Chương 17 - Hồ lô đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng triều ngày kế tiếp, các đại thần một mặt mờ mịt nhìn đế vương rõ ràng là mặt lạnh không đổi, nhưng cứ có một cỗ xuân phong nhộn nhạo không hề kiên dè phả ra là làm chi ?

Ai ai, cũng hảo, chúng quan thần chịu thấu những ngày hoàng thượng lệ khí bắn tung toé rồi. Hiện tại có thể thở ra một hơi nhẹ nhỏm, nhưng mà a, hoàng thượng, có hảo hay không ngưng phiêu phiêu, nhìn nhìn chúng ta 1 cái a!!

Làm cái chi bắt chúng ta trình tấu liền hồn phi phách lạc, đứng hảo mỏi chân a!!

Khụ, thật thông cảm, Mạc Thiên đại đế còn đang bận hồi ức buổi sáng thức dậy thấy ái nhân rút vào lòng mình ngủ đến thơm ngọt, tâm tình đâu để ý các ngươi ?

Mạc Thiên hắn trong lòng chỉ có một cổ nghẹn hoả, chỉ mong ngày trôi càng nhanh, đến tối lại cùng ái nhân ôm ôm ngủ. Ân, là ngủ, vô cùng trong sáng.

Chính là, bên dưới huynh đệ Cố gia một cổ không có tư vị.

Cố Duật Ngôn xiết chặt nắm tay, lòng rối loạn. Ngày hôm trước hắn còn ôm người vào lòng, chưa đến một ngày sau cảnh còn người mất. Hắn hoa không biết bao nhiêu người tìm kiếm, chính là một chút thông tin cũng không có.

Kỳ Tranh hắn có thể đi đâu ?

Không tiền, không bạc, không gia nhân, hắn biệt chạy, là muốn làm gì.

Một buổi tối hắn căn bản còn không vào giấc.

Cố Duật Hành cũng là một bụng sầu lo, trên triều dị dạng, hắn chỉ nắm mắt bỏ qua.

Hắn một bộ bề ngoài càng trấn định hơn hẳn ca ca của mình, nhưng trong tâm lại biển gầm sóng lớn.

Thường bảo, người tâm phế đều lồ lộ ra ngoài, càng dễ sống. Ngược lại, bề ngoài phẳng lặng, càng âm ngoan.

Duật Hành Duật Ngôn chính là hai cái đó.

Cố nhị công tử chỉnh chỉnh hảo muốn bắt được người, liền đừng hòng nhận được tha thứ.

Kỳ Tranh người dám chạy, liền đừng để ta bắt gặp. Bằng không ta thật sự không biết mình sẽ làm gì a..

Nhưng là, có điều hai huynh đệ Cố gia không hề nghĩ đến việc người bị bắt cóc. Dù sao, cả Mạc Thành, Cố gia chính là 1 cái lớn nhất thế gia, ai có gan trước mắt bọn hắn cướp người ?

Mạc Thiên tiểu tâm liếc một chút tình huống xung quanh, lập tức nhíu mày, cái trạng huống gì a ?

Gõ mặt bàn một hồi gọi tỉnh người trong điện, hắn lạnh giọng:

- Các ái khanh bình thân, mọi chuyện trẫm đã rõ, các ngươi liền làm hảo tấu chương trinh lên hảo. Hôm nay trẫm có điều quan trọng hơn, là hỉ sự.

Mạc Thiên một câu một chữ nói ra càng tâm dương khó nhịn, môi cũng nâng độ cung, chỉ thiếu điều viết toạt lên trên mặt " Ta tâm trạng rất vui "

- Tối nay, trẫm triệu mời các khanh vào cung dự yến tiệc, cùng trẫm chia sẻ niềm vui, liền là cái gì hỉ sự, tối nay liền tường, các khanh nghe rõ ?

- Tuân lệnh bệ hạ.

- Hảo, bãi triều.

Các quan lục đục bước ra, ai cũng khó hiểu gãi đầu.

Cố gia nhị vị đại quan một bước phi thiên mà chạy, càng làm chúng viên thần mù mịt.

Lướt qua lướt qua, Mạc Thiên vẫn tâm viên ý mãn về tới tẩm điện, nhìn Mạc Quân vẫn một bộ lười biếng nằm trên giường chỉ biết phì cười, ngồi đến bên giường, nhéo Mạc Quân má, giọng sủng nịnh:

- Tử Yên, phải dậy, nằm nữa sẽ hoá đần.

Bị nhéo đau, Mạc Quân chau mày đánh một phát thật kêu vào tay Mạc Thiên, bĩu môi, nhưng mắt chính là không có ý định mở.

- Có ngươi đần... cả nhà ngươi đều đần.

- Hảo a hảo a, là ta đần, ngươi là ta gia nhân, ngươi xem ngươi có hay không đần ?

-.... - Mạc Quân tỏ vẻ tổng cứ có cái gì sai sai.

- Đứng lên a, mau rửa mặt, chúng ta hôm nay có thật nhiều việc đâu.

Mạc Thiên một tiếng gọi cung nữ vào chuẩn bị đem chậu rửa mặt, ôm Mạc Quân ngồi dậy dựa vào chính mình.

Mạc Quân mở lèm nhèm đôi mắt, lơ mơ liền thật ngoan ngoãn tựa vào người phía sau, còn không tự giác lắc a lắc cái đầu, dụi Mạc Thiên có chủng muốn đè người.

- Biệt nhúc nhích, rửa mặt.

Hoàng huynh a hôm qua chính là một cái tiểu bạch ngọt, hôm nay cũng vẫn đáng yêu a, nhưng làm sao thích chọc người tâm ngứa đâu ??

Lăn qua lộn lại chính nửa canh giờ, hai người bắt đầu dùng bữa sáng.

Mạc Quân sau khi tỉnh ngủ lập tức cảm thấy mọi thứ có phải không luân chuyển rất nhanh. Nhanh tới mức hắn còn không rõ tại sao mình ở đây? Chuyện gì đã xảy ra ?

- Làm sao lại thất thần, mau ăn. Ngươi ăn xong liền đến thử y phục mới, tối nay, chúng ta có yến tiệc a.

- A? Yến tiệc ? Làm chi a ?

- Là tiệc đính ước của chúng ta, ngươi là của ta nam hậu, ta không thể chờ đem ngươi tuyên cáo thiên hạ, ngươi của ta một người...

Mạc Quân nhìn đôi con ngươi ngập thuỷ của đối phương, tai không tự giác giật giật, một trận hồng thấu.

- Ai...ai của ngươi nam hậu...

- Sao... ngươi là ghét bỏ ta ? ... Sẽ bỏ rơi ta sao ...

Mạc Thiên chính là cụp mi trang đáng thương.

- Ta... chỉ là có chút sớm... ta...

Mạc Quân chưa kịp luống cuống, đã thấy Mạc Thiên ngẩn đầu vươn người hôn lên khoé miệng của hắn. Y cười điềm đạm, nị nị âm truyền vào tai.

- Ngươi không ghét bỏ ta liền hảo... ta một chút cũng không ngại sớm.

Mạc Quân xoay mặt mất tự nhiên đứng dậy te te bỏ đi. Đằng sau là tiếng người kia nhỏ giọng cười đến dương dương, lỗ tai lại càng bạo hồng.

- Ta còn chưa nói...sẽ ghét bỏ ngươi...

Chính là không nhịn được ngọt ngào trong lòng làm sao bây giờ...

Một ngày Mạc Thiên vội vã hoàn thành tấu chương, Mạc Quân sau khi ngủ trưa cũng bị người kéo đi vật lộn một phen, thấp thoáng, yến tiệc đã muốn bắt đầu.

Các đại thần tò mò cùng nhau thảo luận ngày hôm nay là cái gì tiệc, làm gấp gáp đến vậy, bàn quên trời quên đất.

Vị trí Cố gia, Cố trưởng lão là bộ hình thư đại quan, địa vị trong cung không thấp, chính là hôm nay hai cái nghịch tử dám đương hoàng thượng lời mời như gió thoảng mây bay, tạp một câu nói hắn một mình đi đi liền chạy, còn ra cái thể thống gì ??? Nếu hoàng thượng hỏi tới, không phải là tội đại nghịch !!

" Hoàng thượng giá lâm !!"

Hắn bộ dạng thấp thỏm không yên, liền nghe tiếng tổng quản hô mà đứng lên hành lễ, quay mặt nhìn liền sững sốt.

Đó không phải là cái kĩ nam dám câu dẫn con trai của hắn !

Mạc Thiên nắm tay Mạc Quân dẫn người đi tới ngồi lên chính điện, chiếc ghế hoàng hậu lâu nay bỏ trống liền ngồi lên một người.

Các đại thần một mặt khờ dại, ngạc nhiên, kinh tủng , đa dạng vô cùng, một mặt nhìn chằm chằm Mạc Quân.

Nhìn hoàng huynh thẳng thắt lưng lo lắng, Mạc Thiên gãi gãi lòng bàn tay người nọ, thoả mãn nhìn người đỏ mặt trừng chính mình. Hắn quay đầu nhìn người dưới sảnh, bình bình đạm đạm:

- Các ngươi thấy hảo, đây là Kỳ Tranh, là ta chân ái yêu, ta hôm nay sắc phong niên nam hậu, thẳng 1 tháng sau định hảo hôn lễ, là các ngươi tương lai mẫu nghi thiên hạ, phụ giúp ta cai quản giang sơn.

Hắn chậm chậm liếc nhìn bên dưới,lại nói:

- Ta mong các ái khanh đều tán thành, nếu có ý kiến, ta, hảo , phụng , bồi.

Từng chữ nói ra là xích loã uy hiếp.

- Bệ hạ cùng hoàng hậu trăm năm hạnh phúc !! Vạn tuế vạn tuế.

- Hảo! Các khanh mau ngồi, yến tiệc lập tức khai.

Vũ công từng tốp tiến lên ca múa, thức ăn cũng dâng lên không sai biệt lắm.

Chính là mọi người có chút tâm không yên nhìn trên đài người. Niên thiếu mặc một thân đỏ rực phục trang vô tận quyền quí cao ngạo, lúc này mặt đỏ rực, rõ ràng là bị chuốt say.

Chính là hoàng thượng cái này vô liêm sỉ, không ngừng rót rót, còn hảo bưng tới tận miệng người kia đổ vào.

Ai, sự không liên quan mình, đừng nghĩ đừng nghĩ.

Mạc Quân lung tung đổ li vào miệng. Hắn là tửu lượng kém vô cùng, ngặt nổi mới đầu này là mùi trái cây thật thơm, hắn, mất cảnh giác.

Chờ tới lúc huân huân men rượu thì đã trễ.

Mạc Thiên thấy người đã ngắt ngư lầm bầm loạn thất bát tao, liền một tiếng ta ái nhân buồn ngủ cần đưa người về lập tức li khai.

Cái quan viên một mặt dõi theo, trong lòng không khỏi ai thán cừu non rơi vào tay sói đói.

Mạc Thiên đưa người vào tẩm cung, thả xuống giường ấn đè lên.

Mạc Quân lung tung quơ quạc miệng hô hô " hoa quế cao, ta muốn hoa quế cao"

Mạc Thiên mị mị mắt, đến bàn trà đem nửa khối hoa quế cao cắn nhai, lại nằm lại bên người Mạc Quân hôn đứng lên.

- Ô... hoa quế... hoa quế cao thơm quá... ô ô ta cũng muốn ăn.

- Hảo a, hoa quế cao trước mặt ngươi, liền tới lấy a.

Mạc Thiên vươn đầu lưỡi chạm môi người kia, lập tức Mạc Quân đã chủ động cuốn đi lên, một khẩu lại một khẩu loạn chuyển liếm, nị đến nước miếng chưa kịp nuốt liền theo khe miệng kéo ra.

Mạc Thiên chuyển khách thành chủ, tiến công thần tốc, hôn đắc cả hai thở hồng hộc.

Hắn tách ra, kéo căn chỉ bạc ám muội. Mắt nhìn người dưới thân phục trang không chỉnh, lộ ra bờ vai bóng nhảnh, tâm dương khó nhịn, thở hắc một cái liền nhắn cần cổ cắn lên.

- Hoa quế cao... ô ô, ta còn muốn ăn, ta đang ăn a, ngươi dám tranh của ta cao...

Mạc Quân lung tung nói lại càng thúc thú tính Mạc Thiên cao.

Hắn thâm hút liếm vành tai đỏ hồng dưới thân, khàn khàn giọng:

- Hoa quế cao liền lập tức cho ngươi, ở đây ta còn cái hồ lô xiên que, ngươi sẽ ăn sao ?....

- Hồ lô xiên que.... Hảo a, ta muốn ăn ăn...

Mạc Thiên nhìn người mê man, mắt trầm đục, nâng y dậy, chính mình quỳ trước hắn mặt, mặt vừa trầm vừa đỏ gay người.

Kéo ra long bào xọc xệch, từng thớ thịt tinh tráng lộ ra , Mạc Quân mơ màng vươn tay sờ a sờ, liền cười khúc khích:

- Thịt heo nướng a, ăn ngon.

[ nàng nào dị ứng H thì lướt nha ;w;]

Mạc Thiên căng thẳng người, chính là tình thú kéo dài được một nửa luyến tiếc dừng a. Hắn đậm hít sâu một hơi, chính đem tiểu Mạc Thiên lộ ra ngoài, một giọng hướng Mạc Quân hống:

- Hảo a, một lát liền có thịt heo cho ngươi, ngươi trước đem ăn hồ lô đường, ngoan, há miệng.

Mạc Quân mờ mịt nhìn nhìn (tiểu) đinh đinh run rẩy, tay vươn lên cầm một chút, đổi lại một trận thâm hút ồ ồ hơi.

Nghiêng nghiêng đầu khó hiểu, hắn đưa lưỡi liếm nhẹ thỉ, bàn tay đặt sau ót của mình liền căng thẳng.

Hắn ngơ ngác : " Di, hồ lô vì sao không ngọt a?

Một hồi thở dốc, Mạc Thiên miễn cưỡng cương ngạnh nhả chữ: " Hảo liếm một chút, liền sẽ ngọt. Ngoan."

"A" Hắn ngoan ngoãn hai tay cầm, thật sự nghiêm túc lộng.

Mạc Thiên từng trận thô suyển thất thanh ngăn không được tay nắm chặt gáy Mạc Quân, khoái cảm truyền hạ toàn thân từng ngóc ngách.

Chỉ cần nghĩ đây là mình ái nhân, giúp mình liếm a liếm, chẳng khác nào chỉ mèo con cào loạn tim hắn ngứa ran.

Mạc Quân chau mày, vì sao còn chưa ngọt a ? Hay phải liếm nhanh một chút ?

Nghĩ chắc là, Mạc Quân thật sự đưa tiểu đinh đinh đem ngậm.

Ầm một hơi, lí trí đứt đoạn, Mạc Thiên như thú hoang đỉnh đầu Mạc Quân tiến sâu một hơi, khoái cảm nổ tung khiến hắn muốn thật sự mất lí trí.

Mạc Quân bị đỉnh ngạch cổ họng khó chịu a a vài tiếng liền khóc nức lên cắn mạnh một cái.

Chính xác a, là cắn.

Mạc Thiên một cái đứng hình, đau đến mặt nhăn nhúm.

Hắn cúi nhìn mặt ái nhân nhèm nhẹm nước mắt, nhịn đau mở khớp hàm y ra, ngồi gục mặt liền một đoạn thời gian đủ để Mạc Quân lại nháo đòi thịt heo, hoa quế cao, hồ lô năm lần bảy lượt.

Mạc Thiên mặt xanh mét kéo người nằm vật xuống giường.

- Hảo hảo, hôm nay trễ, mau ngủ, ngày mai cho ngươi ăn.

- A... ngươi hứa a.

- Ta hứa...

Nghe được thoả thuận, Mạc Quân liền ngoan ngoãn nhắm mắt khò khè ngủ.

Mạc Thiên biểu hiện, còn rất đau a...

Cố gia.

- Phụ thân, ngươi nói Kỳ Tranh trong tay hoàng thượng !!!!

- Chính là , hắn giờ sắp thành nam hậu, các ngươi tỉnh tỉnh, biệt mong nghĩ đến hắn, từ bỏ đi thôi.

- Không thể nào !

- Hừ, không từ ? Chẳng lẽ ngươi muốn từ tay hoàng thượng cướp người ?

- Không thể cũng phải đem người trở về....

Hắn chờ 13 năm

Há có thể nói quên liền quên ?

Chúng ta chắc chắn không buông tay.

Nhất định không buông.



Hết chương 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro