si • jinji

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi xem cuối cùng ngươi vẫn đến sớm"

"Ngươi xem cuối cùng hoa đào vẫn chưa nở"

Nàng ngồi trên mặc ngọc vương tọa, duy mạo rũ xuống che đi gương mặt, tóc đã lất phất bạc

Nàng vẫn là nữ nhân quyền lực nhất thiên hạ, cũng từng là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ

Phía sau nàng một rừng đào hoa chưa kịp nở

Thiếu niên đứng dưới đại điện, tóc đen không vướng hạt bụi, mắt mi như khắc, dung mạo bình thường. Duy chỉ có đôi mắt rất sáng, rất đen, trong trẻo hờ hững. Giống như đã sống qua ngàn năm vạn năm, đã nhìn qua hết hồng trần sâu cạn, đã trải qua hết khói lửa nhân gian

Cho dù người vẫn chỉ là thiếu niên

Nàng thân sống tại hồng trần, hắn là người thân ngoài thế ngoại. Năm tháng hắn rời đi là thiếu niên phong phạm như tiên, ngày hắn quay lại vẫn là thiếu niên áo vải không vương khói bụi. Nàng lại đã bạc mái đầu, ở nơi nào hắn còn đang hoài tuổi xuân

Bao nhiêu năm qua người ở nơi nào không có gì không mất gì không đạt điều gì

Bao nhiêu năm qua người ở nơi nào có những gì lấy đi những gì trả giá những gì

Trong điện vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ. Phác Chân Vinh hay thở dài, Kim Trí Tú vẫn nhớ, cũng vẫn quen

"Ngươi đừng đến gần ta"

"Cho dù đứng ở xa, ta vẫn nhìn ngươi rất rõ"

"Ngươi đừng nhìn mặt ta"

"Ta hiện tại đã già, rất xấu, ngươi không nhìn ta là được"

Đệ nhất mỹ nhân trên đời, nàng từng đẹp đến cực hạn. Nhưng thời gian chưa từng ngại giới hạn

Hắn lại đứng ngoài thiên ngoại, xa rời nhân gian, ở bên ngoài năm tháng

Khi hắn đi nàng còn lạc trong rừng đào mười dặm, khi hắn quay lại nàng đã bỏ rừng đào lại sau lưng

Tựa như chỉ một sớm một chiều ta đi ta trở về. Hoa đào cũng chưa kịp nở

Vân Quốc có nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần, đẹp đến nam nhân nữ nhân đều nhìn ngắm nàng đến say mê. Nàng yêu vẻ ngoài của mình, yêu con dân của mình, sử sách còn ghi lại đời này nàng yêu cũng chỉ một người

Không phải là yêu, đời này nàng chỉ si ở hắn

"Đời này ta chỉ si ở ngươi, sao dám nói không ở hồng trần không màng thế sự"

Công chúa tài đức vẹn toàn, dung mạo khuynh thành, hoàng đế rất thương nàng, phong nàng làm quận chủ, còn có một mảnh đất phong. Nàng ở trên đất phong cho trồng hoa đào mười dặm, hoa đào chưa nở nàng gặp được thiếu niên

Tiểu công chúa khi đó chỉ bảy tám tuổi, ngắm nhìn thiếu niên áo vải đến say mê si dại

Tục truyền hoa đào không nở, vì thẹn bản thân vẻ ngoài được khen xinh đẹp, đứng bên cạnh nàng lại không đáng làm phong cảnh

Công chúa chăm sóc rừng đào nhiều năm, hết mực lưu tâm, chăm đến hoa đào trổ nụ, lại vẫn không cách nào khiến đào nở hoa

Sau đó nàng gặp lại thiếu niên năm xưa, khi ấy nàng mười bảy

"Ngươi nói xem, làm thế nào có thể giống như ngươi, trẻ mãi không già, sống đến nghìn năm vạn năm"

"Không tham không sân không si, không vướng hồng trần, không ở nhân gian" Phác Chân Vinh bình thản trả lời, trong đôi mắt vẫn một mảnh hờ hững hiện hữu

"Chỉ vậy?" Trí Tú nghi ngờ hỏi hắn

"Không, đó chỉ là bước đầu, nhưng thế gian này đã ít ai làm được"

Nàng nhìn hắn, im lặng một chút, lại nhìn thẳng vào mắt hắn

"Hình như ta cũng không làm được"

Đời này nàng chỉ si ở hắn, hết thảy nhân gian có thể bỏ ra khỏi mắt, chỉ duy mình hắn

Đời này dù hắn muốn thiên hạ đảo điên, nàng cũng vì hắn nguyện ý làm

"Ta đã sống qua ba đời vua Vân Quốc"

Hắn lại đã sống qua ba triều đại

Nàng nhìn thấu thế gian quyền lực lòng tham, lại mãi chẳng thể nhìn ra chấp niệm đời mình

Si nhân si ở một người, lại có thể làm sao

"Ta không oán hận, chỉ là u mê"

-----

Vân Quốc năm thứ một trăm tám mươi ba, chị gái của tiên đế, Đồng Nhan công chúa Kim Trí Tú qua đời

Nàng hưởng dương bảy mươi bảy năm, chết trên đất phong của mình. Ngày nàng trở về kinh đô, cũng chỉ là một nắm tro tàn

Theo di nguyện của nàng, toàn bộ gia sản đều quyên vào quốc khố, sau này cứu khổ cứu nạn cho dân

Hoàng đế bấy giờ để tỏ lòng biết ơn, cho tổ chức quốc tang ba ngày, toàn bộ Vân Quốc ba ngày này chỉ ăn chay, không được sát sinh, mặc tang phục màu trắng đưa tiễn nàng. Lại vì công chúa không người thân thích, không cách nào ban thưởng, lệnh người đem mười dặm hoa đào chém xuống, thiêu thành tro bụi theo nàng tuẫn táng

Kim Trí Tú tâm niệm một người, còn có một rừng đào chưa nở

Ngày đại tang, bên cạnh hoàng đế xuất hiện một thiếu niên, không mặc tang phục mà lại là một thân áo vải màu trắng. Đôi mắt hững hờ không có đau lòng không có xót xa

"Ngài nói xem, làm thế nào để giống như ngài, trẻ mãi không già, sống đến nghìn năm vạn năm"

"Không tham không sân không si, không vướng hồng trần, không ở nhân gian"

Hoàng đế trẻ tuổi mặc một thân hoàng bào, đứng trước rừng đào đã cháy dở, nói

"Trẫm còn có con dân trăm họ, có giang sơn xã tắc. Trẫm không làm được"

Trước giờ rất ít người làm được, Phác Chân Vinh có biết một người. Sau đó hắn cũng chết, chết dưới một kiếm của người hắn yêu

Hắn không nhớ rõ khi đó một kiếm kia có bao nhiêu run rẩy, bao nhiêu oán hận bao nhiêu không cam lòng. Không nhớ gương mặt nữ nhân kia thế nào, mỉm cười, rơi nước mắt, hay là mỉm cười rơi lệ. Chỉ biết kể từ đó người kia chết, đời này chỉ còn mình hắn sống được như vậy

Mà đời này có lẽ không ai còn có thể sống như thế

Đến hắn cũng không được nữa

-----

Vân Quốc năm thứ hai trăm lẻ bảy, có người nhìn thấy trong rừng đào của Đồng Nhan công chúa khi xưa từ đâu đi đến một lão nhân

Lão nhân này tóc đã bạc trắng, mặc áo vải rất sạch, ngày ngày nằm dài trên ghế trúc, trên tay còn ôm hộp tro

Hắn ở hoàng cung lấy đi tro cốt một người, lại kinh động đến ngàn cấm vệ quân, chém chém giết giết, lại có người thành công ở trên ngón tay hắn lưu lại một vết thương. Nhìn miệng vết thương không thể khép lại, hắn có chút nhớ nhung một người

Hắn già đi rất nhanh, hai mươi bốn năm thiếu niên lại đã thành lão giả

Hắn có chút nhớ nhung nàng, nàng là si nhân một đời của hắn

-----

Bỉ ngạn hoa Tam Sinh thạch Nại Hà kiều, phong cảnh U Đô cũng chỉ có vậy

Mấy mươi năm lại đây, cảnh đẹp U Đô lại có thêm hai cái

Một là mười dặm rừng đào, một là nữ nhân

Nàng là cảnh đẹp nhân gian, đẹp đến mức người người tiếc thương, không thể xuống tay phá bỏ

Đầu Trâu Mặt Ngựa Mạnh Bà Phán Quan, quỷ sai u hồn yêu vẻ đẹp của nàng, lại càng coi nàng là phong cảnh

Vậy nên nàng ở U Đô không uống canh Mạnh Bà không vào luân hồi, không nhảy xuống Vong Xuyên, đời đời trầm luân chờ một người. Nàng ở trong rừng đào chưa nở, pha một chén trà, nhớ chút chuyện xưa

Nàng sở dĩ thích hoa đào, lại một lòng ngóng mong đào hoa nở, bởi vì năm xưa lần đầu tiên gặp mặt, tiểu cô nương bảy tuổi lại có thể hồn nhiên vô lự, nói chờ đến khi đào nở rộ, ta nhất định gả cho ngươi

Khi đó hắn chỉ cười, nói "Tốt"

Đây là chuyện khi nàng còn nhỏ, hắn không cho là thật, cũng thật đã quên

Sau này nàng đến tuổi cập kê, quốc chủ nước nọ đem lễ vật cầu hôn. Phụ hoàng dù tiếc thương lại không có lí do kháng cự. Ngày đại hôn, tân nương áo đỏ vén rèm đốt kiệu hoa, ở giữa đám đưa dâu tuyên bố thiên hạ không ai xứng với nàng, đời này nàng chỉ gả cho người nàng yêu

Đã là si dại sao lại ngại không điên cuồng, cho dù người thật muốn thiên hạ đảo điên, vậy có làm sao

Đời này liền đợi người ở Vong Xuyên, chờ một ngày người đến bên kia bờ, nhìn ta lại mỉm cười

Chỉ là Vong Xuyên ấy ở nơi nào?

-----

U Đô ngày đêm không phân liệt, chỉ có mảnh trăng màu máu treo trên đầu, rủ xuống một màu tang thương

Hắn ở bên kia bờ, có thể nhìn thấy mười dặm rừng đào. Thấy nàng châm một chén trà, vẽ một bức họa, mỉm cười nhìn hắn

"Ta cuối cùng cũng chờ được đến ngày ngươi chết"

Hắn nắm tay nàng, lẳng lặng nhìn phong cảnh đào hoa

"Ngươi chết già hay sao? "

Hắn gật đầu

"Bởi vì ta mà chết? "

Phác Chân Vinh không nói gì, bàn tay nắm lấy tay nàng chặt hơn một chút

Nàng cười lớn, lại như tự tiếu phi tiếu, thanh âm trong trẻo tinh thuần, nhất thời làm cho cảnh sắc U Đô có thêm mấy phần sinh khí

Một đời vì ai thương hải tang điền, lưu lạc đến cửa Vong Xuyên, đổi lấy một cái gật đầu một câu hứa hẹn. Hồng trần là si là say, cho dù tiếc muộn, cũng mấy ai hối hận

Hắn nắm tay nàng, không nói lời chân tình, chỉ có câu ước hẹn

"Kiếp sau, cho dù ngươi muốn đem  thiên hạ đảo điên, ta cũng vì ngươi nguyện ý làm"

Không còn vấn vương, không thể quay đầu, nhưng cuối cùng hoa đào cũng nở

Truyện được viết dựa theo cảm hứng bài Vong Xuyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro