Chương 7: Tôi thật sự là Lục Lương Nhân (Mạt thế)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoả Sơn trợn tròn mắt nhìn Lục Lương Nhân, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng được.

Ngay lập tức Lục Lương Nhân trở nên mơ hồ, không biết có chổ nào không đúng, tâm tư của người bên ngoài thật sự rất khó đoán, lúc nào cũng có thể làm cho cô trở nên mơ màng hồ đồ.

"Nếu đến thẻ chứng minh nhân dân anh còn chưa tin, tôi có thể lấy sổ hộ khẩu cho anh xem, tôi thật là Lục Lương Nhân!!" Cô tăng ngữ khí, tỏ vẻ bản thân không có nói sai.

Hoả Sơn giận đến phản cười, khóe miệng cong lên, hay tay chống nạnh, gật đầu một cách nặng nề mà nói: "Lục Lương Nhân đúng không? Tốt, cô thật giỏi!"

Tuy Lục Lương Nhân không rõ anh ta đang cười cái gì, nhưng là dựa vào nguyên tắc nụ cười là ngôn ngữ tốt đẹp nhất, cô cũng vui tươi hớn hở cười theo.

"Ha ha ha......" "Ha hả a......"
Một trầm thấp, một nhẹ nhàng, hai loại tiếng cười đồng thời vang lên.

Nhưng mà đột nhiên!

Nụ cười trên gương mặt của Hoả Sơn chợt thu lại, giơ súng lên nhắm vào Lục Lương Nhân rồi lạnh lùng nói: "Tôi lại cho cô một cơ hội cuối cùng, cô rốt cuộc là người gì? "

Lục Lương Nhân còn chưa kịp thu hồi nụ cười trên gương mặt, nháy mắt nước mắt bạo phát: "Tôi thật sự là Lục Lương Nhân, thật sự thật sự thật sự......" GM đại thần cứu mạng a!!!

GM đại thần: "Bản thần đã chết, có việc đốt vàng mã."

Nước mắt của Lục Lương Nhân như suối phun: "GM đại thần không cần tôi, rõ ràng vừa rồi còn nói sẽ giúp tôi, oa a......"

Sau khi thấy cô bể hai cái bóng nước mũi, Hoả Sơn đầy mặt ghét bỏ lùi hai bước, thả súng xuống: "Thôi bỏ, cô có lẽ cũng không phải là gián điệp, bởi vì chỉ có thằng ngốc mới tìm cô làm gián điệp."

Nói xong, anh còn nhẹ giọng mắng một câu: " Một gián điệp chỉ biết khóc và kêu, ha hả. "

Gián điệp? Lục Lương Nhân trợn tròn mắt, thân phận cao cấp đầy khí thế như thế làm sao có thể cùng cô có liên quan.

"Ngu ngốc." Hoả Sơn cau mày nhìn cô một cái, xoay người liền đi.

Lần này Lục Lương Nhân không dám lại ngây người, vạn nhất lại bị lạc mất thì làm sao bây giờ, vì thế đuổi theo thật nhanh, rồi có kinh nghiệm đi ở đằng sau Hoả Sơn giữ khoảng cách hai bước.

Đây là kinh nghiệm rút ra được từ nhiều năm trời Lục Lương Nhân sống chung với Biên Bạch Hiền, khoảng cách hai bước chân vừa không bị lạc mất đối phương, đối phương lại đánh không đến cô, hơn nữa mỗi khi muốn mắng cô còn phải quay đầu lại, như vậy lâu dần thì mắng cũng sẽ lười, là một khoảng cách phi thường an toàn và có ích.

Hiển nhiên Hoả Sơn cũng không có hứng thú mắng chửi người, cho nên từ đầu tới đuôi đều không có quay đầu lại.

Hoả Sơn rất lợi hại, anh ta sẽ ẩn núp để tránh đi những con zombie đi lang thang, sẽ đột nhiên tăng tốc để quẹo qua góc tường trước khi bị zomebi phát hiện, còn biết leo tường trèo cây tìm đường vòng khỏi mấy con zombie.

Mà Lục Lương Nhân......

"Ô ô ô, Hoả Sơn cứu mạng! Cứu mạng a!"

Ngoại trừ dẫn quái, Lục Lương Nhân giống như không hề có tác dụng gì.

Khi Hoả Sơn đã ẩn núp xong, cô còn ngây ngốc đứng ở tại chỗ phát ngốc, rồi bị zomebie phát hiện.

Hoả Sơn quẹo qua góc tường, cô một nữa cũng chưa chạy đến, rồi bị zomebie phát hiện.

Hoả Sơn trèo lên cây, cô còn đang cọ cọ ở thân cây, rồi bị zombie phát hiện.

......

"Ô ô ô, thực xin lỗi......"

Không biết là câu xin lỗi lần thứ mấy, Hoả Sơn ngưng mày đánh giá Lục Lương Nhân từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: "Ở tại chổ nghỉ ngơi năm phút đồng hồ."

"Cảm ơn!" Không biết tại sao, Lục Lương Nhân chính là cảm giác được Hoả Sơn hoàn toàn không cần nghỉ ngơi, năm phút đồng hồ này hoàn toàn là dành cho cô.

Hoả Sơn liếc Lục Lương Nhân một cái, không nói gì.

Đột nhiên ngag lúc này, GM đại thần xông ra: "Người chơi số 001, cô thăng cấp đi. Sau khi thăng cấp thì hãy gia tăng điểm thuộc tính của mình, bằng không cô nhất định sẽ trở thành người chơi đầu tiên bị nhiệm vụ đối tượng vứt bỏ."

"A? Cái gì thăng cấp? Cái gì điểm thuộc tính?" Lục Lương Nhân vừa xử lý xong những lời nói này trong não, rồi mới phản ứng lại: "Khà, khà, thăng cấp! Đúng rồi, tôi đang chơi trò chơi, trong trò chơi có thể thăng cấp! Thật ngại quá đi, tinh thần của tôi vẫn đang căng chặt nên mới không kịp phản ứng lại.

GM đại thần liền nói cũng không muốn nói, trực tiếp bắn ra giao diện thuộc tính ở trước mặt cô.

[ Giá trị kinh nghiệm: 200 điểm ( có thể thăng cấp ), sau đó là một dòng biểu thị đang tự động phát sáng【 Thăng cấp hay không? 】 , trong khung thoại bên chỉ có 【yes】, không có 【no】, thật là lo lắng cho bệnh khó khắn lựa chọn của cô.

Người ta làm được đến bước này, Lục Lương Nhân đương nhiên cũng thực biết điều giơ tay nhấn vào nút【yes】, một dòng nước ấm chảy đều toàn thân từ đầu đến chân, mọi đau nhức từ cơ bắp và mệt nhọc từ tinh thần đều biến mất, mà thuộc tính của cô cũng có biến hóa, dòng điểm thuộc tính hiện ra một cái "1".

Lục Lương Nhân có chút thất vọng: "Thăng một cấp mới được một điểm thuộc tính?"

GM đại thần làm ngơ sự tức giận của cô, trực tiếp kiến nghị: "Tuy chỉ số thông minh của cô rất thấp nhưng ván trò chơi cũng không cần đầu óc quá thông minh, cho nên có thể xem xét ba hạng lực lượng, nhanh nhẹn cùng thể chất này, tăng lực lượng có thể gia tăng lực công kích, thêm nhanh nhẹn có thể trợ giúp chạy trốn, thêm thể chất có thể gia tăng lực sinh mệnh. "

Nghe được GM đại thần nói, Lục Lương Nhân mới phát hiện lực sinh mệnh của cô cư nhiên biến thành 【20/30】, lập tức kinh ngạc: "Tại sao lại như vậy? Tôi vừa rồi không có bị quái vật công kích trúng a!"

GM đại thần giải thích: "Lực sinh mệnh là cùng một nhịp thở với các hạng yếu tố khác trong cơ thể, cũng không phải chỉ khi bị quái vật tấn công trúng mới giảm, ngoài ra phải nhắc nhở người chơi thêm một việc nữa, nếu lực sinh mệnh lực xuống tới 0, cũng coi như trò chơi thất bại, sẽ bị hệ thống giết chết!"

"Oa......" Lục Lương Nhân vừa mới chuẩn bị lớn tiếng khóc, GM đại thần lại bổ sung: "Khóc thút thít cũng tổn thương thân thể, sẽ bị giảm lực sinh mệnh. "

Nghe cậu ta nói xong, mấy câu " A ô ô ô" sắp sửa trào lên của Lục Lương Nhân toàn bộ nghẹn ở cổ họng.

"Ý của cậu là khóc nhiều cũng sẽ chết?" Lục Lương Nhân thật cẩn thận hỏi.

Hồi phục của GM đại thần chưa bao giờ nhanh chóng và kiên quyết đến như vậy: "Đúng vậy! Hơn nữa khóc càng nhiều, chết càng nhanh!"

Cố gắng bức hai giọt nước mắt long long trong mắt trở vào trong, cảm giác tử vong đẩy tinh thần của Lục Lương Nhân đến mức cực hạn, cư nhiên không có bị "bệnh khó khăn lựa chọn" làm khó, trực tiếp chọn thể chất.

"Tôi muốn tăng thể chất, lấy tất cả điểm thuộc tính của tôi! "

Tuy cô nói được một cách rất dũng cảm, nhưng mà... cô chỉ đang có 1 điểm thuộc tính.

Vì thế, giá trị của hai thuộc tính đã xuất hiện thay đổi: 【 Thể chất: 4】,【 Gía trị sinh mệnh: 20/40】

Nhìn thấy giá trị sinh mệnh vẫn giữ nguyên 20 không thay đổi, Lục Lương Nhân liền cảm thấy muốn khóc: "GM đại thần, tại sao lại như vậy?"

GM: "Thể chất chỉ có thể gia tăng mức độ tối đa của giá trị sinh mệnh, không thể thay đổi giá trị sinh mệnh ngay trước mắt." 

"Tại sao ngài không nói gì hết, ô ô ô..."

GM: "Ai kêu lúc nãy cô không chịu hỏi! Tiện thể nhắc nhở cô chút, bởi vì cô lại khóc, giá trị sinh mệnh giảm còn 19."

Lục Lương Nhân: "......"

Dì đại nhân ơi, cầu xin người đem cái đồ hệ thống phá hoại này đi đi, cuộc sống ngây ngốc trước kia của con đang rất tốt, con không muốn thay đổi, ô ô ô.... Che miệng lại không dám phát ra tiếng, con mắt trừng lớn không dám khóc, cô nghĩ biểu tình của cô lúc này chắc rất kì quái, bởi vì ánh mắt của Hỏa Sơn khi nhìn cô giống như là đang nhìn một tên ngốc. 

Một lát sau, Hỏa Sơn lạnh lùng nói: "Lục Lương Nhân, cô có phải là một tên ngốc không?"

Giỡn mặt hả, loại chuyện này cô làm sao có khả năng sẽ thừa nhận....

"Khuyết tật về trí tuệ mức 4 có được tính là ngu ngốc không?" Lục Lương Nhân chần chờ hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro