Chương 6: Hộ tống Hỏa Sơn (Mạt Thế)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Khởi động "Mạt Thế Nguy Cơ "nhiệm vụ chi nhánh (1) -Hộ tống Hỏa Sơn. 】

【Nội dung nhiệm vụ: Trong lúc Lính đánh thuê Hỏa Sơn cùng đồng đội trong đoàn đang thăm dò trường đại học thì gặp phải người dị biến bị lây nhiễm, hiện tại chỉ còn một mình anh ta may mắn sống sót, Hỏa Sơn yêu cầu phải mang tin tức về người dị biến bị lây nhiễm trở về căn cứ của người sống sót.】

【Nhiệm vụ yêu cầu: Hộ tống Hỏa Sơn trở về căn cứ của người sống sót. 】

【 Nhiệm vụ khen thưởng: 1000 điểm kinh nghiệm, một phiếu kỹ năng ngẫu nhiên.】

【 Nhiệm vụ trừng phạt: Hỏa Sơn tử vong thì nhiệm vụ thất bại, điểm sinh tồn của người chơi giảm 3; người chơi tử vong thì nhiệm vụ thất bại, trực tiếp xoát sổ!】

Ngay lúc này, trên đỉnh đầu của nam nhân tuổi trẻ này đột nhiên xuất hiện một dấu chấm than màu vàng, còn xuất hiện hai chữ màu xanh -- Hỏa Sơn! 

 ┬┬ ┬┬

Bắt một nữ sinh tay trói gà không chặt như tôi phải đi hộ tống một người lính đánh thuê cao 1m85, trên tay đang cầm một khẩu súng g36, băng bó vết thương đầy người? 

Hệ thống, rốt cuộc là cậu đang giỡn chơi với tôi hay là đang giỡn chơi với chính mình?  

Thời gian mà hệ thống tuyên bố nhiệm vụ cũng không lâu, nhưng thời gian tự hỏi của Lục Lương Nhân thì lại rất lâu.

Cũng may là hệ thống này hiểu biết cô, biết cô có bệnh khó khăn lựa chọn, cho nên không có cho cô cơ hội để lựa chọn nhận hay không nhận, nếu không cô có khả năng là sẽ dành ra ba ngày thời gian ở đây để suy nghĩ rốt cuộc là có nhận hay không nhận. 

Mặc dù Lục Lương Nhân cảm thấy thời gian tiếp nhận nhiệm vụ của bản thân ở trong phạm vi có thể tiếp thu, nhưng Hỏa Sơn rõ ràng cũng không nghĩ như vậy, anh ta đã sớm đi về phía trước 50 m, chỉ cần quẹo vào một tòa phòng học nữa là sẽ mất dấu. 

"Ai! Khoan, Hỏa Sơn anh chậm chậm một chút!" Lục Lương Nhân vừa la vừa chạy tới.
Mà cô nhận được cũng là ——

"Đùng! Đùng!"

Hai phát đạn bắn xuống bên cạnh hay chân, nếu cô lúc nãy chạy nhanh một chút nữa là tru74c tiếp bị bắn trúng! 

"Oa a......" Lục Lương Nhân gào khóc.

Hệ thống còn bắt tôi hộ tống hắn ta, kết quả đâu? Người ta trực tiếp thưởng tôi hai viên đạn!

"Câm miệng!" Hỏa Sơn tức giận thấp giọng hô: "Nếu cô muốn dẫn những con zombie ở xung quanh đến đây thì cứ việc ở đó khóc." 

Tiếng khóc lập tức tắt, lúc này Lục Lương Nhân lúc mới nghĩ thông suốt —— đúng rồi, lúc nãy nguyên nhân cô bị nhiều con zombie đuổi theo là vì mấy con zombie ở xa nghe được tiếng khóc của cô nên xúm lại. 

Thanh âm có thể hấp dẫn zombie, không phải rất nhiều tiểu thuyết đều viết như vậy sao, làm sao khi tiến vào kịch bản có zombie cô lại quên mất tiêu?

Lần thứ 104 trong ngày bị sự ngu xuẩn của cô chọc khóc.

Cảnh cáo của Hỏa Sơn xem ra là muộn, đã có không ít zombie bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của Lục Lương Nhân. 

Nhưng mà lần này Hỏa Sơn cũng không có ý tứ muốn cứu cô, trực tiếp quay người lại đi mất. 

Có cần phải bày ra bộ dáng lạnh lùng cao ngạo như vậy không, anh không anh hùng cứu mỹ nhân, tôi làm sao có thể lấy thân báo đáp... lộn, là hộ tống anh trở về căn cứ. 

"Hỏa Sơn, từ từ!" Lục Lương Nhân hạ giọng, dùng bộ dáng giống như là kẻ trộm rón rén đuổi theo, nhưng vừa chạy đến cua quẹo vào tòa phòng học, thì đã không còn thấy bóng dáng của Hỏa Sơn nữa.

"Oa a ô ô ô...... Tôi đã mất dấu đối tượng trong nhiệm vụ rồi, GM, như vậy có tính là nhiệm vụ thất bại hay không?" Lần thứ 105 trong ngày bị sự ngu xuẩn của cô chọc khóc.

"Tìm bằng được anh ta!" GM đại thần khởi động lại trả lời.

Lục Lương Nhân nhìn xung quanh tứ thông tám hướng mấy con đường, chứng khó khăn lựa chọn của cô lại  phát tác, căn bản không biết là nên chạy đi đâu. 

"...... Dựa trên đủ loại nguyên nhân như trí lực của người chơi 001 rất thấp, trí nhớ kém, định vị phương hướng kém, chứng khó khăn lựa chọn, vân vân...  đặt biết mở ra công năng bản đồ. Nhưng còn cần người chơi 001 phải tự bản thân nỗ lực, không cần được voi đòi tiên!" GM đại thần cho cô một tin kinh hỉ.

Đầu tiên, Lục Lương Nhân liền mặt mày hớn hở nhìn một nửa trong suốt bản đồ xuất hiện ở góc trái tầm nhìn của cô, rồi mới cảm giác được là cảm xúc của GM đại thần có gì đó sai sai, cho nên lau nước mũi xong hỏi: "GM đại thần, tôi cảm giác được là lúc nãy cậu do dự rất lâu, cậu có phải hay không không muốn quan tâm tôi nữa? GM đại thần, cậu ngàn vạn lần đừng mặc kệ tôi, cậu cũng biết tôi rất yếu đuối, trong ngày thường chỉ là ra cửa mua đồ ăn cũng gặp nguy hiểm, ở trong thế giới tràn đầy zombie này, nếu cậu không giúp tôi, tôi thật sự là sẽ chết mất a! Ô ô ô ô......"

"...... Câm miệng! Nếu không giúp cô, tôi sẽ phải luôn luôn dừng lại ở thế giới này, có tổng cộng 99 người chơi, cô cho rằng người chơi nào tôi cũng theo cùng sao? Thật không biết giáo dục cấp F của cô là từ đâu mà ra, ép tôi không ngừng phải sửa chữa lại trình tự." 

Lục Lương Nhân ngẩn ngơ, giọng nói của GM đại thần cư nhiên có cảm xúc! Không đúng, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu ta rõ ràng đang khinh bỉ cô!! Không đúng, cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu ta nói cậu ta sẽ giúp cô!!!

Lục Lương Nhân hỉ cực mà khóc: "Cảm ơn GM đại thần, tôi nhất định sẽ thật cố gắng!"

Đợi nửa ngày cũng không lại nghe được hồi phục từ GM đại thần, Lục Lương Nhân biết bản thân hẳn là lại bị cậu ta ghét bỏ, bất quá không quan hệ, loại ghét bỏ này cô cũng đã quen, dù sao ngoại trừ Biên ba Biên mẹ, ngay cả Biên Bạch Hiền người ở chung một mái nhà với cô đều không có lúc nào là không ghét bỏ cô, cho nên bị một hệ thống ghét bỏ cũng không có gì là lớn.

Nhìn kỹ bản đồ trò chơi, may mắn là tuy cô rất ngốc, nhưng chơi không ít trò chơi, cho nên vẫn còn có thể xem hiểu bản đồ. Chỉ thấy trên bản đồ có rất nhiều điểm nhỏ màu đỏ, là zombie; một điểm xanh lá cây, là cô; còn có một điểm xanh dương, chắc là lính đánh thuê gọi là Hỏa Sơn kia.

Nhưng ai có thể nói cho cô biết, tại sao điềm xanh lá cây và điểm xanh dương đang trùng nhau? 

Lục Lương Nhân cúi đầu nhìn xuống mảnh bùn dưới đất, nước mắt nháy mắt trào ra: "Ô ô ô, Hỏa Sơn anh không cần chết a! Anh chết rồi nhiệm vụ của tôi phải làm sao đây? mất đi 3 điểm sinh tồn, tôi cũng chỉ có thể sống thêm ba ngày, ô ô ô...... Mấy con zombie kia tại sao lại nhanh như vậy, chỉ mới một lúc thôi đã ăn anh sạch sẽ xong còn thuận tiện chôn dưới đất."  

Sâu: sặc 

Lục Lương Nhân nhặt lên một nhánh cây chọc vào mảnh bùn dưới đất, một bên chọc một bên khóc, ai oán bị mất đi Hỏa Sơn và 3 điềm sinh tồn kia của cô.

"Hừ, tôi thật không rõ một kẻ ngốc như cô vậy làm sao có thể sống sót ở mạt thế?" Một giọng nói có lực xuyên thấu phát ra ở phía trên cô.

Lục Lương Nhân ngẩng đầu nhìn, thấy Hỏa Sơn đang ngồi xổm trên một nhánh cây, anh ta điêu luyện ẩn mình đằng sau những tán lá cây, nếu không phải phát ra âm thanh, cô khẳng định không phát hiện ra.

"Ô ô ô...... Hỏa Sơn anh không có chết a, thật tốt quá...... Ô ô ô......" Lục Lương Nhân hỉ cực mà khóc, khóc ra một cái nước mũi bong bóng.

Hỏa Sơn nhăn mày, lắc lắc cái đầu, từ trên cây cao bốn năm mét nhảy xuống, đứng ở trước mặt cô rồi cúi đầu nói: "Cô rốt cuộc là ai?"

"Tôi là Lục Lương Nhân."

Một phút đồng hồ trôi qua.

Đuôi lông mày của anh ta nhấc lên: "Còn gì nữa?"

Lục Lương Nhân mạc danh khó hiểu: "Cái gì còn gì?"

"Tôi hỏi cô là ai, cô liền nói cho tôi một cái tên không biết thật hay giả, nếu cô muốn nói dối thì ít nhất cũng phải nói ra một lời nói dối có sự thuyết phục chứ, nếu không làm sao có thể giải thích cô là từ đâu biết tên của tôi!"

Lục tiên nữ nghe hiểu ý tứ của Hỏa Sơn!

Cô lo lắng đào đào túi áo, rồi mới bi thương phát hiện —— túi tiền rớt!

Vì tránh cho tiền của cô bị trộm đi / lừa đi / cướp đi, từ trước tới giờ Biên Bạch Hiền chỉ để trong túi tiền của cô năm đồng tiền, dựa vào lời nói của Biên keo kiệt: 2 đồng tiền cô dùng để mua nước suối, 2 đồng tiền cô dùng để mua bánh bao thịt, 1 đồng tiền dùng để gọi điện thoại cho cậu ta, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì chỉ đứng ở tại chỗ gặm bánh bao thịt uống nước suối chờ cậu ta tới lãnh, đây là ba sự kiện duy nhất mà Lục Lương Nhân phải làm khi bị lạc. 

Mà hiện tại, đừng nói đến năm đồng tiền ở trong túi,  túi tiền của cô cũng rớt mất tiêu, bên trong không có nhiều tiền, nhưng mà có thẻ chứng minh nhân dân.

Lục Lương Nhân ngẩng đầu, thực nghiêm túc nhìn Hỏa Sơn: "Túi tiền của tôi bị rớt, nhưng tôi thật sự gọi là Lục Lương Nhân, nếu không đợi sau này tôi làm lại thẻ chứng minh rồi đem lại cho anh xem."

Xin cấp lại thẻ chứng minh nhân dân cần mấy chục đồng tiền, khẳng định sẽ bị Biên Bạch Hiền mắng cả ngày, ô ô ô...... Lần thứ 106 trong ngày bị hành động ngu xuẩn của bản thân chọc khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro