Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Ngươi không thấy hiện tại đang có một cơ hội rất tốt sao?】

110 vừa nói, Sudan nháy mắt đã hiểu.

Hắn đáp lại một câu: 'Đã biết.'

Chỉ là, đợi hắn ăn cơm xong đã rồi nói tiếp.

Mười lăm phút sau, Sudan ăn uống no đủ để lại một bàn lộn xộn ở đó, chậm rì rì rời khỏi nhà ăn.

'Trước hết chúng ta cần xác định lại, xem người nọ có thật sự đã ra ngoài không.'

Về việc xác định lại, đơn giản, đi từng chỗ nhìn là được.

Tàng một không có.

Tầng hai......

Sudan lộc cộc bước lên cầu thang, nha ~ quên mất không nói, chân không đi đường không hề có âm thanh.

Đúng vậy, đến hiện tại vai chính của chúng ta vẫn chưa có giày.

Đứng trước gian phòng đầu tiên gần cầu thang nhất, Sudan vươn tay, ngoài ý muốn cửa mở ra?

Theo cánh cửa từng chút mở ra, cảnh tượng bên trong cũng dần hiện rõ ở trước mắt Sudan.

Một bàn một ghế một giường, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cũng giống y hệt phòng của hắn.

...... Hụt hẫng.

Nhìn qua một lượt, Sudan lập tức rời khỏi.

Tiếp theo là phòng ngủ thứ hai.

Tay vặn mở khóa cửa liền đẩy ra, đoán rằng căn phòng cũng giống như vừa nãy, nhưng hắn lại có một bất ngờ.

Tuy vẫn là đồ gia dụng đơn giản nhưng ở phòng này lại có dấu vết sinh hoạt.

Nghĩ lại, trong biệt thự chỉ có hai người là hắn và nam nhân, như vậy đây là phòng của ai không cần nói cũng biết.

Mang theo tâm tư không tốt, Sudan đi vào trong phòng, ngược lại không để ý đến có một con mèo đen nhỏ đi theo sau hắn tiến vào, cái đuôi thon dài ở không trung nhẹ nhàng đong đưa.

"Để ta tìm xem có bí mật gì cất giấu không thể cho ai biết không."

Dứt lời, Sudan liền bắt đầu lục tung đồ lên.

Mở ngăn kéo ra, đồ vật bên trong rơi hết xuống mặt đất, mấy quyển sách để ngay ngắn trên bàn bị hất ngược tứ tung, ngay cả chăn gối trên giường cũng không thoát nạn.

Qua một hồi phá phách, Sudan nhìn hiện trường rốt cuộc vừa lòng gật gật đầu, cơn buồn bực trong lòng cũng bớt được một chút.

Đối với việc này, 110 cho hắn hai chữ:【Trẻ con.】

'Đứng nói chuyện eo không đau à.'  (ý là chỉ biết nói mồm)

110 miệng thiếu đánh:【Nhưng ta không đứng, cũng không ngồi, càng không nằm.】

Sudan: '...... Đừng nói chuyện với ta!'

Rời khỏi phòng, Sudan lượn một vòng ở tầng hai không thấy người.

Tầng ba.

Cũng là tầng trên cùng.

Nhưng rất nhanh, Sudan gặp cản trở.

Đi tới cầu thang tầng ba có một cánh cửa bị khóa lại, yêu cầu mật mã hoặc vân tay mới được tiến vào.

Cái quỷ gì đây?

Sudan trừng to mắt, hai ba giây sau, thất bại lùi lại.

Trong đầu, 110 từ từ nói:【Đừng quên việc chính.】

'Biết rồi, không cần ngươi nhắc.'

Nhưng lúc Sudan trở về tầng một lại phát hiện cửa đóng kín, tất cả cửa sổ cũng khóa chặt.

Không muốn buông tha bất luận cơ hội gì, Sudan lại đi lên tầng hai.

Quả nhiên.

Vừa nãy cửa phòng bị hắn nhẹ nhàng kéo ra, bây giờ đã bị khóa lại.

Hiện tại, cả ngôi biệt thự chính là một nhà giam đóng kín.

Mà hắn là con tiểu bạch thỏ đáng thương bị nhốt lại.

[Nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.jpg]

----------------------

Hoàng hôn buông xuống, những đám mây màu hồng cam lan tỏa nửa bầu trời, dưới ánh sáng ấm áp của hoàng hôn, Sudan đứng trước cửa sổ kính sát đất ở phòng khách tầng hai.

Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cửa kính thủy tinh sáng bóng, mắt nhìn hoàng hôn dần chìm xuống.

Đã là ngày thứ tư.

Đây là khoảng thời gian mà trong lúc nguyên chủ hôn mê hắn đến đây đếm được, trước đó không biết đã qua bao nhiêu ngày.

Theo pháp luật, một người mất tích 24 giờ đã có thể lập án, mà thời gian của hắn tuyệt đối đã vượt qua.

Nếu vậy bên ngoài đã triển khai điều tra việc hắn mất tích chưa?

Đáng tiếc nơi này cái gì cũng không có, TV, máy tính, di động, bất luận cái gì có thể lên mạng đều không có, thậm chí máy để bàn cũng không.

Hắn không biết gì về tình hình bên ngoài, nếu như theo suy nghĩ lúc trước, muốn dựa vào lực lượng cảnh sát thoát ra thì tính khả thi không cao lắm, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn......

Huống hồ đã qua bốn ngày vẫn không có động tĩnh nào, vậy có thể bỏ qua phương án này, chỉ sợ chờ nữa cũng mất công.

Một chiếc xe màu bạc xuất hiện dưới chân núi, theo tầm nhìn của Sudan, từ xa tới gần.

Cửa sắt bên ngoài tự động mở ra, chiếc xe chậm rãi tiến vào trong biệt thự.

Nhìn đến đây, Sudan liền không hứng thú thu hồi tầm mắt, thân phận người trên xe quá rõ ràng.

Quả nhiên, qua vài phút, tiếng bước chân quen thuộc từ đằng sau truyền đến.

Mí mắt hơi hơi rũ xuống, Sudan chậm rãi nghiêng người nhìn đối phương.

Ở trong mắt nam nhân, nam hài từ từ quay mặt về phía mình, dường như có một luồng ánh sáng chiếu lên thân hình thon dài, ánh sáng của hoàng hôn nhẹ nhàng ướm lên làn da trắng, đường cong gương mặt tinh xảo xinh đẹp.

Trong nháy mắt, Atlan cho rằng mình nhìn thấy thiên thần.

Lấy lại tinh thần, khóe miệng không tự giác cong lên, hơi nheo mắt lại che dấu thâm ý, nam nhân bước về phía người đang đứng sững sờ trước khung cửa sổ sát đất.

"Rất buồn chán?"

Lời nói thoải mái thốt ra từ miệng nam nhân, cứ như bọn họ là bạn bè đã quen nhau rất nhiều năm.

Ngay trước khi nam nhân duỗi tay chạm vào người, Sudan lui ra sau một bước tránh khỏi cái tay kia.

"Nói gì thì nói, đừng động tay động chân."

Trong ánh hoàng hôn, con ngươi như được nhuộm lên màu vàng kim, một vẻ đẹp tràn ngập sức sống.

Nam nhân dừng một chút, buông tay, khuôn mặt lạnh lùng đối với mọi người hiện tại không thấy đâu.

Hắn cười khẽ, đôi mắt sâu thẳm màu nâu sẫm dường như chứa đựng sự dịu dàng vô tận, đặc biệt khi nhìn Sudan.

Nhưng Sudan bị một người nam nhân nhìn chằm chằm như vậy, cánh tay lại nổi đầy da gà.

"Ngươi bao giờ mới thả ta đi?"

Tựa hồ không thấy được nam nhân cau mày trong giây lát, Sudan nói tiếp:

"Giam giữ bất hợp pháp là một hành vi phạm tội."

Đôi mắt nâu sẫm nhìn chằm chằm vào Sudan một lúc, lông mày đang nhíu lại thả lỏng, nam nhân mang theo ý cười nói:

"Vậy thì sao?"

Sudan sửng sốt, lần này đổi thành bản thân hắn nhíu mày.

Trong lúc hắn im lặng nam nhân tiến lại gần, thân hình cao lớn mang theo cảm giác áp bách.

"Có vẻ đây là lần thứ hai ngươi nói câu này."

Hắn đứng sát Sudan, hơi thở hòa lẫn vào nhau, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi mở miệng.

"Mà ta cũng trả lời ngươi lần thứ hai: Ngươi không được đi đâu hết, chỉ có thể ở đây."

——

Sudan trừng mắt.

Cái gì vậy trời!

Bất quá sau khi nói xong những câu này, nam nhân liền tự động rời đi, xuống tầng một.

Sudan đứng tại chỗ trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn mặt trời xuống núi, một tia hoàng hôn cuối cùng biến mất ở phía sau chân trời, hắn do dự một chút cũng xoay người đi xuống tầng.

Không nhìn thấy bóng dáng nam nhân trong phòng khách, Sudan chuyển hướng đi đến phòng bếp.

Còn chưa đến gần đã nghe thấy âm thanh nấu nướng từ bên trong, cùng với mùi thơm của thức ăn dần dần lan tỏa.

Oa, cư nhiên có thịt gà hầm nấm!

Sudan cảm giác nước miếng của mình muốn chảy xuống.

Chân không tự giác tới gần cửa, thăm dò nhìn vào trong.

Không gian trong bếp cũng không nhỏ, tủ bát hình chữ U, một chiếc bàn dài ở giữa phòng, mặt bàn bằng đá cẩm thạch trắng, không có chút bụi bẩn nào, vô cùng sạch sẽ.

Lúc này, một thân hình cao lớn đang đưa lưng về phía cửa, mái tóc xoăn màu nâu đen dài một nửa buộc vào sau đầu, một chiếc tạp dề màu xanh buộc quanh eo, hơi cúi người xuống, đôi vai hơi rung động, dường như đang cắt cái gì.

Tuy nhiên, tầm mắt của Sudan không đặt trên người này.

Một nồi sứ trắng đang đặt trên một cái máy hút mùi, ngọn lửa đang đun ở phía dưới, một tia khói trắng bay lên từ miệng nhỏ trên nắp nồi tỏa ra trong không khí, mùi thơm nồng đậm khiến người chảy nước miếng.

【Chảy nước miếng kìa.】

Sudan theo bản năng xoa miệng, sau đó dừng lại, ý thức được mình bị trêu.

'Không nói câu nào cũng không ai bảo người bị câm!'

110:【Đồ tham ăn!】

'Tham ăn thì sao? Trên thế giới có vô số món ngon, đáng thương cho ai đó muốn ăn cũng không ăn được.'

Sudan nhún vai, lại lắc đầu thở dài.

Chỉ kém chưa chỉ tên nói họ người nào đó:【...... Hệ thống chúng ta không cần ăn cái gì.】

'Đồ tham ăn và lấp đầy bụng là hai chuyện khác nhau, đó là khao khát theo đuổi ẩm thực độc đáo, cũng không phải tùy tiện cái gì cũng ăn, nếu không tại sao lại có nhiều người yêu thích ẩm thực đến vậy?'

【......】110 yên lặng lui ra. Được rồi, không thể đụng vào đồ tham ăn.

Sudan khó khăn đem tầm mắt rời khỏi nồi sứ, nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ gà hầm nấm đang nấu, hắn còn thấy một loạt các món ăn chưa nấu chín trên bàn.

Có cá, tôm, thịt heo, xương sườn, trứng gà, bông cải, cà chua, cà tím, ớt xanh, cùng với các loại rau xanh...... Vân vân, chất đầy một bàn lớn.

Sudan thậm chí còn nhìn thấy mấy con cua trong chậu nước bên cạnh...... Hắn mua toàn bộ thức ăn trong chợ về đây à?

Trừ chỗ đó ra, Sudan còn thấy được một quyển sách dày khoảng hai ngón tay đặt trên bàn.

Sudan nheo mắt lại nhìn nó, có hình ảnh vài món ăn trên bìa quyển sách và một vài dòng chữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro