6.Vương Gia Kim Thị (UyểnNghiên)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tân Vương Gia Ngọc Thị vừa được phong Vương vị không bao lâu đã ép cho Vương Phi phải tự sát"-chỉ vì lời nói đó của ả mà nàng ta bỏ mặc cái thai trong bụng mà dập đầu cầu xin Hoàng Đế xin tha thứ .

Nàng ta mặc kệ an nguy sức khoẻ , đến lúc thai khí kinh động , bị tổn thương thêm khó sinh nên Cửu A Ca cũng không còn . Nàng ta thất thần nằm trên giường , co rút lại . Đôi mắt buồn thảm , chợt nhớ đến Vương Gia .

"Vương Gia đang ở đâu ?"-Nàng khẩn trương hỏi Lệ Tâm . Đôi mắt chứa chan bao nhiêu cảm xúc , trong lòng mong muốn gặp Vương Gia .

Kim Ngọc Nghiên lay người Lệ Tâm , khẩn trương nói-"Ta muốn gặp Vương Gia , ta muốn gặp Vương Gia"

"Đừng mà chủ tử , đừng mà .. chủ tử"-Lệ Tâm không cản được nàng ta , bước chân nàng yếu ớt chạy ra khỏi cung .

  Nơi Vương Gia đang rãi bước , đôi chân trần của nàng yếu ớt đi nhanh về phía người đã giữ trong lòng , từ rất lâu không gặp .  Vết thương ở bụng chưa kịp lành đã phải chạy nhanh , khiến nàng ta đau đớn mặt tái xanh lại .

Tiếng gọi thảm thương vang lên , u uất cả vùng trời-"Vương Gia , vương gia"

Bước chân hắn đang rãi bước nghe tiếng gọi thân thuộc nhưng cũng đã lạc đi muôn phần mệt mỏi . Hắn quay đầu nhìn lại . Đôi mắt hắn nhìn nàng vô vị , vô giác .

  Bốn mắt nhìn nhau , hai con người đối diện , hàng ngàn cảm xúc . Hắn đối với nàng chỉ là đôi mắt lâu ngày không gặp lại kẻ thân quen . Cũng đã lâu , bao mùa trăng rồi hắn chỉ nghe tiếng nàng qua vài lá thư nàng gửi về mẫu tộc .

  Ánh mắt nàng nhìn hắn chất chứa bao nhiêu là xúc cảm . Ánh mắt nhung nhớ người kia suốt hai mươi mấy năm gặp lại . Trái tim nàng oặn thắt , hàng ngàn cảm xúc đối với người kia . Người khiến nàng phải ngày đêm suy nghĩ để giúp chàng ta lên ngôi Vương Vị . Để nàng từ lúc gã vào nơi đây chưa đêm nào yên giấc .

  Ánh mắt Ngọc Nghiên chan hoà yêu thương , đau đớn cùng những giọt nước mắt chảy dài . Ngẫm lại thì cũng đã rất lâu rồi , rất lâu mới nhìn thấy hắn . Hắn khác với lần cuối nàng nhìn rõ hắn . Hắn giờ đây đã là người có phi , có thiếp .

  Cả hai nhìn nhau , nơi tường đỏ ngói xanh , chôn vùi bao nhiêu con người . Cũng đã chôn vùi đi trái tim của nàng . Hắn bỏ mặc quay đi , nàng ngã quỵ xuống .

Trên mắt lộ ra vài tia đau đớn , hoà tan vào trái tim bể nát của nàng . Khiến người ngoài nhìn vô chỉ thấy màu thảm thương .

"Đã hai mươi mấy năm rồi.. đã hai mươi mấy năm rồi Lệ Tâm"-Ngọc Nghiên đau khổ nhẫm nghĩ , đã rất lâu rồi . Phải rồi , nàng bây giờ là thiếp thất hoàng gia . Mãi mãi cũng không còn là người của Thế Tử nữa .

  __

  "Lệnh Phi nương nương , chủ tử của nô tì giờ đang rất mệt , e rằng không tiện gặp mặt người"

Ả mặt kệ lời nói đó , một mạch đi thẳng vào trong Khải Tường Cung . Đập vào mắt ả là thân ảnh ốm yếu co ro nằm trên giường . Ả tiến đến , kéo vai nàng qua .

Đối diện với Yến Uyển là một Kim Ngọc Nghiên yếu ớt với đôi mắt đẫm lệ .

"Đến đây làm gì ?"-nàng không còn sức chống cự nữa , nàng nằm im , giọng nói chua xót vang lên nhè nhẹ bên tai .

"Sao rồi , nghe nói tỷ liều mạng để chạy theo gặp Vương Gia Ngọc Thị sao ? Gặp lại người cũ thế nào ? Có tiến lại ôm hắn không ? Haha"-ả cười lớn , cười lên nỗi đau của nàng .

Nàng im lặng , không muốn cùng ả tranh cãi . Ánh mắt nàng chưa bao giờ đau khổ thế .

Ả bóp lấy miệng nàng , nghiến răng nghiến lợi-"Kim Ngọc Nghiên , có đang nghe ta nói không?"

Sức lực của ả khiến nàng đau điếng , trong lòng tự nhiên không kèm chế nữa mà bật khóc nức nở . Nàng mặc kệ ả đang trước mặt , từ bỏ sỉ diện mà bật khóc .

Ả ngơ ngác nhìn Ngọc Nghiên trước mắt , nước mắt nàng rơi dài , ướt đẫm gương mặt kiều diễm .

"Kim Ngọc Nghiên.."-Ả gọi tên nàng , Ngọc Nghiên theo đó nức nở càng lớn .

"Yến Uyển , ngươi hành hạ ta đi . Giết ta cũng được..ta không còn gì để mất nữa . Hoàng tự của ta , ánh mắt Vương Gia dành cho ta"-Ngọc Nghiên ôm mặt , giọng nói của nàng khiến Yến Uyển có chút chua xót .

"Bốp"

ả mạnh mẽ vung tay đánh vào mặt nàng . ả điên cuồng lao đến , kéo bản thân nàng ngồi dậy .

"Ta nói chuyện của Vương Gia Ngọc Thị cho ngươi biết , để ngươi nhìn ra bộ mặt thật của tên đó . Ngày đó hắn để ngươi gả vào phủ thân vương , chỉ dùng ngươi làm bàn đạp để hắn được triều đình này chiếu cô ngươi có biết không ? Hắn đối với ngươi được bao nhiêu phần thật lòng hả Kim Ngọc Nghiên ?"

Đôi mắt nàng long lanh nhìn lấy Yến Uyển -"Ngươi mau im lặng đi"

"Nếu như hắn ta ngày đó thương ngươi , thì hắn có vì vinh danh vọng tộc mà để người mình thương đi đến nơi xa đất lạ ? Kim Ngọc Nghiên là ngươi quá ngu ngốc , đi tin kẻ đó mà để bản thân hao tâm tổn sức suốt nhiều năm nay rồi"-Ả cười khẩy , tự tiện gỡ bỏ y phục của nàng ta , say mê mà gặp nhắm .

Kim Ngọc Nghiên nghe thế thì nức nở bội phần . Ả không nói gì mà nhẹ xoa lấy ngực trần to lớn của nàng .

"Tốt nhất là nên tu tâm dưỡng tính , khuất phục dưới thân ta . Ta sẽ để tỷ trèo cơ hơn nữa"-Ả cắn mút ngực nàng . Bờ ngực to lớn , phút chốc đã gọn gàng trong miệng .

"Là vì điều gì ?"-Nàng tự cười khẩy bản thân , đã bị giáng xuống Quý Nhân , cũng không mất đi Trinh Thục . Tên Vương Gia đó xem nàng như bước đạp cho mẫu tộc được xem trọng trong mắt Hoàng đế kia . Bản thân nàng không còn gì nữa rồi .

Yến Uyển đang say mê bầu ngực nàng thì liền ngước lên . Hôm nay Gia Quý Nhân ngoan ngoãn lạ thường . Không chống phá ả nữa . Ả khẽ gật đầu hài lòng .

"Vì ta muốn tỷ tỷ , thật sự phải nở rộ cả đời . Không phải huy hoàng mà lụi tàn trong phút chốc , Ngọc Nghiên à"

"Không phải ngươi thật sự rất hận ta sao?"Nàng ngoan ngoãn nhìn cảnh ám muội trên ngực mình .

"Thật ra hận ngươi thì có đấy . Nhưng chuyện ta yêu thích cái lỗ của ngươi cũng không phải là sai"-Ả cười mị hoặc .

Đúng là tên Vệ Thị chưa bao giờ đoàng hoàng được mà .

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro