Chương 5: Phế vật (Mạt thế)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng! Đừng lại đây!" Dựa vào bản năng mà la to hai câu, sau đó đột nhiên Lục Lương Nhân mới ý thức được đối phương là zombie, dù cô có khóc kêu hoặc là xin tha mạng đến đâu thì căn bản cũng vô dụng.

Vì thế cô quyết định —— chạy trốn!

Zombie tốc độ đại khái là giống như tốc độ đi bộ của con người, cho nên nếu cô chạy thì có thể sẽ không bị nó bắt được.

Lục Lương Nhân mang theo con Zombie chạy vòng vòng quanh sân bóng rổ, nhìn thấy trên mặt đất rải rác lung tung rất nhiều vật, có vết máu cùng thi thể, cô vừa chạy vừa khóc, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người chết đến thế này, mà chưa hết, ở sau lưng còn có một cái người hoạt tử đuổi theo, đều sắp dọa cô đến đái ra quần.

Làm một người ngay cả phim ma trong nước cũng không dám nhìn đi vào phim zombie, Lục Lương Nhân đã làm tốt chuẩn bị để khóc từ đầu đến cuối.

"GM, GM cậu thả tôi về đi, ô ô ô......vừa rồi tôi chỉ nhấn lộn mà thôi, tôi chỉ là nhấn lộn mà thôi tôi không muốn tới chổ này, ô ô ô .... "

Giọng nói lạnh băng của GM Lộc đại thần vang lên trong đầu Lục Lương Nhân: "Thỉnh người chơi số 001 chú ý, vì xúc tiến sự trưởng thành của cô, bổn hệ thống quyết định tạm thời thay đổi độ khó của nhiệm vụ từ mức F - độ khó thiếu nhi đến mức D - độ khó bình thường, nếu nhân vật chết trong quá trình làm nhiệm vụ sẽ bị trực tiếp xoá sổ, xin chú ý!"

"Oa a ô ô ô...... Không cần a!" Lục Lương Nhân khóc đến nước mũi chảy ròng còn tặng thêm cái bong bóng, chính là vẫn không thể đổi lấy bất cứ lời phản hồi từ GM.

"Tại sao... tại sao lại đột nhiên muốn điều chỉnh độ khó?" Vượt qua một khối thi thể máu tươi đầm đìa, Lục Lương Nhân khóc sướt mướt hỏi.

"Bởi vì cô quá yếu!!!"

Không biết có phải hay không ảo giác, Lục Lương Nhân cư nhiên từ trong giọng nói điện tử một tông giọng của GM nghe ra cảm xúc khinh bỉ cùng tức giận.

"——" "——"

A, như thế nào sẽ có hai âm thanh?

Lục Lương Nhân quay đầu nhìn, cụ thi thể cô vừa mới vượt qua lúc nãy cũng bò lên, mang theo một cái đầu bị gãy gia nhập trong hàng ngũ truy đuổi.

"Ba ơi, mẹ ơi, Bạch Bạch, cứu mạng a...... tôi sợ quá a!!! Ô ô ô ô......"

Lục Lương Nhân đã chạy đến hai chân không thể nhúc nhích được nữa, nhưng tinh thần của hai con zombie phía sau vẫn phấn chấn như cũ.

Tuy những con zombie ở bên trong phim điện ảnh và tiểu thuyết đều được mô tả là rất dễ giết, nhưng mà.... Cô thật sự không dám quay đầu lại a! Ngay cả dũng khí để quay đầu lại liếc nhìn chúng nó một lần cô cũng không có, đừng nói là giết chúng nó.

Lục Lương Nhân vừa khóc vừa trốn, không biết là lần thứ mấy đi ngang qua cửa chính của sân bóng rổ, đột nhiên phát hiện cửa chính chỉ đang đóng lại nhẹ nhàng, cũng không có khoá.
Phải ha, nếu nơi này không an toàn, tôi có thể chạy đến một nơi an toàn để tránh thoát này ba ngày a!

Lục Lương Nhân vì trí thông minh đột ngột toát ra của bản thân mà vỗ ray một cái.

Cô dụ hai con zombie kia đi đến chổ đối diện cửa chính, rồi dùng tốc độ cực nhanh từ bên phải chạy đến trước cửa chính, dùng sức đẩy ra cánh cửa.

Thật tốt quá, cuối cùng có thể thoát ra khỏi đây!

Nhưng không đợi cô cao hứng xong, sau tai lại vang lên âm thanh của zomebie.

Quay đầu nhìn, hai con zombie lúc nãy thì ra không có giống nàng từ bên phải chạy nửa vòng sân bóng mà trực tiếp từ đối diện chạy lại, cho nên bây giờ đã cách cô rất gần.

"Ô ô ô...... Đường thẳng ở giữa hai điểm là khoảng cách ngắn nhất, tại sao ngay cả zombie cũng hiểu được điều này mà tôi lại không nghĩ đến? "

Lần thứ 102 bị hành vi ngu ngốc của bản thân làm khóc, sau đó Lục Lương Nhân hướng bên ngoài bỏ chạy.

Chính là vừa chạy ra sân bóng rổ, nhìn đến trên con đường xi măng bên ngoài chen chúc bốn năm tầng đàn zombie, cô khóc còn lợi hại hơn nữa.

Giọng nói lạnh băng của GM Lộc đại thần vang lên trong đầu cô: "Sân bóng rổ là khu an toàn mà hệ thống để lại cho người chơi, bên trong chỉ có một con yếu nhất sơ cấp zombie cùng hai người lây nhiễm vẫn còn chưa bị thi hoá, giết chết chúng nó cô liền có thể lấy chổ đó làm căn cứ, có thể công, có thể thủ. "

A? Nguyên lai sân bóng rổ là khu an toàn!
Lục Lương Nhân quay đầu nhìn lại —— lúc hai con zombie đi ra thì hơi tay lên, cửa đã bị khoá.

"Ô ô ô...... cửa khía rồi! GM, khu an toàn bị khóa lại rồi, giờ phải làm sao??" Lục Lương Nhân khóc không thành tiếng cầu cứu GM đại thần.

Nhưng mà chỉ nhận lấy một câu hồi đáp【 hệ thống đang ở trong thời kỳ thăng cấp, thỉnh người chơi tự mình thăm dò] thăng cấp trung, thỉnh người chơi tự hành thăm dò . ( GM giận đến tắt máy 😡)

"Oa a ô ô ô......" Lần thứ 103 bị hành vi ngu xuẩn của bản thân làm khóc, không cầu được GM đại thần, Lục Lương Nhân chỉ có thể nhấc chân lên chạy trốn lần thứ hai.

Vừa chạy vừa khóc, chỉ chốc lát sau lưng cô liền bị mấy chục con zombie hình dạng khác nhau đuổi theo, chạy đến nghẹt thở cũng không dám dừng.

Rốt cuộc, thật sự không còn sức nữa, Lục Lương Nhân xoay người thút tha thút thít nhìn hai mươi mấy con zombie theo ở đắn sau, đường cùng mà khóc.

"Ô ô ô, ba ơi mẹ ơi, con tới tìm hai người đây, con xin lỗi......"

Con xin lỗi vì hai người nuôi con khôn lớn đến giờ, con không hề có ích gì cả.

Con xin lỗi khi hai người còn sống, con đã không thể tẫn đạo hiếu.

Con xin lỗi vì con đã phụ sự giao phó của hai người không thể tiếp tục thực hiện trách nhiệm của một người chị để chăm sóc Bạch Bạch được nữa, chẳng những không chăm sóc được cho Bạch Hiền, còn luôn gây chuyện cho cậu ta thêm phiền.

Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......

Lục Lương Nhân la to một tiếng "Ba ơi mẹ ơi con xin lỗi", rồi nhắm mắt lại cúi mặt khóc không dám đối mặt cái chết.

Đột nhiên!!

"Bên trái có cây, leo lên trên đi."


Một giọng nói trầm thấp ám ách vang lên. Tuy không biết là ai đang nói, nhưng có người ra lệnh là tốt rồi. Bởi vì có bệnh khó lựa chọn, cho nên Lục Lương Nhân đặc biệt có thể hành động khi có mệnh lệnh của người khác, chỉ cần cô không cần phải động não để suy nghĩ, cái dạng gì đều tốt.

Tuy đã rất nhiều năm không leo cây, nhưng cũng may kỹ năng từ mấy năm trước cũng còn, sau khi bị trượt phá da mấy lần thì cuối cùng cũng leo lên.

Chẳng qua vì cô vừa mới chạy rất lâu nên thể lực đã gần như dùng hết, chỉ leo lên được 2 mét là Lục Lương Nhân hết sức, chỉ có thể ôm chặt thân cây kêu trời kêu đất la cứu mạng.

Lúc này, mấy con zombie khác đã vây lại xung quanh cái cây này, Những cái đó các tang thi giờ phút này đã đem này cây bao quanh vây quanh, chúng nó không ngừng mà duỗi tay muốn tới bắt nàng, Lục Lương Nhân thậm chí có thể cảm giác được chúng nó móng tay tiêm từ chính mình đế giày xẹt qua.

Lúc này ——

"Phanh phanh phanh......" Liên tiếp tiếng súng ở dưới chân vang lên.

Lục Lương Nhân thậm chí có thể cảm giác được viên đạn đánh vào trên cây va chạm cảm, tức khắc một loại khác sợ hãi đánh úp lại —— ta có thể hay không không có tang thi cấp cắn chết, ngược lại bị đạn lạc cấp đánh chết?

Nhưng là còn hảo, đối phương thương pháp thực chuẩn, tuy rằng khai đoạt tốc độ không mau, nhưng mỗi một viên đạn đều có thể đánh vỡ một con tang thi đầu, vấn đề lạc đạn mà Lục Lương Nhân lo lắng cũng không có xuất hiện.

Hơn mười phút sau.

"Leo xuống."

Nghe được giọng nói trầm thấp kia vang lên lần thứ hai, Lục Lương Nhân nhút nhát sợ sệt cúi đầu nhìn xuống dưới, cô liền thấy thi thể của mấy con zombie kia văng tứ tung trên đất.  

Mà bên ngoài đàn zombie, một người nam nhân có hơi trẻ tuổi mặc một bộ trang phục chiến đấu đang đứng thẳng tắp.

Bởi vì trên mặt của hắn phủ đầy tro bụi cùng vết máu nên cô không thấy rõ lắm khuôn mặt, chỉ biết hắn ta có một đôi mắt rất to với ánh mắt rất sắc bén, còn có một đôi thuận phong nhĩ, khi nhìn sơ...... thì có điểm giống bảo bảo phiên bản giận dữ...

Lục Lương Nhân nghe lời ngoan ngoãn trượt xuống dưới, cô nhảy qua mấy cái thi thể của zombie trên mặt đất, tiến lại gần người nam nhân kia.

Lúc này mới phát hiện hắn thật ra rất cao, ít nhất cũng có 1 mét 85, dáng người thẳng tắp, hai chân thon dài, khắp người bị bao phủ một loại sát khí.

Hắn liếc nhìn Lục Lương Nhân một cái, lông mày của nam nhân rõ ràng nhăn lại, mở miệng nói: "Có năng lực khóc lóc gọi 'ba ơi mẹ ơi con xin lỗi ', tại sao không thừa dịp đó mà chạy trốn?"

Lục Lương Nhân dùng giọng nói nghẹn ngào trả lời: "Không chạy được nữa, tôi đã chạy rất lâu."


"Chỉ vì vậy mà cô quyết định từ bỏ mạng sống, tình nguyện bị zombie cắn chết?" Giọng nói của người nam nhân này rất đặc biệt, vừa thấp vừa trọng lại tràn ngập từ tính, giọng nói của hắn giống như đang gõ trái tim người nghe vậy. 

Lục Lương Nhân thút tha thút thít nức nở  lắc đầu: "Tôi cũng không muốn chết, nhưng thật sự là không chạy được nữa."

Nam nhân nhìn cô chằm chằm, một lúc sau trong mắt của hắn dần hiện lên một loại thần thái mà cô vô cùng quen thuộc -- khinh miệt. 

"Phế vật!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro