Chương 8: Động vật lâm nguy (Mạt thế)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc trước, ba Biên mẹ Biên có nói nếu cô đi làm một cái thẻ như vậy thì mỗi tháng đều sẽ có tiền lấy, Lục Lương Nhân liền đi làm, quả nhiên sau đó mỗi tháng đều có tiền chuyển vào cái thẻ đó.

Chuyện này ngay cả Biên Bạch Hiền cũng không biết, có thể xem như là mức tiền riêng duy nhất của cô.

Hoả Sơn"......"

Anh híp hai mắt lại: "Tại sao cô lại biết tên của tôi? "

Lục Lương Nhân tính nói là do nó xuất hiện trên đầu của anh, nhưng mà vừa mở miệng, không hề có âm thanh phát ra.

GM: "Người chơi không được tiết lộ thông tin có liên quan đến hệ thống cho npc, nghiêm trọng cảnh cáo lần đầu tiên! "

Lục Lương Nhân vẻ mặt như đưa đám: "Hắn không cho nói. "

Hoả Sơn: "....... "

"Vậy cô cứ đi theo tôi làm cái gì? "

"Hộ tống anh trở về căn cứ của người sống sót. "

"A, cô—— hộ tống tôi?!" Hoả Sơm giống như nghe được một việc vô cùng thú vị, anh cười ha hả, lộ ra một hàm răng trắng.

"Ha hả, thực buồn cười đúng không, lúc ấy tôi cũng nghĩ như thế." Lục Lương Nhân vui tươi hớn hở nói.

Đột nhiên Hoả Sơn không cười, xụ mặt, thực nghiêm túc thực nghiêm túc mà nhìn cô: "Có người bảo cô phải hộ tống tôi về căn cứ của người sống sót!?"

Lục Lương Nhân gật gật đầu.

"Tên của tôi cũng là do hắn nói cho cô sao?"

Lục Lương Nhân lại gật gật đầu.

Hỏa Sơn sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ, đột nhiên duỗi tay về phía cô: "Tốt, vậy sau này chúng ta sẽ là đồng bạn."

"Ha hả, đúng vậy, chúng ta là đồng bạn." Thật tốt quá, rốt cuộc không còn phải sợ sẽ bị đối tượng torng nhiệm vụ bỏ rơi. 

Lục Lương Nhân vui tươi hớn hở mà đưa tay tính nắm chặt, nhưng đột nhiên ——

"A!!!" Không nhịn được mà phát ra một tiếng thét thảm thiết.

Hỏa Sơn có chút giật mình mà buông lỏng tay ra, "Yếu như thế?!"

Lục Lương Nhân nhìn cánh tay cô bị bóp đến sưng lên, nhìn nhìn giá trị sinh mệnh lại bị rớt xuống còn 17 điểm, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn xuống, lần thứ hai nước mắt cô như con tháp phun trào: "GM, tôi phải về nhà, tôi muốn Bạch Bạch, ô ô ô......"

Biên Bạch Hiền tuy rằng miệng độc, nhưng trước giờ chưa từng đánh cô, lại còn luôn bảo vệ cô không bị người khác đánh, cho nên lúc gặp được nguy hiểm Lục Lương Nhân vẫn sẽ không tự giác nhớ tới hắn.

Hỏa Sơn không quan tâm Lục Lương Nhân khóc hay không khóc , dùng tay loạn bóp khắp người cô thăm dò từ đầu đến chân một lúc lâu, sau đó mới nhăn mày nói: "Thân thể mềm đến như vậy, xem ra là thật sự không có trải qua rèn luyện..." Anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Cô rốt cuộc là làm thế nào có thể sống sót?"

Lục Lương Nhân khóc.

Hỏa Sơn lại sờ sờ cằm: "Chẳng lẽ là "tiểu công chúa" được tập đoàn tài chính nào đó nuôi dưỡng  để kết thân?" Sau đó anh tự mình lắc đầu phủ định nói: "Mặt mũi lớn lên coi cũng được, nhưng chỉ số thông minh như thế này, thân không kết thành ngược lại thành thù." 

Lục Lương Nhân lại khóc.
Hỏa Sơn nâng cằm của Lục Lương Nhân, dùng ánh mắt đáng giá: "Không phải chiến sĩ, cũng không phải 'công chúa', rốt cuộc là ai ăn no không có gì làm nuôi cô lớn đến như thế?"

Lục Lương Nhân tiếp tục khóc: "Ba tôi mẹ tôi nuôi tôi lớn."

Hỏa Sơn lập tức sửng sốt, nghiêm mặt nói: "Cô người tự nhiên?" Ánh mắt liếc xuống cái bụng nhỏ của cô: "Người tự nhiên có năng lực sinh sản?" 

Tuy lời nói của Hỏa Sơn làm người nghe xong sởn hết tóc gáy , Lục Lương Nhân vẫn gật đầu một cách thành thực: "Tôi là người tự nhiên a! Năng lực sinh sản...." Cô mới kịp phản ứng lại, lấy tay che đi cái bụng nhỏ của cô, mặt đỏ cả lên: "Ai sẽ không có a?"

Hỏa Sơn chớp chớp hai mắt, cất khẩu súng vào người, móc ra điện thoại từ trong túi quần ra, nhanh chóng bấm di động. 

Lục Lương Nhân đem đầu thò lại gần, chỉ thấy trên màn hình hiện ra: "Mua bán người tự nhiên có phi phạm pháp luật không?", "Không có mua liền không có bán!", "Gía cả thị trường của người tự nhiên", "Có thể chăn nuôi người tự nhiên sao? Nơi nào có bán? Mặc kệ bao nhiêu tiền tôi đều mua!", "Người tự nhiên thuần chủng có thể bán bao nhiêu tiền a?"......

Thấycô đang nhìn, Hỏa Sơn theo phản xạ mà đem điện thoại lùi về, nhưng thật nhanh, anh lại cười cười, quang minh chính đại để ở trước mặt cô, còn chỉ vào chữ  trên màn hình hỏi: "Đọc hiều không?" 

Lục Lương Nhân gật gật đầu: "Đọc hiểu a, tôi dù gì cũng là sinh viên được không!" Tuy chỉ là tỉnh lẻ đại học, còn bỏ tiền để đậu vào.

"Có điểm ý tứ!" Hỏa Sơn sờ sờ cằm, cười tủm tỉm nói: "Cô có nhận biết tiền không? Có biết đếm không?"

Lục Lương Nhân ngẩng cao ngực: "Anh cũng quá coi thường người khác rồi, lúc ba mẹ tôi còn sống cũng thường xuyên kêu tôi đi thu tiền nhà."

Hỏa Sơn rất hài lòng về câu trả lời của cô, gật gật đầu nói: "Tốt, tôi chuẩn bị làm một chuyến buôn bán lớn, đến lúc đó nhiệm vụ thu tiền liền giao cho cô."

Buôn bán lớn!

Lục Lương Nhân có chút chột dạ le lưỡi: "Buôn bán lớn đến thế nào? Nếu nhiều quá tôi sợ sẽ tính sai."


Hỏa Sơn cười lộ ra nguyên hàm răng trắng: "Toán cộng trong vòng một trăm chữ  số có được không?"


Lục Lương Nhân lập tức thở ra một cách nhẹ nhàng, vỗ vỗ bộ ngực nói: "Anh cũng quá coi thường người ta, tôi chỉ hơi khờ một chút, lại không phải ngu ngốc!"

Hỏa Sơn ỷ vào thân thể cao lớn, vui tươi hớn hở duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu của cô, lập lại nói: "Đúng vậy, cô chỉ hơi khờ một chút, không ngu ngốc!" Anh thu hồi điện thoại, bàn tay to lại một lần nữa nắm chặt súng ống: "Đi theo tôi cho tốt, đừng đi lạc."

"Nga." Lục Lương Nhân nhạy bén cảm giác được thái độ của Hỏa Sơn đối với cô có chút thay đổi, tuy không biết vì cái gì, nhưng anh ta chịu phản ứng cô đã là một chuyện tốt, cho nên thật mau cô liền bỏ nghi vấn này sang một bên không hề rối rắm nữa. 

Dưới sự bảo vệ của Hỏa Sơn, bọn họ bắt đầu thử đi ra khỏi khu trường đại học này. 

Trên đường, Hỏa Sơn chăm sóc Lục Lương Nhân rất chu đáo, mỗi khi cô đi đến lúc chân cô bị đau thì sẽ dừng lại nghỉ ngơi, thật là một người đàn ông dịu dàng.

Mà nhiệm vụ duy nhất của Lục Lương Nhân chính là dẫn quái, lúc đầu Hỏa Sơn còn khen cô dẫn quái không sai, nhưng thời gian qua càng lâu, vẻ mặt của anh ta càng lúc càng kỳ lạ, ánh mắt nhìn về phía Lục Lương Nhânmười phần quỷ dị. 

Lục Lương Nhân đã từng một lần hỏi anh tại sao lại nhìn cô như vậy, anh không có trả lời, Lục Lương Nhân cũng liền không hỏi.

Cứ như vậy, dưới sự bảo vệ của Hỏa Sơn, cô dẫn quái một cách thanh thản và ổn định, từ từ cũng không còn thấy sợ mấy con zombie như lúc đầu. 

Chỉ là khuôn mặt xấu một chút, tạo hình khủng bố một chút, ẩm thực hơi khác người một chút, mặt khác giống như cũng không có gì.

Dù sao Hỏa Sơn lúc nào cũng có thể canh đúng lúc bắn một phát vỡ đầu của chúng nó, cho nên chúng nó căn bản không uy hiếp đến sự an toàn của Lục Lương Nhân. 

"Hỏa Sơn, anh không đi moi tinh hạch của bọn họ sao?" Lục Lương Nhân nghi hoặc hỏi. 

"Tinh hạch?" Hỏa Sơn vừa cõng cô leo cây, vừa trả lời: "Cô xem nhiều tiểu thuyết qua rồi, trong cuộc sống thực làm sao có loại đồ vật này."

"Vậy còn người dị năng?" Lục Lương Nhân còn chưa từ bỏ ý định.

"Ha hả, tỉnh tỉnh đi, nha đầu thích mơ mộng hão huyền."

"Ai, thì ra cái gì đều không có a." Lục Lương Nhân có chút thất vọng.


"Cũng không phải không có." Hỏa Sơn cười nói: "Nước Hoa to lớn như vậy, người dị năng đương nhiên là có, nhưng mấy người đó giống như là động vật sắp tuyệt chủng, vô cùng quý hiếm, làm sao có thể tùy tiện cho người khác nhìn thấy ở bên ngoài nơi hoang dã."

Lục Lương Nhân thở dài: "Đây là sự khác biệt giữa người dị năng và người thường sao? Trên thế giới cũng chỉ có một người là tôi, cũng là động vật sắp tuyệt chủng, chết liền không có, nhưng vẫn là không đáng giá tiền, bằng không tôi liền đem bản thân bán để kiếm tiền trả Biên Bạch Hiền."

*Sâu: Sâu thích câu nói này của chị, rất thâm sâu a~

"Ha ha......" Hỏa Sơn sang sảng cười ha hả.


Chẳng lẽ lời nói vừa rồi của cô rất buồn cười?


Lục Lương Nhân hơi khó hiểu nhìn về khuôn mặt giãn ra cũa Hỏa Sơn, tuy cô không hiểu, nhưng thấy Hỏa Sơn hình như đang rất vui vẻ, cô cũng nở nụ cười.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro