Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng nó cũng không phải việc hiếm lạ gì, người nuôi mèo thường thích đeo vật trang sức hoặc phương thức liên hệ lên cổ mèo, đề phòng mèo chạy mất.

Sudan chỉ nhìn thoáng qua liền không để ý nữa, thả con mèo trong tay xuống giường.

Bé con lại rất nhanh nhẹn, thân mình xoay một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống sàn đá cẩm thạch, cái đuôi thon dài nhẹ nhàng đong đưa ở sau người.

Sudan thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngã nằm lên giường lớn, tự hỏi phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này.

----------------

Sudan ở trong phòng ngủ cho đến khi mặt trời lặn, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

'Cốc cốc cốc'

Trong lúc mơ màng sắp ngủ, nháy mắt bừng tỉnh lại, Sudan nghiêng tai lắng nghe.

Tiếng đập cửa không nhanh không chậm vẫn tiếp tục.

Âm thanh nam nhân xuyên qua cánh cửa truyền vào.

"...... Đã đến bữa tối, ngươi muốn ra ngoài ăn không?"

Sudan không động đậy, cũng không nói gì.

Một hồi lâu, tựa hồ nghe đến một tiếng cười khẽ ngắn ngủi, tiếng đập cửa dừng lại, tiếng bước chân của nam nhân cũng dần dần đi xa......

Ngoài cửa sổ, mặt trời đỏ rực chìm về phía tây, màu cam phản chiếu một nửa bầu trời, hoàng hôn nhè nhẹ chiếu nghiêng vào trong nhà ánh lên mặt sàn trơn bóng.

Dần dần, ánh sáng màu đỏ cam rút ra khỏi cửa sổ, bầu trời bắt đầu chuyển sang màu xanh đậm.

Ánh sáng ngoài vườn chập chờn rồi dần biến mất, cuối cùng biến thành màu sắc đen tối của màn đêm, sao sáng rải rác đầy bầu trời.

Mà vai chính của chúng ta —— Sudan, sờ sờ bụng nhỏ của mình, khẽ thở dài.

"Haiz ~"

Thật đói.

Muốn ăn.

Hôm nay hắn ăn mỗi bữa sáng, đối với thân thể đang trong giai đoạn trưởng thành của thanh thiếu niên là không đủ.

Sudan lựa chọn quên đi hình ảnh mình ăn no căng bụng hồi sáng.

Ngồi xếp bằng ở trên giường, vuốt cằm trầm tư.

'110, ngươi nói người nọ có thể đang ở ngoài cửa canh chừng ta không?'

【Ngươi suy nghĩ nhiều.】

Sudan: ......

Hầy.

Khẽ thở dài, Sudan động tác nhẹ nhàng xuống giường, ghé sát tai vào cửa.

110 thấy một loạt động tác này của hắn:【......】

"110, tuy lúc trước ngươi nói khu biệt thự này không có một cái camera nào, nhưng ta vẫn chưa yên tâm lắm, nếu không ngươi lại kiểm tra lần nữa?"

110 tức giận:【Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta sao?】

'Không nha, này không phải đề phòng vạn nhất sao.'

Nghĩ thế nào mà lại không có camera nào? Sudan nhịn không được cảm thấy kì lạ.

【Một cái cũng không có, an tâm chưa?】

Tuy nhiên với sự bảo đảm mạnh mẽ của 110, Sudan cũng thả lỏng tâm tình.

Hắn dời tai khỏi cánh cửa, thật cẩn thận kéo giường ra.

'Cạch —'

Trong bóng đêm, cánh cửa chậm rãi mở ra một khe hở, ngay sau đó, một đôi mắt xuất hiện ở sau cánh cửa.

Hơn nửa ngày, một thân hình thon gầy lặng lẽ bước ra.

Ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ, không gian yên tĩnh.

Tầng hai có ba phòng, phòng ngủ của hắn ở tận cùng bên trong, muốn đi xuống tầng dưới thì nhất định phải bước qua hai căn phòng phía trước.

Sudan không xác định được phòng ngủ của nam nhân có ở tầng này không.

Vì 110 nói không có camera nên việc xử lý dễ hơn nhiều, chỉ cần nam nhân không nửa đêm động kinh đi ra ngoài gặp hắn là được.

Hơi cúi người, nhón chân.

Hắn rón rén đi ngang qua hành lang, sau đó xuống cầu thang.

Mục tiêu...... Phòng bếp??

Sudan mở tủ lạnh ra, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu lên gương mặt thanh tú.

Vì sao một ngôi biệt thự khổng lồ như vậy, chủ nhân cũng là một người thường rửa tay làm canh, vậy mà trong tủ lạnh lại trống rỗng không có gì cả?!

Bề ngoài sạch sẽ sáng bóng, không dính một chút bụi nào, giống y hệt như lúc mới mua về!

Tuy rất muốn dùng sức đóng sầm cửa tủ vào, nhưng nghĩ đến việc phát ra tiếng động, Sudan...... Yên lặng nuốt xuống ngụm máu.

'110, tìm đồ ăn.'

Hắn không tin không có nguyên liệu nấu ăn, cho nên nhất định là bị giấu đi rồi.

【Từ chối.】

'Cái gì?'

Sudan nghĩ mình nghe nhầm.

【Ta nói ta từ chối.】

'Vì sao?'

Hiện tại hắn sắp chết đói, hệ thống đứng cùng một trận doanh với hắn lại không giúp hắn? Còn muốn hoàn thành nhiệm vụ hay không?! Sudan vẻ mặt dữ tợn.

110 im lặng.

Một suy nghĩ trong đầu Sudan chợt lóe lên.

'Đừng nói là ngươi không tìm được nhá?'

110 tiếp tục im lặng.

'...... Bị ta đoán trúng rồi?'

110 vẫn im lặng.

Sudan...... Quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười to, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội trêu chọc 110!

'—— thật vô dụng.'

Thật lâu sau, Sudan lạnh lùng phun ra một câu.

Tận đến lúc bụng Sudan phát ra âm thanh kháng nghị, 110 im lặng hồi lâu mới phản ứng lại.

【Ngươi có ngốc không?】

Câu nói này có chút quen tai?

【Hiện tại, xoay người ra cửa.】

'...... Làm gì?'

【Tiếp đó, ngươi sẽ thấy một sự kinh hỉ.】

Sudan nghi hoặc, đi ra phòng bếp, nghe theo lời 110 rẽ phải.

Phương hướng này không phải là......

Bước chân bỗng dừng lại, Sudan lẳng lặng nhìn phía trước.

Xác thật là kinh hỉ, chẳng qua là kinh lớn hơn hỉ. (kinh: kinh ngạc, hỉ: thích)

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào bao trùm trên mặt đất, bụi bặm trong không trung như nổi lên ánh sáng nhạt lấp lánh.

Tiếp xúc với ánh trăng là một bàn ăn.

Trên khăn trải bàn màu xanh, có đến năm- sáu cái lồng trong suốt nửa hình cầu ghép vào nhau.

Sudan chậm rãi đi qua.

Đến gần hơn, những thứ trong lồng kính cũng xuất hiện rõ ràng.

Đó là các món ăn vô cùng phong phú.

Có đồ chay, đồ mặn, có cơm, có canh.

'Đây là......?'

【Có lẽ là đồ ăn thừa.】

'...... Nha.'

Thấy Sudan vẫn không có động tác, 110 nhịn không được thúc giục:【Thất thần làm gì, ngươi không phải đang đói sao, mau ăn đi.】

Sudan muốn nói lại thôi: 'Ta sợ có độc.'

110 trợn mắt:【Yên tâm đi, không có độc!】

Vì vậy Sudan yên tâm đến trước bàn ăn ngồi xuống, mở ra lồng thủy tinh, đối mặt với một bàn đầy thức ăn ngon, suýt chảy nước miếng.

'Cái này ăn ngon.'

'Cái này cũng không tệ.'

'Thật ngon!'

Trong khi nhét đồ ăn vào trong miệng, hắn vẫn không quên quấy rầy hệ thống.

【Ăn thì ăn đi, ngươi câm miệng!】

Sudan nói vặn lại: 'Câm miệng thì ăn thế nào?'

110:【......】

Đợi đến lúc càn quét xong đống đồ ăn, 110 rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

"Ợ ~"

Sudan vuốt ve bụng nhỏ của mình, ợ một tiếng, tiếp đó liền nằm nhoài người trên ghế sofa không muốn di chuyển.

Lý do vì sao mà mọi người ăn no lại muốn ngủ không phải là không có căn cứ, ít nhất bây giờ Sudan đã mơ màng sắp ngủ.

Nỗ lực muốn động mí mắt, trong tầm nhìn mờ ảo, một bóng người nhỏ nhắn gần như đi vào màn đêm đang đứng trên bệ cửa sổ liếm móng vuốt, con ngươi vàng kim dựng thẳng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối.

Sudan ngáp một cái, chậm rì rì đứng dậy, như hồn ma lờ đờ 'bay' về phòng ngủ.

Một đêm ngủ ngon.

......

Ngày hôm sau.

Thời điểm mặt trời đã lên cao, Sudan đang ngủ ngon lành trên giường đột nhiên mở hai mắt.

Ánh mắt đầu tiên mờ mịt vài giây, mới dần dần rõ ràng.

Sau đó nhăn mày lại, hiển nhiên là nhớ lại việc phát sinh đêm qua.

Nhưng lông mày lại lập tức thả lỏng, vì hắn nhìn thấy cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ, cũng không có dấu hiệu bị người khác tiến vào.

Đầu cọ cọ tấm chăn mềm mại, Sudan lưu luyến đứng dậy, tiến vào buồng vệ sinh rửa mặt.

Bước ra ngoài, Sudan ngồi đờ đẫn trên giường.

Đến giữa trưa, bụng phát ra tiếng kêu rầm rì.

"Haiz."

Sudan thở dài.

Nói thật, hiện tại hắn rất không muốn đối mặt với nam nhân kia, nhưng hắn vẫn phải bước ra ngoài thay vì rụt rè trong phòng, nếu không khả năng sẽ khiến nam nhân nguy hiểm kia tức giận.

Sudan...... Yên lặng mở cửa phòng ra.

Với lại, ai biết đối phương có chìa khóa dự phòng không?

Nhưng lúc Sudan can đảm bước ra ngoài lại phát hiện biệt thự vô cùng yên tĩnh, không có một chút thanh âm nào.

Hắn nghi hoặc bước xuống tầng một, lượn một vòng vẫn không nhìn thấy thân hình nam nhân đâu.

Chẳng lẽ còn chưa rời giường?

Không có khả năng lắm, bây giờ cũng đã giữa trưa.

Sudan tại nhà ăn nhìn thấy một bàn thức ăn mới, khung cảnh lộn xộn đêm qua đã không còn tồn tại.

Nghĩ vậy, Sudan nhịn không được che mặt, tối hôm qua hắn ăn vụng xong lại không dọn dẹp gì cả.

Ngồi xuống trước bàn ăn, Sudan quen thuộc cầm lấy đôi đũa, bắt đầu ăn cơm.

Trong khi ăn, đầu óc vẫn rảnh rỗi nghĩ đến việc nam nhân kia đang ở đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro