Chương 9: Nghỉ ngơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỏa Sơn nói lực công kích và tốc độ của Zombie sẽ tăng gấp mấy lần vào buổi tối, trở nên vô cùng nguy hiểm.

Cho nên từ lúc buổi chiều, hai người đã bắt đầu tìm kiếm một địa phương để có thể ở qua đêm, rốt cuộc, một tòa nhà ba tầng cũ nát đã được Hỏa Sơn lựa chọn. 

Lầu thang của tầng một đã bị hủy, Hỏa Sơn nói đó là do những người đã từng sống ở đây trước kia hủy đi, chính là phải phòng ngừa Zombie lên lầu.

Nhìn thoáng qua cả tầng lầu ánh lên màu máu của hoàng hôn, Hỏa Sơn kiểm tra kỹ lưỡng cả tòa nhà, sau đó ngồi xổm xuống nói "Lên đi."

"Nga." Lục Lương Nhân nghe lời leo lên lưng của anh. 

Trên người của Hỏa Sơn mang đầy đạn, bây giờ còn phải cõng thêm Lục Lương Nhân nặng mấy chục ký, nhưng anh vẫn nhanh nhẹn như một con khỉ vậy, nhanh chóng đi lên lầu hai.

Thân thủ của anh rất mạnh mẽ, không đến mười giây liền lên tới, hiệu suất làm việc này khiến Lục Lục Nhân chậc chậc kinh ngạc.

Lên tới lầu hai, Hỏa Sơn rút súng, kiểm tra hết tất cả các phòng.

Tòa nhà này đã rất cũ, toàn bộ cửa số đều bị phá, còn có nhìu chổ lộ ra gạch xanh, bên ngoài tường còn che kín dây mây. Bên trong cũng trống rỗng, ngoài một cái bàn tứ giác bị gãy một chân cùng hai cái ghế cao thấp khác nhau thì cái gì cũng không có. 

"Tốt, đêm nay chúng ta liền nghĩ nghơi ở đây." Trong cái phòng có cái bàn và ghế, Hỏa Sơn đi đến một góc phòng rồi dựa tường ngồi xuống, đôi chân dài của anh tùy tiện duỗi thẳng ra, ôm súng, nhắm mắt lại như là muốn ngủ.

Lục Lương Nhân có chút tò mò đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng đi tới cửa sổ hướng ra bên ngoài xem. 

Tòa nhà này được xây riêng biệt, trong tầm nhìn của cô, xung quanh đều không có kiến trúc nào khác, cho nên bên ngoài thật yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng của Zombie. 

Ngoại trừ hoang vắng và cũ nát, thật sự không tìm thấy khuyết điểm gì. 

Thoạt nhìn mọi chuyện đều đang phát triển theo một hướng tốt, nhưng không biết vì sao, Lục Lương Nhân tổng có một loại cảm giác bất an, cảm giác như -----

"A!" Cô kinh ngạc kêu lên, đột nhiên quay đầu, phía sau cô chỉ có Hỏa Sơn đang nhắm mắt dưỡng thần. 

"Xảy ra chuyện gì?" Hỏa Sơn dùng giọng nói trầm thấp của anh từ từ hỏi.

Lục Lương Nhân sờ cái gáy lạnh lẽo của cô, có chút hoảng hốt: "Lúc nãy giống như có một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm, cảm giác vô cùng khủng bố, giống như là một con dã thú, muốn cắn đứt cái cổ của tôi vậy!"

Hỏa Sơn mở mắt ra, ngồi yên lặng nhìn cô khoảng 2 giây, bỗng nhiên cười một cái, vỗ vỗ sàn nhà ở bên cạnh rồi nói: "Lại đây."

Lục Lương Nhân hơi thấp thỏm hết nhìn về phía cửa phòng rồi nhìn về phía cửa sổ, lúc nãy cô còn không có cảm giác, nhưng bây giờ mới thấy là chúng nó rất nguy hiểm, giống như mất con quái vật. 

Cô thật nhanh chóng chạy qua rồi ngồi xuống bên cạnh Hỏa Sơn, Lục Lương Nhân sợ hãi ôm lấy một cánh tay của anh rồi nói: "Có khả năng là một lát nữa sẽ có một con gì đấy nhảy vào từ cửa phòng hay cửa sổ đúng hay không?"

Hỏa Sơn yên lặng thoáng nhìn qua cánh tay đang bị cô ôm chặt lấy, rồi lại cười một cái, lộ ra nguyên hàm răng trắng: "Yên tâm, ở đây đã thật lâu đều không có dấu vệt hoạt động của con người, zombie không có khả năng qua đây. Cô ngủ đi, để tôi gác đêm."

Trên người Hỏa Sơn có mùi mồ hôi, mùi thuốc súng, mùi xác chết, hỗn hợp lại cũng không dễ ngửi, nhưng kỳ lạ là lại khiến cho Lục Lương Nhân rất an tâm.

Nhưng mà... an tâm không thể thay thế được cho việc đói bụng. 

"Có ăn tối không?" Lục Lương Nhân ngượng ngùng hỏi.

Đột nhiên ánh mắt đang nhìn cô của Hỏa Sơn trở nên lạnh lùng và sắc bén, khiến Lục Lương Nhân sợ đến trái tim ngừng đập. 

Nhưng mà thật nhanh, Hỏa Sơn đã dời ánh mắt nhìn đằng trước, may mắn là không dọa cô quá mức. 

Giọng nói lạnh lẽo của Hỏa Sơn vang lên: "Ở mạt thế, hỏi người khác muốn đồ ăn là một việc vô cùng quá đáng. Chẳng lẽ ngay cả việc này cô cũng không biết?"

Lục Lương Nhân nhanh chóng lắc đầu: "Thực xin lỗi, tôi không biết."

Hỏa Sơn quay đầu qua, cười nghiền ngẫm: "Thì ra là một vị công chúa chân chính ... cha mẹ sinh học của cô nhất định rất yêu quý cô."

"Cha mẹ sinh học? Anh đang nói cha mẹ ruột của tôi hả? Tôi là trẻ mồ côi, không biết cha mẹ ruột của mình là ai, nhưng cha mẹ nuôi của tôi đối với tôi rất tốt, cho nên tôi cũng không cảm thấy đau buồn." 

"Cha mẹ nuôi?" Hỏa Sơn nhăn chặt hai hàng lông mày: "Cô thật sự là người tự nhiên? Không phải người nhân tạo?" 

"Tôi tất nhiên là một người tự nhiên!" Lục Lương Nhân nói một cách kích động, đừng tưởng cô ngu đến nỗi không biết phân biệt giữa người tự nhiên và người nhân tạo. (Định nghĩa về người tự nhiên của hai người đều không giống nhau).

Hỏa Sơn có chút giật mình: "Bây giờ mà còn có người nguyện ý nuôi dưỡng con cho người khác?"

Lục Lương Nhân phủi tay một cách rất đại khí: "Chuyện này có là gì, nhà của tôi có rất nhiều tiền, nuôi thêm tám đứa mười đứa nữa cũng không có vấn đề."

Hỏa Sơn hít một hơi thật sâu, vội vàng hỏi: "Vậy tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Tiền của cô đâu?"

Tại sao lại xuất hiện ở đây.... Vấn đề này cô không trả lời được, bị hệ thống cấm chế.

Còn tiền của cô... Lục Lương Nhân cúi đầu, buồn bã nói: "Đều bị em trai của tôi lấy hết rồi, em ấy là con trai ruột của ba mẹ tôi, tôi tất nhiên là không thể cướp của em ấy."

Hỏa Sơn nhìn lên trời để lộ ra hai cái tròng mắt trắng, rồi mới từ từ nói: "Có phải lúc nãy cô có nhắc qua cái tên của người đó là Biên Bạch Hiền?"

Lục Lương Nhân gật gật đầu.

"Phế vật!" Anh mắng một cách lạnh lùng.

Lục Lương Nhân dừng trong lát, sau đó liền cúi đầu xuống chôn ở giữa hai đầu gối, không muốn lại ngẩng đầu.

Cô không muốn nhìn thấy người khác khinh bỉ, miệt thị, coi thường.... Nhưng mà cô cũng sẽ không đi tranh đoạt với Biên Bạch Hiền, ba Biên mẹ Biên nuôi dưỡng cô lớn đến như thế, cô đã thiếu Biên gia rất nhiều, làm sao cô có thể cùng Biên Bạch Hiền đi tranh đoạt những vật ngoài thân kia. 

Từng giây từng phút cứ thế trôi qua. 

Lúc nãy ở trên đường chạy trốn, thần kinh lúc nào cũng ở trong trạng thái cực độ khẩn trương, cho nên không cảm thấy đói và khát, nhưng mà bây giờ.... đói bụng còn có thể nhịn, nhưng khát nước lại không nhịn được. 

"Hỏa Sơn." Lục Lương Nhân ngẩng đầu lên nhìn anh một cách rất đáng thương: "Xin đồ ăn là một chuyện rất quá đáng, vậy xin nước thì sao?"

Hỏa Sơn cũng không thèm nhìn cô, trực tiếp lạnh lùng nói: "Càng quá đáng."

Lục Lương Nhân: "...."

Ok, coi như cô sẽ là người chơi đầu tiên đói khát đến chết ở trong trò chơi.

Hỏa Sơn tiếp tục nói: "Trong khu an toàn, nước thật ra rẻ hơn đồ ăn rất nhiều, nhưng ở bên ngoài vì muốn giảm bớt trọng lượng, moi người đều sẽ mang theo rất ít nước. Nhai nuốt thực vật có thể bổ sung hơi nước, nhưng mà thực vật ở trong mạt thế đa phần đều có độc, không nên ăn nhiều. Còn có một phương pháp khác, chính là uống nước tiểu của bản thân, đây là một phương pháp vừa tiết kiệm vừa bổ sung nước cho cơ thể."

Lục Lương Nhân run cả người, phải uống cái kia kia gì, cho dù là của bản thân, cô cũng tuyệt đối không thể chấp nhận được!

Cảm giác được Lục Lương Nhân run rẩy, Hỏa Sơn mở mắt ra nhìn cô: "Cho nên cô có biết là hôm nay cô đã sai ở đâu không? Cô cư nhiên khóc nhiều như vậy. Khóc thút thít là một việc hoàn toàn vô dụng ở mạt thế, không những chiếm không được bất kỳ cái gì, còn lãng phí sức lực và hơi nước."

Đột nhiên Lục Lương Nhân lại có điểm muốn khóc, cô cũng không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy trong ngày cô muốn khóc vì hành vi ngu xuẩn của chính mình.

Nhưng nghĩ đến những lời nói của Hỏa Sơn và GM đại thần, Lục Lương Nhân cố gắng nhịn xuống nước mắt của mình, vẫn là tiết kiệm nước đi, cô thật sự không muốn uống cái kia. 

Lục Lương Nhân cuộn tròn trong góc tường, lòng buồn bực không vui, khi cô biết được đồ ăn và nước uống đều là hai thứ không thể có được, mệt mỏi liền trào lên, vừa nhắm mắt lại trong vòng 2 giây liền ngủ mất rồi. 

Ở trong mộng, có một con sói hung ác cứ đuổi theo cô, bỗng nhiên nhảy lên người cô ngã xuống đất, rồi mở to mồm để lộ ra răng nanh vô cùng sắc bén....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro