Chương 4: Xuẩn Khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Lương Nhân luôn luôn bảo trì khoảng cách hai bước đi phía sau Biên Bạch Hiền, khóc sướt mướt theo hắn trở về nhà.

Lúc đó bọn họ còn nói một vài câu gì đó, tên Hoàng Tử Đào kia mới đồng ý thả cô.

Mà Lục Lương Nhân là hoàn toàn không bọn họ đã nói cái gì, sau đó liền không dám nói một lời.

Cửa hàng ở dưới lầu đã đóng cửa, hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra nên Biên Bạch Hiền cũng không còn hứng thú buôn bán, trực tiếp lãnh cô lên lầu.

"Mở cửa." Hắn mặt lạnh nói.

Lục Lương Nhân vừa sờ túi áo, lập tức đứng hình, căn bản không dám ngẫng đầu lên nhìn hắn.

"Xảy ra chuyện gì?" Giọng nói trở nên lạnh hơn.

"Cậu có thể hay đừng chửi tôi được không..." Lục Lương Nhân cầu xin.

Nhưng mà đối phương rõ ràng không ăn bộ dáng này của cô, nổi cơn tam bành, tới gần lấy tay đào đào túi áo của cô, tức giận nói: "Lại rớt chìa khóa?! Lục Lương Nhân cô có thể đem ánh mắt dài ra không, hết rớt tiền thì rớt chìa khóa, tại sao cô không đem bản thân rớt luôn đi?"

Lục Lương Nhân ngẩn ngơ: "Lúc nãy không phải vừa mới rớt một lần sao....." Dưới ánh mắt trừng lớn của hắn, cô ngay lập tức sửa miệng, không cẩn thận còn cắn trúng lưỡi: "Có thể là vừa rồi bị bọn họ lôi lôi kéo kéo nên mới rớt."

Che miệng lại, lưỡi đau quá!

Biên Bạch Hiền nhấp miệng, nghiêng mắt, móc ra chìa khóa, một bên mở cửa một bên nói: "Cô rớt chìa khóa một lần, tôi liền phải đổi ổ khóa một lần, ông Triệu thợ sửa khóa đã cho tôi một thẻ VIP có thể giảm giá 20% đó cô có biết không?"

Lục Lương Nhân gãi gãi đầu, cười hớn hở: "Bạch Bạch cậu thật là lợi hại nha!"

Biên Bạch Hiền mỗi lần ép giá đều có thể khiến cho đối phương ruột đau, lâu dần hàng xóm láng giềng vừa thấy hắn liền cho hắn giảm giá, đỡ phải lãn phí thời gia của hai bên.

Biên Bạch Hiền trừng mắt nhìn cô: "Không phải là tôi quá lợi hại, mà là cô quá vô năng! Lục Lương Nhân tôi nói cho cô biết, ba mẹ đi rồi, cô đừng hy vọng tôi sẽ giống ba mẹ mà nuôi dưỡng cô giống như là nuôi phế vật! Nuôi cô còn không bằng nuôi một con chó, nuôi chó còn biết trông cửa, nuôi cô có tích sự gì?"

Vừa nói vừa mở cửa đi vào, sau đó thuần thục lấy ra điện thoại gọi cho ông Triệu ở đối diện đường qua nhà đổi ở khóa.

Tắt máy, hắn nói: "Sau này, sẽ không còn phần chìa khóa cho cô nữa, muốn về nhà thì đi qua tìm tôi. Hứ, tại sao tôi lại nhiều lời vô nghĩa với cô làm chi, người bị chặt đứt chân giống như cô sẽ có ngày đi ra khỏi nhà sao?"

Lục Lương Nhân: "...."

Tuy trong lòng khó chịu, nhưng cũng không biết là nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu yên lặng đi về phòng, đem lời nói kế tiếp của hắn đều chặn lại ở ngoài cửa.

Lục Lương Nhân biết Biên Bạch Hiền chán ghét cô, cô cũng biết bản thân vô dụng, nhưng mà không có cách nào khác a, đầu của cô rất ngốc, căn bản không nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề.

Khoan, thật ra là vẫn còn hy vọng!

Lục Lương Nhân vọt tới trước mặt máy tính, khởi động máy, mở ra giao diện "bắt đầu", chỉ thấy trên màn hình hiện ra một dãy số liệu viết ---- 

[Họ và tên: Lục Lương Nhân]

[Chủng tộc: Nhân loại]

[Cấp bậc: 0]

[Lực lượng: 5]

[Nhanh nhẹn: 4]

[Thể chất: 3]

[Trí lực: 2]

[Cảm giác: 20]

[Mị lực: 14 (15)]

[Trận doanh: Thiện lương thủ tự/ Trung Quốc]

[Thân phận: Sơ cấp nông dân (20/1000)]

[Danh hiệu: Trống]

[Gía trị sinh mệnh: 30/30]

[Gía trị kinh nghiệm: 200 (Có thể tăng cấp)]

[Điểm thuộc tính: 0]

[Điểm sinh tồn: 6]

[Kỹ năng: Qủy khóc thần sầu (bị động), cuộc đời của cô chính là một bàn trà bãi đầy bi kịch, hệ thống tự động khen thưởng cho kỹ năng thiên phú. Hiệu quả: Mị lực +1]

[Tiền tài: 1000 rmb (= 200 nhân dân tệ)]

Vừa thấy số liệu liền biết Nhiệm vũ khởi hành đã hoàn thành, quả nhiên, biểu tượng của nhiệm vụ khởi hành đã biến thành màu xám, phía dưới là hai nhiệm vụ màu xanh vừa mới nhảy ra, mở ra nhìn:

[Một trong những trò chơi liên quan đến nông trại California -- mạt thế nguy cơ (nhiệm vụ cốt truyện)]

[Nội dụng nhiệm vụ: Ở mạt thế, nguy hiểm không chổ không ở, ý niệm sống sót của cô không ngừng rèn luyện cả thể xác và tinh thần, đây là địa ngục của kẻ yếu, lại là thiên đường của cường giả.]

[Nhiệm vụ yêu cầu: Sống quá ba ngày]

[Nhiệm vụ khen thưởng: 1000 điểm kinh nghiệm, 30 điểm mạt thế danh vọng, 9 điểm sinh tồn. Ghi chú: nhiệm vụ này có khả năng kích động cốt truyện quan trọng, thỉnh người chơi tự mình thăm dò.]

....

[Một trong những nhiệm vụ liên quan đến nông trại California - Nhà ăn thực thần]

[Nội dung nhiệm vụ: Cô sở hữu những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất từ nông trại California, hẳn là giúp những nguyên liệu này tìm được một lối ra hoàn hảo, đổi cách nói là tìm cách đóng gói chúng nó một cách tốt nhất, đổi lấy càng nhiều ích lợi.]

[Nhiệm vụ yêu cầu: Bán ra mười phần rau trộn cà chua, giá bán là 199 nhân dân tệ/ phần.]

[Nhiệm vụ khen thưởng: 100 điểm kinh nghiệm,  10 điểm mỹ thực danh vọng, 2 điểm sinh tồn .]

Nhìn hai nhiệm vụ này, Lục Lương Nhân không khỏi cười khổ, nhiệm vụ thứ nhất nghĩ cũng đều đừng nghĩ đến, hoàn toàn không phù hợp cô. Nhiệm vụ thứ hai.... lại muốn đi ra ngoài tiếp xúc với người lạ, hơn nữa 199 ngàn một dĩa rau trộn cà chua, chỉ có tên ngốc mới có thể mua, vấn đề là cô phải đi đâu để tìm một tên thứ hai như Hoàng Tử Đào đâu?

Khoan, ý nghĩa vừa nãy của cô hình như có điềm lạ lạ, Lục Lương Nhân sờ sờ cằm, nửa ngày cũng không tìm được vấn đề ở nơi nào, cũng liền bỏ qua một bên không thèm nghĩ.

"Nhất định phải làm nhiệm vụ sao? Có thể hay không không làm?" Lục Lương Nhân nhỏ giọng hỏi, tuy mỗi ngày trốn ở trong nhà bị Biên Bạch Hiền chửi thật uất ức, nhưng lấy chỉ số thông minh của cô, cũng chỉ có thể vẫn luôn tiếp tục uất ức thôi.

Có phải hay không là có chút cảm giác bất chấp tất cả?

Trong máy tính phát ra giọng nói điện tử: "Mãnh liệt đề nghị người chơi tiếp tục nhiệm vụ, giá trị sinh tồn của cô chỉ còn lại 6 tiếng, nói cách khác sau 6 tiếng nữa cô sẽ bị hệ thống xóa sổ."

"A a a, tôi thật là hối hận.... không nên bị nó sắc dụ rồi bị buột một chổ với cái hệ thống này." Lục Lương Nhân khóc đến mười phần thê thảm.

Hình ảnh trên máy tính vừa chuyển, gương mặt xinh đẹp kia của Lộc Hàm liền xuất hiện trên màn hình, lạnh băng nhìn cô: "Thỉnh người chơi chú ý lời nói, bộ dáng bên ngoài của GM* là do người chơi tự thiết lập, bổn hệ thống tuyệt đối không hề có hành vi dụ dỗ."

*GM = Game Master = Quản lý Game

Lục Lương Nhân lấy tay quẹt nước mắt rồi chỉ hướng GM đại thần, đại thần cậu có gương mặt này đã là phạm quy rồi biết không, đối diện với gương mặt này, cô căn bản là không còn cách nào khác say-no.

Lúc đó tôi có phải là bị khùng không a? Tại sao lại thiếp lập GM thành bộ dáng của Lộc Hàm a.... Lục Lương Nhân ở trong lòng tự chửi bản thân mình một ngàn lẻ một lần.

"Ok, vậy cậu nói là tôi nên chọn nhiệm vụ nào?" Lục Lương Nhân tràn đầy hy vọng nhìn về phái GM đại thần.

GM mặt tối sầm: "GM hệ thống chỉ phụ trách trợ giúp người chơi giải đáp thắc mắc, không cung cấp bất cứ ý kiến chỉ đạo nào."

"Nhưng mà tôi có bệnh khó lựa chọn a!" Lục Lương Nhân cắn môi cầu xin.

Cho nên không thấy được là khi Biên Bạch Hiền nói chuyện với cô đều là trực tiếp nói cho cô phải làm gì, làm như thế nào, cũng không cho cô cơ hội lựa chọn, bởi vì Biên Bạch Hiền biết được nếu cho cô lựa chọn thì cả đời này cũng không có được kết quả.

Editor: Sâu nghĩ trên trán của GM đại thần chắc là nổi đầy mạch máu vì quá tức giận. 

Hiển nhiên GM cũng biết được căn bệnh này của Lục Lương Nhân, chờ cô đưa ra quyết định có lẽ 6 tiếng sinh tồn thời gian hết sạch rồi cô cũng chưa nghĩ ra tới. Vì thế đen mặt, vung tay lên, nhiệm vụ [Mạt Thế Nguy Cơ] nhảy ra lần thứ hai.

"Đề nghị người chơi số 001 lựa chọn nhiệm vụ trò chơi để tiến hành, nhiệm vụ này không những khen thưởng kinh ngiệm phong phú còn có thể bổ sinh giá trị sinh tồn mà người chơi đang cần nhất lúc này, lại còn bao gồm rất nhiều nhiệm vụ cốt truyện và nhiệm vụ phụ, có thể cho người chơi tăng cấp nhanh chóng. Lại tùy ý nhắc nhở một câu, mặc dù cô là người chơi số 001, nhưng lại là người có cấp bực thấp nhất trong 99 người chơi cùng đợt, nếu không phải từ lúc bắt đầu độ khó trờ chơi của cô đã bị cài đặt là cấp độ F - chế độ dành cho thiếu nhi, cô đã sớm bị hệ thống xóa sổ. Còn thỉnh nghiêm túc chơi trò chơi, xây dựng lại cuộc đời!"

Âm thanh điện tử lạnh băng mà vô tình vang lên, Lục Lương Nhân bị trách móc đến không dám ngẩng đầu lên, ngay cả nhiệm vụ khởi hành cô cũng là năm lần mèo vớn bắt chuột chết mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng không biết ở nhiệm vụ kế tiếp có thể có con chuột chết nào cho cô bắt được.

Tuy trong lòng hiểu được lời đề nghĩ của GM là đúng, nhưng mà cái nhiệm vụ kia gì mà mạt thế nguy cơ thật sự không phù hợp với cô, vì thế Lục Lương Nhân duỗi tay nhấn [NO], mở miệng nói: "Thôi, vẫn là cho tôi thời gian suy nghĩ kỹ chút nữa."

"Lục Lương Nhân, cô ăn cơm còn muốn người tới mời đúng không? Vậy có cần tôi phải đút cho cô luôn không!" Biên Bạch Hiền đột ngột đẩy cửa vào, sợ tới mức làm cho ngón tay của Lục Lương Nhân nhảy dựng lên, rồi con chuột liền di chuyển từ nút [NO] sang nút [YES].

Một trận ánh sáng hiện lên, ngay lập tức cô liền xuât hiện ở trong sân bóng rổ đầm đìa máu tươi, ở vị trí ngoài cửa còn có một cái bóng dáng mơ hồ giống y như mấy con zombie...

Trong một ngày, cô liền bị 101 hành động ngu xuẩn của cô làm khóc!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro