Chương 13. Có quá khứ mới có hiện tại (P3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 3: Ván bài lật ngửa

Từng ngày đầu tiên của tháng 12 âm lịch đã tới, tháng cuối cùng của mùa đông, thời gian và con người bỗng trở nên tất bật và vội vã hơn. Ngày tết sắp tới gần, tiết trời vẫn lạnh lẽo và đìu hiu, những cơn gió thổi miên man qua từng tán cây xơ xác. Trần Thiên khẽ nhìn toàn bộ khung cảnh qua ô cửa kính phòng làm việc, năm nay có vẻ như anh sẽ ở lại Việt Nam và đón chào một năm mới sang, một cái Tết thật đặc biệt.

Trần Thiên khẽ nhíu mày và trùng mặt, anh chợt cảm thấy lòng mình thật cô đơn và trống trải. Dù năm nay anh sẽ được đón Tết tại nơi đây, nhưng có lẽ nó sẽ là cái Tết buồn nhất. Anh đã có quyết định của mình và quyết định đó sẽ làm anh không còn gì cả, không còn bất cứ điều gì.

"Cọc cọc..." Tiếng gõ cửa....

- Mời vào... - Trần Thiên lãnh đạm quay mặt vào trong nhìn về phía cánh cửa

- Ồ... Trần Thiên... Hôm nay anh lại có nhã hứng ngắm cảnh Việt Nam cơ à... - Ánh bước vào phòng nhìn Trần Thiên mỉa mai

- Có lẽ thế... Cô cũng lịch sự biết gõ cửa đấy thôi... Cô lại bàn ngồi đi... Chúng ta nói chuyện... - Trần Thiên cũng nhẹ nhàng mỉa mai lại Ánh

- Anh cũng lịch sự gớm nhỉ? Thôi... Anh có chuyện gì muốn nói thì nói luôn đi... Anh như vậy tôi thấy hơi sợ... Ahahaha – Ánh tỏ vẻ khinh khỉnh cười lớn

- Tôi làm gì cô đâu mà cô phải sợ... Được rồi... Cô cứ ngồi đi... Chúng ta từ từ nói chuyện... Tôi không có ý gì cả... Cô đừng hiểu lầm – Trần Thiên tỏ vẻ nghiêm nghị lịch sự lại gần bàn tiếp khách và ngồi xuống trước

- Được... Tôi cũng không thất lễ nữa... Cảm ơn...

Ánh cảm thấy thái độ của Trần Thiên khác hẳn mọi ngày, cô nhẹ nhàng từ từ lại gần bàn tiếp khách và cũng ngồi xuống đối diện Trần Thiên.

- Hôm nay, anh hẹn tôi tới đây có việc gì không? – Ánh nhẹ nhàng nhìn Trần Thiên dò xét

- Cô đừng vội... Chờ những người còn lại đã... Uống đi - Trần Thiên mỉm cười nhìn Ánh rót trà, rồi đưa tay xem lại giờ

- Ơ... Ánh... Cậu cũng tới đây sao? – Vi đã bước vào phòng từ lúc nào và đang nhìn Ánh ngạc nhiên

- Ơ... Vi... Anh Huy... - Ánh cũng ngạc nhiên nhìn cả hai rồi lại quay qua nhìn Trần Thiên khó hiểu

- Là tôi hẹn họ tới đây... Hai người cũng ngồi đi... Chúng ta từ từ nói chuyện– Trần Thiên vẫn thái độ bình tĩnh và nghiêm nghị tiếp khách

Vi và Nguyễn Huy cũng từ từ lại gần bàn tiếp khách và ngồi cùng phía với Ánh. Cả ba nhìn nhau khó hiểu rồi lại nhìn Trần Thiên dò xét. Tất cả đều không hiểu vì sao hôm nay Trần Thiên lại hẹn họ tới đây.

- Ê ê... Trần Thiên... Anh có gì muốn nói thì nói luôn đi... Đừng tỏ ra lãnh đạm lịch sự... Tụi này không quen đâu... - Vi cầm tách trà lên uống rồi nói thẳng

- Được rồi... Tôi sẽ nói... Sở dĩ tôi hẹn các người tới đây là để nói về chuyện của Tiểu Vương...

- Chuyện đó thì còn gì để nói... Không phải cậu ấy đã có quyết định của riêng mình rồi sao – Ánh nhìn Trần Thiên cười tự tin

- Đúng vậy... Em ấy đã quyết định rồi... Không lẽ anh muốn chúng tôi từ bỏ ư? – Nguyễn Huy cũng lên tiếng nhìn Trần Thiên khó hiểu

- Không phải... Các người đừng nghĩ vậy... Haizzz... Tôi... Ý của tôi là... Thực ra... đúng như các người đã nói... Cậu ấy không phải tiểu Vương, không phải em trai tôi... Mà là Trần Ngọc Linh của các người... - Trần Thiên cầm tách trà lên uống, ấp úng xuống tâm trạng

- Chuyện đấy thì tự chúng tôi biết rõ... Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận rồi à... - nhỏ Vi vênh mặt

- Phải... Thực sự... Hôm nay... Tôi đã quyết định rồi... Tôi sẽ trả cậu ấy lại cho các người... - Trần Thiên nhìn Ánh với ánh mắt đầy tâm trạng khiến cô thoáng giật mình

- Sao... Anh chịu từ bỏ rồi sao...

- Không... Cái này không phải từ bỏ... Thật sự tôi chỉ muốn tiểu Vương được hạnh phúc mà thôi... Đúng... Những gì các người đã nói hoàn toàn không sai... Chuyện trong quá khứ đó...

"Năm năm trước, chúng ta đã nhận lầm thân thể... Tôi đã phát hiện cậu ấy không phải tiểu Vương ngay sau khi cậu ấy tỉnh lại. Nhưng hoàn cảnh gia đình không cho phép tiểu Vương được ra đi, nên tôi đã quyết định giữ cậu ấy bên mình với danh nghĩa em trai ruột. Tôi thật sự rất quý mến và yêu thương tiểu Vương... nên cho đến ngày mẹ tôi qua đời... Tôi vẫn không nỡ nói ra sự thật, không nỡ trả cậu ấy về với các người... Có lẽ... Tiểu Vương thật sự đã là một người em trai của tôi, một phần cuộc sống của tôi..." Trần Thiên điềm đạm kể lại toàn bộ sự thật mà anh đã giấu giếm suốt 5 năm.

"Đối với tôi, cậu ấy vô cùng quan trọng... Tôi sẽ cảm thấy mất tất cả nếu không còn tiểu Vương bên cạnh mình... Thế nhưng... Dương Hồng Ánh... Chính cô... Cô đã làm tôi nhận ra tất cả... Nhận ra rằng... Tình cảm của tôi dành cho tiểu Vương chưa thấm gì so với các người... Dù đã năm năm mà cô và anh ta vẫn không thể quên đi Ngọc Linh... Trong lòng hai người luôn luôn day dứt và không yên ổn... Đúng chứ... Tôi đã điều tra và tôi biết rất rõ..."

- Haizzz... Thôi được rồi... Đó là chuyện tôi muốn nói... Tôi sẽ trả cậu ấy lại cho các người... Như các người muốn...

Trần Thiên cố gắng bình tĩnh nói ra quyết định của mình, trong lòng anh cảm thấy đau nhói, nước mắt trào lên như muốn rơi xuống, nhưng bản thân anh lại không thể để nó tuôn rơi lúc này. Khẽ nhìn Ánh và Huy, anh biết chuyện của họ và con người tên Ngọc Linh kia. Chính anh đã tự mình đi gặp Kỳ Giang và tìm hiểu tất cả về nó, về người mà anh vô cùng quý trọng. Để rồi những gì anh tìm được bắt buộc anh phải đưa ra quyết định hôm nay.

Còn Ánh, Huy và Vi không nói một lời gì, tất cả đều cảm thấy ngạc nhiên với sự thay đổi đột ngột này của Trần Thiên. Ánh nhìn sâu vào đôi mắt của Trần Thiên, cô hiểu rằng những gì Trần Thiên nói đều là thật lòng. Có lẽ, Trần Thiên đã phải dằn vặt lòng mình, đấu tranh giữa lý trí và con tim rất nhiều để đưa ra quyết định khó khăn này. Khẽ đồng cảm cho anh, cô thầm cảm ơn con người tưởng chừng cao ngạo lạnh lùng mà thực ra lại rất tình cảm và điềm đạm kia, cô sẽ lại nợ thêm Trần Thiên một món nợ ân tình nữa rồi.

- Các người đang nói với nhau điều gì vậy? Các người nghĩ tôi là món đồ chơi có thể đưa qua đưa lại được sao... Cái gì mà trả lại chứ... Tôi không phải một món đồ vật... Tôi là con người đấy các người có biết không? – Trần Vương tức giận quát lớn, anh đã đứng nấp sau cánh cửa và nghe toàn bộ câu chuyện

- Tiểu Vương... cậu đến từ lúc nào vậy... - Ánh giật mình nhìn Trần Vương

- Tiểu Vương... Sếp... - Nguyễn Huy và Vi cũng ngạc nhiên

Trần Thiên giật mình ngỡ ngàng trước sự xuất hiện đột ngột của Trần Vương, vốn dĩ anh đã nghĩ cậu và tiểu Mai đang đi chơi cùng nhau bên ngoài, nên anh mới hẹn tất cả tới đây để bàn chuyện. Thật không ngờ là cậu lại tới công ty và nghe được những điều đáng ra cậu không được biết.

- Tiểu Vương... Em... Em nghe hai nói... Hai... Hai không có ý coi em là một món đồ đâu... Hai... - Trần Thiên lắp bắp giải thích với em trai mình

- Hừ... Không phải ư? Tôi là ai ư... Tôi chẳng là ai hết... Chẳng phải Trần Vương cũng chẳng phải Ngọc Linh... Trần Thiên... Có phải anh thấy chán người em trai như tôi rồi nên anh mới nói thế không? Anh trả lại tôi ư? Anh nghĩ anh đang mượn tôi của họ à... - Trần Vương vẫn tức giận, anh nhìn Trần Thiên và nói lớn

- Tiểu Vương... Em... Em sao vậy? Hai... hai không có ý đó... Em hiểu lầm ý hai rồi... Hai... - Trần Thiên lắp bắp giải thích, anh chưa từng thấy Trần Vương xúc động tới vậy

- Hiểu lầm ư? Tôi hiểu lầm gì chứ?... Được rồi... Vậy để tôi cho các người biết toàn bộ sự thật... Thực ra... Tôi đã biết bản thân tôi là ai từ lâu rồi... - Trần Vương ngày càng mất bình tĩnh và xúc động hơn

- Hả??? Cậu đã biết ư...

- Tiểu Vương... Em đang nói gì vậy...

- Phải... Tôi đã biết tôi là ai kể từ lần đầu tiên tôi va chạm anh ấy tại sân bay...

Trần Vương nhìn về phía Nguyễn Huy, trong lòng nó đau nhói, nó cố gắng nhìn người mà nó vẫn còn yêu nhiều lắm: "Đúng rồi... Anh ấy là người tôi yêu nhất, tôi rất yêu... Hơn nữa cũng là người mà tôi cảm thấy có lỗi nhất trên đời này... Tôi đã ra đi mà không hề từ biệt anh ấy... Tôi đã làm anh ấy hạnh phúc nhưng rồi lại để anh ấy chìm trong đau khổ... Điều đó khiến tôi không thể nào tha thứ cho bản thân mình được, khiến anh ấy mãi mãi là một điều gì đó quan trọng trong tôi... Sau cú va chạm tại sân bay với anh ấy... Anh ấy đã làm tôi dần dần nhớ ra mọi chuyện... Nhớ ra tất cả mọi người, tất cả ký ức có tại nơi đây..."

- Cậu... Cậu đã nhớ ra chúng tớ... Vậy tại sao cậu lại vờ như chưa từng quen... Tại sao vậy Linh... - Ánh nhìn nó thắc mắc

Trần Vương nhìn Ánh cười khổ với chính bản thân mình: "Phải... Dù tôi đã nhớ được một chút về mọi thứ nhưng tôi đã đóng kịch đấy... Vì sao ư? Vì những gì xảy ra giữa chúng ta, tôi, cậu, và anh ấy khiến tôi chưa thể chấp nhận tất cả ngay được... Và cũng bởi quá khứ làm lên con người tôi nó quá bi thương... Thì tại sao tôi phải nhớ nó chứ..."

- Linh à... Cậu đừng như vậy mà... Chuyện đó đã qua lâu rồi... Cậu đừng suy nghĩ về nó nữa... - Ánh lắc đầu giải thích cho nó hiểu

Trần Vương cúi mặt trầm mặc suy nghĩ, anh hướng ánh mắt sang phía người anh trai 5 năm kia. Trần Thiên cũng đang nhìn anh, cả hai ánh mắt nhìn nhau, Trần Vương khẽ nhếch mép cười khổ rồi từ từ tiến lại gần hơn: "Trần Thiên... Anh... Ukm... Hai có biết đối với em, hai quan trọng thế nào không?"

- Tiểu Vương... Hai... - Trần Thiên nhíu mày buồn bã nhìn em trai không nói lên lời

"Hừ... Hai điều tra về con người Ngọc Linh từ lâu lắm rồi chắc hai cũng biết, em chỉ là một đứa trẻ mồ côi được đem về nuôi mà thôi. Ba đã nuôi em lên người nhưng rồi em cũng chết bởi chính gia đình đó. Rồi Ánh lại đến và làm em sống lại, nhưng rồi em cũng ra đi bởi một mối duyên trớ trêu. Sau vụ hỏa hoạn, hai lại nhận em là em trai và cho em một cuộc sống mới, một gia đình mới... Một tình cảm anh em mà em chưa từng có được. Hai có biết không? Em thật sự cũng đã coi hai như người anh ruột của mình vậy, một người vô cùng quan trọng. Hai cũng là một phần lý do để em chối bỏ quá khứ kia của mình, để em muốn mình là Trần Vương, là con người của hiện tại..."

- Linh... Anh... Em thật sự vẫn giận anh và Ánh sao? – Anh cũng nhìn nó, trong lòng có chút nhói đau

- Cậu... Cậu thật sự muốn chối bỏ tớ sao... Tớ... Tớ... Tớ vẫn coi cậu là bạn mà... Còn anh Huy nữa... Anh ấy vẫn còn yêu cậu nhiều lắm mà... - Ánh nhìn nó lo lắng

"Không... Không phải... Thật sự bản thân tôi... Tôi không hề trách ai cả, mọi người không hề có lỗi... Đối với tôi, mọi người vẫn vô cùng quan trọng, đó chính là lý do mà tôi muốn ở lại Việt Nam này... Ánh à... Tôi vẫn luôn coi cậu là bạn, tôi không hề quên đi lời hứa của mình. Cậu đã vì ký ức kia mà chịu hy sinh nhiều như vậy là tôi đủ hiểu rồi... Còn anh ấy... Tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều... chỉ là... hiện tại tôi chưa thể chấp nhận mọi thứ nhanh như vậy..."

- Tại sao? Tại sao em chưa thể chấp nhận chứ... Em có biết là tôi yêu em và nhớ em nhiều như thế nào không? Em có biết là tôi đã đau đớn như thế nào khi em ra đi bỏ tôi ở lại 1 mình trên đời này không hả Linh... Em có biết không? – Nguyễn Huy đau đớn nhìn Trần Vương

- Đúng vậy... Tại sao chứ? Đã 5 năm trôi qua rồi mà... Sếp à... Mọi thứ đã thay đổi rồi... Ánh và anh Huy chỉ muốn cậu cũng hạnh phúc thôi... Em và Ánh sẽ tác hợp cho sếp và anh ấy mà... - nhỏ Vi cũng nhìn nó đầy khó hiểu

"Đúng... Với các người là 5 năm, nhưng với tôi, ký ức nó mới trở về ngày hôm qua thôi... Con người hiện tại của tôi là Trần Vương, thì vẫn sẽ là Trần Vương..."

- Tiểu Vương, hai biết em vẫn chưa thể nào chấp nhận sự thật này nhanh như vậy... Em... Em hãy bình tĩnh đi... Họ cũng chỉ là muốn em hạnh phúc thôi mà... - Trần Thiên lại gần nắm vai em trai mình cố gắng an ủi vỗ về

Trần Vương hất tay Trần Thiên ra và cau mày nhìn anh: "Hừ... Thì ra là vậy... Hai muốn trả lại em phải không... Tốt thôi... Hai có biết rằng khi em biết sự thật em không phải tiểu Vương thì em như nào không? Em rất sợ chuyện ngày hôm nay sẽ xảy ra, em rất sợ hai có biết không? Vậy mà hai vẫn chối bỏ em... chối bỏ người em trai này ư... Từng ngày qua em đã cố gắng nghĩ ra phương án giải quyết cho mọi chuyện, làm sao để bản thân em vừa có thể là Trần Vương vừa có thể là Ngọc Linh... Vừa có anh trai vừa có bạn bè gia đình.... Vậy mà hôm nay có người đã tự quyết thay em rồi... Hừ... Thật nực cười... Đúng là chỉ riêng tôi coi trọng mọi thứ tình cảm trên đời mà thôi"

- Hai... Hai không hề có ý đó... Hai... hai thật sự coi em là em trai của hai mà...

Trần Vương cười khổ trong lòng có gì đó nghẹn ngào: "Thật sự ư? Có thật anh coi tôi là em trai anh không? Hay trong lòng anh còn thứ tình cảm nào khác, bây giờ anh phải rời xa tôi để thứ tình cảm đó biến mất. Trần Thiên... Nếu anh đã quyết rồi thì đừng bao giờ hối hận... Kể từ ngày hôm nay... Tôi và anh... chính thức không còn quan hệ gì hết.... Tự tôi sẽ rời xa anh... Từ bỏ cái tình cảm anh em này... Tạm biệt..."

"Ánh à... Chúng ta về thôi..."

Trần Vương nói rồi vội vã rời khỏi phòng, trên mi khẽ rơi vài giọt nước mắt. Trần Thiên nhìn theo dáng của em trai khuất dần trong lòng đau đớn xót xa. Anh không ngờ là nó lại coi trọng tình cảm này đến vậy, anh không ngờ là nó vẫn muốn là em trai của anh sau khi biết được sự thật kia. Anh im lặng cúi mặt cố ngăn cho những giọt nước mắt kia tuôn rơi. Anh chợt nhận ra điều mình đã làm và vội vã chạy theo nó.

- Tiểu Vương... Chờ hai... Em hãy nghe hai giải thích đi...

- Anh Thiên... Để em... - tiểu Mai chặn Trần Thiên lại rồi vội chạy theo Trần Vương

Trần Vương đã rời khỏi phòng, tất cả vẫn còn ngồi đó, Ánh, anh và Vi. Ai nấy đều ngỡ ngàng vì toàn bộ những gì đã xảy ra. Ánh khẽ nhìn Trần Thiên đang lững thững bước vào với tâm trạng không hề tốt. Những gì đã xảy đến thực sự quá nhanh và rối loạn, ngay cả cô cũng không thể ngờ được mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Nguyễn Huy cũng không khá hơn Trần Thiên, trong lòng có chút gì đó rối loạn và khó tả. Anh cảm thấy vui, vui và hạnh phúc vì nó vẫn còn yêu anh rất nhiều. Nhưng anh cũng cảm thấy đau và xót xa, vì nó vẫn chưa thể đón nhận tình cảm của anh. Tất cả rồi sẽ ra sao đây, tình yêu của anh và nó đến nhẹ nhàng, nhưng sao lại nhiều sóng gió đến vậy. Năm năm qua anh sống trong những kỷ niệm của nó, anh không thể nào quên nó. Để giờ đây, khi mà nó đã về bên anh, thì lại chưa thể có được lại mọi thứ hạnh phúc ngày nào kia.

- Anh Huy... Anh ổn chứ... - Ánh khẽ đặt tay lên vai anh nhìn anh lo lắng

- Phải... Anh Huy... Anh không sao chứ? Híc... Anh đừng buồn nha... Sếp Linh vẫn còn yêu anh mà... - nhỏ Vi cũng lại gần an ủi anh

- Ừ... Anh không sao? Anh biết em ấy vẫn yêu anh mà... Như vậy là đủ rồi... - Anh gượng cười nhìn cả hai

- Vâng... anh đừng lo... Em và Vi nhất định sẽ không để cậu ấy rời xa anh đâu... Chờ đi nha... Vi... Mày với anh Huy về nhà baba tao đi... chuẩn bị đón cậu ấy về... - Ánh cố tỏ ra vui vẻ và nháy mắt ra hiệu cho Vi

- Ừ nhỉ... còn phải báo tin vui này cho bác Lâm nữa... Chúng ta về trước chuẩn bị đi anh Huy...

- Ừ... Vậy em không về luôn sao Ánh? – Anh đứng dậy ngập ngừng nhìn Ánh

- À... Em còn có việc... Anh với Vi về trước đi nha... - Ánh nhìn anh tỏ vẻ bình thản

- Ừ... Vậy anh về trước nhé... Vi... Mình về nhà Linh thôi em...

- Dạ... Đi thôi... À quên... Ánh... Tao thấy hắn được đấy... Hợp với mày... - Vi đi theo Huy nhưng vẫn cố ngoảnh lại nhìn Ánh và Trần Thiên cười gian

- Con nhỏ kia... Biến nhanh coi... - Ánh lườm lừ quát Vi

Tất cả đã đi... Trong phòng chỉ còn lại hai người... Trần Thiên đang ngồi trên ghế tại bàn làm việc, buồn bã nghĩ về những gì Trần Vương đã nói. Ánh nhìn anh khẽ thở dài, có lẽ cô lại phải đi an ủi ai đó rồi. Cô từ từ tiến lại gần bàn làm việc và kéo ghế ngồi xuống nhìn Trần Thiên.

- Anh có ổn không? – Ánh nhìn Trần Thiên lo lắng

- Hừ... Cô không thấy vui khi tôi bị như thế này sao? Không phải điều cô muốn là em ấy rời xa tôi sao... - Trần Thiên nhíu mày nhìn Ánh cười khổ

- Anh nghĩ tôi là người như thế sao? Sao tôi vui trên nỗi đau của người khác được chứ... Hừ... Tôi cũng đã từng nhìn anh khóc còn gì... Có lấy khăn tay không... Đây vẫn có cho anh...- Ánh vẫn thản nhiên nhìn Trần Thiên rồi lấy khăn tay đưa ra trước mặt anh

- Hừm... Cô có cần nhắc lại và nhấn mạnh cái từ "anh khóc" như thế không... Tôi biết rồi... Cảm ơn cô quan tâm tới kẻ mà cô ghét cay ghét đắng như tôi... - Trần Thiên bất giác cười nhẹ với lời nói của cô rồi đưa tay cầm chiếc khăn

- Ghét cay ghét đắng? Hừm... Trần Thiên... Tôi không ghét anh... mà ngược lại mới đúng...

- Hả??? Ngược lại á? – Trần Thiên giật mình, trống ngực đập thình thịch

- À... Thì tôi không ghét anh nữa... Dù sao cũng cảm ơn anh... Vì anh đã cho cậu ấy sống lại với một con người mới, một con người tốt đẹp như hiện tại vậy...

- À... ừ... Cô không cần cảm ơn... Tiểu Vương với tôi cũng vô cùng quan trọng... - Trần Thiên mỉm cười dáng vẻ khá giả tạo, trong lòng có gì đó hơi hụt hẫng với câu trả lời kia

- Ừ... Tôi biết... Chắc hẳn anh đang đau lòng vì cậu ấy phải không? Chắc anh cũng phải khó khăn lắm mới có quyết định ngày hôm nay... - Ánh nhìn Trần Thiên tỏ vẻ đồng cảm

- Phải... 5 năm làm anh trai của tiểu Vương khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc... Nó thật sự rất biết khiến người ta vui vẻ... Các người thật may mắn khi có được một người bạn như vậy... Còn tôi... Chắc có lẽ từ giờ nó sẽ chẳng còn coi tôi là anh trai nữa rồi... - Trần Thiên khẽ mỉm cười nghĩ lại quá khứ

- Ồ... Thôi anh đừng buồn quá... Mà nè... Không phải cậu ấy không coi anh là anh trai thì tốt cho anh quá rồi còn gì... - Ánh khẽ an ủi Trần Thiên rồi lại bất chợt nảy lên một ý định trêu đùa

- Tốt... Tốt gì... Cô đang đùa tôi à... - Trần Thiên nhìn Ánh khó hiểu

- Thì không phải trong lòng anh có thứ tình cảm khác với cậu ấy sao? Không là anh em nữa chẳng phải anh có cơ hội mới à...

- Dương Hồng Ánh... Cô điên à... Tôi... Tôi không hề có thứ tình cảm mà cô nói... Lúc này không phải là lúc đùa... Nếu cô không còn gì nói thì có thể về rồi đó... - Trần Thiên bực tức nhìn Ánh nói lớn

- Không có thì thôi... Tôi chỉ là đùa cho anh vui lên chút thôi mà... Cái gì mà nóng dữ vậy... Chứ nếu anh không có tình cảm với con trai, sao đến chừng tuổi này vẫn chưa yêu cô gái nào vậy... Tôi nghi ngờ cũng đúng mà... - Ánh vẫn thản nhiên tiếp tục trêu đùa

- Cô... Không phải Kỳ Giang đã nói với cô về hoàn cảnh của tôi sao, công việc và chuyện gia đình khiến tôi chưa quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi thôi... Mà sao tôi phải nói với cô về con người mình... Cô thật phiền phức...

- À... Nhắc mới nhớ... Quả thật tôi rất khâm phục con người anh, còn trẻ mà đã gánh vác được nhiều chuyện như vậy... Kỳ Giang nói anh cao ngạo... Cũng đúng thôi... Anh giỏi vậy cơ mà... Chỉ đáng tiếc...

- Cô đang khen đểu tôi à... Đáng tiếc gì chứ...

- Đáng tiếc là anh không thích con gái... Mà lại thích em trai mình... Ahahahahaha – Ánh tiếp tục đùa dai

- Cô... Cô được lắm... Ai nói tôi không thích con gái.... Tôi hiện tại đang thích một người đấy... Hừ... - Trần Thiên lườm lừ nhìn Ánh khó chịu

- Ai... Đứa nào xui dữ vậy?

- Là người đang đứng ngay trong căn phòn này... cô... Dương Hồng Ánh... - Trần Thiên nén trống ngực đang đập loạn nhịp của mình nhìn Ánh cố gắng dặn ra một câu

- Hả.... Anh thích tôi... - Ánh ngưng cười, mặt biến sắc nhìn Trần Thiên ngạc nhiên

- Ờ.... Ừm... Tất nhiên là không rồi... Ahahaha.... – Trần Thiên bối rối phút chốc cố lấy lại bình tĩnh cười lớn tỏ vẻ trêu đùa

- Ờ... Làm hết hồn... Ahhaha... Cuối cùng thì anh cũng cười...

- Ukm... Cảm ơn cô đã quan tâm tới tôi... - Trần Thiên ngưng lại chuyển sang cười mỉm

- Ukm... không có gì... Tôi nghĩ anh cũng đáng được tha thứ mà... Cố lên... Cậu ấy rồi sẽ hiểu anh thôi... Mà xem ra lần này tôi lại nợ anh thêm một điều kiện nhỉ? – Ánh cũng ngưng lại nhìn Trần Thiên cười nhẹ

- Ồ... Cô vẫn nhớ sao... Được rồi... Tôi sẽ đòi nợ sau...

- Ừ... Vậy tôi về trước nhé... Hẹn gặp lại anh sau... - Ánh chào tạm biệt và đứng dậy ra về

- Hẹn gặp lại cô... - Trần Thiên cũng đứng dậy nhìn theo hướng Ánh đang khuất dần

Ánh cũng đã rời khỏi văn phòng, chỉ còn lại một mình Trần Thiên, anh khẽ ngồi xuống ghế và lại suy nghĩ. Bất giác anh chợt mỉm cười vì cô gái kia, một cô gái có tính cách thật đặc biệt. Anh không hiểu vì sao lúc trước anh ghét cô ấy nhiều đến vậy, mà giờ đây anh lại cảm thấy thích thú với con người này. Cảm giác hiện tại của anh thật lạ lẫm, nó là cảm giác gì đây. Chẳng lẽ anh đang thích cô ấy sao? Có thể không vậy?

Ánh đang đứng một mình trong thang máy, cô cũng bất chợt mỉm cười nghĩ về Trần Thiên. Trong lòng cô cũng đang có một cảm giác thật lạ, cảm giác gì đó khó tả khi Trần Thiên nói thích cô, cảm giác ấm áp khi nhìn thấy nụ cười tự nhiên của anh. Một nụ cười cô chưa từng nhìn trên khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng đó. Quả thật Trần Thiên rất đẹp, đẹp một cách lạnh lùng cuốn hút. Bề ngoài có vẻ cao ngạo lãnh cảm, nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp và đầy tình thương. Khẽ nhíu mày, cô chợt cảm thấy bản thân có gì đó không đúng: "Ánh à, mày đang nghĩ cái gì vậy trời, đừng để mấy lời của nhỏ Vi tác động tới mày chứ."

Cặp ngôn tình tiếp theo đã xuất hiện, cặp đam mỹcũng đã có cơ hội đến với nhau, nhưng Trần Vương vẫn chưa chấp nhận sự thậtnày, vậy họ sẽ đến với nhau ra sao đây? Mỗi cặp tình nhân sẽ tiến triển như thếnào? Mời các bạn cùng đón đọc chương 14 (Những cặp tình nhân)e������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro