CHƯƠNG 171: SƯ TÔN, NHO PHONG MÔN VONG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nam Cung Liễu hiển nhiên đã bị bà dồn lùi từng bước, đành phải dỗ dành: "Được rồi, ta đương nhiên thương muội mà, nhưng việc này cần phải tính toán lâu dài, chúng ta vẫn nên làm theo những gì đã bàn đi. Muội ra lệnh Chưởng môn, để Giang Đông Đường xin được nương náu sau Nho Phong Môn trước, chờ hai phái sáp nhập xong, chúng ta lại..."

"Không được!" Thích Lương Cơ nói, hốc mắt đã ửng đỏ, "Năm đó muội... muội cũng tin huynh, kết quả thì sao chứ? Huynh vừa quay đầu đã đi cưới Dung Yên... Lần này không được! Huynh nhất định phải cho muội một lời chắc chắn, đến cùng huynh có cưới muội hay không?

"... ..."

Thấy ông ta do dự, bà ta càng thêm tức tối, bà ta khẽ quát: "Nam Cung Liễu, huynh muốn lề mà lề mề đến khi nào? Vì chuyện của hai ta, muội có thể tự tay giết trượng phu mình -- Huynh thì sao?! Gật đầu thôi cũng không dám ư?!"

"A!"

Xem đến đây, mọi người đều kinh hãi.

Tiết Chính Ung cũng cực kỳ kinh ngạc, thấp giọng nói với Vương Phu nhân: "Tiền Chưởng môn của Giang Đông Đường thế mà là bị bà ta giết?"

Phen này Giang Đông Đường cũng đã bị bóc trần, tiền Chưởng môn dù đã chết, nhưng trong phái vẫn còn không ít thuộc hạ cũ của ông ấy, chưa kể đến hai vị huynh đệ ruột của ông ta, ngay lập tức xông lên muốn liều mạng với Thích Lương Cơ.

"Đại ca bị ngươi giết?"

"Sao, sao ngươi có thể nhẫn tâm đến thế! Dù huynh ấy lớn hơn ngươi mười tuổi, nhưng đối xử với ngươi vô cùng tốt, ngươi -- Con đàn bà rắn rết này! Ngươi đền mạng cho đại ca ta đây!"

Bên này đang cãi vã đánh đấu, bên kia lửa hực lại vẫn không ngừng, từng cuốn từng cuốn sách còn sót khiến người ta khiếp hồn vỡ tan mở rộng, bày hết thảy từng câu từng câu chuyện hôi tanh không thể tả, không thể để người ta biết ra trong hào quang rực rỡ vô hạn. Những chuyện này không chỉ liên quan tới Nho Phong Môn, mà can hệ tới cơ hồ toàn bộ môn phái ở Thượng Tu Giới, tới vô số danh sĩ đại tu đến Nho Phong Môn lần này.

Tiếp sau Giang Đông Đường, Vô Bi Tự, Hỏa Hoàng Các, Bích Đàm Trang... Thậm chí là Đạp Tuyết Cung Côn Luân luôn luôn phiêu diêu lánh đời, đều có chuyện xấu của đệ tử cấp cao, Trưởng lão bị thắp sáng. Ngoài hồi ức của chính Nam Cung Nhứ, còn có những ký ức mấy năm nay gã vơ vét được, đều trần trụi hiện lên trước mặt tất cả mọi người.

Trong đó, thậm chí còn ghi chép chuyện năm xưa Nam Cung Liễu cấu kết với Thiên Thiện Đại sư, chủ trì tiền nhiệm của Vô Bi Tự --

"Đại sư, ngày mai chính là đại hội Linh Sơn, đối với ta, thắng bại hơn thua cực kỳ quan trọng. Phụ thân vốn chê ta ngu dốt, nếu ở đại hội còn bại dưới kiếm đệ đệ, vậy thì ta chỉ sợ thật sự phải... vô duyên với chức Chưởng môn."

"Nam Cung thí chủ không cần hoang mang, quyển trục pháp thuật lúc trước lão tăng giao cho ngài, ngài đã thuộc lòng chưa?"

"Thuộc lòng rồi."

Thiên Thiện Đại sư vuốt râu cười: "Vậy ngày mai, ngài không cần phải lo thắng thua nữa, chỉ cần dùng hết sức sử dụng từng pháp thuật trên quyển trục kia, lệnh đệ ắt sẽ không phải là đối thủ của ngài."

Nam Cung Liễu khó hiểu: "Vãn bối ngu dốt, xin Đại sư chỉ rõ."

"Quyển trục pháp thuật kia chính là bí thuật độc nhất do lệnh đệ Nam Cung Nhứ sáng tạo ra, chuyên cần khổ luyện, quyết tâm thể hiện hết tài hoa ở đại hội Linh Sơn.

"Ồ." Nam Cung Liễu cực kỳ kinh ngạc, "Nếu đã là Nhứ đệ sáng tạo, vậy thì ta... Vậy thì ta làm sao có thể dùng pháp thuật của hắn để đánh bại hắn?"

Thiên Thiện Đại sư mỉm cười: "Nam Cung Nhứ là người cao ngạo, sau khi nghiên cứu ra pháp thuật này, chưa từng chịu giao lưu với người khác, bản thân lánh trong sơn động ngày đêm luyện tập phát triển. Hắn nói pháp thuật này là tự hắn sáng tạo, ai tin?"

"..."

"Cậu thì khác, Nam Cung thí chủ. Có ta và Tứ Cung chủ của Đạp Tuyết Cung bảo đảm, chỉ cần cả hai chúng ta nói rằng đã từng thấy ngài sử dụng pháp thuật này, ngài cứ sống chết khẳng định thuật này là ngài dốc lòng nghiên cứu mà có được, cho dù lệnh đệ có khua môi múa mép đến mức nào cũng không thoát được tội danh 'Ăn cắp tiên pháp độc môn của huynh trưởng' đâu"

Thiên Thiện Đại sư ung dung như không.

"Một khi thanh danh đã ô uế, thì chính là ngàn người chỉ trỏ, vĩnh viễn không có ngày xoay chuyển được. Làm người kiệt xuất trong đại hội, thì có ích lợi gì chứ?"

"Thì ra là vậy..." Nam Cung Liễu bỗng nhiên mở to hai mắt, giống như đầu óc được thắp sáng, chắp tay nói: "Đa tạ Đại sư chỉ điểm cho một con đường! Sau khi vãn bối kế vị, nhất định sẽ không phụ hiệp ước đồng minh với Đại sư. Sau khi sự thành, Nho Phong Môn sẽ cùng Vô Bi Tự -- giao hảo trăm năm!"

Cuốn sách dài cuồn cuộn chiếu khắp màn đêm, xé rách toàn bộ vết sẹo của những người Từ Sương Lâm căm hận, người từng đắc tội với gã ra trước mắt mọi người. Cho dù là tu sĩ hay là bách tính ở phụ cận Nho Phong Môn, đều bị ngọn lửa lớn cháy thành hình này thu hút, thấy được tất cả những con rận xấu xí tanh hôi ẩn náu bên dưới bộ áo gấm.

Khi xé ra cánh cổng Quỷ Giới, Từ Sương Lâm từng cười rạng rỡ, nói:

"Ta muốn hủy tất cả lòng người."

Tới tận giờ khắc này, đám người yếu hèn mới hiểu ra, hàm ý chân chính trong câu nói này của gã đến tột cùng là gì.

Nam Cung Nhứ dùng danh Sương Lâm Trưởng lão, ẩn náu trong Nho Phong Môn bao nhiêu năm trời, điều gã toan tính, vốn không chỉ là hủy hoại bảy mươi hai thành, trăm năm cơ nghiệp của Nho Phong Môn.

Gã muốn hủy hoại, tất cả những người gã thấy chướng mắt.

Tất cả những người phụ gã, người bôi nhọ gã, vì lợi ích công tư, mà dồn gã đến đường cùng.

Mà ca ca Nam Cung Liễu của gã, chẳng qua chỉ là người đầu tiên chúi đầu xuống đất trên đàn tế phục thù này. Sau đó từng vị Chưởng môn, từng người Trưởng lão --

Chỉ cần từng làm chuyện chọc giận Từ Sương Lâm, thì cho dù là ai, cũng chạy không khỏi đài hành hình bằng ngọn lửa ngút trời này.

Trong đêm dài vô cực bị ánh lửa chiếu rọi, Sở Vãn Ninh chợt nhớ ra, trong hồi ức của La Tiêm Tiêm, người thiếu niên toàn thân đầy máu, từng cười mỉm nói một câu.

Lâm Nghi có nam nhi, hai mươi lòng đã chết.

Một thiếu niên pháp thuật vượt trội, thiên phú khác thường, lại vẫn không được đối đãi công chính, bị tính kế, bị gia tộc của chính mình gạt bỏ. Pháp thuật hắn nhỏ hết bao tâm huyết để sáng tạo bị chiếm đoạt, mà những người chiếm đoạt pháp thuật của hắn, đến cuối cùng lại còn muốn quật ngược, chỉ hắn là trộm.

Điều này hoang đường đến cỡ nào...

Hai mươi lòng đã chết.

Trên Kim Thành Trì, giữa Đào Hoa Nguyên, quân cờ trắng Từ Sương Lâm thao túng từng cười đùa nói, mình là một con quỷ bò ra từ Địa Ngục, muốn lấy mạng người sống.

Sở Vãn Ninh đưa mắt nhìn xa, các phái Thượng Tu Giới, ai nấy đều bàng hoàng, cả bầy rối loạn, nói rằng tan đàn xẻ nghé, lại đâu chỉ một phái Nho Phong Môn.

Từ Sương Lâm dùng nửa đời sau của gã làm củi khô, nhóm lên ngọn lửa phục thù này.

Gã đã làm được.

"Đùng!"

Bỗng nhiên một tiếng nổ vang, phương hướng Ám Thành -- thành thứ bảy của Nho Phong Môn đột ngột nổi lên một ánh sáng màu tím chọc trời, chói đến mức mọi người không mở nổi mắt.

Mày kiếm của Diệp Vong Tích dựng đứng: "Không ổn rồi!"

Nói đoạn muốn ngự kiếm đi về phía Ám Thành. Nam Cung Tứ bắt lấy nàng, gương mặt kiêu căng bất trị kia chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà đã trông vô cùng tiều tụy, gần như sụp đổ. Nhưng y vẫn nắm chặt lấy bả vai Diệp Vong Tích, khàn giọng: "Đừng qua đó."

"Thế nhưng yêu ma bị trấn dưới Tháp Kim Cổ sắp ra rồi, suốt trăm năm nay Nho Phong Môn đã nhốt mấy ngàn thứ tà ma, nếu như phá giải phong ấn bước ra nhân thế..." Diệp Vong Tích không nói tiếp, chỉ cảm thấy rùng mình.

Nam Cung Tứ nói: "Ngươi đi, thì có tác dụng gì?"

"Ta..."

"Diệp Vong Tích, ngươi đã làm quá nhiều cho Nho Phong Môn rồi." Ánh mắt Nam Cung Tứ trống rỗng, y giơ tay lên, có một chớp mắt, dường như muốn lau bụi đất rơi xuống mặt cho Diệp Vong Tích, nhưng cuối cùng lại chỉ động cựa, lại không làm gì.

"Đừng hao tâm phí sức nữa." Y nói, "Tháp Kim Cổ cần phải liên kết năng lực của Chưởng môn và thập đại Trưởng lão mới có thể củng cố. Ngươi đi, là chịu chết."

"Ta biết là chịu chết, nhưng cho dù là chịu chết." Diệp Vong Tích ngừng một chút, thần sắc trông rất đau đớn, "Cho dù là chịu chết, ta cũng... không muốn khoanh tay đứng nhìn. Nếu như Tháp Kim Cổ bị vỡ, yêu ma giáng thế, Nho Phong Môn... ắt sẽ bị ngàn người chỉ trỏ... Huynh..."

"Ngươi cho rằng tháp Kim Cổ không vỡ, Nho Phong Môn sẽ không bị ngàn người chỉ trỏ sao?" Nam Cung Tứ cười, khóe môi dính máu đã khô, nụ cười càng thêm thê lương.

"Đừng ngốc, Nho Phong Môn đã kết thúc rồi. Ngươi cứ sống thật tốt, được chứ? Bởi vì ta thật sự..." Nam Cung Tứ nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, cổ họng nghẹn ngào, "Ta thật sự không muốn lại có thêm người chết vì môn phái này nữa... Không đáng đâu..."

Trong ngọn lửa mãnh liệt, Diệp Vong Tích sững sờ nhìn Nam Cung Tứ, còn chưa kịp nói gì, đã chợt nghe thấy tiếng bảo tháp nứt ra rầm rầm truyền tới từ phía Ám Thành. Nàng quay đầu, thấy mấy ngàn vệt sáng trắng bay ra khắp bốn phương tám hướng từ trong Tháp Kim Cổ sừng sững, biến mất trong bóng đêm mịt mù.

Diệp Vong Tích trắng bệch: "Tháp Kim Cổ... sắp sập rồi..."

"Ầm --"

Khắp nơi rung chuyển, đất dưới chân bắt đầu chia năm xẻ bảy, những đại yêu bị trấn áp trong Tháp Kim Cổ Nho Phong hơn trăm năm quay về thế gian, hóa thành một đường sáng mạnh mẽ đỏ như máu. Ánh sáng đỏ kia trông giống như một con cá lớn có hình thể kinh người, đuôi như hoa sen đỏ nở rộ. Cá kia phát ra một tiếng gào thét như từ khi khai thiên lập địa, sóng âm chấn động đến mức lá cây cách mấy ngàn dặm cũng xào xạc rung động. Nó bỗng nhiên tháo chạy về phía Đông Hải, bảo tháp nguy nga trong nháy mắt vỡ tung thành ngàn mảnh gạch bể ngói vỡ. Có người ngự kiếm ở quá gần bảo tháp, bị sóng khí đại yêu hóa ra quật ngã, rơi vào Kiếp Hỏa đang cháy, ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra, đã bị đốt thành tro.

"Đó là gì?"

"Cổn!!"

Người bên cạnh nghe vậy liền nổi giận, ôm chặt bội kiếm của mình để không bị luồng gió độc đột nhiên nổi lên hất xuống, chửi ầm lên: "Cút cái gì? Dựa vào đâu mà bảo ta cút?"

"Cút cái gì? Ta bảo đây là 'Cổn' --! Một trong những hung thú thượng cổ! Theo truyền thuyết, Nam Cung Trường Anh, Chưởng môn đời thứ nhất của Nho Phong Môn từng hàng phục ác thú Cổn ở Đông Hải, tạo nên Tháp Kim Cổ nhốt lại -- Không ngờ... không ngờ lại là thật!"

Hung thú ra đời, tuy nhiên nguyên khí chưa khôi phục, lại còn bị trấn dưới bảo tháp đã lâu, vẫn có phần sợ hãi đạo sĩ, cho nên không hề nán lại đã bỏ chạy về phía Đông Hải. Nhưng thủy triều cuồn cuộn nó khuấy lên lại không thể khinh thường, Kiếp Hỏa đốt cháy Nho Phong Môn gần như bị làn sóng khí này đẩy lên cao mấy thước, những nơi vốn an toàn trong nháy mắt bị lửa lan đến.

Tiết Chính Ung từng trải chiến trường, thấy vậy lập tức hô to: "Mau chạy -- Mau chạy hết đi!"

Trong nhất thời gạch cát rơi đổ, ông gào xong tiếng này, thiết phiến chở Vương Phu nhân bèn tránh xa khỏi nơi hoạn nạn. Những tu sĩ còn lại cũng rối rít trốn chạy, nhưng cũng có người khí thế hừng hực chiến đấu, ngươi chết ta sống. Tỉ như Thích Lương Cơ cùng mấy vị Trưởng lão trong môn phái, bọn họ hoàn toàn không kịp thoát thân, thậm chí còn không muốn thoát thân, bị Kiếp Hỏa nuốt trọn trong một khắc. Phản chiếu rực rỡ trong mắt bọn họ vẫn là gương mặt lập lòe thù sâu oán nặng của đôi bên...

Cứ vậy, tan thành tro bụi.

Nam Cung Tứ bỗng xoay người nhảy lên Não Bạch Kim, đưa tay cho Diệp Vong Tích: "Mau lên đây!" Sau đó quay đầu nhìn về phía Sở Vãn Ninh bên cạnh: "Tông sư -- người cũng --"

"Không chở nổi đâu, các ngươi đi trước."

"Thế nhưng..."

Mặc Nhiên nắm thời cơ, nói với Nam Cung Tứ: "Đi mau! Ta đưa sư tôn ngự kiếm ra ngoài!"

Thấy ngọn lửa càng lúc càng cháy tới gần với tốc độ đáng sợ, Nam Cung Tứ thầm mắng một tiếng, ôm lấy Diệp Vong Tích từ phía sau, cùng nàng cưỡi yêu lang, biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Cây cối tới tấp đổ rạp, rừng quýt bốc cháy phát ra âm thanh đôm đốp chói tai. Trong gió tràn ngập một mùi cam quýt kỳ quái. Mặc Nhiên gọi trường kiếm đã định khế ước, cùng Sở Vãn Ninh tránh tới nơi chưa bị lửa cháy đến ở phía trước.

Sau lưng, thiên hoàng quý trụ, trăm năm huy hoàng của Nho Phong Môn, cũng giống như hành lang lầu các, thao trường tráng lệ mênh mông kia, chỉ một đêm mà bị hủy diệt trong ngọn lửa cuồn cuộn tựa dòng thủy triều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hmy