúc, không gian lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng thông báo trên loa phóng thanh của nhà trường. Thì ra tất cả sự việc mới xảy ra chỉ là một buổi diễn tập phòng cháy chữa cháy theo định kỳ. Ánh thở phào nhẹ nhõm bĩnh tĩnh trở lại. Cô chạy lại phía Trần Vương vẫn đang ngồi bất động.

- Phù... Không sao rồi? Chỉ là diễn tập thôi... Làm tớ hết cả hồn... Cậu có sao không? Tiểu Vương... Tiểu Vương... - Ánh lay lay người Trần Vương lo lắng

- Ánh................ – Trần Vương giật mình tỉnh lại trong ảo giác, mọi thứ âm thanh đã biến mất, không gian đã trở lại bình thường như trước, anh bất giác nắm tay Ánh nhìn cô lo lắng

- Ừ... Tớ đây... Cậu sao thế? Có phải cậu nhớ ra gì rồi không... - Ánh vẫn nhìn Trần Vương đầy lo lắng

- À... Tớ... Tớ... Tớ thấy hơi đau đầu... - Trần Vương chợt nhận ra hành động lạ lẫm của mình, anh buông tay Ánh và sờ lên thái dương của mình

- Đau đầu hả... Cậu có đau lắm không? Tớ đưa cậu tới bệnh viện nhé... - Ánh nhẹ nhàng đỡ Trần Vương đứng dậy

- Thôi... Không cần đâu... Có lẽ hôm nay chúng ta không đi chơi được rồi... Tớ muốn về nhà...

- Ừ... Vậy để tớ dìu cậu ra xe... Tớ chở cậu về...

- Thôi... Tớ tự đi được...

Trần Vương gạt tay Ánh ra và lững thững bước từng bước đi ra khỏi trường... Ánh cũng lững thững bước theo anh. Cô cảm thấy nó có gì đó khác lạ, nhưng cô lại không thể hỏi. Trong lòng cô bất chợt thấy lo lắng, mọi kỷ niệm của tình bạn cô đều đã cố gắng gợi lại cho nó rồi, ngay cả ngày hôm nay ông trời cũng giúp cô gợi lại đám cháy kia, vậy mà nó vẫn chưa thể nhớ ra được gì cả. Cô phải làm gì tiếp theo đây.

Đám cháy đã đến và mang đi tất cả, giờ nó lại vô hình trở về và mang lại ký ức. Trần Vương đã nhớ lại một phần nào đó của ký ức kia, liệu rằng anh có thể nhớ lại tất cả hay không? Ánh sẽ phải làm gì tiếp theo để giúp người bạn mình nhớ lại, để khiến nó hạnh phúc? Mời các bạn cùng đón chờ ở phần cuối của chương 13 nhé.

Còn phần tiếp theo của câu chuyện, sẽ là một bất ngờ đầy thú vị và cẩu huyết... Tác giả rất xin lỗi nếu như trót làm các bạn bị não tàn... :v Thông cảm nhé!

Mời các bạn cùng đón đọc chương 13 phần 3 (TrầnThiên từ bỏ)    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro